Long Tiêu Diêu nhìn thấy ảo ảnh bạch tuộc khổng lồ đột nhiên xuất hiện không khỏi cả kinh, đây là loại thần thông phụ thân đại pháp chỉ có tu sĩ bậc cao Phi Thăng Kỳ mới thi triển được. Ảo ảnh trước mắt hẳn là một con bạch tuộc cấp mười, dùng một giọt tinh huyết bản mạng hòa lẫn một đoàn phân thần, bám vào huyết mạch của con cháu trực hệ. Khi bạch tuộc được phụ thân tử vong, đoàn phân thần này sẽ tự động kích hoạt, chủ phân thần có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, giống như đích thân đến hiện trường.
Tuy nhiên loại phụ thân đại pháp này thuộc loại phụ thân thiện ý, cho nên uy lực thực tế không lớn. Hiệu quả lớn nhất là có tác dụng dẫn đường truyền thừa, có thể để người được phụ thân thuận lợi thừa kế các loại kỹ nghệ. Phân thần phụ thân yếu ớt, sẽ không ảnh hưởng đến thần hồn cùng thân thể của người bị phụ thân.
Còn có một loại thuật phụ thân lại bá đạo hơn, tách ra một bộ phận nguyên thần phụ thân lên người tu sĩ, ra tay giao chiến có thể phát huy ra một bộ phận thực lực của bản thể, thuộc loại thần thông phân thân của tu sĩ bậc cao. Chỉ là khi phân thân ra tay phát huy thực lực mạnh mẽ, sẽ ảnh hưởng tới thân thể người bị phụ thân, thậm chí sẽ vì khí tức hùng mạnh của nguyên thần phân thân mà khiến thân thể kẻ bị phụ thân sụp đổ.
Tuy rằng chỉ là ảo ảnh do một đoàn phân thần cùng một giọt tinh huyết hình thành, Long Tiêu Diêu cũng cảm giác được một cỗ khí tức mạnh mẽ đè lên mình, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ: Sao mà mình lại không hay ho đến thế, chọc phải kẻ địch mạnh mẽ như vậy?
Thì ra bản thể ảo ảnh này chính là Bát Trảo Vương vua hải thú trong phạm vi hải vực mười vạn dặm này, con bạch tuộc cấp bảy kia chính là con của hắn. Nó dẫn theo hai hộ vệ bạch tuộc cấp tám đi ra ngoài dạo gặp được Long Tiêu Diêu, vốn là định nếm thử mùi thịt tu sĩ, ai ngờ cuối cùng lại chết dưới kiếm trận của Long Tiêu Diêu.
Ảo ảnh tiếp tục nói:
- Nhân loại đáng chết, ngươi dám giết con ta, ta nhất định ăn sống nuốt tươi ngươi mới hả giận. Dù là đuổi đến chân trời góc biển, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong, ảo ảnh đột nhiên nổ tung, một giọt máu tươi bay thẳng về phía Long Tiêu Diêu. Đây là thuật pháp định vị của tinh huyết bản mạng yêu thú, có công hiệu giống như âm linh nhập thể của Quỷ tu lúc trước. Chỉ là phụ thân định vị là thần thông của yêu thú cấp mười, phạm vi cảm ứng có thể đạt tới mấy vạn dặm, hơn nữa thời gian kéo dài đến mấy chục năm, trừ khi có tu sĩ bậc cao Phi Thăng Kỳ mới giải trừ được.
Long Tiêu Diêu vội triệu hồi Thần Lôi Tráo bảo vệ bản thân, nhưng giọt máu này lại giống như có được linh trí, không xông vào vòng bảo hộ lôi điện, chỉ là lơ lửng cách người hắn mấy thước.
Long Tiêu Diêu thu hồi thi thể bạch tuộc, truyền âm cho Bạch Như Ngọc nhanh chóng bay đến hòn đảo cấp một gần nhất. Hắn lại liên tục bấm quyết, dùng Thần Lôi Quyết đánh về phía giọt máu kia. Nhưng mà giọt máu kia lại có thể tự động tránh né, hơn nữa tốc độ di động còn nhanh hơn lôi điện của hắn một bậc, làm hắn công kích mấy lần đều thất bại.
Long Tiêu Diêu không dám dừng lại quá lâu, cũng không để ý đến giọt máu kia nữa, nhanh chóng bay về phía hòn đảo cấp một gần nhất. Nhưng mà giọt máu kia theo sát sau lưng hắn, nếu không phải hắn có Thần Lôi Tráo hộ thân, e rằng giọt máu kia đã tiến vào cơ thể hắn rồi.
Long Tiêu Diêu lấy Thần Lôi Tráo hộ thân, tốc độ phi hành giảm mạnh, càng không thể vứt bỏ giọt máu kia được. Hắn đang cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên chợt động linh cơ, gọi ra Vạn Thú Lệnh. Vạn Thú Lệnh bay giữa không trung, bắn ra một chùm ánh sáng trắng chiếu lên giọt máu kia.
Chùm tia sáng màu trắng của Vạn Thú Lệnh chiếu lên giọt tinh huyết bản mạng kia, liền bắt đầu kéo lấy nó, thu giọt tinh huyết này. Tuy rằng tinh huyết bản mạng của yêu thú cấp mười ẩn chứa năng lượng khổng lồ, cũng không thể chống lại Vạn Thú Lệnh thu lấy. Chỉ giãy giụa một lát, giọt máu cùng phân thần hỗn hợp trong đó bị bắt vào trong Vạn Thú Lệnh.
Bát Trảo Vương ở động phủ dưới đáy biển sâu, cách nơi xảy ra chuyện đến mấy vạn dặm. Nó phát hiện đứa nhỏ bị giết, cũng thông qua phân thần truyền tống tin tức phát hiện được hung thủ, lập tức phóng về phía xảy ra chuyện. Nhưng mà nó chỉ mới chạy ra mấy trăm dặm, liền phát hiện giọt tinh huyết bản mạng cùng phân thần lại bị Long Tiêu Diêu thu mất, nó tự nhiên mất đi mục tiêu định vị.
Bát Trảo Vương giận dữ, lập tức truyền âm với toàn bộ thủ hạ ở trong hải vực, đuổi bắt hai tu sĩ nhân loại một nam một nữ, nam có tu vi Nguyên Anh Kỳ, nữ là tu sĩ Kim Đan Kỳ. Tuy rằng Bát Trảo Vương chỉ thông qua tin tức do phân thần truyền tống, nhưng tu vi của nó vượt xa hai người Long Tiêu Diêu, cho nên nhìn ra được tu vi cùng diện mạo chân thật của hai người.
Bát Trảo Vương là vương giả trên mảnh hải vực này, thủ hạ không phải chỉ là bạch tuộc, toàn bộ yêu thú sinh tồn trên mảnh hải vực này đều là cấp dưới của hắn.
Đương nhiên, thủ hạ bình thường của Bát Trảo Vương không thể thoát ly biển rộng, cũng không thể chặn đứng hai người Long Tiêu Diêu, phần lớn đóng vai trò ánh mắt, tùy lúc tra xét hành tung của hai người, để cho Bát Trảo Vương có thể dò theo dấu vết đuổi giết.
Tuy nhiên, thủ hạ của Bát Trảo Vương cũng có mấy yêu thú đạt đến cấp chín, trừ yêu trùng cấp thấp nhất ra, đa số yêu thú cấp chín đều có thể hóa thành hình người. Dù là yêu trùng cấp thấp nhất, sau khi đạt tới cấp chín cũng có năng lực phi hành, tự nhiên có thể chặn giết hai người Long Tiêu Diêu.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu không biết bạch tuộc kia tuyên bố truy nã hai người mình, nhưng nếu Bát Trảo Vương đã thông qua phân thần phụ thân biết được bạch tuộc nhỏ bị hắn giết, tất nhiên sẽ chạy tới đuổi giết. Giọt tinh huyết kia bị Vạn Thú Lệnh thu mất, Bát Trảo Vương tự nhiên không thể xác định vị trí của hai người, chỉ có thể trực tiếp ngăn chặn những đảo gần đó.
Lúc này Long Tiêu Diêu quyết định cùng Bạch Như Ngọc chia nhau bỏ chạy, Bạch Như Ngọc có con rối ma hóa bảo hộ, cơ bản không lo vấn đề an toàn. Hắn nói Bạch Như Ngọc bay trên cao đi đến hòn đảo cấp một khác xa hơn một chút, sau đó trực tiếp truyền tống về Tinh Túc Chủ Đảo. Còn hắn vẫn theo phương hướng trước đó, thẳng đến hòn đảo cấp một gần nhất.
Bạch Như Ngọc biết Long Tiêu Diêu có tu vi bất phàm, mình lưu lại chỉ là trói buộc, dặn dò hắn cẩn thận, liền dựa theo hải đồ bay đi. Long Tiêu Diêu đợi đến khi Bạch Như Ngọc bay cao đi thật xa, gọi ra Tiểu Hồ để nó biến ảo thành bộ dạng của Bạch Như Ngọc. Hiện giờ Tiểu Hồ chỉ mới cấp bảy, không thể phi hành, hắn để Tiểu Hồ đứng trên phi kiếm do mình khống chế, kéo theo Tiểu Hồ phi hành.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu không biết Bát Trảo Vương triệu tập yêu thú hải vực điều tra hành tung của mình, nhưng hắn vì thu hút Bát Trảo Vương, cố ý bảo trì độ cao phi hành cách mặt nước không đến trăm thước. Mặc dù yêu thú Hải tộc không có truyền âm phù như người tu tiên nhân loại, nhưng cũng có phương thức truyền tin của riêng mình. Yêu thú cấp thấp đương nhiên không thể trực tiếp đưa tin đến Bát Trảo Vương cách xa mấy vạn dặm, nhưng yêu thú trong mảnh hải vực này chia nhau truyền tin tức đi, yêu thú trong hải vực liền nhanh chóng biết rõ hành tung của Long Tiêu Diêu.
Tốc độ phi hành của Long Tiêu Diêu cũng không quá nhanh, chỉ tương đương tốc độ phi hành của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Trên đường cũng có hai ba con phi ngư cấp bảy tám triển khai công kích hắn. Hắn không muốn dây dưa trì hoãn, chỉ là bay lên cao tránh chuyện. Nhưng ngay khi hắn bay ra gần ba ngàn dặm, phát hiện một cái bóng cổ quái đâm ra từ bên hông, nhanh chóng tiến tới gần hắn.