Mục lục
[Dịch] Thú Thần Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Tiêu Diêu nghe vậy cả kinh, Hiển Ảnh Châu có thể làm cho ảo trận hiện hình, không biết phạm vi lớn tác dụng của Hiển Ảnh Châu lớn cỡ nào, có thể cũng bài trừ ảo trận của mình luôn hay không. Tuy rằng hắn không sợ ba người, nhưng hắn không muốn tùy tiện chọc phiền phức.

Người tu tiên gọi là Hàn lão đệ kia nghe thế, lấy ra một hạt châu sáng bóng to bằng nắm tay, rót chân khí vào, hạt châu lập tức phóng ra hào quang màu trắng dài hai thước. Hàn lão đệ nâng hạt châu đi đến gần vách núi, để cho hạt châu chiếu rọi ánh sáng trắng lên vách núi trước mắt.

Long Tiêu Diêu thấy thế thở phào một hơi, thì ra phạm vi hữu hiệu của Hiển Ảnh Châu chính là phạm vi ánh sáng trắng kia chiếu rọi, khoảng cách dò xét chỉ có hai thước, thật là một kiện Pháp khí không có tính thực dụng. Hắn cũng dùng Thần Mục nhìn lại vách núi, vách núi bên trái cách ba người mấy thước thật sự có một chỗ ảo trận biến thành.

Long Tiêu Diêu ở trong phạm vi ảo trận bảo hộ quan sát từng hành động của ba người kia, tuy rằng hắn không biết bên trong ảo trận kia bảo hộ thứ gì, nhưng có thể thấy được ba người hẳn là kẻ tầm bảo, bên trong ảo trận sẽ có bảo vật. Chẳng qua hắn cũng không muốn làm chuyện giết người cướp bảo vật, lại thêm hắn không tin có thứ gì còn thần kỳ hơn Vạn Thú Lệnh của mình.

Hàn lão đệ kia cầm hạt châu vừa chiếu rọi vừa di động sang bên phải vách núi, đi ra chừng trăm thước cũng không có thu hoạch gì, lại quay sang bên trái tiếp tục tìm tòi. Không lâu sau, Hàn lão đệ kia phát ra tiếng kinh hô, là bởi hắn đã phát hiện ra ảo trận kia.

Hai người khác lập tức chạy đến chỗ ảo trận, biểu tình ba người hết sức hưng phấn. Hàn lão đệ vuốt ve chỗ kết giới ảo trận kia, kết giới Pháp trận rất đàn hồi, hiển nhiên còn có Pháp trận phòng hộ bảo vệ.

Hàn lão đệ phát ra một cái Pháp kỹ thuộc tính kim: Phi Kiếm Thuật, vừa rồi thoạt nhìn còn là một vách núi hoàn chỉnh, đã hiện ra một cái kết giới Pháp trận, tất nhiên là ảo trận đã bị công kích liền mất đi hiệu quả, hiện ra kết giới Pháp trận phòng ngự.

Hàn lão đệ cẩn thận quan sát kết giới Pháp trận nhiều lần, thời gian khoảng hai chung trà sau, quay lại nói với hai người kia:

- Ta không nhận ra Pháp trận này, hẳn là Pháp trận thượng cổ, sợ là cần ba người chúng ta hợp lực mới dỡ bỏ Pháp trận này. Tuy rằng uy lực Pháp trận có lẽ không tầm thường, nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, tất nhiên là năng lượng tiêu hao nghiêm trọng, hợp lực ba người chúng ta vẫn có thể phá vỡ được.

Hai người kia nghe thế, đều gật đầu đồng ý, lập tức ba người gọi ra Pháp khí bắt đầu đánh tới kết giới Pháp trận. Nơi này cách biên giới rừng rậm khoảng ngàn dặm, tuy rằng ba người công kích kết giới Pháp trận phát ra tiếng nổ ầm ầm, cũng không cần lo có người ở ngoài rừng rậm nghe được.

Pháp trận phòng ngự kia quả thật rất kiên cố, ba người lấy phi kiếm, phi đao, ngọc thước... mười mấy kiện Pháp khí liên tục công kích không ngừng lên kết giới. Trong ba người, Hàn lão đệ là Trúc Cơ bậc trung, hai người khác đều là Trúc Cơ bậc cao, sử dụng Pháp khí trừ hai kiện Linh khí thượng phẩm ra, các Pháp khí khác đều đạt đến Linh khí cực phẩm, lực công kích đã không nhỏ, Nhưng kết giới Pháp trận chỉ không ngừng lung lay, không có chút dấu hiệu tan vỡ.

Ba người công kích liên tục gần nửa canh giờ, tiêu hao gần hết chân khí, lúc này mới ngồi tại chỗ tu luyện khôi phục. Đợi đến khôi phục xong, ba người lại bắt đầu tiếp tục triển khai công kích Pháp trận.

Long Tiêu Diêu cũng không nóng lòng rời đi, dù là hắn không muốn giết người cướp bảo, nhưng cũng hết sức tò mò bên trong Pháp trận cất giấu thứ gì. Hơn nữa, hắn ở quá gần ba người, lại không muốn kinh động đối phương chọc phiền phức, vì thế tĩnh tọa tu luyện trong Pháp trận, cũng muốn thuận tiện nhìn xem trong sơn động sau Pháp trận cất giấu vật phẩm gì.

Ba người công kích kết giới Pháp trận liên tục ba ngày, kết giới kia rốt cuộc dần dần yếu đi, hào quang trên kết giới cũng dần ảm đạm. Ba người thấy vậy mừng rỡ, tinh thần phấn chấn lập tức tăng thêm công kích. Lại thêm nửa ngày, kết giới Pháp trận rốt cuộc bị ba người liên hợp công kích ầm ầm tan vỡ, lộ ra một cái sơn động đường kính ba thước.

Ba người vui mừng không thể nói hết, nhất là Vương lão đệ kia, lập tức muốn bước vào trong sơn động, Trương huynh kia lại vội ngăn cản nói:

- Vương lão đệ, không cần nóng vội, cẩn thận bên trong có mai phục lợi hại, chúng ta khôi phục chân khí trước.

Vương lão đệ nghe vậy dừng bước, ba người lại khoanh chân tu luyện khôi phục tại chỗ nhưng mà ngay khi ba người ngồi xuống được một chén trà nhỏ, Trương huynh kia đột nhiên phát ra một thanh phi kiếm, nháy mắt đâm vào trong cơ thể Vương lão đệ, Vương lão đệ chỉ kịp nói ra một chữ "Ngươi", liền gục xuống.

Long Tiêu Diêu bị biến cố đột ngột dọa nhảy dựng, lập tức hiểu được Vương lão đệ kia định giết người đoạt bảo độc chiếm bảo vật trong sơn động. Nhưng ai ngờ Hàn lão đệ lại ung dung đứng lên, vẻ mặt cười gian nói:

- Quả nhiên như Trương huynh đoán trước, hừ, tiểu tử không biết lượng sức mình này muốn độc chiếm một nửa bảo vật, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Trương huynh kia đắc ý cười nói:

- Ha ha, một tên đệ tử thế gia suy tàn còn muốn trùng chấn gia tộc, không biết lượng sức, lại còn ngây thơ nghĩ rằng có thể xưng huynh gọi đệ với ta, chết cho sạch sẽ.

Nói xong, Trương huynh cúi người thu hồi túi trữ vật trên người Vương lão đệ kia, cũng không tiếp tục khôi phục chân khí, cùng Hàn lão đệ đi đến sơn động. Long Tiêu Diêu bị hành vi vô sỉ của hai người kích khởi lòng phẫn nộ, không khỏi nổi lên ý nghĩ giết người đoạt bảo. Nếu giết kẻ tiểu nhân bỉ ổi, thì không có gì phải áy náy, ngược lại sẽ cảm thấy thanh thản.

Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng không nóng lòng ra tay, hắn dùng thần thức chú ý hai người kia. Sơn động khoảng hai mươi thước vuông, không có chỗ nào đặc thù, chỉ là ở giữa có một cái đệm, bên trên có một hình người bọc đầy vải.

Hai người tiến vào trong sơn động, trước tiên kinh dị một chút, tiếp đó lấy ra phi kiếm cắt đứt toàn bộ lớp vải kia. Bên trong lớp vải bao bọc một bộ xương khô, dưới thân xương khô có mấy món Pháp khí rách nát cùng túi sủng vật, trên ngón tay phải bộ xương khô có mang một chiếc nhẫn.

Trương huynh không khỏi kinh hô ra tiếng:

- Nhẫn trữ vật, đó là nhẫn trữ vật, chúng ta phát tài rồi.

Ánh mắt Hàn lão đệ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay bộ xương, cả người như rơi vào si ngốc. Nhưng mà ngay khi Trương huynh vươn tay giơ lấy chiếc nhẫn kia, một thanh phi đao Linh khí thượng phẩm vọt ra từ trong người Hàn lão đệ, lập tức từ sau lưng xuyên qua người Trương huynh.

Trương huynh lập tức im bặt bổ nhào vào người bộ xương khô, máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, nhuộm đẫm bộ xương khô kia trong máu tươi nồng đậm.

Hàn lão đệ cười gian lẩm bẩm:

- Trương huynh, huynh không nên trách tiểu đệ, tuy rằng huynh từng cứu ta một mạng, nhưng nếu ta không ra tay trước, sau khi huynh lấy được nhẫn trữ vật sẽ hạ thủ lưu tình với ta hay sao?

Hàn lão đệ vừa nói vừa nhấc chân đá thi thể Trương huynh sang một bên, nhưng mà Hàn lão đệ phát hiện trong bộ xương khô lại đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng vàng.

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK