- Ngươi đi tìm chết, đi tìm chết, chúng ta đều là cầm thú...
Đồ Thiên Lạc đã bóp chết Đồ Chính Lâm, thế nhưng vẫn đang không ngừng dùng quyền đánh vào thân thể của hắn.
- Lạc nhi...
Nguyễn Ngọc Linh thấy Đồ Thiên Lạc đã điên rồi, thở nhẹ một tiếng, muốn nhắc nhở hắn.
Đồ Thiên Lạc vừa nghe, lúc này đột nhiên quay đầu, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ bừng, đã điên rồi, dùng đôi con ngươi băng lãnh phệ huyết oán động trừng trừng nhìn Nguyễn Ngọc Linh, lại đánh về phía nàng:
- Tiện nhân ngươi, ngươi đều phạm vào cái gì, ngươi xin lỗi cha ta, xin lỗi Đồ gia, ngươi vì sao lại phải sinh một tiểu tạp chủng như ta, a, ngươi cũng nên đi tìm chết, ta sẽ cùng đi với ngươi, ha ha...
Bất quá Đồ Thiên Lạc còn chưa lao tới nơi, một người bịt mặt mặc tử y đột nhiên nhấc chân đá mạnh, Đồ Thiên Lạc lại một lần nữa bị văng ngược lại góc tường, lúc này góc tường liền bị sụp đổ, Đồ Thiên Lạc phun ra một ngụm máu tươi, vẫn như cũ điên cuồng cười lớn...Trong miệng luôn nói chính mình là cầm thú, là tạp chủng...
Hiện tại, trái tim Đồ Chính Minh phảng phất như đã nát, hắn ngơ ngác đứng thẳng một chỗ, dường như đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Nhưng mà, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm băng lãnh giống như đao.
- Mang Nguyễn Ngọc Linh đi thẩm vấn, những người khác...Giết!
- Rõ!
Mấy người bịt mặt mặc tử y đồng thanh trả lời, liền chậm rãi giơ dao mổ trong tay, không mang một chút thương hại hay đồng tình nào, bước tới giường, giơ dao chém xuống. Vương thị lúc này đang quá mức sợ hãi, thân thể xích lõa nằm trên giường, hoàn toàn xụi lơ không có chút sức lực, chỉ nức nở một tiếng rồi rơi đầu tại chỗ, máu tươi nhiễm đỏ chăn màn.
Một người bịt mặt mặc tử y khác lại giơ dao mổ lên, chậm rãi bước tới gần Đồ Thiên Lạc, đúng lúc này Đồ Chính Minh đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng không đành, không khỏi bật thốt nói:
- Tam thúc, hài tử này...
- Thanh lý môn hộ, giết!
Thanh âm băng lãnh ngoài cửa vẫn như cũ, không mang theo chút cảm tình nào, cũng không hề ngầm hạ đạt mệnh lệnh thương hại, người bịt mặt mặc tử y kia nghe được mệnh lênh, đi tới trước mặt Đồ Thiên Lạc, không mang bất luận do dự nào, liền chém thanh dao mổ dính đầy máu tươi xuống...
Mắt thấy Đồ Thiên Lạc ngã vào trong vũng máu, Đồ Chính Minh giống như tan vỡ, thân thể lao đảo một cái, trước mắt tối sầm, liền ngất đi không còn biết gì nữa.
...
Một đêm sát phạt máu tanh, cùng lúc Đồ thị tiến hành tẩy trừ nội bộ, tại khắp Lợi Châu, cũng diễn ra những hành động giết chóc quy mô lớn hơn nữa.
Quận Vĩnh Sơn, đây là nơi phát nguyên tổ nghiệp Đồ thị, tại tối nay, một nhóm người bịt mặt mặc tử y, dưới sự thống lĩnh của một vị trung niên nhân nhãn thần sắc bén lãnh khốc, giống như những u linh màu tím, tiềm nhập khắp các nơi trong quận, triển khai một hồi hành động giết chóc điên cuồng.
Quận Thủ quận Vĩnh Sơn, là do triều đình điều động tới làm quan phụ mẫu một phương đầu năm nay, nhưng mà người này cũng thuộc phe phái Giang gia, dưới tình huống hắn không hề biết có bất luận gió thổi cỏ lay gì, không hề bố trí phòng bị, đã bị mấy người bịt mặt mặc tử y xông vào trong phủ, hộ vệ trong phủ căn bản không kịp tổ chức bất cứ hành động phản kháng nào, đã bị một đao chấm dứt, mà vị Quận Thủ này tuy rằng có chút phản kháng muốn chạy trốn, thế nhưng không thể chống dỡ được dao mổ sắc bén của Thiên Đồ, máu tươi rơi xuống tại chỗ, những người liên quan trong phủ, không một ai may mắn tránh khỏi.
Mà ở thành Lợi Châu, giết chóc càng thêm thảm liệt, tối nay cửa thành Lợi Châu hoàn toàn đóng kín, thành vệ quân tử thủ các cửa thành, một nhóm người bịt mặt mặc tử y kia tựa như u linh di chuyển như chỗ không người, dưới bóng đêm thu gặt sinh mệnh.
Tại bắc thành, nơi này có một hộ thương gia ảnh hưởng tương đối lớn đối với kinh tế Lợi Châu, họ Tống, đã từng phát sinh va chạm đối với Đồ thị tại phương diện kinh doanh, sau đó âm thầm tìm Giang thị làm nơi nương tựa, mấy năm qua vẫn hành sự bí mật mười phần, tuy rằng không tham dự mưu đồ của Giang gia đối với Đồ thị vừa rồi, thế nhưng cũng cung cấp rất nhiều đầu mối tình báo, vì vậy khi Đồ thị giơ lên dao mổ, toàn bộ một trăm năm mươi lăm người Tống gia, trong một đêm đã bị diệt môn, ngay cả tòa nhà cũng bị lửa thiêu hủy, cháy sạch không còn một mảnh.
Mà Vương gia tại tây thành, sớm đã cấu kết với Giang gia, tại thời điểm mang theo tài vật muốn chạy trốn từ cửa tây, lại bị thành vệ quân tây thành loạn tiễn bắn chết, cửa thành máu chảy thành sông...
Di Hồng Lâu, kỹ viện này nguyên bản chính là sản nghiệp kinh doanh của Đồ thị, nhưng mấy năm qua, thông qua nội quỷ Đồ thị, nơi đây trên cơ bản đã thay đổi chủ nhân, cũng là nơi tập kết hàng của tình báo địch nhân Đồ thị.
Đêm nay, sinh ý của Di Hồng Lâu vẫn náo nhiệt như thường, trong một đêm máu tanh quỷ dị, một đám u linh màu tím từ các nơi hiểm yếu lẻn vào trong, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng nữ tử kêu thảm thiết thê lương, vang vọng không dứt...
Khoảng chừng thời gian một nén hương qua đi, Di Hồng Lâu triệt để bị máu tươi nhiễm hồng, không còn một ai sống sót, cho dù là những khách nhân đêm nay tới Di Hồng Lâu tìm vui, cũng không may trở thành kẻ chết thay!
Triêu Nguyên khách sạn, nơi đây chính là một trong những cứ điểm quan trọng dùng để chứa chấp người, đêm nay Giang Ngọc Tề cùng với mọi người tựa hồ đã sớm phát giác ra có dị thường, cũng không ở trong khách sạn, khi "Thiên Đồ" tiến hành một hồi tẩy trừ máu tanh đối với Triêu Nguyên khách sạn, cũng không hề phát hiện ra bất cứ nhân vật quan trọng nào của Giang gia xuất hiện.
Bất quá, chỉ cần bọn họ chưa rời khỏi Lợi Châu, các cơ sở ngầm của Đồ thị vẫn có thể tìm ra được.
Lúc này, Đồ Chính Huy (Hắc bá) và Lục quản gia, cùng với một vị quan tướng do Đồ gia an bài làm đô uý trong thành, mang theo người của Thiên Đồ, còn có một bộ phận thành vệ quân, hoàn toàn vây chặt mấy con đường qua lại tại một khu vực trong tây thành.
Trong mấy ngõ nhỏ này, đang diễn ra mấy cuộc giao chiến vô cùng kịch liệt. Giang Ngọc Tề, Giang Nhất Đường, Giang Nguyên Mưu và mấy đệ tử khác của Giang thị bị vây khốn trong nhà một hộ dân.
Mà hộ dân này, chính là một chỗ bí mật nhất của Giang gia bố trí trong thành Lợi Châu, vẫn không bề bị tra xét ra nửa điểm, thế nhưng đêm nay Đồ gia chủ đã tra được nội quỷ lớn nhất Nguyễn Ngọc Linh, vì vậy cứ điểm quan trọng nhất của Giang gia này, tự nhiên cũng bị bại lộ trước dao mổ Thiên Đồ.
Trong một gian phòng tại nhà hộ dân, lò lửa đã hoàn toàn cháy hết, trong phòng thỉnh thoảng truyền tới một cỗ lạnh giá, cũng giống như tâm trạng của đại đa số người, đều vô cùng lạnh lẽo.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Đồ thị sẽ triển khai hành động sét đánh không kịp bưng tai như vậy, hoàn toàn đánh bọn họ không kịp trở tay, càng không ngờ tới nội quỷ trong Đồ phủ kia lại sớm bị bại lộ hành tung tới như vậy, theo đó cũng làm cho nơi này bị bại lộ.
Lúc này, Giang Ngọc Tề tĩnh tọa trong phòng, thần sắc buồn bã, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Nhất Đường đứng trong phòng nghe sơ qua báo cáo, nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, hiện tại bọn họ vô cùng bất lợi, phải biết rằng Giang thị cũng có một lực lượng bí mật bồi dưỡng, thế nhưng bọn họ điều tới Lợi Châu, chỉ là tác chiến nơi đất khách, cũng không thể mang theo quá nhiều nhân thủ tới, mà lực lượng bí mật Thiên Đồ của Đồ thị, tối nay dốc hết lực lượng hành động, hơn nữa chiếm giữ ưu thế sân nhà, bọn họ tự nhiên bị động.
Trong lúc mọi người trầm mặc, Giang Nguyên Mưu có chút thiếu kiên nhẫn nói:
- Lần trước bố cục thương nghiệp thất bại, chúng ta nên rời khỏi Dư Châu rồi, có người lại không cam lòng muốn tiếp tục bố trí kế hoạch mới, kết quả hôm nay bị Đồ thị phản kế hoạch bao vây ở chỗ này rồi, chẳng lẽ để mọi người ngồi tại chỗ chờ chết hay sao?
- Câm miệng!
Giang Nhất Đường nghe được Giang Nguyên Mưu nói lời ẩn ý, hắn chú ý tới ánh mắt Giang Ngọc Tề hiện lên vẻ thống khổ, lâp tức quát bảo Giang Nguyên Mưu ngưng lại, nói:
- Ngọc Tề, việc này cũng do chúng ta quá nóng vội, cháu không nên lưu ý, một lúc nữa ta mang theo bọn họ ra ngoài chém giết, hẳn là có thể kéo dài được một chút thời gian, cháu từ cửa sau chạy trốn đi, mau chóng rời khỏi Lợi Châu, Giang gia có thể không có mấy người chúng ta, nhưng hoàn toàn không thể không có cháu, cháu là hy vọng tương lai của Giang gia chúng ta, cháu hãy nghe tam thúc, nhanh nhanh đi trước đi!
Nói xong, Giang Nhất Đường quay đầu nói:
- Nguyên Mưu, cháu yểm hộ Ngọc Tề đi trước, ta sẽ dẫn những người còn lại đoạn hậu, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải yểm hộ Ngọc Tề rời khỏi Lợi Châu, tất cả lấy đại cục Giang gia làm trọng, không thể hành động theo cảm tình, hiểu chưa?
Nghe được lời Giang Nhất Đường cảnh cáo, Giang Nguyên Mưu gật đầu, nói:
- Ngọc Tề, chúng ta đi thôi!
Mà Giang Ngọc Tề lại thờ ơ, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Ta còn mặt mũi nào trở về đối mặt với phụ thân và gia gia, trong bố cục thương nghiệp ta thất bại thảm hại, ngược lại làm cho Đồ gia phản kích, làm Giang gia đại thương nguyên khí, họa vô đơn chí, mà nay ta còn ấu trí dự định tiếp tục bố trí kế hoạch mới đối với Đồ thị, nhưng còn chưa chính thức triển khai, đã bị Đồ thị bao vây toàn diện, nhổ hết toàn bộ những cái ngọc mấy năm qua Giang gia khổ cực cắm xuống tại Lợi Châu này, lần thứ hai để Giang gia bị tổn thất thật lớn, ta còn mặt mũi nào trở lại, ta thẹn với Giang gia a...
Vừa nói, hốc mắt Giang Ngọc Tề ướt át, tâm tình cũng có chút kích động.
Giang Nhất Đường thấy thế, đột nhiên ba một tiếng vang lên, hung hăng tát mạnh một cái vào má Giang Ngọc Tề, giận dữ nói:
- Đồ hỗn trướng, chỉ có một chút thất bại như vậy mà đã chán chường rồi sao? Ngẫm lại tiền bối Giang gia chúng ta, đều bị ép bên dưới Đồ thị bao nhiêu năm qua, phải khuất nhục sinh tồn, nhưng vẫn sừng sững không ngã tại Dư Châu như cũ, là dựa vào cái gì? Ngươi hiện tại còn nhỏ tuổi, tương lai có khả năng vô hạn, há có thể bị một chút ảnh hưởng đó đánh bại, lẽ nào ánh mắt của ngươi không thể nào phóng xa hơn một chút, ví dụ như Kinh Thành, tam gia gia của ngươi hiện đang kiễng chân ngóng chờ ngươi có thể chia sẻ với hắn, nhưng ngươi thì sao?
Nghe nói như thế, Giang Ngọc Tề ngẩn ra.
Giang Nhất Đường nặng nề nói:
- Được rồi, đi nhanh đi, đừng cho nhiều người hy sinh vô ích vì cháu!
Nói xong, Giang Nhất Đường liền mang theo những người còn lại đi ra cửa.
- Ngọc Tề, chúng ta đi thôi!
Giang Nguyên Mưu lôi kéo Giang Ngọc Tề, Giang Ngọc Tề thật sâu liếc mắt nhìn bóng lưng Giang Nhất Đường, hốc mắt đã rơi xuống một hạt trong suốt, hắn biết lần từ biệt này, chính là vĩnh biệt rồi.
Quay sang, thần sắc kiên nghị trở lại, lau đi toàn bộ nước mắt, trong lòng Giang Ngọc Tề âm thầm thề.
- Sẽ có một ngày, Giang Ngọc Tề ta nhất định báo thù, đuổi tận giết tuyệt Đồ thị!
Sau đó liền cùng với Giang Nguyên Mưu từ phía cửa sau, đi vào trong hầm ngầm nối thông với ngõ nhỏ bên ngoài, hướng về phía cửa thành, dần dần biến mất trong bóng đêm.
Ngay lúc Giang Ngọc Tề và Giang Nguyên Mưu rời khỏi tòa nhà dân không lâu, Hắc bá và Lục quản gia phá cửa tiến vào, mà Giang Nhất Đường đã tràn đầy vết thương, máu tươi loang lổ, trước ngực bị trúng môt quyền lõm sâu vào trong, nhưng vẫn gắt gao níu chân kẻ địch, muốn ngăn cản truy kích hai người Giang Ngọc Tề.
Lục quản gia âm trầm nói:
- Chính Huy, ngươi đuổi theo hai tên đào tẩu, ta đến giải quyết người này!
Hắc bá gật đầu, phân phó với vài người bịt mặt mặc tử y, rồi đuổi theo phương hướng hai người Giang Ngọc Tề chạy trốn, Giang Nhất Đường muốn ngăn cản, thế nhưng đã bị Lục quản gia dùng thân ảnh như quỷ mị nhảy tới chắn đường, thanh âm lạnh lẽo nói:
- Ngươi là nhi tử của Giang Thụ Xa sao? Ngày hôm nay lão phu cũng để hắn nếm thử tư vị đau đớn khi mất đi nhi tử là như thế nào!
- Ngươi là ai?
Khóe miệng Giang Nhất Đường tràn ra tơ máu, nghe xong lời nói của Lục quản gia, có vẻ rất giật mình, hiển nhiên nghĩ đến cái gì đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK