Tuy rằng kết giới Đại Ảo Trận có dao động gần như không thể nhận ra nhưng Long Tiêu Diêu lại có thể cảm nhận được chấn động vô cùng nhỏ kia. Hắn lập tức dùng thần thức tra xét rõ ràng một vòng bên ngoài sơn động như lại không phải hiện ra dấu hiệu gì khả khi, sắc mặt không khỏi đại biến.
Long Tiêu Diêu đoán rằng kết giới ảo trận vừa rồi dao động là bởi có người tu tiên dùng thần thức dò xét, xuyên qua kết giới mới tạo thành chấn động. Kết giới của Đại Ảo Trận có thể tránh được dò xét của người tu tiên Nguyên Anh Kỳ, chẳng lẽ là một kẻ Phi Thăng Kỳ tra xét mình sao? Ý tưởng này vừa hiện lên liền khiến hắn kinh hãi vô cùng.
Phán đoán của Long Tiêu Diêu là hoàn toàn chính xác. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tìm kiếm mấy ngày cũng chỉ thấy một sơn động bỏ hoang được ảo trận bảo vệ mà chưa phát hiện ra hung thủ giết chết Chương Chấp sự. Thái thượng trưởng lão Phi Thăng Kỳ dẫn đầu không khỏi giận tới tím mặt. Tự mình tìm kiếm bên trong Hắc Thổ Sâm Lâm, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ xâm phạm tới quyền uy của Hắc Thổ Tông chạy thoát.
Người tu tiên sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ thì dưới tác dụng của Nguyên Anh, thần thức lại tăng lên kinh người. Hơn nữa sau khi tiến vào Phi Thăng Kỳ, Nguyên Anh có thể bay lượn tự do, thần thức lại tăng lên mười lần nữa. Mà người tu tiên Phi Thăng Kỳ mỗi lần thăng cấp lại cũng có thể khiến thần thức tăng lên tới mấy lần.
Lúc này khi tra xét tới sơn động của Long Tiêu Diêu. Thái thượng trưởng lão đã đạt tới Phi Thăng Kỳ cấp ba, thần thức có thể bao phủ phạm vi trên trăm dặm. Lúc này hắn ở cách sơn động trăm dặm, phát hiện ra Long Tiêu Diêu chỉ là một gã tu sĩ Kim Đan sơ cấp. Mặc dù không biết Long Tiêu Diêu có bối cảnh gì hay không nhưng là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, hắn tất nhiên vẫn trọng thân phận, đương nhiên không xuống tay với một tiểu bối Kim Đan làm gì, vì thế mới truyền âm bảo hai trưởng lão Nguyên Anh Kỳ tới vậy bắt, bản thân quay trở lại Hắc Thổ Tông.
Long Tiêu Diêu nếu đã đoán ra là có người tu tiên Phi Thăng Kỳ tra xét vị trí của hắn, đương nhiên không thể ngồi một chỗ chờ chết. Hắn lập tức dùng Địa Độn Thuật chui vào lòng đất, chạy về phía ngoài Hắc Thổ Sâm Lâm.
Cho dù là thần thức kinh người của tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng không thể tra xét dưới lòng đất. Long Tiêu Diêu vì tránh truy bắt, tất nhiên không thể phi hành trong không trung mà lựa chọn bỏ chạy trong lòng đất.
Người tu tiên thi triển Địa Độn Thuật tuy rằng có thể di chuyển trong lòng đất nhưng thân thể lại chịu áp lực cao hơn rất nhiều so với trong không khí, hơn nữa lực cản CŨNG rất lớn, tốc độ di chuyển chậm hẳn, đồng thời còn cần không ngừng tiêu tốn chân khí để đối kháng với áp lực và thi triển Địa Độn Thuật. Chui càng sâu vào lòng đất thì áp lực và lực cản lại càng lớn.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là người tu tiên ở trong lòng đất căn bản là không thể tu luyện khôi phục, tiêu hao rất nhiều mà không thể bổ sung, tốc độ di chuyển chậm. Không phải vạn bất đắc dĩ thì rất ít người tu tiên lại lựa chọn thổ độn.
Nhưng Long Tiêu Diêu lại bất đồng với người tu tiên bình thường, có thể chất so nổi với yêu thú khiến hắn không cần lãng phí chân khí đối kháng với áp lực của mặt đất. Mà lúc này hắn di chuyển trong lòng đất lại thi triển ra thần thông Ngư Hành Bách Biến, mặc dù không tự nhiên được bằng khi di chuyển trong nước nhưng cũng giúp giảm lực cản, đề cao tốc độ tiến lên.
Cách đó hơn mười dặm, trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Hắc Thổ Tông cần dùng thời gian một chén trà nhỏ lại bay tới bên ngoài sơn động Long Tiêu Diêu trốn, nhưng lại phát hiện ra sơn động này không một bóng người, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Bọn họ đương nhiên là không nghi ngờ Thái thượng trưởng lão tra xét nhầm, thương lượng một chút liền đoán ra Long Tiêu Diêu đã dùng Địa Độn Thuật chạy trốn.
Nếu Thái thượng trưởng lão nói Long Tiêu Diêu có tu sĩ Kim Đan bậc thấp thì bọn họ đương nhiên tin rằng như vậy. Nhưng họ lại nghi hoặc tại sao một người tu tiên Kim Đan bậc thấp có thể giết chết một Chấp sự Kim Đan bậc cao chứ?
Bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh Kỳ, thần thức nhiều nhất cũng chỉ tìm kiếm được một thước dưới lòng đất, căn bản là có thể dò xét người bỏ chạy dưới đất. Tuy nhiên họ cũng biết là người tu tiên không thể dùng Địa Độn Thuật di chuyển quá xa. Hơn nữa thực lực của người tu tiên Kim Đan cấp thấp nhiều nhất cũng chỉ kiên trì trong lòng đất được năm sáu canh giờ. Bọn họ quyết định tìm kiếm tiếp, đợi tới khi Long Tiêu Diêu không thể chống đỡ được mà phải chui ra.
Cả hai đạt tới Nguyên Anh Kỳ cấp trung, thần thức có thể bao trùm phạm vị mười dặm. Nhưng tu sĩ Kim Đan cấp thấp ở dưới lòng đất di chuyển liên tục mấy canh giờ, nhiều nhất chỉ có thể di chuyển mười mấy dặm, đã vượt qua phạm vi thần thức của bọn họ. Vì thế hai người lập tức truyền âm gọi mười mấy đệ tử Kim Đan Kỳ tới, để bọn họ giúp tìm kiếm ở phạm vi ngoài mười dặm.
Thật ra nếu không phải Thái thượng trưởng lão phát lệnh lùng bắt hắn thì hai người bọn họ cũng đã sớm trở về Hắc Thổ Tông. Một người tu tiên Kim Đan cấp thấp, chưa cần nói có phải thủ phạm hay không thì bọn họ cho rằng chỉ cần hơn mười đệ tử Kim Đan Kỳ là đủ tìm kiếm rồi, căn bản không cần lãng phí thời gian của bọn họ.
Nhưng thực lực trong giới tu tiên vốn là trên hết. Mệnh lệnh của Thái thượng trưởng lão Phi Thăng Kỳ thì hai người tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như họ không dám vi phạm, vì thế đành đứng trong sơn động ra lệnh cho đệ tử Kim Đan Kỳ dưới trướng dùng thần thức tìm kiếm ở ngoài mười dặm.
Long Tiêu Diêu không biết tình hình bên ngoài thế nào. Hắn đang dùng toàn lực di chuyển trong lòng đất. Bởi vì không cần lo lắng tới áp lực của lòng đất đối với thân thể, chân khí tiêu hao cũng không phải là quá lớn. Hắn dùng Ngư Hành Bách Biến nhanh chóng di chuyển về phía trước, tuy rằng không thể so với phi hành trong không trung nhưng tốc độ cũng vượt qua sự tưởng tượng của người tu tiên khác.
Long Tiêu Diêu tiềm hành ước chừng năm canh giờ đã đi được gần trăm dặm. Tuy bởi không cần tiêu hao chân khí hộ thể nhưng di chuyển dưới lòng đất cũng khiến chân khí của hắn đã tốn hơn một nửa. Hơn nữa di chuyển trong lòng đất trong thời gian dài vẫn khiến hắn phải chịu áp lực cường đại, dù thể chất có mạnh mẽ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Long Tiêu Diêu quyết định tiến lên mặt đất. Nếu chân khí mà hao hết rồi mới ra thì không nói gặp phải người tu tiên bậc cao của Hắc Thổ Tông, dù gặp phải yêu thú cũng sẽ vô cùng phiền toái.
Long Tiêu Diêu sau khi ra khỏi mặt đất lập tức lấy trận bàn Đại Ảo Trận ra phát động dưới một gốc cây đại thụ. Hắn cũng không biết là lúc này đại đa số người tu tiên của Hắc Thổ Tông tìm kiếm hắn đều trong phạm vi mười mấy dặm quanh sơn động của hắn. Những tu sĩ khác đều tìm trong Hắc Thổ Sâm Lâm, giống như mấy con cá nhỏ trong hải dương, căn bản không có khả năng thấy hắn.
Long Tiêu Diêu không có đan dược phụ trợ cho Kim Đan Kỳ, không gian Vạn Thú Lệnh mặc dù không có dược thảo trong Đan Đỉnh Môn Đan Kinh dành cho Kim Đan Kỳ nhưng lại có hai loại dược thảo dùng để phụ trợ tu luyện cho Kim Đan Kỳ trong Đan Kinh của cổ tu. Dược thảo trong Vạn Thú Lệnh đều đã quá mấy ngàn năm, trên cả vạn năm nhưng số lượng lại không nhiều khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng không vội vã luyện chế đan dược. Luyện đan dược cần rất nhiều thần thức, hơn nữa tối kỵ bị quấy rầy. Đồng thời khi dùng đan dược tu luyện thì dù tạm dừng, đan dược vẫn phóng thích ra linh lực như trước. Cơ thể sau khi tồn trữ một lượng linh lực lớn thì chẳng những ảnh hưởng tới sự vận hành của chân khí khi tác chiến, hơn nữa nếu tồn trữ quá nhiều thậm chí còn có thể khiến linh lực nổ tan xác.
Tu sĩ Hắc Thổ Tông tìm kiếm mười canh giờ mà không phát hiện ra Long Tiêu Diêu liền hiểu rằng hung thủ đã ra khỏi phạm vi tìm kiếm của bọn họ.
-o0o-