Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta tưởng ngươi đã lên bờ rồi.
Blood Owl vừa đi vào phòng nghiên cứu của Strange liền nhìn thấy Phong Tiển đang ngồi trên một chiếc bàn hút xì gà, hắn vừa nói vừa ra dấu, bảo đối phương đưa cho mình một điếu.

- Không vội, tàu ngầm còn dừng một thời gian nữa, ta tới tán gẫu với bác sĩ một lát.
Phong Tiển trả lời, hắn lấy xì gà trong túi ném cho Blood Owl, búng tay châm thuốc giúp đối phương.

- Các ngươi có ai nhìn thấy Dark Water không? Ta nhớ đã một thời gian không thấy hắn rồi, hắn xuống tàu lúc nào?
Blood Owl hỏi.

- Nhắc đến đúng là đã lâu không thấy rồi, có thể Thiên Nhất đã an bài nhiệm vụ gì cho hắn, dù sao hắn cũng sẽ không rời khỏi Nghịch Thập Tự.
Phong Tiển nói tiếp:
- Đúng rồi, Blood Owl, ngươi định khi nào thì rời khỏi?

- Tạm thời không định đi.
Blood Owl nhả khói nói.

Strange vẫn ở bên cạnh bận rộn di chuyển đồ đạc, lúc này lão chen vào:
- Nếu ngươi muốn đợi đến khi mình được “chữa khỏi” mới rời đi, vậy ta có tin tức xấu phải nói với ngươi.

- Không làm được đúng không?
Blood Owl hỏi thẳng.

Strange dừng lại một chút, nhìn Blood Owl, trả lời:
- Không sai, ngươi cũng đã nhìn thấy dữ liệu kiểm tra rồi. Tất cả thí nghiệm ta làm cho ngươi, tin rằng với ánh mắt chuyên nghiệp của ngươi cũng không khó nhìn ra đầu mối. Chúng ta đã thử nhiều phương pháp như vậy, thuốc cương thi hỗn hợp, thôi miên tinh thần, thậm chí là thuốc độc, nhưng kết quả thí nghiệm đều đưa ra một kết luận. Nếu ngươi không muốn bị cảm xúc tiêu cực của người khác ảnh hưởng, chỉ có cách kiềm chế năng lực của mình đến mức lớn nhất. Thực ra lúc ở đảo Địa Ngục, ảnh hưởng của sương thần Hades đối với ngươi đã chứng minh diểm này.

- Muốn giữ nguyên năng lực, đồng thời lựa chọn ngừng cảm ứng với tâm tình tiêu cực, đó là chuyện không thể. Mà tin tức tệ nhất không phải cái này, e rằng ta phải tiếc nuối nói cho ngươi biết, cho dù ngươi giống như Diêm Không ngâm mình trong sương thần thời gian dài với liều lượng lớn, khiến cho năng lực hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại năng lượng yếu ớt, kết quả cũng chỉ có thể làm cho mình không còn thể nghiệm được cảm xúc tiêu cực của người khác mà thôi. Ngươi vẫn không thể sinh ra tình cảm thuộc về mình, không thể giống như người thường bộc phát sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng, bao gồm cả thứ lúc này nên có... thất vọng.

Strange nói thẳng, lão biết khéo léo tuyên bố tin tức xấu và tuyên bố thẳng thắn với Blood Owl cũng chẳng có gì khác nhau.

Blood Owl quả thật không có phản ứng gì lớn, vẫn hút xì gà, nói với giọng bình thường:
- Ngươi muốn nói... ta đã không cần ở lại Nghịch Thập Tự nữa.

- Rất xin lỗi, Blood Owl, đến hôm nay ta chỉ có thể nói, ta đã bất lực với “bệnh” của ngươi rồi.
Strange nói tiếp:
- Không ai có lý do đi tham dự hành động cuối cùng kia, ngươi xem, ta cũng đang thu dọn đồ đạc đây. Trận chiến cuối cùng đó không phải là thứ một bác sĩ muốn dây vào.

Phong Tiển nói với Blood Owl:
- Ta thấy ngươi cũng nên đi thôi. Nói thật trước đây ta nợ God Key và Thiên Nhất rất nhiều, cho nên mới ở lại tới hôm nay. Lần trước trong trận chiến ở vườn treo Babylon, nhân tình xem như đã trả xong hết rồi. Hơn nữa Thiên Nhất cũng không giữ chúng ta lại, ngay cả Phục Nguyệt cô nương cũng bị hắn đuổi đi. Cố Vấn đã rời khỏi, Kế Toán và Thuật Sĩ vừa mới lên bờ, bây giờ ta và bác sĩ Strange cũng sẽ xuống tàu... Nghịch Thập Tự xem như đã tan rã rồi.

Blood Owl nói:
- Cho dù biết mình không thể chữa khỏi, ta ít nhất còn hai lý do, muốn đi Thiên Đô tham dự trận chiến cuối cùng này.

- Nếu ngươi muốn tìm Lãnh Chúa báo thù, ta thấy không cần thiết.
Strange nói:
- Trận chiến ở thành phố Đại Tây Dương, các ngươi chỉ xuất phát từ lập trường khác nhau, cũng không có ân oán cá nhân. Hơn nữa xác suất được “chữa khỏi” của ngươi cũng không hoàn toàn bằng không, ta chỉ căn cứ vào học thức có hạn của mình, phủ định phần lớn khả năng trên khoa học hiện giờ, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi vĩnh viễn không có hi vọng.

- Các ngươi không cần nói nữa, mỗi người đều có chí riêng, không phải sao?
Blood Owl nói xong liền dập tắt xì gà trong tay.

......

Phía bên kia, trong cửa hàng sách.

Thiên Nhất đã đổi màn hình mới, nối vào máy tính ban đầu, lúc này đang tiến hành đối thoại với thủ lĩnh Thiên Minh.

Có điều Duccio dĩ nhiên sẽ không dễ dàng để người khác nhìn thấy tướng mạo của mình, trên màn hình trước mắt Thiên Nhất chỉ có biểu tượng tai nghe mặc định, cũng không nhận được tín hiệu hình ảnh.

- Nếu ngươi muốn dùng phương thức này liên lạc với ta, tại sao không dứt khoát gọi điện thoại tới đây, ngươi biết số của ta mà.
Thiên Nhất nói.

Duccio trả lời:
- Điểm này ta cũng rất tò mò, vẫn luôn muốn hỏi ngươi. Lúc này hẳn là ngươi đang ở trên tàu ngầm, tại sao lại có một số điện thoại cố định, hơn nữa còn hoàn toàn không quan tâm đến mã vùng. Ta nhớ lúc ở quận Long ngươi cũng cho ta số điện thoại như vậy.

Thiên Nhất nói:
- À, chuyện này, chắc ngươi cũng đã nghe Gambling Snake nói rồi, ta vẫn luôn ở trong một cửa hàng sách... Thực ra ở chỗ này của ta, điện thoại, dây điện, ống nước đều không nối tới đâu cả, cả nhà giống như một chiếc hộp. Nhưng ta luôn luôn có điện, có nước, còn có một chiếc điện thoại cố định cho dù ở bên ngoài tinh cầu cũng có thể gọi được.

Hắn bưng lên cà phê uống một hớp:
- Còn về kỹ thuật cụ thể, ta sẽ không giải thích với ngươi, đó là công nghệ cao.

- Ha ha... được rồi.
Duccio cười cười, hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, hơn nữa cũng không hoàn toàn tin vào lời giải thích của Thiên Nhất, càng không để ở trong lòng:
- Lần này ta tự mình ra tay, sự tình tuyệt đối không có sơ suất. Hiện giờ hai tên kia đã chết, tin tức cũng đã truyền tới, sự hợp tác của chúng ta dường như cũng nên vẽ dấu chấm tròn rồi.

- Vậy lần gọi điện này xem như hai tổ chức chúng ta chính thức nói lời từ biệt sao.
Thiên Nhất tiếp lời hắn.

- Như vậy rất tốt...
Duccio dừng một chút rồi nói:
- Ông chủ Thiên, ta tin tưởng thế giới sau này sẽ trở nên tốt hơn. Cho dù rước khi lui ra khỏi võ đài lịch sử ngươi phải làm những gì, ta đều cầu chúc ngươi thành công. Chỉ là... khi còn sống ta không muốn nhìn thấy lá cờ của Nghịch Thập Tự nữa.

- Chuyện này không cần ngươi phí tâm, thay đổi không phải ở tương lai xa xôi, mà là mỗi giây mỗi phút đều đang diễn ra.
Thiên Nhất nói:
- Khi thế giới này không cần Nghịch Thập Tự nữa, Thiên Minh cũng sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, ta đề nghị ngươi vẫn nên truyền thừa tinh thần của các ngươi. Ít nhất trong mười thế kỷ tiếp theo, loài người vẫn sẽ không thông minh đến mức rút ra được bài học.

- Hừ... ngươi hãy bảo trọng, ông chủ Thiên.
Enzo Duccio cười nói, xem như nói lời từ biệt với Thiên Nhất.

- Hi vọng sẽ không gặp lại, Duccio.
Thiên Nhất trả lời, sau đó hai người gần như đồng thời tắt liên lạc.

Vừa kết thúc cuộc gọi điện, cửa tiệm sách bỗng bị đẩy ra, người đi vào là Gunsmith.

Hắn gian nan lội qua đống sách đầy đất, đi tới trước bàn làm việc nói:
- Người đã đi gần hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại ngươi, ta, Blood Owl và God Key.

Gunsmith than thở:
- Trên tàu ngầm này vắng ngắt, đúng là không quen lắm.

- Nhớ mẹ ngươi phải không? Xem ra nên để cô ấy mang ngươi về nhà mẹ cho rồi.
Thiên Nhất nói.

- Hừ...
Gunsmith không quan tâm đến câu nói đùa này, chỉ trả lời:
- Nửa năm trước ngươi đã vạch ra tất cả kế hoạch, cho nên mới bảo ta và Nguyên Soái chế tạo “thứ kia”. Trước đây không lâu Dark Water âm thầm rời tàu, ta đã đoán được... hành động điên cuồng cuối cùng của ngươi đã giống như tên ở trên dây rồi.

Hắn nói:
- Nhưng tại sao ngươi lại đuổi Phục Nguyệt đi, ta vẫn không nghĩ ra được. Cho dù ngươi đối địch với toàn thế giới này, làm đủ thứ phản lại loài người, cô ấy cũng sẽ đứng về phía ngươi. Cho nên lý do ngươi đuổi cô ấy đi hẳn là không liên quan tới hành động của Nghịch Thập Tự, mà xuất phát từ lý do cá nhân. Ta có thể hỏi đó là gì không?

- Ngươi có thể hỏi, nhưng ta không muốn trả lời.
Thiên Nhất ủ rũ trả lời.

- Có phải liên quan đến “kẻ bị cấm tên” không?
Gunsmith nói thẳng:
- Có phải ngươi cảm thấy... lần này mình sẽ chết.

Thiên Nhất hít sâu một hơi:
- Đại trí giả ngu, trực giác của ngươi đúng là khiến ta cảm thấy khó tưởng tượng, ha ha...

Thiên Nhất cười:
- Nếu ngươi đã nghĩ tới bước này, vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe một chút.

Hắn uống một ngụm cà phê, sửa sang lại suy nghĩ:
- Ta sẽ không chết, điểm này chắc ngươi biết rồi chứ?

- Ta biết.

- Ta đã sống trên đời rất lâu, điểm này chắc ngươi cũng biết rõ.

- Ừ.

- Như vậy hãy nói một chút về vấn đề mà ta phải đối diện... “Kẻ bị cấm tên” là ám chỉ Samael, hắn là sinh vật tương tự với Cherub mà ngươi nhìn thấy ở vườn treo Babylon.
Thiên Nhất nói:
- Trong các tôn giáo có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến hắn, nội dung tỉ mỉ tuy không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng có thể tham khảo ngụ ý của nó.

- Thiên sứ tử vong bị trời cấm tên, vua của bóng tối, một trong số ma vương cấp Satan, kẻ độc hành Samael. Hắn là kẻ hủy diệt lãnh khốc và xảo trá, bởi vì không chịu quỳ gối trước mặt Adam, hơn nữa còn nói ra những lời phản nghịch như “dựa vào đâu mà bắt thiên sứ do thánh hỏa sinh ra như ta phải quỳ lạy một thân thể làm từ cát bụi”, cho nên đã bị cấm tên, tất cả tư liệu có liên quan đến hắn đều bị đóng kín. Sau khi bị tước đoạt danh hiệu, hắn đã hóa thân thành The Serpent, ý nghĩa tượng trưng của nó không nói cũng biết.

- God Key chuyển lời từ Seraph, là ám chỉ tên Samael này đã xuất hiện trên Địa Cầu phải không?
Gunsmith hỏi:
- Khi đó ngươi nói mình sẽ xử lý vấn đề này...

- Ta đương nhiên sẽ đi xử lý, nhưng phải sau khi sứ mạng của Nghịch Thập Tự kết thúc.
Thiên Nhất ngắt lời:
- Khi đó ta sẽ một mình đi xử lý.

- Nếu như ngươi thất bại thì sao?
Gunsmith hỏi.

- Ta không cần suy nghĩ đến chuyện thất bại.
Thiên Nhất nói:
- Bởi vì nếu như ta thất bại, ta rất có thể sẽ vĩnh viễn chết đi, sau khi chết thì thế giới này dĩ nhiên cũng không liên quan gì đến ta nữa.

Giọng điệu của hắn càng lúc càng nghiêm túc:
- Nhưng bây giờ ta còn sống, vì vậy nên làm những gì cần làm, trước tiên giải quyết vấn đề của đế quốc và tổ chức phản kháng, xây dựng trật tự mới, đây mới chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Lời của hắn giống như không cho phản bác:
- Còn về Samael... ta không cho rằng mình sẽ bại dưới tay hắn, điều kiện tiên quyết là Phục Nguyệt không thể ở lại, cô ấy cách ta càng xa càng tốt.

- Cô ấy khiến cho ngươi trở nên mềm yếu, cô ấy là nhược điểm của ngươi?
Gunsmith nói tiếp.

- Nghe giọng điệu của ngươi, dường như cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu.
Thiên Nhất hỏi ngược lại.

- Hừ...
Gunsmith cười lạnh, xoay người đi ra ngoài:
- Không có vướng bận là có thể vô địch sao?

- Chẳng lẽ không đúng?

- Nếu như đúng, vậy lúc ngươi đuổi cô ấy đi, ngươi cũng đã thừa nhận sự mềm yếu của mình, ngươi cũng đã thua rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
28 Tháng bảy, 2020 23:13
theo mình hiểu là hình cây thánh giá nhưng lộn ngược, | --|--
Chu Đình Hải
28 Tháng bảy, 2020 18:29
Ta chưa đọc nhưng mà nghịch thập tự thì vẫn là thập tự mà nhỉ
Sơn Dương
21 Tháng sáu, 2020 14:14
chậm như rùa
Hieu Le
15 Tháng sáu, 2020 15:40
cực thích truyện này và các truyện khác của Ba Ngày Ngủ Hai. cảm ơn bạn dịch truyện
PeterZblack
28 Tháng năm, 2020 23:44
Cảm ơn dịch giả Mình rất thích bộ này nhưng ko thấy ai dịch phải nhai tạm bên wikidich
indigestible
02 Tháng tư, 2020 15:57
Truyện dịch còn nhiều chương hơn reconvert
sadboy
29 Tháng mười hai, 2019 19:46
nhìn truyện này lại nhớ hồi xưa đọc đc mỗi truyện dịch nên bị nhóm dịch này bỏ boom mấy bộ liền.
llyn142
26 Tháng mười hai, 2019 17:52
Bộ này full là bao nhiêu chương vậy ad?
doibuon12
16 Tháng mười hai, 2019 22:09
Thanks dịch giả
doibuon12
16 Tháng mười hai, 2019 22:09
Thanks dịch giả
quyet1
04 Tháng mười một, 2019 22:58
lỗi audio đọc không liên tiếp dc vì ko lùi đầu dòng
Alohawow
01 Tháng mười một, 2019 23:30
mê bộ này lâu khổ nỗi đọc cv truyện lão ngủ này thì xoắn não quá đành bỏ.
nqk_96
21 Tháng mười, 2019 22:16
ủng hộ dịch giả
ZzPomzZ
16 Tháng mười, 2019 18:11
ủng hộ tinh thần converter hết mình.mê tác này.
Bàn Ti Đại Lão
06 Tháng mười, 2019 14:37
bộ này khó dịch lắm nè
Hieu Le
27 Tháng chín, 2019 22:06
mới đọc vài dòng. tui tắt tap và nghe nhạc để thư giãn. mấy bộ như này cần dùng não để đọc mới thì hết cài hay được. cơ mà ít chương quá. chắc phải uống từ từ
dacnguyen21099
25 Tháng chín, 2019 06:23
Nếu bạn sống trong 1 nơi cái gì cũng siêu phàm thì nó không còn là siêu phàm nữa mà là bình thường. Giống con người bây giờ có sử dụng máy tính hay có thể gọi điện cách nhau cả ngàn cây số, chuyện đó rất bình thường bây giờ và là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, điều này mà xảy ra khoảng 100 năm trước thì đó là 1 chuyện gì rất phi phàm. Do đó, tác giả mới lấy 1 viễn cảnh tưởng lai khi con người có khả năng sinh ra biến dị và 1 nơi các khoa học kĩ thuật vô cùng tiên tiến để mặc sức tưởng tượng đó.
Hieu Le
23 Tháng chín, 2019 18:02
đọc truyện này tui có cảm giác là 1 đám ng siêu mạnh.siêu thông minh.Siêu nguy hiểm.sở hữu khoa học kĩ thuật siêu cao.kiến thức siêu thứ nguyên.tình báo siêu thế giới.có ông boss siêu vũ trụ.mà làm dăm ba cái việc bé tí.âm mưu nhỏ xíu.để thực hiện cái việc siêu dễ so vs sức mạnh của họ.
tuan041
03 Tháng chín, 2019 18:58
bộ này triển vọng lắm dịch giả ơi :v, cố gắng làm đến hết nhé
heoconlangtu
01 Tháng chín, 2019 17:44
dou vị dũng sĩ nào thầu bộ này vậy :v
18thang8
04 Tháng tám, 2019 13:16
Thiếu chương 15 rồi dịch giả ơi
Tuyết Mùa Hạ
24 Tháng bảy, 2019 11:51
suốt ngày mất chương
18thang8
11 Tháng bảy, 2019 12:05
Cám ơn dịch giả, mong bạn đừng drop
iahokra
16 Tháng sáu, 2019 18:47
bộ này viết lâu lắm rồi bạn! lúc đó chưa có nhiều phần về pre để hiểu rõ đâu
kicakicuc
06 Tháng sáu, 2019 08:46
Mình đọc tới chương có nhắc đến predator với lời giải thích mô tả P là chủng tộc hiếu chiến, săn lùng các loài khác để cho vui. Vậy thì bạn chỉ xem phim cho vui, chả biết tẹo j về chủng tộc P cả. Tác giả hư cấu P và Alein nên ko có tư liệu nói nhiều về họ nhưng từ vài bộ phim thì mình chắc chắn P ko đi săn các loài khác vì vui đâu, mà giống 1 nghi thức nào đó (nghi thức trưởng thành chăng hạn). Với trình độ du hành vũ trụ thì họ dễ dàng săn cả trái đất để tìm niềm vui đấy.
BÌNH LUẬN FACEBOOK