Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Thiên đô, HL, tổng bộ cao cấp nhất của đế quốc.

Cơ cấu xử lý hành chính chiếm diện tích khoảng vài chục ngàn mét vuông, công trình khổng lồ nằm sâu bên trong đảo nổi, thành viên tinh anh nhất của HL được lựa chọn trên phạm vi toàn cầu, lực lượng quân sự, thành viên chiến đấu có chiến lực mạnh nhất... Đây là thế giới mà dân thường vĩnh viễn không thể chạm tới.

Tháng 11 năm 2100, 55 tiếng sau khi Gunsmith mất tích.

Trong một phòng họp rộng lớn, Joseph Norlan một mình ngồi trước bàn họp dài gõ phím laptop. Hắn đang đợi người, chỉ là không muốn ngồi không nên bèn tiện tay viết một vài văn bản báo cáo.

Lúc này, có người dùng thẻ từ mở cánh cửa tự động của phòng họp rồi bước vào. Đó là một người đàn ông có thân hình mập mạp, thoạt nhìn chưa tới ba mươi. Tuy hắn mặc đồng phục của HL nhưng bộ dạng lại giống lưu manh hơn.

Hắn vừa vào liền nói: “Hôm nay không biết sao vừa thức dậy mắt liền giật. Đây chẳng phải là ngài Time Warrior sao? Cơn gió nào thổi phó cục trưởng EAS đến nơi này?”

Nghe giọng nói, Time Warrior liền biết đó là ai. Chỉ có điều hắn không hề có ý định ngừng việc đang làm.

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, hắn mở miệng nói: “Cấp trên cử ngươi đến gặp ta sao?”

Nét mặt của người đàn ông đó lộ ra vẻ không vui một cách rõ ràng: “Sao nào? Ngươi thấy cấp bậc của bổn thượng tá vẫn không đủ à?”

Time Warrior không trả lời câu hỏi này mà bình tĩnh đáp lại: "Trà Tiên không ở trong bộ sao?”

“Thất hoàng tử đi công tác ở Australia rồi. Với thân phận của ngươi, một kẻ xuất thân từ tầng lớp nghèo khó, bộ muốn gặp hắn là gặp được hay sao?”

Time Warrior vừa gõ chữ vừa trả lời, giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh: “Vậy thượng tá Clise, mời ngươi gọi người cấp tướng đến nói chuyện với ta.”

Clise bước tới tóm lấy cổ áo của Time Warrior, nhấc hắn lên khỏi ghế: “Đồ khốn, ngươi tưởng mình đang nói chuyện với ai thế? Đừng tưởng mình mạnh, có tin ta giết ngươi ngay bây giờ không?”

Time Warrior trả lời rất nhanh, dứt khoát và rõ ràng: “Không tin.”

“Được rồi, thiếu gia Clise, bỏ hắn xuống đi. Hai người đã nói chuyện không hợp, ít gặp nhau là được. Để ta nói chuyện với hắn.” Một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi bước vào phòng họp. Người này có mái tóc dày màu xám, thân hình vạm vỡ, phong thái hơn người, nhìn vào quân phục có thể biết cấp bậc cao hơn Clise.

“Hừ…” Clise buông tay, chỉnh lại quần áo. Sau khi trừng mắt một cách hung hăng với Time Warrior, hắn mới hậm hực bỏ đi.

“Xin chào Cư tướng quân.” Time Warrior ngồi xuống vị trí lúc nãy, nhưng không gõ báo cáo nữa.

Cấp bậc của Cư Thắng là Trung Tướng nhưng vô cùng khách khí với Time Warrior, dường như hai người có giao tình không nhạt: “Hình như Đại thiếu gia luôn thấy ngươi không vừa mắt. Ngươi cần phải cẩn thận, hầu tước Clise rất có tầm ảnh hưởng trong triều đình. Ngươi vẫn còn trẻ, chặng đường tương lai còn dài.”

“Ta không có thời gian cải thiện mối quan hệ với loại phế vật như vậy. Cha hắn tuổi đã cao, lại tửu sắc quá độ. Theo ta đoán, “thời gian” của lão đã không còn nhiều. Về bản thân Clise, nếu có cơ hội thích hợp, ta có thể cân nhắc đến việc giết hắn, làm một lần khỏe cả đời.”

“Này! Này! Đừng nói trước mặt ta, ta không nghe thấy gì cả.” Cư Thắng nói với vẻ hoảng loạn. Tuy đã từng nghe nói EAS dám ám sát bất cứ ai nhưng hắn hoàn toàn không muốn bị cuốn vào đó.

Time Warrior đổi chủ đề: “Vừa rồi, hắn nói Trà Tiên đi Australia.”

Cư Thắng trả lời: “Đi bắt một gã tên là "Thần Thược" (Thần chìa khóa), ngươi từng nghe nói đến người này chưa?”

Time Warrior nói: “Chưa, cũng chẳng có hứng thú.”

“Ha ha, ngươi thật giỏi dùng một câu nói để làm người khác chết nghẹn.” Cư Thắng nói tiếp: “Lần này ngươi đến đây vì chuyện của cố vấn vũ khí phải không?”

“Charles Laure, hai mươi bảy tuổi, trước đây buôn bán vũ khí quân sự, là tay súng và là nhà khoa học ưu tú. Hắn có siêu năng lực cấp Bính, biệt danh "Gunsmith". Một năm trước được đế quốc chiêu lãm, đặc xá toàn bộ tội trạng trong quá khứ.” Time Warrior khẽ ngừng lại một giây vì những gì hắn sắp nói mới là trọng điểm: “Đã bốn mươi tám tiếng từ khi nhận được tin hắn mất tích, ta muốn biết tiến độ tìm kiếm và điều tra của HL đến đâu rồi.”

Cư Thắng không trả lời câu hỏi của hắn ngay lập tức mà nói: “Người này quan trọng lắm sao? Đến mức phó cục trưởng như ngươi cũng phải tự mình đi một chuyến?”

Time Warrior trả lời: “Với ta, giá trị về mặt cố vấn vũ khí của hắn không hề có ý nghĩa gì. Ta nghĩ đây cũng chính là vấn đề mà các ngươi đắn đo. Song bên phía EAS, bao gồm cả ta kịch liệt đề nghị đế quốc cần phải kiểm soát hành tung của người này, không cần biết còn sống hay đã chết.”

Cư Thắng nói: “Ý của ngươi là năng lực của hắn có giá trị rất cao? Nhưng hắn chỉ là một người siêu năng lực cấp Bính mà thôi.”

“Ta biết mình đã vượt quá quyền hạn. Cho dù các ngươi đã triển khai công tác tìm kiếm nhưng cũng không thể nói tiến độ cho ta được.”

Lần này Time Warrior lại nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cho nên ta đến chỉ để đề xuất ý kiến… Tốt nhất là các ngươi phải tìm được hắn.” Hắn đóng laptop trên bàn, kẹp nó vào nách, rồi bỏ đi.

“Tiểu đội tìm kiếm đã xuất phát từ mười tiếng trước.” Tiếng nói của Cư Thắng vang lên phía sau Time Warrior khiến hắn ngừng bước: “Ý của cấp trên là việc tìm kiếm Gunsmith không thể giao cho địa phương làm mà phải do tổng bộ cử người thực hiện. Vì vậy, người của Thiên Đô được cử đến Nam Mỹ để điều tra máy bay của hắn tại sao lại rơi, vào lúc nào, ở đâu... Những việc này đều cần một ít thời gian.”

Time Warrior trả lời: “Cảm ơn.” Sau đó lập tức nói: “Tạm biệt.”

“Này! Giúp ta gửi lời hỏi thăm cục trưởng của các ngươi.”

“Kỳ nghỉ phép của ta sắp đến rồi. Trong hai tháng tới, ta không muốn gặp lão già ấy, tránh bị lão nổi hứng đánh đến trọng thương.”

"Tạm biệt!"

Time Warrior chế giễu cấp trên của mình mà không hề cố kỵ, sau đó lặp lại câu nói của mình lần nữa.



Cùng lúc đó, trong rừng rậm Nam Mỹ cách bọn họ vài ngàn cây số.

Những dự cảm xấu của Gunsmith nhanh chóng trở thành hiện thực. Khi hắn và John lái bè tới giữa sông, dòng nước bỗng nhiên chảy xiết, mái chèo đơn giản trong tay hai người lập tức mất đi tác dụng.

Hai người lập tức buông xuôi việc chống cự, để mặc cho chiếc bè trôi xuôi theo dòng nước. John nhìn mặt trời đang lặn dần ở sau lưng, trong lòng cảm thấy bất lực. Hắn nói: “Cảm giác nghe theo số trời thật tồi tệ.”

Gunsmith nói: “Rõ ràng là có một loại sức mạnh chưa biết tên không cho chúng ta rời khỏi khu rừng này.”

“Ngay cả dòng sông mà sức mạnh ấy cũng điều khiển được sao?” John hỏi.

Gunsmith trả lời: “Ai biết được… có lẽ trời mưa to cũng không phải ngẫu nhiên.”

John nhìn bầu trời: “Ngươi có tin vào sự tồn tại của thần linh không?”

Gunsmith cười nói: “Nếu ngươi tin, vậy phiền ngươi nói với vị thần mà ngươi tín ngưỡng một tiếng, bảo hắn vừa phải thôi.”

Bấy giờ, Gunsmith chỉ có thể cười khổ, bởi hắn thấy dòng sông trước mắt ngày càng rộng. Ở phía xa xa, trên dòng sông không thể nói là sâu không ngờ lại xuất hiện một xoáy nước.

John cũng nhìn thấy cảnh này. Hắn lại vung mái chèo: “Nhanh nào Charles, chúng ta phải khiến chiếc bè này di chuyển, cho dù di chuyển vài mét về phía bờ cũng được.”

Gunsmith tỏ ra thờ ơ: “Ta không cho rằng trong dòng chảy xiết như thế này, làm thế liệu có tác dụng gì. Lực hướng tâm của xoáy nước vẫn sẽ cuốn chúng ta vào đó.”

John hét lên: “Vậy nhảy sông thì sao? Ở khoảng cách này chắc hẳn vẫn còn kịp.”

Gunsmith trả lời: “Ta thấy chẳng hề hơn một chút nào. Với dòng chảy như vậy, bơi và chèo thuyền đều cho kết quả như nhau mà thôi.”

Hắn bỗng chuyển chủ đề: “Ngươi không cảm thấy việc xoáy nước xuất hiện trong lúc chiếc bè mất khống chế, ngay trên con đường phải đi qua, có hơi trùng hợp sao?”

John hừ một tiếng rồi nói: “Dù sao thì ta đã gặp xui xẻo suốt một tuần nay.”

Mắt thấy chiếc bè cách xoáy nước ngày càng gần, Gunsmith không những không ổn định thân người mà còn đứng dậy, giơ súng xương về phía mặt nước, rồi bóp cò vào trung tâm xoáy nước. Có trời mới biết trong đầu hắn đang nghĩ gì...

Sau khi tiếng súng vang lên không lâu, lòng sông bỗng nổ tung. Lực đẩy khổng lồ khiến chiếc bè lật úp. Một cơn sóng lan ra, phạm vi của xoáy nước trở nên rộng lớn hơn.

Nhưng trên mặt nước mênh mông đã không còn thấy bóng dáng Gunsmith và John.

-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
28 Tháng bảy, 2020 23:13
theo mình hiểu là hình cây thánh giá nhưng lộn ngược, | --|--
Chu Đình Hải
28 Tháng bảy, 2020 18:29
Ta chưa đọc nhưng mà nghịch thập tự thì vẫn là thập tự mà nhỉ
Sơn Dương
21 Tháng sáu, 2020 14:14
chậm như rùa
Hieu Le
15 Tháng sáu, 2020 15:40
cực thích truyện này và các truyện khác của Ba Ngày Ngủ Hai. cảm ơn bạn dịch truyện
PeterZblack
28 Tháng năm, 2020 23:44
Cảm ơn dịch giả Mình rất thích bộ này nhưng ko thấy ai dịch phải nhai tạm bên wikidich
indigestible
02 Tháng tư, 2020 15:57
Truyện dịch còn nhiều chương hơn reconvert
sadboy
29 Tháng mười hai, 2019 19:46
nhìn truyện này lại nhớ hồi xưa đọc đc mỗi truyện dịch nên bị nhóm dịch này bỏ boom mấy bộ liền.
llyn142
26 Tháng mười hai, 2019 17:52
Bộ này full là bao nhiêu chương vậy ad?
doibuon12
16 Tháng mười hai, 2019 22:09
Thanks dịch giả
doibuon12
16 Tháng mười hai, 2019 22:09
Thanks dịch giả
quyet1
04 Tháng mười một, 2019 22:58
lỗi audio đọc không liên tiếp dc vì ko lùi đầu dòng
Alohawow
01 Tháng mười một, 2019 23:30
mê bộ này lâu khổ nỗi đọc cv truyện lão ngủ này thì xoắn não quá đành bỏ.
nqk_96
21 Tháng mười, 2019 22:16
ủng hộ dịch giả
ZzPomzZ
16 Tháng mười, 2019 18:11
ủng hộ tinh thần converter hết mình.mê tác này.
Bàn Ti Đại Lão
06 Tháng mười, 2019 14:37
bộ này khó dịch lắm nè
Hieu Le
27 Tháng chín, 2019 22:06
mới đọc vài dòng. tui tắt tap và nghe nhạc để thư giãn. mấy bộ như này cần dùng não để đọc mới thì hết cài hay được. cơ mà ít chương quá. chắc phải uống từ từ
dacnguyen21099
25 Tháng chín, 2019 06:23
Nếu bạn sống trong 1 nơi cái gì cũng siêu phàm thì nó không còn là siêu phàm nữa mà là bình thường. Giống con người bây giờ có sử dụng máy tính hay có thể gọi điện cách nhau cả ngàn cây số, chuyện đó rất bình thường bây giờ và là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, điều này mà xảy ra khoảng 100 năm trước thì đó là 1 chuyện gì rất phi phàm. Do đó, tác giả mới lấy 1 viễn cảnh tưởng lai khi con người có khả năng sinh ra biến dị và 1 nơi các khoa học kĩ thuật vô cùng tiên tiến để mặc sức tưởng tượng đó.
Hieu Le
23 Tháng chín, 2019 18:02
đọc truyện này tui có cảm giác là 1 đám ng siêu mạnh.siêu thông minh.Siêu nguy hiểm.sở hữu khoa học kĩ thuật siêu cao.kiến thức siêu thứ nguyên.tình báo siêu thế giới.có ông boss siêu vũ trụ.mà làm dăm ba cái việc bé tí.âm mưu nhỏ xíu.để thực hiện cái việc siêu dễ so vs sức mạnh của họ.
tuan041
03 Tháng chín, 2019 18:58
bộ này triển vọng lắm dịch giả ơi :v, cố gắng làm đến hết nhé
heoconlangtu
01 Tháng chín, 2019 17:44
dou vị dũng sĩ nào thầu bộ này vậy :v
18thang8
04 Tháng tám, 2019 13:16
Thiếu chương 15 rồi dịch giả ơi
Tuyết Mùa Hạ
24 Tháng bảy, 2019 11:51
suốt ngày mất chương
18thang8
11 Tháng bảy, 2019 12:05
Cám ơn dịch giả, mong bạn đừng drop
iahokra
16 Tháng sáu, 2019 18:47
bộ này viết lâu lắm rồi bạn! lúc đó chưa có nhiều phần về pre để hiểu rõ đâu
kicakicuc
06 Tháng sáu, 2019 08:46
Mình đọc tới chương có nhắc đến predator với lời giải thích mô tả P là chủng tộc hiếu chiến, săn lùng các loài khác để cho vui. Vậy thì bạn chỉ xem phim cho vui, chả biết tẹo j về chủng tộc P cả. Tác giả hư cấu P và Alein nên ko có tư liệu nói nhiều về họ nhưng từ vài bộ phim thì mình chắc chắn P ko đi săn các loài khác vì vui đâu, mà giống 1 nghi thức nào đó (nghi thức trưởng thành chăng hạn). Với trình độ du hành vũ trụ thì họ dễ dàng săn cả trái đất để tìm niềm vui đấy.
BÌNH LUẬN FACEBOOK