Mục lục
[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A, Thiên Lạc, ngươi làm cái gì, ngươi không thể như vậy, ta...A...

Vương thị đột nhiên bị Đồ Thiên Lạc ôm vào lồng ngực, áp lực dục hỏa trong lòng sớm đã bị câu dẫn ra, hơn nữa trên người truyền tới cảm giác kích thích, trong mắt nàng đã tràn ngập xuân quang, mặc dù kinh hô cản trợ, thế nhưng động tác lại vô cùng ỡm ờ, tùy ý để Đồ Thiên Lạc khinh bạc.

- Tiểu mỹ nhân, đã nhiều ngày bản thiếu gia vô cùng nhớ tới nàng, nàng cũng biết bản thiếu gia muốn nàng rồi, bây giờ nhị thúc kia của ta không thể nào làm nàng thỏa mãn, để cho mỹ nhân phải sống như quả phụ, xuân khuê tịch mịch, thấy vậy ta thực không đành lòng a, tiểu mỹ nhân, bản thiêu gia quả thực rất thích nàng, sau này để bản thiếu gia cho nàng hưởng thụ sự vui sướng đẹp nhất trên đời...

Đồ Thiên Lạc ôn hương đày cõi lòng, lúc này hô hấp đã gấp gáp, mở miệng nói lời ve vãn, một tay vẫn chậm phủ lên đôi nhũ phong mềm mại cực kỳ đàn hồi của Vương thị, cũng dần dần xâm nhập...

Bộ vị mẫn cảm của Vương thị bị chạm đến, lúc này thân thể run lên, giống như bị điện giật, triệt để tan tác thất thủ, không còn bất cứ phản kháng nào, mềm mại ngã vào trong lòng Đồ Thiên Lạc, rên rỉ kiều suyễn liên hồi...

Bất quá, ngay khi Vương thị bị Đồ Thiên Lạc đè xuống giường, Đồ Thiên Lạc đang chuẩn bị thực hiện động tác tiếp theo, Vương thị đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt âm trầm của Đồ Chính Lâm, còn có sai bảo ngay lúc đó, mạnh mẽ tỉnh lại tinh thần, lập tức ngăn Đồ Thiên Lạc nói:

- Lạc thiếu gia, đêm nay không được, ta còn có chuyện muốn nhờ, nếu Lạc thiếu gia không chịu đáp ứng, ta dù chết cũng không theo!

Ngay lúc quan trọng nhất lại bị ngăn cản cự tuyệt, dục vọng trong lòng khó cưỡng, nghe được lời nói của Vương thị, vội vã đáp ứng nói:

- Tiểu mỹ nhân, cái gì ta cũng đáp ứng nàng, nàng cứ theo ta đi!

Vương thị nghe được hắn chỉ đồng ý đối phó, lập tức đứng dậy đẩy Đồ Thiên Lạc xuống giường, thần sắc bình tĩnh nói:

- Đừng nói lời dễ nghe cho có lệ, nếu ta thỏa mãn ý của ngươi, sau này ngươi lại không làm cho ta thì sao?

Đồ Thiên Lạc bị dục hỏa đốt cháy đến mức khó có thể chịu đựng nổi, lại nhảy lên nói:

- Tiểu mỹ nhân, nàng muốn bản thiếu gia làm cái gì, nói thẳng ra là được, bản thiếu gia thề, nếu vi phạm hứa hẹn sẽ bị trời giáng thiên lôi đánh chết!

Nói xong, liền vội vã không thể kìm nén ôm lấy thân thể mềm mại của Vương thị đẩy xuống giường.

Chỉ là khi Vương thị nói mấy câu bên tai Đồ Thiên Lạc, lập tức khiến Đồ Thiên Lạc sợ hãi cả kinh, lúc này tựa như bị dội thẳng một bát nước lạnh, động tác dừng lại, ngẩng đầu lên cả kinh nói:

- Nếu muốn bản thiếu gia giết chết tiểu tiện loại Thiên Hà kia, bản thiếu gia có thể đáp ứng, thế nhưng muốn bản thiếu gia ăn trộm Đồ Thị Võ Kinh cho ngươi, điều này trăm triệu lần không thể!

Chỉ nghe Vương thị lạnh lùng thốt:

- Chuyện này đối với ngươi mà nói không có khó khăn gì, mẫu thân của ngươi hiện tại đang quản lý mọi chuyện trong phủ, ngươi muốn nghĩ một biện pháp để nàng điều người canh giữ tàng kinh lâu đi, nàng hẳn là sẽ rất phối hợp với ngươi, ngươi chỉ cần chốc lát là có thể đắc thủ, chuyện mượn gió bẻ măng, ngươi sao lại không làm được, huống hồ ngươi là con trai trưởng Đồ gia, mượn đọc Đồ Thị Võ Kinh không phải là chuyện gì lớn, nếu như ngươi không đồng ý, vậy thì cút khỏi phòng của ta!

Đồ Thiên Hà thực sự bị Vương thị trêu chọc đến mức khó cưỡng dục hỏa, nhìn thân thể thành thục mê người đã bị hắn cởi sạch sẽ, lúc này dục vọng đã chiến thắng lý trí, cắn răng một cái nói:

- Tốt, ta đáp ứng nàng, chờ ngày mai giết chết tên tiểu tiện loại Đồ Thiên Hà kia, sẽ giúp ngươi trộm võ kinh là được!

Vương thị vừa nghe Đồ Thiên Lạc đáp ứng, lúc ày nét mặt mới giãn ra, phong tao cười nói:

- Kỳ thực đêm nay ngươi có thể lấy mệnh của tiểu tử đó rồi, tiểu tử đó đã bị mẫu thân ngươi hạ nhuyễn cốt tán, hiện giống như một bãi bùn nhão, lấy tính mạng của hắn, ngươi chỉ cần một hồi là có thể động thủ, ngày mai ngươi nghĩ biện pháp đi lấy võ kinh, như vậy, mọi chuyện sẽ theo ý ngươi, Uhmm...

Nói xong, Vương thị liền chủ động ôm lấy cổ Đồ Thiên Lạc, đôi môi đỏ mọng mê người dán sát vào môi Đồ Thiên Lạc, triệt để làm cho Đồ Thiên Lạc rơi vào tay giặc, tiến vào trong ôn nhu hương của nàng...

Nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng rầm một tiếng bị người đá văng ra, Đồ Thiên Lạc và Vương thị trần truồng nằm trên giường triệt để liều chết triền miên bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, hai người bọn họ hoảng loạn quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ là vừa nhìn, hai người cùng mất luôn cả linh hồn, sắc mặt trắng bệch, tái nhợt đến cực điểm.

Chỉ thấy Đồ Chính Lâm đang giữ cổ thê tử Nguyễn Ngọc Linh, sắc mặt Nguyễn Ngọc Linh tím xanh, nhãn thần đã bị sự kinh khủng và tuyệt vọng chiếm đóng toàn bộ, mà sắc mặt Đồ Chính Minh lúc này có chút vặn vẹo, ánh mắt đầy thống khổ và phẫn nộ, hắn hướng về thê tử của chính mình rống lớn hơn:

- Nhìn, đây là nhi tử tốt của ngươi, đây là nghiệt chủng của ngươi, cầm thú, xem hắn đang làm cái gì, a, nhìn a...

Đồ Thiên Lạc quá mức hoảng loạn sợ hãi, vội mặc quần áo, té từ trên giường xuống dưới, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nói:

- Đa (cha), nương (mẹ), hài nhi sai rồi, hài nhi nhất thời hồ đồ, bị Vương thị xúi dục câu dẫn, cầu hai người buông tha cho hài nhi đi, lần sau hài nhi...

Còn chưa nói xong, Đồ Chính Minh đã hung hăng đá một cước thật mạnh vào ngực Đồ Thiên Lạc, Đồ Thiên Lạc kêu lên một tiếng đau đớn va vào vách tường phía sau, bức tường lập tức xuất hiện vết nứt, bản thân thì điên cuồng phun máu tươi.

Đồ Chính Minh giống giận:

- Ta không phải đa ngươi, ngươi chính là một tên nghiệt chủng không nên sinh ra trên đời, dã chủng!

Lúc này tinh thần của Đồ Chính Minh có chút không thể khống chế được, trái tim của hắn đã hoàn toàn bị thống khổ và hối hận đâm nát, tựa như dao cắt, hắn siết mạnh cổ Nguyễn Ngọc Linh, thanh âm đã khàn khàn:

- Đến bây giờ ngươi còn nghĩ ngươi vô tội hay sao? Ta thực hối hận, nội quỷ lớn nhất của Đồ gia vài chục năm qua, nghĩ không ra chính là người ân ái của ta, mà ta không hề hay biết, nếu không phải lần trước lộ ra chân ngựa bị chúng ta tra ra được, ngươi còn muốn lừa gạt ta đến khi nào...

Đúng lúc này, hai người bịt mặt mặc tử y kia mang theo Đồ Chính Lâm có chút bệnh nguy kịch, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm vào trong phòng, Nguyễn Ngọc Linh vừa thấy Đồ Chính Lâm, lúc này sợ đến nỗi thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, mặt không còn chút máu.

Đồ Chính Minh chuyển mắt nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của đệ đệ chính mình, nói:

- Chính Lâm, ngươi và ta là thân huynh đệ nhiều năm, vi huynh trước kia đối đãi với ngươi như thế nào, chính ngươi đều hiểu rõ, những chuyện ngươi làm, thực sự không làm...ta thất vọng, không là làm cho...Đồ gia thất vọng, ngươi hôm nay đã rơi vào cảnh ngộ như vậy, lẽ nào ngươi không dự định nói hết mọi chuyện ra sao? Lẽ nào muốn toàn bộ gia tộc Đồ thị và ngươi chôn cùng sao? Cho dù ngươi đi rồi, ngươi còn có mặt mũi nào nhìn thấy liệt vị tổ tông Đồ gia...

- Đại...Đại ca...

Lúc này, Đồ Chính Lâm đã suy yếu đến cực điểm, cả người vô lực, tựa như một đống bùn nhão, hiển nhiên cũng đã trúng nhuyễn cốt tán, biểu tình của hắn mang theo áy náy thật sâu, nhìn Đồ Chính Minh, chậm rãi nói:

- Mười sáu năm trước, tiểu đệ ra ngoài làm việc, trùng hợp đụng phải đại tẩu có hành tung quỷ dị trong thành, vì vậy tiểu đệ hiếu kỳ, liền đi theo tới một nhà dân, thấy đại tẩu và người nhà mẹ đẻ gặp gỡ, lúc đó không cho là đúng, nhưng tiểu đệ còn chưa rời khỏi, đã nhìn thấy một vị nam tử xa lạ tiến vào nhà dân này, sau liền tìm hiểu lai lịch nam tử xa lạ này, không nghĩ tới nam tử đó là người Giang gia, sau khi hồi phủ, tiểu đệ nhất thời hồ đồ, không tìm phụ thân, còn tới hỏi đại tẩu có quan hệ gì bí mật với nam tử Giang gia kia, lúc đó đại tẩu chỉ giải thích là thân thích bà con xa của nhà mẹ đẻ, muốn đệ không nên lộ chuyện này ra ngoài, sau đó có một lần tiểu đệ làm việc, hơn nữa còn uống khá nhiều trở về, vừa lúc đại tẩu mang canh giải rượu tới cho đệ uống, tiểu đệ không biết là kế, sau đó hai người đã làm cái chuyện kia, từ đó về sau, tiểu đệ đã hoàn toàn lâm vào trong tròng của đại tẩu, cũng khó có thể tự kìm chế, sau nữa lại nghe đại tẩu nói mình đã mang thai, lấy chuyện này áp chế tiểu đệ xếp thân tín của nàng vào gia tộc, sau đó vài năm dần dần giao cho nàng rất nhiều vị trí quan trọng của gia tộc, tám năm trước, trong kinh có người gửi thư, đại tẩu lại nói với đệ, muốn tiểu đệ đối đãi với mẫu tử Thiên Hà giống như hạ nhân thấp hèn nhất, để cho bọn họ tự nhiên như vậy chết đi, chỉ là không nghĩ tới mệnh bọn họ cứng, thẳng tới năm nay nhị thúc trở lại phủ mới biết được việc này, tiểu đệ bị phạt, đại tẩu cũng thuận lợi tiếp nhận mọi chuyện trong phủ, ngày thứ nhất nàng đã mượn lý do mẫu tử Thiên Hà, dần dần thay đổi một bộ phận người đổi thành thân tín của chính mình, sau đó tiểu đệ đùa giỡn Vân Nương, cũng là bị đại tẩu áp chế, ai có thể nghĩ tới, đại tẩu thấy tiểu đệ không còn giá trị lợi dụng, sợ mọi chuyện bại lộ, đã dùng tới thuốc để hại ta...

Nói nhiều như vậy, nhãn thần Đồ Chính Lâm trở nên ác độc, liếc mắt nhìn Nguyễn Ngọc Linh, tiếp tục nói:

- Tiểu đệ trước đây cho rằng tiện nhân này mưu cầu danh lợi quyền thế, chỉ muốn nắm vững Đồ phủ trong tay, vì vậy nói cái gì nghe nấy, thực sự không nghĩ tới nàng cư nhiên muốn đặt Đồ gia ta vào chỗ chết, sớm biết như vậy, vài chục năm trước đệ đã nói với phụ thân chuyện này, một bước đi nhầm, từng bước sai, tiểu đệ rơi xuống, làm ra rất nhiều chuyện không bằng cầm thú, đều là tiện nhân này ban tặng cho, xin đại ca cho tiểu đệ một cái chết thống khoái!

Đồ Chính Minh nghe được Đồ Chính Lâm tự thuật, lúc này giống như bị sét đánh, thiếu chút nữa đứng không vững, thần sắc có vẻ thống khổ đến cực điểm, hắn trợn trừng mắt nhìn Nguyên Ngọc Linh mềm nhũn dưới mặt đất, khóc không thành tiếng, môi nhúc nhích nửa ngày, cũng không nói ra lời, sau đó phụt một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi.

Mà Đồ Thiên Lạc vốn co rúm một bên, khóe miệng liên tục tràn ra tơ máu, nghe xong những lời này, hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn Đồ Chính Lâm, thần sắc oán độc, băng lãnh, thậm chí có một cỗ tuyệt vọng và cừu hận.

"Người này cư nhiên chính là phụ thân của ta, ha ha, ta vừa mới cưỡi tiểu thiếp của phụ thân, làm ra chuyện loạn luân, ha ha ha...Ta quả thực là một tạp chủng, cầm thú, ha ha..."

Tâm lý Đồ Thiên Lạc lúc này, đã triệt để vặn vẹo, cỗ sợ hãi và phẫn nộ trong lòng hắn đã biến thành một loại cừu hận và tuyệt vọng, lúc này mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng lên, điên cuồng mạnh mẽ giống như mãnh nhổ nhảy tới, gắt gao bóp cổ Đồ Chính Lâm, triệt để điên loạn quát lớn:

- Ta nguyên lai là một tạp chủng, ta có một phụ thân cầm thú, tất cả đều là do ngươi, tên cầm thú ngươi, ngươi để ta biến thành tạp chủng, dã loại, ngươi đi chết đi, ngươi không nên sống trên đời này tiếp tục hại đến ta...

Lúc này, nhãn đồng của Đồ Chính Lâm đã bắt đầu tan rã, hắn bị Đồ Thiên Lạc bóp cổ, lại không hề có sức phản kháng, chỉ là quay đầu liếc mắt nhìn Đồ Chính Minh, trong ánh mắt mang theo một tia áy náy sám hối cuối cùng, nói bốn chữ:

- Đại ca...Xin lỗi!

Lập tức, trong sự vặn vẹo và điên cuồng của Đồ Thiên Lạc, Đồ Chính Lâm triệt để đứt khí, chỉ là ánh mắt vẫn mở to nhìn Đồ Chính Minh, tựa hồ là cầu mong hắn tha thứ, nhưng mà, hắn bị nhi tử thân sinh của chính mình bóp chết trước mặt đông đảo người chứng kiến...

P/s: Chương này thực sự rất phân vân, có nhiều chỗ biến đổi cách xưng hô theo từng diễn biến tâm lý, mình đã cố gắng hết sức để giữ nguyên ý đồ của tác giả, nhưng đến cuối cùng vẫn không làm sao vừa ý được. Đây là chương mình tốn thời gian nhất từ trước tới giờ. Có thể các bạn sẽ có nhiều ý kiến khác nhau, nhưng thôi, dù sao mình đã cố gắng hết sức. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK