Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khu vực biên cảnh tây nam huyện Long Tuyền, thế núi Lạc Phách giống như đứng riêng một cõi, vô cùng nổi bật.

Một nhóm người dựa theo quy củ, khi gần tới ranh giới huyện Long Tuyền thì đổi thành bước đi dưới đất, cũng không ngự gió lơ lửng hoặc ngự kiếm bay lượn. Bọn họ muốn đi khảo sát núi Long Tích đã sinh ra trảm long đài kia, nó sẽ trở thành khối đá mài kiếm lớn nhất Đông Bảo Bình Châu, cho dù chia ra làm ba chỉ mang theo một khối cũng vậy.

Đối với bốn vị tu sĩ xuất thân từ nhà tổ Binh gia một châu này, đi bộ qua núi non sông hồ cũng không phải chuyện khổ cực gì. Dù sao tu sĩ Binh gia miếu Phong Tuyết luôn coi trọng rèn luyện thân thể, bản thân việc này chính là đang rèn giũa tu vi, vừa tu lực vừa tu tâm.

Khi bốn người nhìn thấy bóng dáng Nguyễn sư ở phía xa, lập tức bước nhanh tới, chủ động chắp tay thi lễ với vị tiền bối tông môn này. Vai vế của Nguyễn Cung ở miếu Phong Tuyết không phải quá cao, nhưng danh tiếng rất tốt. Sau khi ông ta mở lò kiếm lớn nổi danh nam bắc kia, đã lần lượt đúc hơn mười thanh kiếm cho đồng môn, kết được rất nhiều thiện duyên và tình nghĩa.

Nhưng nguyên nhân thật sự khiến Nguyễn Cung được sáu nhánh thế lực miếu Phong Tuyết kính trọng, đó là vì một trận sóng gió lớn. Sơn trang Đại Mặc là phủ đệ tiên gia hàng đầu trong vương triều Thủy Phù, giống như mặt trời giữa trưa ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu. Nơi đó có một vị lão tổ trẻ tuổi thiên tư xuất chúng, vừa mới đột phá cảnh giới lên làm lục địa kiếm tiên, đang thiếu một thanh binh khí thuận tay. Hắn nghe nói kỹ thuật đúc kiếm của Nguyễn Cung đã đạt đến đỉnh cao, bèn tự mình đến Lục Thủy Đàm của miếu Phong Tuyết nhờ Nguyễn Cung đúc kiếm, hứa hẹn một lợi ích rất lớn. Nhưng khi đó Nguyễn Cung đã đáp ứng đúc kiếm cho một vị vãn bối ở đỉnh Văn Thanh, cần hao tốn mấy năm. Mặc kệ tên kiếm tiên tính cách kiêu ngạo kia thuyết phục thế nào, Nguyễn Cung vẫn bảo rằng mình chỉ quan tâm đến thứ tự trước sau, ông ta có thể đúc kiếm miễn phí cho sơn trang Đại Mặc, nhưng phải chờ thanh kiếm kia ra lò trước đã. Vì thế kiếm tiên trẻ tuổi kia cảm thấy Nguyễn Cung đang cố ý sỉ nhục mình, dưới cơn nóng giận đã ra tay. Khi đó Nguyễn Cung chỉ là tu sĩ tầng chín, liều mạng trọng thương cũng không cúi đầu, cuối cùng thành danh sau một trận chiến.

Vì chuyện này mà sơn trang Đại Mặc phải trả cái giá rất lớn không thể ước tính. Ngoại trừ tên lục địa kiếm tiên kia bị giam giữ ở miếu Phong Tuyết chịu phạt năm mươi năm, trong sáu năm ngắn ngủi, sáu nhánh của miếu Phong Tuyết đều có một người đến sơn trang Đại Mặc khiêu chiến, đánh cho sơn trang Đại Mặc từ tông môn đứng đầu vương triều Thủy Phù rơi xuống thành thế lực hạng hai sau chót, đến nay vẫn chưa vực dậy được.

Nguyễn Cung mỉm cười chắp tay trả lễ bốn người. Miếu Phong Tuyết vốn không có lễ nghi rườm rà, ngay cả vãn bối đối diện với những lão tổ tu vi thông thiên, lễ nghi cũng chỉ đơn giản như vậy.

Nguyễn Cung nói với bọn họ một số công việc ở núi Long Tích, cùng với triều đình Đại Ly an bài sơ lược ở huyện Long Tuyền, sau đó thuận miệng hỏi:
- Lần này có phải Thần Tiên Đài Ngụy Tấn cùng đi với các người lên phía bắc không?

Một ông lão đeo kiếm áo trắng cười nói:
- Giữa đường tông môn có dùng phi kiếm truyền tin, lần này đúng là Ngụy sư bá cũng đi lên phía bắc, nhưng không đi cùng với chúng tôi. Nghe nói hình như Hạ tiên tử là người phát ngôn của Đạo gia tiến vào động tiên Ly Châu này, vì vậy sư bá mới chạy tới tham gia náo nhiệt. Nếu không có gì bất ngờ, chắc là đã gặp được vị Hạ tiên tử đang trên đường trở về tông môn phía nam.

Nguyễn Cung hỏi:
- Trong các người có ai từng gặp Ngụy Tấn chưa?

Bốn người đều lắc đầu:
- Chưa từng thấy chân dung.

Ông lão đeo kiếm hỏi:
- Nguyễn sư hỏi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Nguyễn Cung cười khoát tay nói:
- Chỉ tò mò mà thôi. Nếu ta không nhớ sai, Ngụy Tấn đã gần bốn mươi tuổi, cũng đã ngồi vững ở cảnh giới thứ mười. Thần Tiên Đài đúng là cần có người đứng ra, làm trụ cột gánh vác chi nhánh của Lưu lão tổ.

Năm người cùng đi trên đường núi yên tĩnh, ông lão và Nguyễn sư sánh vai bước đi. Ông ta là người có vai vế và tu vi cao nhất, ba người còn lại thì phải xưng hô Ngụy Tấn là Ngụy sư bá tổ. Trong sáu nhánh của miếu Phong Tuyết, Thần Tiên Đài là nơi có hương hỏa yếu nhất, quang cảnh ảm đạm gần giống như vương triều thế tục mấy đời đơn truyền. Nhưng ba trăm năm qua Thần Tiên Đài lại có cống hiến lớn nhất cho miếu Phong Tuyết, vì vậy Lục Thủy Đàm mà Nguyễn Cung từng ở và Đại Nghê Câu của lão kiếm tu, đều thật lòng muốn báo đáp và kỳ vọng vào Thần Tiên Đài. Cho dù sáu ngọn núi của miếu Phong Tuyết đều có tranh chấp, nhưng nếu Thần Tiên Đài gia phong nghiêm khắc, truyền thừa lâu đời hoàn toàn biến mất, vậy không phải là chuyện tốt với bất cứ nhánh nào của miếu Phong Tuyết.

Ông lão nghe xong bèn vuốt râu cười nói:
- Ngụy sư bá là kỳ tài trời phú, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng gây dựng được danh tiếng rất lớn trên giang hồ. Nói không chừng lần sau gặp mặt, ngài ấy sẽ là đại tu sĩ năm cảnh giới cao trẻ nhất Đông Bảo Bình Châu chúng ta.

Nguyễn Cung nhẹ giọng nói:
- Cây to hứng gió, càng như vậy thì càng phải cẩn thận.

Lão kiếm sư quay đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Nguyễn sư, lập tức hiểu rõ, trầm giọng nói:
- Chờ chuyện này kết thúc, trở về miếu Phong Tuyết, tôi sẽ thuật lại với tông chủ, cố gắng triệu hồi Ngụy sư bá về tông môn. Bất kể thế nào, tốt nhất phải đợi đến khi Ngụy sư bá thành công bước vào năm cảnh giới cao rồi mới hành tẩu giang hồ.

Nguyễn Cung gật đầu nói:
- Đây là ý kiến của người từng trải, nên làm như vậy. Tin rằng Ngụy Tấn xông pha giang hồ nhiều năm cũng đã thấy qua lòng người hiểm ác, có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tông môn.

Ông lão muốn nói lại thôi.

Nguyễn Cung lắc đầu nói:
- Nhưng cuối cùng Ngụy Tấn có đồng ý trở về miếu Phong Tuyết tu hành hay không, đó là quyết định của chính hắn.

Ông ta đột nhiên nhìn về phía trấn nhỏ, ôm quyền nói:
- Tú Tú nhà ta xảy ra chút chuyện, ta phải đến xem thử, không đi cùng chư vị nữa.

Ông lão đeo kiếm nhướng mày, cả người đầy sát khí:
- Nguyễn sư, nếu không tiện ra tay thì cứ nói một tiếng, để cho tôi tới. Ai dám khi dễ Tú Tú của chúng ta, chán sống rồi à?

Nguyễn Cung hiểu ngầm cười nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi.

Thân hình ông ta vọt lên, trong nháy mắt đã biến mất.

Ba người còn lại của miếu Phong Tuyết đều kinh ngạc, không biết từ lúc nào ông lão lại quý mến cưng chiều Nguyễn Tú như vậy. Nên biết hơn mười năm qua ông lão này phần lớn thời gian đều cầm kiếm đi xa, chưa từng ở lại trên núi, dĩ nhiên không quá quen thuộc với vị tiểu cô nương kia, thậm chí còn kém xa ba người bọn họ. Chỉ có Tần lão tổ của Đại Nghê Câu là từ lâu đã rất yêu thích tiểu cô nương.

Sắc mặt lão kiếm sư bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Tần lão tổ trong nhánh của mình: “Miếu Phong Tuyết quá nhỏ, không thể chứa được Nguyễn Tú.”

Ở tiệm Thảo Đầu, Nguyễn Cung đi vào bên trong, do dự một thoáng, không trực tiếp dùng ngôn ngữ thông dụng ở Đông Bảo Bình Châu nói chuyện với khuê nữ của mình. Vì công việc buôn bán ở tiệm, những phu nhân và thiếu nữ trấn nhỏ kia chỉ tạm thời học được một chút ngôn ngữ đơn giản, dùng để giao tiếp với người xứ khác, nhưng không chừng sẽ xảy ra bất ngờ. Nguyễn Cung dùng ngón tay gõ nhẹ lên quầy. Thiếu nữ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói:
- Cha, sao người lại tới đây, chẳng phải hôm nay không rèn sắt à?

Nguyễn Cung nhẹ giọng nói:
- Ra ngoài nói chuyện.

Hai cha con rời khỏi tiệm, đi trong ngõ Kỵ Long ít người qua lại.

Sau khi Nguyễn Cung xuất hiện, đám gián điệp tử sĩ Đại Ly kia cũng tự động rút lui. Đây là đang truyền đạt sự tôn kính vô hình với một vị thánh nhân Binh gia.

Nguyễn Cung thấy vậy thầm gật đầu, nhìn một chút đầu mối có thể thấy được sự phát triển toàn diện, Đại Ly sở hữu quốc lực cường thịnh như hôm nay đúng là có lý do.

Nguyễn Tú hơi bực bội hỏi:
- Là Sở gia Phong Thành chạy đến cáo trạng với cha sao? Trước khi ra tay con đã cảnh cáo tên kia nhiều lần rồi.

Nguyễn Cung cười nói:
- Cho Sở gia Phong Thành thêm vài lá gan, cũng không dám dùng mấy chuyện rác rưởi này đến làm phiền cha, nói không chừng rất nhanh sẽ có người mang lễ vật đến nhà xin lỗi.

Nguyễn Tú nhỏ giọng nói:
- Tên kia chỉ nhìn cũng khiến người ta buồn nôn, đức hạnh y như mụ bí đao lùn kia, cả người đầy nghiệp chướng nhân quả, chỉ là dày mỏng khác nhau mà thôi. Loại người này sau khi bước vào năm cảnh giới trung, không biết sẽ gây họa cho bao nhiêu người nữa. Nếu không phải sợ gây phiền phức cho cha, con đã dùng một chưởng đánh chết hắn rồi, tránh khỏi tương lai gây nghiệt.

Nguyễn Cung hít sâu một hơi, trán đổ mồ hôi. May mà vừa rồi mình đã dùng âm thần xuất khiếu, khí tức bao phủ cả ngõ Kỵ Long, không ai có thể dò xét động tĩnh nơi này. Nếu không những lời này của Nguyễn Tú rơi vào tai người hữu ý, đúng là di họa vô cùng. Luyện khí sĩ trên thế gian trăm nhà đua tiếng, trong các phái học thuật lại có Âm Dương gia sở trường điều tra khí vận nghiệp chướng của người khác. Nhưng bản lĩnh như vậy gần như đều nhờ tu luyện mà thành, thi triển thần thông cũng là thuận theo tình thế, phải cẩn thận từng li từng tí giống như kéo tơ bóc kén. Phật gia càng giữ kín như bưng chuyện này, tránh còn không kịp. Chỉ có Binh gia là không kiêng nể gì, tư thái giống như ai cũng dám giết, ai cũng có thể giết, nhưng đó chỉ là hiện tượng giả tạo bên ngoài. Chỉ có khuê nữ nhà mình là khác, rất khác biệt.

Từ nhỏ con bé đã có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấy thất tình lục dục và nhân quả báo ứng của bọn họ. Theo tu vi gia tăng, con bé thậm chí có thể trực tiếp chặt đứt nhân quả, một khi giết người thì hậu quả càng khó tưởng tượng. Chuyện này tuyệt đối không thể giải thích là do thân thể hỏa thần trời sinh.

Nguyễn Cung chỉ biết trong mắt con gái, màu sắc của thế giới này rất khác với mọi người.

Vì chuyện này mà ông ta đã lật hết điển tịch cất giữ trong miếu Phong Tuyết. Chỉ có một cách nói cổ xưa thất truyền đã lâu, có thể miễn cưỡng giải thích nguyên nhân.

Thần linh của trời, sinh theo thời vận.

Cho nên lúc trước Nguyễn Cung mới chủ động yêu cầu bị giáng chức đến động tiên Ly Châu, trước khi Nguyễn Tú thật sự trưởng thành, muốn dùng sáu mươi năm che giấu thiên cơ giúp nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
huio
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
xxleminhxx
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
Alexbui2112
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
darlenenhi2110
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
darlenenhi2110
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
Hieu Le
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
vtquang209
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
dongtqhk2003
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
ghost03
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
Rangnarok
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
thuanz1997
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai. Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
dongtqhk2003
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
dongtqhk2003
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
truongcp9009
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
thuanz1997
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi. Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
Nhatkiemchungtinh
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
dohangocanh
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
Hieu Le
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
truongcp9009
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
BÌNH LUẬN FACEBOOK