Mục lục
[Dịch] Thú Thần Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Tiêu Diêu biết cổ gia chỉ cách phường thị rất gần, khoảnh khắc hắn diệt sát trung niên vừa rồi đã sớm có hộ vệ khác ở phường thị của cổ gia đi báo cáo, hai người kia nếu không đi sẽ gặp phiền toái. Hắn cách không chụp một cái, thu lấy túi trữ vật của trung niên kia vào tay, dùng thần thức đảo qua rồi ném cho lão già kia, đồng thời để hai người nhanh chóng rời đi.

Lão già và cô gái lúc này mới kịp có phản ứng, liền cúi đầu bái tạ Long Tiêu Diêu. Hắn cũng muốn để lại túi trữ vật nhưng Long Tiêu Diêu vốn không hề hứng thú gì với túi trữ vật một gã Trúc Cơ Kỳ, trong khi nó lại trợ giúp không nhỏ cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Vì cảm thấy cô gái kia có duyên với Bạch Như Ngọc cho nên hắn mới quyết định giúp thêm bọn họ một lần.

Lão già thấy Long Tiêu Diêu không cần túi trữ vật liền giao sang cho cô gái, thấp giọng để cô gái nhanh chóng rời đi, cũng dặn dò không cần quay về gia tộc mà từ nay về sau tự chăm sóc mình thật tốt. Mà cô gái này cứ nắm lấy áo lão già khóc nức nở, dù thế nào cũng không chịu bỏ lại lão già mà rời đi.

Sau đó, lão già xoay người nói với Long Tiêu Diêu:

- Tiền bối, việc này vì ta mà dựng nên, ta lưu lại đền mạng cho hắn. Tiền bối hãy nhanh nhanh rời đi nơi này đi, đại ân của tiền bối, kiếp này ta không đủ sức báo đáp, nếu có kiếp sau, chắc chắn sẽ báo đáp đại ân tiền bối!

Long Tiêu Diêu hứng thú nhìn hai người này, cảm thấy rất hài lòng với tâm tính của cô gái. Chỉ là người này tư chất linh căn không tốt lắm. Lão già kia là bốn linh căn, cô gái là ba linh căn, tốt nhất cũng chỉ là mộc linh căn cấp hai. Nếu không, hắn còn định để Bạch Như Ngọc thu nàng ta làm đệ tử.

Long Tiêu Diêu nói với lão già:

- Lão trượng hãy mau mau mang lệnh ái rời đi nơi này, nếu không người của Cổ gia tới chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo, đổ lên đầu hai người các ngươi, tới lúc đó dù muốn chạy trốn cũng đã không kịp nữa.

Lão già nghe vậy lo lắng cho cô gái nói:

- Ngọc nhi, ngươi nhanh đi đi, về sau phải tự chiếu cố lấy mình. Vi phụ đã quyết tâm lưu lại ta nếu không hiểu ân nghĩa là gì thì sống tới trăm tuổi cũng để làm gì. Ngọc nhi, ngươi nhất định phải sống tốt, nhớ kỹ cổ gia chính là kẻ thù của chúng ta, ngươi linh căn không tốt, báo thù vô vọng. Nhưng ngươi nhất định phải kéo dài huyết mạch, chỉ cần ông trời có mắt, con cháu nhất định sẽ xuất hiện linh căn thượng giai để báo thù.

Ngay khi cô gái đang gào khóc, khó có thể chịu đựng được sinh ly tử biệt thì Long Tiêu Diêu chợt ngẩng đầu lên nói:

- Không cần khóc, hiện tại đã không còn kịp rồi. Hẳn là tu sĩ cổ gia đã tới.

Lão già nghe vậy thì hiện ra vẻ hoảng sợ, lập tức kéo cô gái về phía sau. Một lát, trên không trung xuất hiện vài tên tu sĩ, người đi trước là một tên Kim Đan sơ giai, theo sau là năm tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Nhìn thấy người tới, một gã quản lý, phụ trách phường thị cổ gia Trúc Cơ sơ giai và mấy tên đệ tử Luyện Khí Kỳ lập tức chạy ra, chắn trước người Long Tiêu Diêu mấy thước.

Tên tu sĩ Kim Đan Kỳ kia đứng giữa không trung nhìn xuống phía Long Tiêu Diêu và hai cha con kia, lạnh lùng nói:

- Cổ Liễn chết trong tay bọn họ sao?

Tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ phụ trách phường thị cổ gia nói:

- Bẩm nhị trưởng lão, chính là lão bản phù điếm này và người được phong làm khanh khách trưởng lão này. Không biết hắn có yêu pháp gì mà lúc này cổ Liễn sư đệ không kịp trả đòn, thậm chí không kịp chống đỡ, bị hỏa cầu hắn phát ra đốt chết.

Lão già liền nhìn lên không trung, lớn tiếng nói:

- Cổ tiền bối, tại hạ là đệ tử Bạch gia, cổ Liễn ở phường thị ra tay cưỡng lược tiểu nữ, vị tiền bối này thấy chuyện bất bình mới ra tay, cổ Liễn phá hủy quy củ phường thị, cũng làm tổn hại thanh danh quan hệ ba nhà chúng ta. Nếu tiền bối cảm thấy khó có thể nguôi giận thì ta nguyện ý đền mạng cho hắn.

Tên tu sĩ Kim Đan Kỳ kia hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi đền mạng? Mạng của ngươi đáng giá mấy tiền? Quy củ? Quy củ đều là cường giả đặt ra. Nhưng còn ngươi, nếu đã được cổ gia ta tuyển nhận làm khách khanh trưởng lão thì cũng nên quý trọng cơ hội! Giờ dám ra tay với đệ tử trực hệ Cổ gia ta, ngươi chỉ có một đường chết mà thôi! Chỉ là thật đáng tiếc cho Chế Phù Thuật của ngươi.

Long Tiêu Diêu nghe vậy không giận mà lại cười nói:

- Án theo cách nói của ngươi thì còn có công đạo và thiên đạo sao?! Quy củ thật sự là do cường giả đặt ra sao? Kẻ yếu chỉ có ngoan ngoãn nhận lệnh mà làm sao?! Thật chứ?

Tên tu sĩ Kim Đan Kỳ khinh miệt, cười lạnh nói:

- Thiên đạo? Công đạo? Ngươi thật quá ngây thơ! Thực lực chính là thiên đạo, cường giả chính là quy củ. Ngay cả điều này ngươi không biết thì đúng là chết cũng chẳng oan!

Theo lời hắn nói, tên tu sĩ kia dường như đã muốn động thủ. Nhưng một cảnh kinh người xuất hiện, vốn Long Tiêu Diêu chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ giai, khí tức toàn thân bỗng nhiên kéo lên, Trúc Cơ trung giai, cao giai, Kim Đan sơ giai, trung giai, cao giai, cuối cùng dừng là Nguyên Anh sơ giai.

Long Tiêu Diêu nắm giữ khí tức bản thân vô cùng chính xác, toàn bộ dũng hướng về phía tu sĩ cổ gia, hai người cha con bên cạnh và những khách nhân nơi này không cảm nhận được chút áp lực nào.

Tu vi của tu sĩ Cổ gia kém Long Tiêu Diêu quá xa, căn bản không đủ sức chống đỡ áp lực cường đại của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Tất cả mọi người đều bị một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ép tới, toàn thân không thể nhúc nhích chút nào.

Tên tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ quản lý phường thị là người đầu tiên không chống đỡ được, trực tiếp nổ tan xác mà chết. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mặc dù miễn cưỡng tế ra phòng hộ tráo để chống đỡ nhưng chỉ được một lúc. Những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở giữa không trung trực tiếp mất đi khống chế, đều ngã xuống mặt đất. Khi khí tức Long Tiêu Diêu kéo lên Kim Đan Kỳ thì những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng bắt đầu nổ tan xác mà chết.

Chỉ duy nhất tên tu sĩ Kim Đan Kỳ kia tế ra một kiện Thần khí cực phẩm Thanh Mộc Tráo, đau khổ chống đỡ, nhìn một đám đệ tử gia tộc ngã xuống thì sắc mặt trắng bệch, khàn khàn hô:

- Tiền bối xin thu tay lại, đây là do hiểu lầm, vãn bối nguyện ý xuất ra gia tài của gia tộc để bồi lễ.

Long Tiêu Diêu căn bản không có ý thu tay lại, cười lạnh nói:

- Bồi lễ? Không cần, quy cũ do ta định, ta quyết định cổ gia hoàn toàn biến mất trong Giới tu tiên.

Long Tiêu Diêu vẫn không sốt ruột ra tay mà chắp tay sau đít cười lạnh, nhìn tên Kim Đan Kỳ đang đau khổ cầu xin, từ từ gia tăng áp lực. Sự tàn nhẫn của hắn khiến tên tu sĩ kia giãy dụa trong tuyệt vọng.

Chỉ qua thời gian nửa chén trà nhỏ, tên tu sĩ Kim Đan Kỳ rốt cục không thể chống đỡ nổi nữa, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn bị ép thành một cục thịt với huyết nhục mơ hồ.

Không hề động tới pháp khí, Pháp kỹ gì đã có thể giải quyết một đám tu sĩ, gồm cả một gã Kim Đan Kỳ. Đây là loại tu vi gì?! Dù không thể đoán chính xác nhưng những người nơi này cũng có phán đoán của riêng mình.

Long Tiêu Diêu không để ý tới những người khác kinh sợ, cách không chụp một cái, tất cả túi trữ vật của những người nơi này đều bị kéo về, sau đó đột nhiên hai cha con đang há hốc mồm mắt kia được nâng lên, nháy mắt đã biến mất khỏi phường thị.

Một lát sau, Long Tiêu Diêu đã ở một nơi cách phường thị cả ngàn dặm, buông hai cha con đang mê muội xuống, cũng giao hết số túi trữ vật trong tay cho đối phương, hắn nói:

- Hai người các ngươi không cần về gia tộc nữa, hãy làm một gã tán tu đi. Những thứ này cũng đủ cung cấp cho các ngươi tu luyện, chỉ là phải cẩn thận thêm chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK