Vân Thiên Hà muốn dựng nhà tranh, tuy rằng mọi người không biết hắn làm vậy với mục đích gì, bất quá cùng nhau làm việc vẫn có chút thú vị, một gian nhà tranh giản dị rất nhanh liền hoàn thành.
Nhất là đôi huynh muội Đường Linh Vũ và Đường Linh Toa, tuy rằng việc này khiến cho mặt mũi cả hai nhem nhuốc, thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy gian nhà tranh chính mình góp sức dựng lên, cả hai đều rất vui vẻ, dù sao thì họ cũng chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
Khi gian nhà tranh được dựng xong, Vân Thiên Hà để Tuyết Ông Tiên Sinh mang theo mấy người còn lại vào trong nhà tranh chờ trước, mà chính mình thì dẫn Sử Trưởng Đức đi tới chỗ đất trống vừa rồi thả gà rừng và chim bồ câu hồi nãy.
Trước tiên hắn và Sử Trường Đức cắm mấy cây gậy xuống đất tại trung ương mảnh đất trống, sau đó đi lấy mấy sợi dây thừng tốt buộc vào đùi những con gà rừng và chim bồ câu, một đầu dây khác bị buộc vào gậy gỗ vừa mới cắm xuống đất trước đó, khi thả gà rừng và chim bồ câu ra, bọn họ đi vòng xung quanh cây gậy gỗ dậm thật mạnh.
Khi tất cả chuẩn bị hoàn tất, Vân Thiên Hà lại từ bên cạnh lấy ra một cái khung hình tròn, trên khung buộc môt loại dây thừng, giống như hình chiếc võng vậy, sau đó dùng một cây gậy khác buộc chống ngang cái khung tròn, lấy dây buộc chặt cả hai lại với nhau, cuối cùng dẫn theo Sử Trường Đức chui vào trong gian nhà tranh.
Trong nhà tranh, thoáng cái có nhiều người tiến vào như vậy có chút chật chội, nhưng cũng không có cách nào, Tuyết Ông Tiên Sinh dặn hai tên thị vệ dắt ngựa xuống núi chờ, lúc này mới làm cho gian nhà tranh có vẻ rộng rãi hơn một chút.
Nhìn xuyên qua khe gian nhà tranh, Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn bố trí của Vân Thiên Hà hỏi:
- Đây là một cái bẫy?
- Uhm, xem ra chúng ta phải chờ đợi khá lâu trong gian nhà tranh này rồi!
Vân Thiên Hà vừa cười vừa nói.
Đường Linh Vũ hiếu kỳ hỏi:
- Làm bẫy như vậy cuối cùng là có tác dụng gì, trực tiếp một tên không phải giải quyết xong rồi sao?
Con mắt Vân Thiên Hà không hề chớp, mở mắt nhìn chằm chằm vào mấy con gà rừng và chim bồ câu xa xa, thuận miệng nói:
- Nếu như dùng tên, vạn nhất bắn chết con mồi, vậy thì không hoàn thành mục đích ban đầu của ta rồi!
Đường Linh Toa cách Vân Thiên Hà tương đối gần một chút, lúc này tim của nàng chợt đập nhanh hơn, lúc mọi người không nói lời nào nhìn qua khe, nàng hầu như có thể nghe được tiếng tim của chính mình đập mạnh, mặt đỏ lên, lập tức cúi đầu úp mặt xuống dưới đất.
Thấy bầu không khí có vẻ trầm mặc, Đường Linh Vũ hỏi:
- Thiên Hà huynh đệ, sáng nay ngươi ở dưới đáy hồ lâu như vậy là do luyện công pháp gì sao?
- A, đó là Ngư Thị Luyện Phu Thuật, không phải là ngươi cũng có luyện hay sao?
Vân Thiên Hà nhàn nhạt trả lời, nhãn thần không rời khỏi mấy con mồi cách đó xa xa, thực giống như sợ chúng chạy mất đi vậy.
Đường Linh Vũ nghe xong lập tức lắc đầu nói:
- Không phải, ta muốn hỏi ngươi vì sao có thể duy trì dưới đáy hồ lâu tới như vậy, rốt cuộc là làm như thế nào?
Tuyết Ông Tiên Sinh nghe xong vấn đề này, tán thưởng liếc mắt nhìn Đường Linh Vũ, hắn cũng vô cùng hứng thú, liền lộ vẻ mặt chờ mong chờ đợi câu trả lời của Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà đột nhiên quay đầu lại, cổ quái liếc mắt nhìn Đường Linh Vũ, nói:
- Loại công pháp này gọi là Quy Tức Thuật, là một vị tiền bối cao nhân thần bí dạy cho ta!
- Vậy ngươi có thể dạy ta loại Quy Tức Thuật này hay không?
Đường Linh Vũ nghe lời xác nhận của hắn, có vẻ hưng phấn mười phần.
- Vì sao ta phải dạy cho ngươi?
Vân Thiên Hà nhìn bên ngoài, không quay đầu lại hỏi.
- Ách...
Đường Linh Vũ dừng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn phát hiện trước mặt Vân Thiên Hà, hắn luôn luôn chịu thiệt, không khỏi cầu xin giúp đỡ nhìn Tuyết Ông Tiên Sinh.
Tuyết Ông Tiên Sinh cười cười nói:
- Thiên Hà tiểu hữu, Linh Vũ như vậy xác thực có chút đường đột, thông thường tiền bối cao nhân đều có chút cổ quái, không thích truyền công pháp của chính mình ra ngoài, ngươi đừng trách móc.
- Uhm, vị tiền bối kia xác thực cổ quái, ta học được loại Quy Tức Thuật này, chỉ dùng hai con thỏ 'muộn nê hoàn' lúc trưa là có thể trao đổi được với vị tiền bối cao nhân đó!
Vân Thiên Hà thản nhiên nói, kỳ thực loại công pháp này là do hắn học được từ kiếp trước, trong bộ đội đặc chủng ai ai cũng biết.
Nghe xong lời nói của Vân Thiên Hà, tất cả mọi người có chút không thể tưởng tượng được, Tuyết Ông Tiên Sinh kinh ngạc nói:
- Còn có quái nhân như vậy, cư nhiên trao đổi công pháp của chính mình với mỹ thực do người khác làm?
Vân Thiên Hà thản nhiên trả lời.
- Vị tiền bối cao nhân kia đã từng nói, võ học thiên hạ, khi tới điểm cuối cùng, trăm sông đổ về một biển, về phần những thứ công pháp bí tịch trước đó, giống như phù vân, sinh không mang theo, chết không mang theo, không bằng đổi lấy mỹ thực cho thống khoái.
- Ngươi có biết tên của vị tiền bối cao nhân này hay không?
Tuyết Ông Tiên Sinh nghe được lời này, có chút động dung hỏi, trong đầu của hắn đột nhiên nghĩ tới một người tương đối giống với quái nhân trong lời nói của Vân Thiên Hà, mà người đó là một truyền thuyết võ đạo.
- Ách...Vị tiền bối cao nhân đó cũng không nói cho ta biết tên là gì, ta cũng chỉ ngẫu nhiên gặp hắn, lão nhân thích uống rượu, hay nhắc tới 'vấn thế gian tình thị hà vật, chẩm khiếu nhân sinh tử tương hứa? *'
Vân Thiên Hà vừa nói, không khỏi nhớ tới vị đạo sư võ thuật dẫn dắt hắn trước kia, người đó quả thực là một lão tình si a, hắn rất hay lẩm bẩm lặp lại những lời này, hiện tại ngẫm lại cảm giác có chút kỳ lạ.
Sau khi Tuyết Ông Tiên Sinh nghe xong lời này, triệt để giật mình ngơ ngẩn, bắt đầu trầm mặc không nói gì, nhìn thần sắc của hắn tự hồ đang nhớ lại hồi ức nào đó mà ưu thương.
Vân Thiên Nghĩ bầu không khí có chút kỳ quái, lại quay đầu nhìn, chỉ thấy biểu tình của Tuyết Ông Tiên Sinh rất cổ quái, trong lòng thầm nghĩ:
"Không phải nha, chính mình nói lăng nhăng một hồi mà vị cao thủ này dĩ nhiên tin tưởng, lẽ nào trên thế giới này thực sự có người giống như vậy hay sao?"
Mà sắc mặt của Tuyết Ông Tiên Sinh lúc này có chút bệnh trạng ửng hồng, thần tình kích động, hắn nắm hai vai Vân Thiên Hà hỏi:
- Ngươi gặp vị tiền bối cao nhân đó vào lúc nào? Bộ dáng của hắn lúc đó ra sao?
Vân Thiên Hà bị nắm hai vai đau nhức, hắn phát hiện lời nói dối của mình cư nhiên làm cho vị đại cao thủ này thất thố tới như vậy, hiện tại có chút khó giải quyết rồi, đành kiền trì tiếp tục phịa:
- Uhm, đại khải thời gian mùa xuân nửa năm trước, vị tiền bối cao nhân đó có hình dạng giống như một tên khất cái, chỉ ôm một hồ lô rượu, lúc gặp phải ta, liền nói với ta, tiểu huynh đệ, ta xem ngươi cốt cách tinh kỳ, nhất định là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, nếu như có thể đả thông kinh mạch toàn thân, còn không phi long trùng thiên sao, nhiệm vụ cứu vớt gian khổ của chúng sinh trong tương lai phải giao cho ngươi rồi, chỗ của ta có bản bí tịch, đưa cho ta ít tiền liền bán cho ngươi, có muốn học hay không?
Vân Thiên Hà tiếp tục nói:
- Lúc ta ta không có tiền, chỉ đành theo hắn chơi đùa, vì vậy dẫn theo lão khất cái đó ra bên ngoài làm cho hắn 'muộn nê hoàn' ăn, hắn liền giao cho ta bản Quy Tức Thuật này, còn nói có duyên gặp lại lần nữa!
Tuyết Ông Tiên Sinh vừa nghe, thần tình hưng phấn, kích động nói:
- Nói như vậy, vị tiền bối này còn có thể tiếp tục tới tìm ngươi?
- Không sai biệt lắm, chính là như vậy!
Vân Thiên Hà nhàn nhạt đáp lại một câu, thông qua kẽ hở nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đám gà rừng và chim bồ câu nguyên bản an tĩnh, hiện tại bắt đầu lồng lộn, liều mạng muốn bứt khỏi sợi dây.
- Rốt cuộc tới!
Vân Thiên Hà có chút hưng phấn thốt.
Đôi huynh muội Đường Linh Vũ vốn nghe Vân Thiên Hà kể cố sự đến nhập thần, đột nhiên nghe được lời này, liền quay đầu nhìn, cũng phát hiện ra đám gà rừng và chim bồ câu nhảy loạn lên, không khỏi có chút kỳ quái, huynh muội hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có một loại cảm giác, bọn họ phát hiện ra người kia càng lúc càng thần bí rồi!
Vân Thiên Hà nắm sợi dây, nhãn thần gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ con mồi.
Đột nhiên...
Trên bầu trời có một điểm đen giống như thiểm điện lao xuống, đến khi điểm đen kia dần dần hạ xuống, mọi người mới phát hiện ra điểm đen này dĩ nhiên là một con chim ưng.
Ngay khi con chim ưng kia lao về phía mấy con chim bồ câu đã giãy giụa, Vân Thiên Hà đột nhiên hung hăng giật mạnh sợi dây trong tay, làm cho cây gậy chống đỡ chiếc võng lớn bị đổ xuống.
Khi kéo đổ cây gậy, Vân Thiên Hà liền chạy ra cực nhanh, vừa chạy vừa thuận miệng hô lên.
- Nhanh nhanh ra ngoài hỗ trợ!
Những người khác sửng sốt, nhưng chốc lát liền vội vàng chạy theo ra ngoài.
Khi Vân Thiên Hà kéo mạnh sợi dây trong tay, con chim ưng kia đã bị chiếc võng chụp trúng, nhưng khi nó vỗ cách, lực đạo vô cùng lớn, lúc nào cũng có thể phá võng bay ra.
Vân Thiên Hà thất kinh, dự đoán lực lượng của con chim ưng này so với chim ưng kiếp trước mạnh hơn tới mấy lần, liền vội vàng gọi mọi người đến hỗ trợ.
Một người phi thân đánh móc gáy, dùng chính thân thể của mình đè lên trên lưng, ôm chặt hai cánh chim ưng, tách khỏi móng vuốt và cái mỏ tập kích, liền hướng về phía Sử Trường Đức hô:
- A Lai, nhanh dùng dây trói lại hai chân của nó, nhanh!
Phản ứng của Sử Trường Đức không chậm, sau khi lao tới, tiện tay nắm lấy sợi dây dưới đất, nhìn thấy Vân Thiên Hà hầu như sắp không thể khống chế được con chim ưng kia nữa rồi, lập tức lao tới buộc lấy hai chân chim ưng, nhưng trảo của nó cực kỳ sắc bén, lực lượng cũng rất mạnh, Sử Trường Đức còn chưa thành công buộc chặt thì đã bị ưng trảo cào vào tay, máu tươi chảy ròng.
Đường Linh Vũ chuẩn bị lao lên hỗ trợ, nhưng bị Tuyết Ông Tiên Sinh ngăn lại.
- Ta đến!
Tuyết Ông Tiên Sinh nhìn thấy Sử Trường Đức bị thương, không muốn Đường Linh Vũ cũng bị thương, lập tức hăng hái nhảy tới, cầm lấy một sợi dây, chém xuống một chưởng, một cỗ kình khí băng hàn ập vào ưng trảo, đợi khi ưng trảo chết lặng, lập tức lấy dây trói chặt lại, cũng quấn vòng trên đùi chim ưng nhiều vòng, ngẫm lại lo lắng, lại cầm lấy một sợi dây thô to khác buộc thêm vài vòng nữa, cuối cùng thắt nút lại mới hoàn toàn trói xong ưng trảo.
Tuy rằng đã trói xong hai chân, thế nhưng lực lượng của con chim ưng này phi thường mạnh mẽ, sợ rằng còn mạnh hơn so với kình lực của một Võ Sĩ cấp sáu, Vân Thiên Hà vận hết toàn lực mới miễn cưỡng ngăn chặn được nó, sau đó tháo chiếc võng trên thân thể chim ưng ra, lấy dây buộc vài vòng vào cánh của nó, làm cho cánh chim không thể giương ra bay lượn, lúc này mới thả lỏng buông nó ra.
Chỉ thấy một con chim ưng bị trói gô trên mặt đất, cổ họng liên tục phát ra thanh âm, tựa hồ có vẻ như rất ủy khuất và phẫn nộ.
Chít chit!
Mà đúng lúc này, xa xa, trên bầu trời đột nhiên truyền tới vài tiếng kêu bén nhọn, Vân Thiên Hà vừa nghe, sắc mặt đại biến, ôm lấy con chim ưng dưới mặt đất kêu lên:
- Chúng ta đi mau, đây chỉ là một con chim ưng cái sắp thành niên mà thôi, nếu như nó gọi đến một con chim ưng đực thì phiền phức rồi!
Vừa nói, Vân Thiên Hà vừa cởi y phục, mạnh mẽ buộc lấy mỏ chim ưng trong người, lập tức huýt một tiếng sáo dài, Vân Bôn hí dài, vội vã chạy tới.
Vân Thiên Hà ôm chim ưng trong lòng, xoay người nhảy lên lưng ngựa, thấy mọi người cũng đều bắt đầu lên ngựa, Vân Bôn tựa hồ cảm ứng được lo lắng của chủ nhân, giống như một tia thiểm điện, gia tốc cực nhanh, điên cuồng chạy xuống dưới chân núi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK