Long Tiêu Diêu mặc dù có Điêu Vũ Y có hiệu quả gia tốc, nhưng chỉ có tác dụng gia tốc phi hành; Linh Bì Ngoa có thể có hiệu quả tăng tốc Địa Độn Thuật của hắn, cộng thêm thân thể cường hãn và thần thông Ngư Hành Bách Biến của hắn, nên tốc độ địa độn vô cùng kinh người.
Nhưng Long Tiêu Diêu CŨNG chỉ là một tu sĩ Kim Đan bậc trung, mà trưởng lão đuổi theo hắn kia lại là tu sĩ Nguyên Anh bậc trung. Tuy rằng thần thông Phiêu Di của Nguyên Anh Kỳ không thể thi triển ở trong lòng đất nhưng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, địa độn của họ tuy rằng không có loại thần thông tăng tốc phiêu di, nhưng cũng vì hiệu quả của Nguyên Anh mà tốc độ tăng mạnh.
Long Tiêu Diêu phát hiện tu sĩ Nguyên Anh kia độn vào trong lòng đất đuổi theo hắn, hắn lập tức tiềm hành trốn xuống sâu hơn mười thước trong lòng đất. Tiềm hành trong lòng đất, chui xuống càng sâu, thể lực, chân khí cũng càng tiêu hao thật lớn.
Long Tiêu Diêu bởi vì có được thân thể cường hãn bất cứ người tu tiên nào đều không thể bằng được, ở dưới mười thước trong lòng đất tuy rằng áp lực dưới mặt đất tăng lớn nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng dựa vào cường độ thân thể mà chịu đựng được áp lực cực lớn này, không phải tiêu hao chân khí. Hắn ở trong lòng đất toàn lực bỏ chạy về phía trước, không dám tạm dừng chút nào.
Tu sĩ Nguyên Anh kia sau khi chui theo vào trong lòng đất, cũng không dừng lại, nên biết rằng khoảng cách tra xét thần thức của người tu tiên ở trong lòng đất có hạn, hắn cũng chỉ căn cứ theo khí tức của Long Tiêu Diêu bỏ chạy lưu lại mà truy đuổi, căn bản không thể dùng thần thức tập trung mục tiêu. Mà khí tức của Long Tiêu Diêu lưu lại trong lòng đất cũng chỉ có thể di lưu trong chốc lát rồi tiêu tán đi. Hắn phải truy đuổi trước khi khí tức tiêu tán, mới không bị mất hút mục tiêu.
Nhưng đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho dù là tu sĩ Phi Thăng Kỳ ở trong lòng đất thân thể cùng sẽ không thể chịu đựng nổi áp lực, bọn họ luôn phải dùng chân khí chống đỡ áp lực của mặt đất. Hơn nữa càng xuống sâu trong lòng đất như thế, chân khí của tu sĩ chẳng những tiêu hao nghiêm trọng, hơn nữa thể lực cũng đồng dạng không ngừng giảm xuống.
Sau khi đuổi theo hơn mười dặm, tu sĩ Nguyên Anh kia cảm thấy bực tức, hắn vẫn không thể nào thu ngắn khoảng cách với mục tiêu, ngược lại nếu không dùng toàn lực đuổi theo, chỉ sợ cũng bị mất hút mục tiêu ở phía trước.
Hắn đã xác nhận mục tiêu phía trước là tu vi Kim Đan Kỳ, bất kể Long Tiêu Diêu thu liễm khí tức như thế nào, khi dùng toàn lực thi triển Địa Độn Thuật cũng sẽ lưu lại khí tức của bản thân, không thể che dấu khí tức được nữa.
Hắn rất lấy làm lạ một người tu tiên Kim Đan Kỳ sao có thể độn được nhanh như vậy ở trong lòng đất sâu mười thước? Đến ngay cả hắn là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng cảm thấy khó có thể kiên trì tiềm hành với tốc độ như vậy. Hắn cũng không nghĩ ra vì sao Long Tiêu Diêu có thể làm được, duy nhất hắn phỏng đoán là trên người Long Tiêu Diêu có pháp khí nào đó tăng mạnh Địa Độn Thuật, hoặc là tu luyện độn thuật thần kỳ nào đó.
Hắn truy đuổi trong lòng đất hơn ba mươi dặm, liền định bỏ qua. Chân khí tiêu hao hắn còn có thể chịu đựng, nhưng hắn đã cảm nhận được thể lực dần mất đi.
Thế nhưng hắn lại không cam lòng, từ dấu vết Long Tiêu Diêu nhổ trồng dược thảo lưu lại hắn có thể thấy được ít nhất có hai mươi cây Nguyên Linh Thảo trở lên. Huống chi Long Tiêu Diêu rất có thể không chỉ nhổ trồng một chỗ dược thảo đó, cộng thêm trên người Long Tiêu Diêu có thể có pháp khí tăng tốc địa độn, hoặc loại Địa Độn Thuật thần kỳ nào đó... những thứ này đều khiến hắn không cam lòng buông bỏ.
Hắn sở dĩ vẫn còn kiên trì, trừ phỏng đoán ích lợi thật lớn có thể thu được đó, hắn còn tin tưởng vững chắc Kim Đan Kỳ căn bản không thể so sánh cùng Nguyên Anh Kỳ. Đây là điều hắn đã tự thể nghiệm được, hắn cũng đã từng trải qua Kim Đan Kỳ mới đạt tới Nguyên Anh Kỳ, hắn biết rõ khoảng cách chênh lệch không thể vượt qua giữa hai cấp bậc, hắn có cảm giác Kim Đan Kỳ là nhỏ bé trước Nguyên Anh Kỳ như vậy, thậm chí không đáng để hắn ra tay đối phó.
Hắn tin rằng Long Tiêu Diêu nhất định đang chịu khổ sở hơn so với hắn, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, cuối cùng tất nhiên là chân khí của Long Tiêu Diêu chống đỡ hết nổi, hắn có lòng tin tuyệt đối. Loại tin tưởng này phát ra do hắn từng trải qua Kim Đan Kỳ, cũng phát ra từ lòng tin với thực lực của chính mình. Mặc dù hắn tu luyện không phải công pháp đỉnh cấp của giới tu tiên, nhưng cũng là công pháp Địa giai, thực lực của hắn tự nhiên không kém.
Nhưng mà, sau khi truy đuổi tiếp chừng hơn mười dặm, niềm tin của hắn đã bắt đầu dao động. Chân khí của hắn tuy rằng còn có thể kiên trì, nhưng về thể lực, hắn lại có cảm giác khó có thể duy trì tiếp tục. Mặc dù có chân khí bảo hộ thân thể, nhưng Địa Độn Thuật lại cần dùng hai chân đi tới, hơn nữa trong khi đi tới còn phải đối kháng với lực cản của đại địa.
Người tu tiên Nguyên Anh Kỳ thi triển địa độn nhanh hơn so với tu sĩ Kim Đan Kỳ, nguyên nhân trọng yếu chính là mỗi một bước, bước ra của họ khoảng cách xa hơn tu sĩ Kim Đan Kỳ, đây là một loại thần thông của người tu tiên, cùng loại với Súc Địa Thuật, mỗi lần bước ra có thể đi tới mấy trượng, thậm chí mười mấy, mấy chục trượng.
Đương nhiên khoảng cách đi tới có quan hệ trực tiếp với tu vi đạt thành. Hơn nữa, người tu tiên di chuyển ở trong lòng đất, bởi vì lực cản của đại địa thật lớn, khoảng cách đi tới cũng sẽ giảm xuống trên diện rộng so với trên mặt đất.
Long Tiêu Diêu cũng vậy không có khả năng bước ra quá xa, nhưng hắn thi triển Ngư Hành Bách Biến, bước đi tới nhưng cũng không tính là thấp, hơn nữa tần suất cất bước cũng không chậm hơn so với chạy bộ trên mặt đất, cho nên tốc độ của hắn đi tới chẳng những không chậm, mà còn rất nhanh.
Nhưng lúc này Long Tiêu Diêu cũng không thoải mái lắm, ở sâu trong lòng đất dưới mười thước, tuy rằng hắn nhờ có thân thể cường hãn không cần phải tiêu hao chân khí đối kháng với áp lực của đại địa, nhưng đi tới rất nhanh lại vẫn như cũ cần dùng chân khí để đối kháng với lực cản của đại địa. Hơn nữa, hắn còn phải thi triển Địa Độn Thuật, chân khí và thể lực đều đang không ngừng tiêu hao.
Tu sĩ Nguyên Anh đuổi theo phía sau tuy rằng còn đang đuổi sát không bỏ, nhưng cũng đã khó có thể duy trì tốc độ như trước, lúc này hắn đã đuổi theo gần trăm dặm, chân khí của hắn cũng gần như khô kiệt, thân thể lại mỏi mệt không chịu nổi. Thậm chí hắn bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, người chạy trốn phía trước rốt cuộc có phải tu vi Kim Đan Kỳ hay không?
Long Tiêu Diêu cũng không thể kiên trì thêm nữa, hắn nhờ có thần thông tự lành bất cứ lúc nào thân thể cũng được cải thiện, hoàn toàn dựa vào thân thể cường hãn chống đỡ áp lực của đại địa không cần hao phí chân khí. Nhưng cho dù như thế, bởi vì hắn dùng tốc độ cực hạn đi tới, lực cản của đại địa càng lớn, ở dưới loại lực cản này cố sức đi tới, hắn hao phí chân khí cũng càng thêm nghiêm trọng, thân thể hắn cũng vì chịu đựng áp lực và lực cản cũng có vẻ kiệt lực không chịu nổi.
Thể lực mệt nhọc và chân khí tiêu hao, làm cho tốc độ địa độn của Long Tiêu Diêu cũng dần dần giảm chậm. Tu sĩ Nguyên Anh kia vốn đã định buông bỏ, đương nhiên cũng cảm nhận được tốc độ của Long Tiêu Diêu giảm chậm, hơn nữa, cũng từ trong khí tức của hắn lưu lại trong lòng đất, phát hiện chân khí của hắn cũng sắp khô kiệt.
Hy vọng lại dấy lên, tu sĩ Nguyên Anh kia cũng không hề xem xét vì sao một gã tu sĩ Kim Đan Kỳ lại có thể kiên trì tiềm hành tốc độ cao ở dưới sâu trong lòng đất trong thời gian dài như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn đuổi theo kịp giết chết mục tiêu phía trước. Hắn tin rằng đến lúc đó chỉ cần lục soát thi thể Long Tiêu Diêu, là có thể tra ra nguyên nhân trong đó.
Long Tiêu Diêu quả thật kiệt lực không thể tiếp tục kiên trì. Tuy nhiên, hắn cũng không tính toán tiếp tục kiên trì, dù có tiếp tục kiên trì, chỉ cần chân khí của hắn hao hết cũng phải chui ra mặt đất, khi đó đối mặt với một địch nhân Nguyên Anh bậc trung, hắn cũng tuyệt đối không có đường sống.
Long Tiêu Diêu quyết định phản kích, hắn cũng cảm nhận rõ ràng tu sĩ Nguyên Anh đuổi theo phía sau cũng đã chống đỡ hết nổi, hắn quyết định nhân cơ hội mạo hiểm phát động công kích cận chiến tranh thủ một đường sinh cơ.
-o0o-