Mục lục
[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoang dã vắng lặng, một cơn gió thu thổi qua, mùi máu tanh phiêu tán tỏa ra xung quanh, mang theo thanh âm nức nở nào đó.

Mấy cỗ thi thể lẳng lặng nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, mang theo nỗi sợ hãi, không cam lòng và tuyệt vọng...

Vân Thiên Hà cưỡi ngựa đi trên đường cái, thần sắc bình tĩnh, thế nhưng trong lòng vẫn đang miên man suy nghĩ một vấn đề.

Tuyết Ông Tiên Sinh nói hắn thị sát, hắn không cho là đúng, chỉ là hắn kỳ quái vì sao chính mình lúc đó lại có xung động muốn giết người, ở sâu trong nội tâm sẽ sinh ra một cỗ oán khí ngập trời.

Cỗ oán khí này, là từ Đồ Thiên Hà trào lên!

Vì sao khi giết sạch dám dâm tặc này rồi, cỗ oán khí trong lòng mới dần dần biến mất không còn, tâm tình của hắn lại trở nên bình thản như trước, phảng phất giống như đây mới là loại tâm tình Vân Thiên kiếp trước mới có.

Chẳng lẽ là Đồ Thiên Hà đã chết đi nhưng vẫn còn lưu lại cho hắn một ít oán niệm trong đầu, đôi khi ảnh hưởng mạnh mẽ tới hắn. Trước kia, thời điểm phế bỏ Đồ Chính Lâm, hắn đã từng sinh ra loại oán hận mạnh mẽ này, muốn không tiếc tất cả cái giá phải trả đi phát tiết nỗi oán hận này, đó là bởi vì Đồ Chính Lâm muốn cường bạo Vân Nương.

Mà lần này, là một đám dâm tặc muốn phi lễ Đường Linh Toa, đoạn thời gian trước đó hắn chạy tới nhìn thấy Đường Linh Toa đang đối địch, nhưng không hề nhúng tay vào, sau lại thấy Đường Linh Toa nhu nhược bất lực, gần như tuyệt vọng, nỗi oán hận sâu trong nội tâm của hắn đã bị triệt đệ kích phát ra rồi.

Trên thực tế, hắn rất có cảm tình tốt đối với Đường Linh Toa, nhưng đó chỉ giới hạn giữa bằng hữu với nhau mà thôi, thực giống như Đường Linh Vũ vậy, coi hai người giống như bằng hữu của mình.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy loại hình ảnh nữ nhân nhu nhược bất lực bị cường bạo, loại ý niệm oán hận trong đầu của hắn không thể tự chủ được mạnh mẽ dâng trào, hắn khiếp sợ phát hiện, đây không phải là bản năng của một gã đặc công sát thủ như Vân Thiên phải có, mà là bản năng của thân thể thiếu niên kia lưu lại cho hắn ảnh hưởng.

Khi Đồ Thiên Hà còn bé rốt cuộc đã trải qua những chuyện như thế nào, có thể làm cho hắn sinh ra sự căm hận đối với những tình cảnh như thế này, hầu như đã biến thành bản năng, vẫn còn lưu lại trong thân thể, trong linh hồn Vân Thiên Hà, nhưng vì sao không có những hình ảnh quỷ dị trước đây?

Cuối cùng, Vân Thiên Hà suy tư hồi lâu, đã đưa ra một kết luận, Vân Nương chính là bởi vì người phụ thân kia cường bạo mới sinh ra Đồ Thiên Hà, mà sau khi sinh ra Đồ Thiên Hà, vẫn bị sinh hoạt trong hoàn cảnh bị ép hại, khi nhục, cũng đã gặp được những chuyện đáng kinh tởm, khiến cho tâm ý từ khi còn nhỏ của hắn sinh ra một tầng bóng ba, hắn là con của nữ nhân bị cường bạo sinh ra, hắn sinh ra đã là một loại bất hạnh, vì vậy hắn vô cùng căm hận loại hình ảnh cường bạo nữ nhân này.

Nghĩ như vậy, Vân Thiên Hà thở dài, hắn biết sau khi phát tiết loại ý niệm oán hận này xong, ý niệm di lưu lại trong đầu hắn sẽ không còn tiếp tục ảnh hưởng tới hắn nữa.

Hắn là Vân Thiên, hắn là Vân Thiên Hà! Hắn sẽ không lại bị ý niệm di lưu lại trong đầu của thiếu niên kia ảnh hưởng, mà những kẻ bị hắn giết chết, cũng chỉ là vật hi sinh làm cho hắn phát tiết đi oán liệm di lưu mà thôi!

Vân Bôn nhàn nhã chạy về phía trước, không vội cũng không chậm, Vân Thiên Hà cũng không thúc giục nó, sau khi nghe trước mặt có tiếng vó ngựa không ngừng tiếp cận, quay sang nhìn thấy Đường Linh Toa, thấy nàng có bộ dáng xấu hổ muốn nói lại thôi, Vân Thiên Hà chỉ thản nhiên nói với nàng:

- Không cần nói lời cảm tạ nữa, cho dù ta không ra tay, Tuyết Ông Tiên sinh cũng sẽ không để mặc, thiên hạ đệ nhất cao thủ không phải là hư danh, loại chuyện này ngươi nên tự mình hiểu rõ đi!

Trên mặt Đường Linh Toa tràn đầy kinh ngạc nói:

- Ngươi và Tuyết Ông Tiên Sinh đều biết rồi, vậy vì sao còn...

- Tuyết Ông Tiên Sinh chỉ là muốn tăng cường kinh nghiệm đối địch thực chiến của ngươi, còn có năng lực ứng biến mọi chuyện, không hơn!

Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Chịu một chút ủy khuất, nhưng đổi lại được một lần kinh nghiệm giáo huấn, rất đáng giá trị!

- Thực là như vậy sao?

Đường Linh Toa dùng nhãn thần hồ nghi nhìn Vân Thiên Hà, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của hắn tìm ra được lời này là thực hay giả, nhưng nhãn thần kia vẫn giống như một hồ nước mùa thu, bình tĩnh lạnh lẽo, nàng không hề nhìn thấy bất cứ gợn sóng lan tỏa nào.

Chỉ là, vừa nghĩ tới nhãn thần lãnh khốc của hắn lúc đó, còn có động tác thành thạo kia, tiễn kỹ sắc bén, trong lòng thiếu nữ sinh ra một loại ý niệm sùng bái nhỏ nhỏ trong lòng, càng đi càng miên man suy nghĩ, trong lòng thiếu nữ giống như cất giấu một con ếch nhỏ, bắt đầu nhảy nhót va chạm hỗn loạn...

...

Ngay khi đoàn người Vân Thiên Hà tiến vào trong thành Lợi Châu, tại nơi hoang dã không có người, có mấy người cưỡi ngựa giống như là mũi tên đã thoát khỏi cung, chạy như nhanh điện.

Khi vượt qua mấy cỗ thi thể bị vứt bỏ nơi hoang dã, đoàn người vội vã ghìm ngựa đến gần, vừa mới nhìn thấy, sắc mặt đều biến đổi, lập tức xuống ngựa điều tra.

Có một vị thiếu niên anh tuấn bất phàm, sắc mặt cực độ âm trầm nhìn vào mấy cỗ thi thể.

Người đến kiểm tra trở lại báo cáo:

- Thiếu gia, Ngọc thiếu gia và ba tên thị vệ đều bị cướp bóc sạch sẽ tài vật trên người, đều bị trúng tên bỏ mình, bên người Ngọc thiếu gia còn có một phong thư, mời thiếu gia xem qua.

Nói xong, một phong thư bị máu tươi ngâm ẩm ướt nhăn nheo được đặt vào trong tay thiếu niên anh tuấn.

Thiếu niên tỉ mỉ xem xét qua bên ngoài phong thư, phát hiện ra xi còn chưa bị hủy, thoạt nhìn cũng không hề có vết tích phá hỏng nào, sắc mặt lúc này mới hơi buông ra một ít, cũng không xem lá thư bên trong, mà đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc này, một người tra xét lại chạy tới báo cáo:

- Thiếu gia, bên đống cỏ cây gần đây có một nữ nhân xích lõa, là bị cưỡng gian sau đó bắn chết, là Liễu tứ nương Ngọc Tiến thiếu gia gần đây thường mang theo bên người chơi đùa!

Thiếu niên anh tuấn lúc này mới ngửa đầu nhìn trời, xuất thần suy tư:

"Đến tột cùng là người nào làm? Cường đạo? Thổ phỉ?"

Lắc đầu, hắn nghĩ rất kỳ quái, có ai biết trong người Ngọc Tiến có cất giấu rất nhiều ngân lượng, có ai biết bọn bị bí mật đến đây đưa tiền, là ai có thể tại nơi hoang dã này chặn giết cướp đi tiền tài, hơn nữa thời điểm ngay tại lúc trước khi ta chạy tới đây tiếp ứng, hay là người nào đó đã tiết lộ kế hoạch của ta?

- Thiếu gia, xử trí những thi thể này như thế nào?

Một gã thủ hạ lúc này mới đi tới tầm hỏi, cắt đứt thiếu niên đang tư lự.

Thiếu niên thuận miệng thản nhiên nói:

- Thi thể của Ngọc Tiến thì sai người mang về Dư Châu, còn những người khác thì mai táng tại chỗ, lúc các ngươi thanh lý thi thể có phát hiện vết dấu chân ngựa nào không?

- Những người này bao gồm của Ngọc Tiến thiếu gia đều bị loạn tên bắn chết, nhưng một mũi tên trí mạng nhất chính là mũi tên tại vị trí yết hầu, nói rõ đây không phải một người, mà trong đám hung thủ có một cao thủ tiễn kỹ, chỉ là trên thân thể của Ngọc Tiến thiếu gia có mấy chỗ bị quyền kình tập kích, hơn nữa dưới thân Ngọc Tiến thiếu gia còn có mùi khai thối, hẳn là người bị giết cuối cùng!

- Tên phế vật kia là người cuối cùng bị giết sao? Nói như vậy đối thương nhất định biết rõ vật quan trọng đều ở trên người của hắn, vì vậy trước tiên gạt bỏ hộ vệ bên người, sau đó...

Liên tiếp có rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu thiếu niên, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào, chẳng lẽ là Đồ gia?

Điều này tuyệt đối không có khả năng, Đồ gia làm sao xảy ra chuyện mưu tài sát hại tính mệnh, lại còn cưỡng gian giết người, bức thư quan trọng nhất đối với bọn họ vẫn còn đang ở đây, nếu là người Đồ gia, thế nào bỏ qua được bức thư quan trọng này, rốt cuộc là ai...Thiếu niên đau khổ suy tư, cẩn thận sắp xếp lại mỗi một điểm nghi ngờ nhỏ nhất, thậm chí còn bắt đầu tra xét loại trừ mỗi một người bên cạnh chính mình...

- Đường xa từ Dư Châu đến Lợi Châu, khoái mã đại khái cần thời gian năm ngày, nếu là trong năm ngày bị tiết lộ tin tức mà nói, như vậy năm ngày trước...

Thiếu niên suy nghĩ sâu xa, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra một đoàn tinh quang, năm ngày trước không phải là Trung thu sao? Lúc đó chính mình đã nói ra chút ít với một người, chẳng lẽ là hắn...

Thiếu niên này luôn luôn tâm cơ thâm trầm, mọi việc đều có thể suy đoán ra được ba phần chuẩn xác, tâm tư kín đáo, nhưng lần này hắn suy nghĩ có chút sai lầm quá mức rồi, trong lòng hắn đã bài trừ đi địch nhân lớn nhất hiện tại, lại bắt đầu hoài nghi những người thân bên cạnh chính mình.

Chuyện này ngày hôm nay, đánh chết hắn phỏng chừng cũng không thể tin tưởng được đây chỉ là một sự trùng hợp ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi, hơn nữa lại dưới sự ngoài ý muốn bị người động tay động chân, loại phát triển lệch lạc mà trùng hợp này, làm cho tư duy của thiếu niên cơ trí hơn người bắt đầu đi vào cấp độ phức tạp hơn mấy bậc, nhận định chuyện này tất có liên quan với hành động âm mưu đả kích.

Hắn làm sao có thể biết được, hầu như tất cả mọi chuyện đều là do vài người thấy sắc nảy sinh lòng tham dẫn tới họa sát thân, mà trong lúc vô ý phá hủy bố cục hành động của hắn tại Lợi Châu, hơn nữa phong thư kia lại là bức thư vô cùng quan trọng đối với hắn.

Hết lần này tới lần khác chính là loại trùng hợp ngoài ý muốn này, làm cho tư duy của hắn không thể nào định vị được, cuối cùng dẫn tới hoài nghi thân nhân bên cạnh chính mình, hắn nào biết những người này chỉ là vật hi sinh để Vân Thiên Hà phát tiết oán khí, tăng thêm cho Đường Linh Toa một chút kinh nghiệm đối địch! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK