Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó là buổi tối, sau khi bá tước đẩy cửa tiệm sách ra, trước mắt lại sáng hơn bên ngoài một chút.

Có thể nhìn thấy, ở mấy góc cao trong nhà đều treo một số thứ kỳ quái, vật phát sáng kia có hình trụ, bên ngoài là một lớp giấy, bên trong trống rỗng, đốt một cây nến.

Nhìn từ trên xuống cửa hàng sách này hẳn là có kết cấu hình chữ thập, không có bao nhiêu không gian để người ta đi lại. Chính giữa nhà có mấy cái bàn xếp lại với nhau, mỗi vách tường đều bị giá sách che lấp, trên bàn, trên tường, trên đất đều là sách lộn xộn chất thành đống.

Nhìn vào bên trong, có thể thấy sâu trong rừng sách này có một chiếc bàn làm việc dùng để nghiên cứu. Phía sau bàn có một người đang ngồi, mặc áo khoác màu đen có mũ, rõ ràng đang ở trong nhà nhưng hắn vẫn trùm mũ lên đầu, che kín hơn nửa khuôn mặt.

Cảm giác đầu tiên của bá tước, đó là những kẻ mặc loại trang phục này tám thành là một phù thủy hoặc dị giáo đồ.

Thiên Nhất ngả người trên ghế, nhưng cũng không gác chân lên bàn.Trong tay hắn cầm một quyển sách bìa đen, cái ly bên cạnh chứa một loại thức uống màu sắc kỳ lạ. Thời đại này đương nhiên không có điện thoại và máy tính, trên bàn chỉ có một lọ mực nước, một cây bút lông ngỗng, còn có vài tờ giấy và quyển sách.

- Ta nghe người khác nói, anh có thể giúp mọi người giải quyết vấn đề?
Bá tước đi đến trước bàn, dò hỏi.

Thiên Nhất khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn đối phương một cái, lập tức đặt quyển sách xuống, vuốt mũ ra sau đầu, lộ ra gương mặt người phương Đông của hắn. Sắc mặt bá tước rõ ràng có biến đổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người da vàng, đúng là bị giật mình. Trong nháy mắt ngắn ngủi này, hắn còn hoài nghi thứ mình nhìn thấy không phải loài người.

- Bá tước Beaujeu, ta chờ ngươi lâu rồi.
Thiên Nhất nói bằng tiếng Ý rất tiêu chuẩn, hắn cầm thức uống trên bàn lên uống một hớp, thoải mái “hà’ một tiếng, lập tức chỉ vào nguồn sáng trong nhà nói:
- Những thứ kia không phải đèn ma pháp, mà gọi là đèn lồng, đến từ đại lục phía đông xa xôi.

Hắn lại chỉ vào thức uống trên tay mình:
- Đây cũng không phải hỗn hợp chất thải của dơi và não mèo, mà là một loại thực vật xuất xứ từ đông bộ Châu Phi được mài thành bột, sau đó chế thành thức uống, có thể nâng cao tinh thần, hơn nữa mùi vị không tệ.

Bá tước nghe hắn nói vậy, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, thầm nói: “Làm sao hắn biết trong đầu ta đang nghĩ gì? Đèn ma pháp, chất thải của dơi và não mèo, tất cả đều nói trúng!”

- Anh biết thuật đọc tâm đúng không? Ta từng nghe nói đến loại pháp thuật này, anh quả nhiên là một phù thuỷ.
Bá tước nói.

- Ha ha... tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được.
Thiên Nhất nói:
- Ngươi cảm thấy ta càng thần bí, càng mạnh mẽ, cũng sẽ càng có lòng tin với ta. Nếu như ngươi cho rằng ta chỉ là một tên bịp bợp biết vài mánh khóe, ta ngược lại sẽ cảm thấy khó làm việc hơn.

Bá tước suy nghĩ một chút:
- Anh đã biết ta là ai rồi đúng không, phù thủy.

- Ta tên là Thiên Nhất.
Thiên Nhất dùng tiếng Trung đọc tên của mình:
- Có điều ta không ép ngươi dùng ngôn ngữ mà mình không biết gọi tên của ta một cách lập bập, ngươi có thể gọi ta là ông chủ, nhưng đừng dùng từ lung tung như phù thủy. Ở nơi này đông người hỗn tạp, ngươi cũng biết Vatican cách đây không xa, ta cũng không muốn bị bắt rồi thiêu chết như thịt nướng.

- Được rồi, ông chủ, nếu như anh có thể dùng thuật đọc tâm kia đoán ra mục đích ta đến, ta sẽ suy nghĩ tiếp tục nói chuyện với anh.
Bá tước nói chuyện cũng kín như bưng, nếu quả thật gặp phải kẻ bịp bợm, trong câu này cũng không lưu lại bất kỳ tin tức hữu dụng nào để suy đoán. Loại người giắt đầu bên thắt lưng như hắn, thông thường có thể hình thành thói quen thận trọng.

Từ xưa tới nay, những trò bịp bợm như “thuật đọc tâm” và “thông linh” vẫn tồn tại lâu dài, có thể nói là một môn nghệ thuật trò chuyện, thực hiện có độ khó nhất định, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là trò lừa gạt mà thôi. Người thông minh dĩ nhiên hiểu rõ, chỉ cần ta không cho ngươi tin tức và ám thị, ngươi sẽ không cách nào tiếp tục giở trò.

Dùng thuật đọc tâm làm ví dụ, mở đầu thông thường sẽ là câu: “Gần đây... có phiền não gì sao?”

Nói nhảm, không phiền não thì còn là người sao? Tóm lại người bình thường đều sẽ trả lời, đúng vậy.

Tiếp đó quan sát phản ứng của cách ăn mặc của đối phương, trên tay có nhẫn hay không, hoặc là dấu vết từng mang nhẫn vv, sau đó lại hỏi một câu: “Là mối quan hệ với người khác sao?”

Nghe hắn nói như thế, người không phiền não cũng sẽ lập tức bị dẫn dắt nghĩ đến rất nhiều chuyện phiền não, bạn bè nhiều thì phiền não chắc chắn sẽ nhiều, không có bạn bè thì chính là khả năng giao tiếp gặp rắc rối.

Từ những vấn đề như vậy suy diễn ra, khiến ngươi cho rằng bị đọc tâm, thực ra thông tin chuẩn xác đều là do ngươi tự nói ra.

Thuật đọc tâm chính là mánh khóe như vậy, nói một cách tổng thể cũng là một ngành nghề đòi hỏi kỹ thuật, trọng điểm là phải đoán ý qua lời nói và sắc mặt, tư duy nhanh nhạy, phản ứng nhanh chóng, tốt nhất là kèm thêm vẻ ngoài thân thiết, giọng nói giàu sức hút, như vậy ngươi có thể lên truyền hình rồi.

Nhưng nếu thật sự gặp phải người tới bắt bẻ, sẽ rất dễ hỏng chuyện, hai câu là có thể tháo bảng hiệu của ngươi. Câu thứ nhất trả lời “đúng vậy”, sau đó câu thứ hai trả lời “ta thích một con chó”, trên cơ bản trò chơi đến đây là kết thúc.

Có câu “bảy mươi hai nghề, lừa gạt là vua”, Thiên Nhất đương nhiên cũng biết chơi trò đọc tâm này, nhưng thông thường hắn không cần chơi, bởi vì hắn có quyển sách nội tâm...

- Ngươi muốn giấu bảo tàng đi, nhưng không tìm được địa điểm an toàn và bí ẩn. Tương lai của hiệp sĩ Thánh Điện mờ mịt, đại đoàn trưởng lưu vong như ngươi căn bản không có thực quyền gì, thậm chí không có bao nhiêu người biết ngươi đã tiếp nhận chức vị đại đoàn trưởng, ngay cả chính ngươi cũng không chắc quá trình tiếp nhận chức vị này có hợp pháp hay không. Ngươi cảm thấy mình lúc nào cũng bị uy hiếp tính mạng, truy binh do Philip IV phái tới, thích khách bị mua chuộc, một tổ chức nào đó âm thầm dòm ngó bảo tàng, nguyền rủa không thể dùng lẽ thường giải thích...
Giọng điệu Thiên Nhất rất ung dung nói rõ toàn bộ lo lắng của đối phương, những chuyện tồi tệ này giống như một mớ hỗn độn trong đầu bá tước, lại được Thiên Nhất sắp xếp một cách rõ ràng.

Trong mắt bá tước ngoại trừ sự kinh ngạc, còn có rất nhiều hưng phấn:
- Ngài đúng là một vị cao nhân sở hữu pháp lực trác tuyệt.

Ngữ khí của hắn cũng trở nên khác biệt.

Giọng điệu của Thiên Nhất lại không thay đổi:
- Ta có thể chỉ rõ cho ngươi một con đường, nhưng ta cũng không phục vụ miễn phí.

- Ta hiểu rồi, nếu như ngài cần vàng bạc, ta có thể đưa một phần ba trong bảo tàng...

Bá tước còn chưa nói xong, Thiên Nhất đã ngắt lời:
- Tiền! Bá tước tiên sinh, tiền... tiền... tiền.

Hắn uống một ngụm cà phê tự mình xay:
- Một từ ngữ dung tục biết bao, rất nhiều người cảm thấy cái từ này nghe rất mỹ lệ, trong mắt bọn họ giống như có thể phát ra ánh sáng của vàng bạc. Nhưng ngươi và ta đều hiểu rõ, tài phú là nguyền rủa bẩn thỉu, là chất độc đến từ địa ngục, là cơn bão đẩy hiệp sĩ Thánh Điện các ngươi tới vực sâu hủy diệt.

Ánh mắt của hắn cuồng nhiệt, nói rất hăng say:
- Ta cũng không muốn lấy thứ này làm thù lao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
iahokra
17 Tháng năm, 2019 23:50
hị vọng lại đừng làm dc 100 chương rồi nghỉ tiếp
lolqwer12
06 Tháng năm, 2019 23:35
Dịch trở lại thì drop recvt :v
BÌNH LUẬN FACEBOOK