Người tu tiên bị hủy thân thể, đương nhiên cũng mất đi năng lực chiến đấu, hơn nữa chỉ có thể thông qua một lần đoạt xá thu lấy thân thể. Trên chiến trường vốn hai bên đều có tám tu sĩ Phi Thăng Kỳ, hiện giờ Vu tộc tuy tổn thất tu sĩ Phi Thăng Kỳ có tu vi thấp nhất, nhưng cán cân thực lực đã xuất hiện độ nghiêng.
Nhưng bỏ chạy vào lúc này, bị hai phái đuổi giết, Vu tộc tất nhiên tổn thất thảm trọng, sợ rằng trăm năm cũng khó có thực lực phát động chiến tranh cỡ lớn một lần nữa, càng không cần nói xâm chiếm địa bàn dò tìm di bảo của Đại Vu Thần.
Thủ lĩnh Vu tộc đương nhiên không cam lòng lui bước như vậy, hắn quyết định không tiếc mọi giá thi triển bí pháp Vu tộc, quyết một trận thắng bại với chính đạo. Hắn lấy một chiếc bình ngọc từ trong túi trữ vật, đổ vật phẩm trong đó ra, đó là một giọt máu tươi.
Giọt máu kia lơ lửng giữa không trung, đột nhiên chợt lóe sáng, giữa hư không xuất hiện một con yêu thú cấp chín Xích Lân Mãng. Chỉ thấy một con mãng xà khổng lồ dài mười mấy trượng, thân to như cái lu nước, lắc đầu vẫy đuôi phóng về phía một tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ chính đạo. Còn cách tu sĩ kia mấy thước, Xích Lân Mãng há mồm phun ra một đoàn sương mù đỏ sậm tanh hôi, tiếp đó thân thể vung lên quét cái thân khổng lồ của nó cuốn lấy tu sĩ kia.
Thì ra thủ lĩnh Vu tộc thi triển gọi là Ngự Linh Thuật, là bí thuật tối cao của Vu tộc. Nhưng chỉ có tế ti cao nhất đại bộ lạc Vu tộc mới có tư cách thi triển thuật này. Chủ yếu là bởi phải có lực lượng tế đàn trong tộc duy trì, mà có thể khống chế được lực lượng tế đàn thì chỉ có Đại Tế Ti bộ lạc.
Tiếp theo, thi triển Ngự Linh Thuật cần dùng tinh huyết bản mạng của yêu thú làm vật dẫn triệu hồi. Tinh huyết bản mạng yêu thú khó mà có được, giới tu tiên không ai không biết, gần như không có yêu thú nào chịu hiến ra tinh huyết bản mạng của mình. Mà yêu thú do Ngự Linh Thuật triệu hồi kỳ thật tương đương với bản thể yêu thú của tinh huyết bản mạng đó, tinh huyết yêu thú cấp bậc thấp dù có gọi ra được yêu thú, cũng không có lợi ích gì.
Hơn nữa, trong quá trình Ngự Linh Thuật triệu hồi yêu thú, tinh huyết bản mạng yêu thú là vật phẩm tiêu hao, mỗi lần triệu hồi đều phải tiêu hao một giọt tinh huyết bản mạng. Chỉ là yêu thú triệu hồi ra có được thực lực cùng cấp với bản thể, có thể chiến đấu liên tục một canh giờ.
Hiện giờ, thủ lĩnh Vu tộc triệu hồi ra Xích Lân Mãng cấp chín, thực lực hoàn toàn không kém gì một tu sĩ Phi Thăng Kỳ bậc trung, từ đó tuy là hắn tiêu hao tinh huyết bản mạng yêu thú dùng một lần, nhưng có thể đổi lấy thắng lợi của trận chiến này, theo hắn cảm nhận thì trao đổi này vẫn đáng giá.
Tu sĩ hai phái thấy thế tự nhiên kinh hãi, không dám sơ suất, đều lấy ra bản sự giữ nhà của mình. Chiến sự chiến trường lập tức tàn khốc máu tanh hơn mấy phần, lúc này cũng có tu sĩ bị mất mạng đương trường, trong không khí đã tràn ngập mùi máu tanh dày đặc.
Lúc này Độc tu Vu tộc đã không có ý phát động Bách Độc Đại Trận nữa, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chính đạo đột kích tiêu diệt hai mươi mấy Độc vu Kim Đan Kỳ phát động Bách Độc Đại Trận, trong đó còn có mấy tu sĩ trung tâm khống chế Bách Độc Đại Trận.
Bách Độc Đại Trận của Vu tộc tuy có uy lực rất lớn, nhưng cũng có rất nhiều hạn chế. Đầu tiên cần trên trăm tên Độc vu Trúc Cơ Kỳ trở lên đồng thời phát động; tiếp theo sau khi phát động Pháp trận, cần mười tên Độc vu Kim Đan bậc cao tiến hành thao tác khống chế trung tâm Pháp trận; hơn nữa bởi vì Pháp trận phải tụ tập hiệu quả trăm lá cờ, thời gian phát động cũng khá dài, cho nên mới cho chính đạo có cơ hội cắt ngang phát động Bách Độc Đại Trận.
Lúc này Long Tiêu Diêu đã độn ra mười mấy dặm, phương hướng hắn độn đi là phạm vi Thập Vạn Đại Sơn chính đạo. Lúc này nếu chạy ra phía ngoài, rất có thể sẽ bị tu sĩ hai phái bắt đi lính, hoặc là cưỡng ép trưng binh, chưa chắc có thể đào thoát dễ dàng; còn hiện giờ khí thế Vu tộc đang cao, hắn không muốn tiến vào phạm vi thế lực Vu tộc tự tìm chuyện.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu bởi tu vi trở ngại, không thể nhìn ra tu vi cụ thể của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên, nhưng hắn cảm thấy dù là chính đạo thua trận, Vu tộc tất nhiên cũng tổn hại thực lực, không có sức điều tra khu vực chính đạo; Còn một khi chính đạo thắng lợi, dù cho bọn họ không thừa thắng xông lên, cũng sẽ lưu lại rất nhiều tu sĩ phòng thủ khu giảm xóc, cũng phái người ra tiếp tục bắt lính, phạm vi chính đạo tương đối an toàn.
Từ sau khi Kết Đan thì thể chất Long Tiêu Diêu đã tăng lên, tốc độ bỏ chạy cũng không chậm. Hắn liên tục độn ra trăm dặm, mới cẩn thận chui ra khỏi lòng đất, nhanh chóng bố trí Pháp trận, bắt đầu dùng đan dược tu luyện khôi phục chân khí đã tiêu hao ở trong Pháp trận.
Lúc này đại chiến Chính - Vu cũng đã chấm dứt, tuy rằng lực lượng trung kiên của chính đạo yếu hơn, nhưng bởi tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chính đạo đột kích một trận, đã làm chính đạo chiếm cứ thượng phong.
Sau đó vốn chính đạo lại chiếm thượng phong trong trận chiến đấu, nhưng thủ lĩnh Vu tộc gọi ra Xích Lân Mãng bùng nổ tính hung dữ, còn trọng thương một tu sĩ Phi Thăng Kỳ, cuối cùng thân hình nổ tung hóa thành vô số vệt máu bắn xung quanh. Máu của Xích Lân Mãng cực độc, hơn nữa chẳng phân biệt địch ta, kết quả trong cơn mưa máu, trong nháy mắt hai phía đã chết mấy trăm tu sĩ Kim Đan Kỳ trở xuống.
Kết quả cuối cùng của trận đại chiến, toàn bộ tu sĩ Phi Thăng Kỳ hai bên bị thương, nhưng chỉ có ba người bị hủy thân thể, cũng không có người ngã xuống. Chỉ là sau khi đoạt xá tất nhiên tu vi giảm mạnh, đời này có thể tu luyện lại đến Phi Thăng Kỳ hay không cũng không biết. Còn tu sĩ Phi Thăng Kỳ bị thương ít nhất CŨNG cần hai mươi năm nghỉ ngơi mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Ti lệ tử vong của người tu tiên Nguyên Anh Kỳ lại hơi cao, có đến một phần ba đã ngã xuống, quá nửa những người còn lại cũng bị thương; Chỉ là so với cảnh ngộ tu sĩ Kim Đan Kỳ trở xuống thì đúng là tàn khốc, chỉ có hai ba phần mười tu sĩ còn sống sót.
Kết quả chiến đấu chỉ có thể nói là hai bên cùng thiệt hại, hơn nữa dường như Vu tộc tổn thất còn lớn hơn một chút. Hai tu sĩ Phi Thăng Kỳ mất đi thân thể, tinh huyết bản mạng yêu thú mà thủ lĩnh Vu tộc luôn quý trọng cũng đã tiêu hao. Cuối cùng hai bên tự ngưng chiến lui lại, Vu tộc cũng không thể cướp được địa bàn mà họ khao khát.
Đương nhiên, Vu tộc sẽ không bỏ qua như thế, sau này lại liên hợp hai nhà đại bộ lạc Vu tộc đại chiến với hai phái, một lần đuổi hai phái ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Cuối cùng đại phái chính đạo giới tu tiên khác cũng tham gia trận chiến, hình thành một trận Chính - Vu đại chiến kéo dài ở giới tu tiên. Nhưng chuyện này là xảy ra ở mười năm sau, chỗ này không nói thêm nữa.
Long Tiêu Diêu CŨNG không biết những biến đổi này, sau khi tu luyện khôi phục xong liền lập tức trốn xuống lòng đất, tiếp tục đi sâu vào trong phạm vi chính đạo. Phạm vi thần thức tu sĩ Phi Thăng Kỳ đỉnh phong tra xét có thể đạt tới hai ba trăm dặm, mặc dù hắn không biết thực lực cụ thể của tu sĩ Phi Thăng Kỳ hai phái, nhưng cẩn thận mới dùng thuyền được vạn năm, hắn quyết định đi sâu mấy trăm dặm vào phạm vi chính đạo, mới quyết định hướng đi tiếp theo của mình.
Một ngày sau, trải qua hai lần trồi lên mặt đất tu luyện khôi phục, Long Tiêu Diêu đã độn ra khỏi khu giảm xóc hơn ba trăm dặm. Lúc này hắn đang trốn dưới lòng đất, nhắm theo hướng cũ tiếp tục đi tới. Nhưng mà, ngay khi hắn lại tiềm hành ra ba mươi dặm, lại bị một cái kết giới đột nhiên xuất hiện chặn đường đi.
-o0o-