Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi tới để từ biệt sao?
Thiên Nhất hỏi.

Lúc này Cố Vấn vừa bước vào cửa hàng sách, còn chưa kịp nói câu nào, có điều hắn nghe được câu hỏi đột ngột của Thiên Nhất, lại trả lời rất khẳng định:
- À... đúng vậy, nếu ngươi đã sớm có dự cảm, ta cũng không cần giải thích thêm gì nữa.

- Không phải là vì bệnh điên của ngươi đã khỏi rồi sao?
Thiên Nhất liếm liếm mép ly cà phê trong tay, cà phê bị hâm quá nóng khiến hắn đành phải đặt ly xuống, dùng muỗng tiếp tục khuấy.

Cố Vấn không đếm xỉa tới câu này, nói tiếp:
- Hôm nay Vanessa cũng xem như đã thành một người tự do, cô ấy cũng không định trở về Giới Luật Thép, mà muốn đi cùng ta.

Thiên Nhất cũng không đếm xỉa tới câu trần thuật nghiêm túc của đối phương, chỉ nói:
- Cách đây chưa lâu, cái chết của một cô gái đã khiến ngươi biến thành kẻ phản xã hội điên cuồng. Mà bây giờ, tình cảm với một cô gái khác lại cứu vớt ngươi. Nói cách khác, ngươi đã biến thành một người rất nhàm chán, chẳng khác gì những kẻ tham gia trò chơi của ta rồi bị giết.

- Đây là kế hoạch cuối cùng mà ta đưa cho ngươi.
Cố Vấn lại hoàn toàn không phản bác, chỉ đặt một xấp giấy lên bàn Thiên Nhất.

Thiên Nhất liếc mắt một cái, trông thấy chữ trên giấy đều được viết bằng tay, nét chữ không hề viết ngoáy, nhưng có rất nhiều chỗ bị xóa và sửa, có một số chữ được bút đỏ khoanh vòng, có một số chữ lại được bôi đen, rất nhiều nội dung và sơ đồ phác thảo được những đường kẻ nối với nhau, nhìn qua nội dung khá lộn xộn:
- Có vẻ đã phí nhiều tâm huyết.

- Nếu dùng máy tính để làm, có rất nhiều chỗ không diễn đạt được.
Cố Vấn trả lời:
- Cho nên vẫn dùng giấy và bút.

Thiên Nhất để xấp giấy kia sang một bên bàn, nói tiếp:
- Chắc ngươi còn chuyện muốn nói với ta.

Cố Vấn cười cười, hắn biết việc mình xóa bỏ dữ liệu đã bị Thiên Nhất phát hiện:
- Chị của ta, hoặc là nói... hợp tác giữa Ngân Ảnh và ngươi cũng dừng ở đây. Ta đã dùng Vận Mệnh xóa bỏ tư liệu liên quan đến cả nhà chúng ta trên phạm vi toàn thế giới, coi như là phúc lợi mà ta làm việc cho Nghịch Thập Tự.

- Còn về phía Ngân Ảnh... nhìn vào kết cấu thế giới hiện giờ, Ngân Ảnh không có lý do gì tiếp tục dựa vào Nghịch Thập Tự. Sau khi chiến tranh kết thúc, việc làm ăn của lính đánh thuê vẫn phải tiếp tục, cũng không thể gây thù chuốc oán quá nhiều.

- Hả? “Cả nhà chúng ta”, nói cách khác là có ba người, cho nên... ngươi đã tiện tay xóa bỏ cả tư liệu của Vanessa đúng không.
Thiên Nhất cuối cùng đã uống một ngụm cà phê.

Cố Vấn không trả lời, rất bình tĩnh nói:
- Ta cầu chúc cho ngươi thành công... sáng tạo một thế giới mới, sau đó biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Ít nhất khi ta còn sống, cũng không muốn nhỉn thấy Nghịch Thập Tự xuất hiện nữa.

- Ta sẽ làm hết sức.
Thiên Nhất nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vĩnh biệt, Cố Vấn.

Cố Vấn xoay người, chỉ vẫy tay một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đóng cửa lại, Thiên Nhất liền để ly cà phê xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp diêm, cầm xấp giấy trên bàn kia lên, đặt phía trên thùng rác đốt cháy.

Nhìn tro tàn rơi xuống, Thiên Nhất nói như lẩm bẩm:
- Đáng tiếc kế hoạch cuối cùng của ngươi đã không có giá trị sử dụng.

Hắn không cầm xem đã đưa ra kết luận này:
- Một Cố Vấn không còn điên cuồng, không thể đưa cho ta một kế hoạch điên cuồng không có sơ hở. Hôm nay những gì ngươi có thể nghĩ đến, chưa chắc Trà Tiên và Khấu Lâm Tai đã không nghĩ ra được, cho nên vẫn để ta tiến hành trò chơi cuối cùng này đi.

Thiên Nhất đốt sạch bản kế hoạch kia, thổi tắt một đốm lửa cuối cùng, phủi phủi tro dính vào tay và tay áo, lại thoải mái nằm xuống ghế sofa:
- Đối với thời đại tràn đầy tuyệt vọng và áp bức này, cái chết mới là giai điệu tạm biệt thích hợp nhất. Những người đã có hạnh phúc nên tự giác đứng sang một bên, trên võ đài tấu vang khúc nhạc cuối cùng không có chỗ của các ngươi.

......

Trên tàu ngầm, trong một căn phòng ở tầng dưới chót, Phục Nguyệt mở hệ thống tầm nhìn đồng bộ chung quanh, ôm đầu gối ngồi dưới đất, ngơ ngẩn nhìn cá lội dưới đáy biển.

Cố Lăng đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói một câu:
- Ta phải đi rồi, tới để từ biệt cô.

Ánh mắt Phục Nguyệt không xoay qua chỗ khác, chỉ trả lời:
- “Đi” mà cô nói, là ám chỉ vĩnh viễn rời khỏi Nghịch Thập Tự sao?

Thực ra nàng cũng đoán được ý tứ này, bởi vì Cố Lăng không thường xuyên ở trên tàu ngầm.

- Ừ, đúng vậy.

- Có gì muốn nói với tôi phải không?
Phục Nguyệt hỏi.

Cố Lăng thở dài một tiếng, vẻ mặt luôn điềm tĩnh của nàng cũng hơi biến hóa:
- Không sai, ta đã từng thích Thiên Nhất.

Giọng nói của nàng giống như đang thừa nhận một chuyện không vinh dự gì.

- Đã từng?
Phục Nguyệt hỏi.

Cố Lăng cười nói:
- Đúng, đã là quá khứ rồi.

- Nói với tôi làm gì?
Phục Nguyệt lại vùi mặt vào đầu gối:
- Chẳng lẽ bây giờ người cô thích là tôi?

- Cô cũng đừng trào phúng với ta, ta và em trai đã cãi nhau như vậy không chỉ một hai năm rồi, bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc với cô.
Cố Lăng trả lời.

Phục Nguyệt đảo mắt nhìn về phía Cố Lăng:
- Được rồi... có điều, chuyện giữa cô và hắn không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn đợi đến khi thiên hạ thái bình, sau đó rời khỏi Nghịch Thập Tự, cách xa hắn, tốt nhất là vĩnh viễn đừng thấy mặt.

- Chẳng lẽ cô rất ghét hắn?
Cố Lăng hỏi.

- Cô không hiểu.
Phục Nguyệt trả lời:
- Còn nữa, bây giờ rõ ràng đang nói chuyện của cô, đừng mượn cơ hội hỏi tôi những chuyện vô nghĩa này.

Cố Lăng cười cười, không hỏi tiếp, chỉ nói:
- Thời gian đã lâu, ta càng ngày càng tin chắc, giữa hắn và ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Từ khi quen biết Thiên Nhất đến nay, ta phát hiện hắn vẫn luôn che giấu tâm tình chân thực, đối diện với bất kỳ người nào đều như vậy, đương nhiên cũng bao gồm cả ta. Không phải là ta tự sướng, cho rằng hắn không có tình cảm với ta là chuyện bất thường, chỉ là ta cảm giác dường như Thiên Nhất đã tách rời hai chữ “tình cảm” này, buồn vui mừng giận đều không lộ ra chân tình. Lúc hắn tiếp xúc với tất cả mọi người đều là đang đóng kịch, hơn nữa việc này đã thành thói quen.

Nàng nhìn Phục Nguyệt:
- Chỉ có lúc ở với cô là hơi khác biệt.

Phục Nguyệt trầm mặc không nói, ánh mắt lại đang do dự, trong đầu nàng thoáng qua hình ảnh Thiên Nhất nắm lấy cổ áo mình hét lên, vẻ mặt thất thố và tịch mịch của hắn.

- Ta không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta có thể cảm giác được, cô hiểu rõ hắn, cô biết chuyện xưa của hắn, cô biết tại sao hắn lại biến thành con người như vậy.
Cố Lăng nói.

- Hắn không thể hiện tình cảm, là vì biết cuối cùng sẽ có một ngày mất đi, chỉ thế thôi.
Phục Nguyệt trả lời, thở dài nói:
- Thực ra về tình về lý có thể tha thứ cho hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy đó là một loại ích kỷ.

- Vậy tại sao hắn lại đối xử khác biệt với cô?
Cố Lăng hỏi.

- Bởi vì tôi...
Phục Nguyệt muốn nói lại thôi:
- Nói hay không cũng vậy, dù sao cũng đáng đời hắn, ai cần để ý tới hắn.

- Vậy được rồi.
Cố Lăng nói:
- Ta nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không hiểu bí mật giữa hai người các ngươi... À, trên đời có một số chuyện, không biết đáp án có lẽ càng tốt hơn.

Nàng đứng dậy, đi ra mấy bước, lại không nhịn được quay đầu:
- Trong lòng cô biết rõ, nếu thật sự muốn rời đi thì bây giờ cô có thể đi rồi, cô chỉ đang tìm lý do để ở lại mà thôi.

Nàng dừng một chút rồi nói:
- Đã muốn ở lại bên cạnh hắn, tại sao không nhân nhượng với hắn một chút?

Phục Nguyệt không trả lời, cho đến khi Cố Lăng rời đi, qua một hồi lâu, nàng đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về hướng hành lang của tàu ngầm, đi thẳng tới cửa hàng sách của Thiên Nhất. Nàng đứng ở trước cửa hít thở sâu một lần, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Sau khi vào cửa, nàng nhìn Thiên Nhất ngồi phía sau bàn làm việc, bình phục tâm tình một chút:
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Thiên Nhất chỉ nhướng mắt liếc nàng một cái, hời hợt nói một câu:
- Cô đi đi.

Phục Nguyệt lập tức ngây người, khi nàng cuối cùng đã hạ quyết tâm, đáp ứng Thiên Nhất trở thành một người dẫn dắt khác, không ngờ vừa thấy mặt đối phương lại nói một câu lãnh đạm như vậy.

- Phục Nguyệt, cho đến giờ quan hệ hợp tác của chúng ta xem như rất vui vẻ. Trong trận chiến ở vườn treo Babylon, cô còn có biểu hiện vượt quá sự mong đợi của ta. Như vậy... đã đủ rồi.
Thiên Nhất nói:
- Ta đã suy nghĩ, trong hành động kế tiếp cô không còn là nhân viên cần thiết của Nghịch Thập Tự nữa. Nếu cô đã từ chối trở thành tồn tại giống như ta, hơn nữa còn nhiều lần tỏ ý muốn rời khỏi, như vậy... bây giờ ta đồng ý yêu cầu của cô, cô có thể đi rồi. Nhưng cô phải đáp ứng hai ta điều kiện.

Phục Nguyệt nhìn Thiên Nhất, ánh mắt từ kinh ngạc dần dần biến thành ảm đạm. Đối phương đã nói như vậy, những gì nàng suy nghĩ cũng không thể nói ra khỏi miệng. Sắc mặt của nàng dần dần lạnh đi, nở một nụ cười lạnh:
- Vậy thì quá tốt rồi.

Giọng nói của nàng hơi run rẩy:
- Nói đi, điều kiện gì.

- Đầu tiên ta có thể nói cho cô biết, mục tiêu kế tiếp của ta là Thiên Đô. Cho nên điều kiện thứ nhất là sau khi cô rời khỏi tổ chức, muốn đi đâu cũng được, nhưng đừng nhúng tay vào vũng nước đục này. Ta phải nhắc nhở cô, trong hành động lần này sẽ chết rất nhiều rất nhiều người.
Thiên Nhất còn đặc biệt lặp lại từ “rất nhiều”.

- À... vậy ta nên cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi rồi.
Phục Nguyệt ôn hòa trả lời:
- Dù sao ta cũng không muốn tới những khu vực có tình hình chiến tranh phức tạp kia.

- Rất tốt.
Thiên Nhất nói:
- Thứ hai là...

Sắc mặt của hắn nhìn qua rất phức tạp, nhưng giọng nói lại lãnh khốc mạnh mẽ, nghe có vẻ rất nghiêm túc:
- Sau này tốt nhất cô hãy cách xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Nhưng cô cũng biết, ta lười tránh né loại nhân vật nhỏ bé không đáng kể giống như cô. Vì vậy sau này xin cô hãy chú ý, cho dù có một phần triệu xác suất, trên một con đường nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng sách của ta, xin hãy đi vòng qua một chút.

- À...
Phục Nguyệt nhìn như cười lạnh, nhưng trong ánh mắt của nàng lại tràn đầy đau thương:
- Hóa ra là điều kiện này, hừ... cầu cũng không được.

Thiên Nhất giơ tay ra dấu tiễn khách:
- Có thể thấu hiểu nhanh như thế thật khiến ta vui vẻ, vậy thì... xin mời.

Phục Nguyệt rời khỏi, nàng cũng không làm những chuyện như đóng mạnh cửa, chỉ an tĩnh rời đi. Trong nháy mắt khi nàng xoay người sang chỗ khác, Thiên Nhất liền dời ánh mắt khỏi người nàng. Thực ra lúc nàng đi vào, Thiên Nhất đã nhìn ra manh mối, cho nên trước khi Phục Nguyệt lên tiếng, hắn buộc phải nói ra những lời này, đuổi nàng rời đi.

- Có lẽ đây là số mệnh.
Thiên Nhất nhìn thẳng vào màn hình máy tính trên bàn, màn hình chờ là một màu đen. Lúc này trên kính phản chiếu gương mặt của hắn, hắn lại phát hiện trên mặt mình không hề có tâm tình mất mát nào. Hắn nhìn hình ảnh của mình cười khổ:
- Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình ngươi cô độc, một hình một bóng.

Nói xong hắn giận dữ vung tay lên, quét màn hình máy tính rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
me0dihia1
30 Tháng mười hai, 2020 21:42
truyện hay.
Thanh Lâm
27 Tháng mười hai, 2020 11:51
Trớ trêu ***. Hoàng đế có mấy thằng con ruột ăn hại, lại nhặt được đứa con vừa là thiên tài trong đám người biến dị vừa là người siêu năng lực. Đứa có tài năng và thực lực để kế vị thì lại là con nhặt của cặp vợ chồng ất ơ nào đó
Thanh Lâm
27 Tháng mười hai, 2020 11:47
trụ lâm cũng của ông tác giả này, là hậu truyện của bộ này luôn nhé bạn. nói về việc sau khi đế quốc bị lật đổ trở thành nhà nước liên bang. vẫn có thiên nhất và hoàng tử tóc lam trong đó
Hieu Le
22 Tháng mười hai, 2020 15:27
Truyện gần hết rồi, bác Cá Cảnh có dịch tiếp bộ Trụ Lâm ko?
me0dihia1
22 Tháng mười hai, 2020 15:06
lai ra roi kk
yeuhoahuuco
21 Tháng mười hai, 2020 01:11
nghe danh tác giả đã lâu, nay mới nhảy hố :v
yeuhoahuuco
21 Tháng mười hai, 2020 01:10
hóng :v
TùNGkk
05 Tháng mười hai, 2020 19:52
Cần tìm truyện tương tự, help
Trần Nam
15 Tháng mười một, 2020 22:13
bởi cái gọi là gián điệp 2 mang mà chắc hai mang ko thì cũng đếu biết ÷))
daibang2014
08 Tháng mười một, 2020 08:44
nội gián là do thiên nhất sắp xếp đó. nội gián 2 tầng
TùNGkk
06 Tháng mười một, 2020 19:42
Thiên Nhất coi thường Trà Tiên mà lại để bị cài nội gián thế
TùNGkk
02 Tháng mười một, 2020 21:05
Sao cảm giác Thiên Nhân kém đi thế nhỉ, con chị của Cố Vấn xuất hiện liền cảm giác trên cơ Thiên Nhất rồi
TùNGkk
01 Tháng mười một, 2020 20:39
Truyện hay đấy
heoconlangtu
06 Tháng mười, 2020 11:53
vãi thật, lão tác ngoài đời nói là tà giáo giáo chủ t con tin nữa là, yêu nước mới ghê :v
Hieu Le
11 Tháng chín, 2020 00:47
ko đọc bản trung rồi ngồi gáy trans dịch sai, *** tự tin kiếm đâu ra để nôn ra được câu đấy thế :)
Thanh Lâm
04 Tháng chín, 2020 09:25
Đấy là chưa nói tới ông tác giả này viết Phiến tội & Trụ lâm có bao nhiêu tư tưởng phản động, ổng phải trốn qua Đài để viết tiếp vì bên TQ kiểm duyệt gắt gao. Thì lấy cái đéo gì mà nói ổng tôn vinh Đại hán hay TQ? Với sau này mong bạn khỏi đề cử mấy truyện này nọ nữa, ai mượn?
Thanh Lâm
04 Tháng chín, 2020 09:23
thanh niên hieproto đã không hiểu còn tỏ vẻ. Cái truyện này là 1 thế giới song song giả tưởng, ông tác giả nhắc đi nhắc lại cái vấn đề đó xuyên suốt bộ truyện rồi, đọc mấy chap đầu xong ngồi đó cãi ??? 1 thế giới song song giả tưởng mà cứ lấy thế giới thật ra xong đem so sánh chỗ giống?
Ruiiia
31 Tháng tám, 2020 20:16
Thời buổi này chuộng chân dài , đạo hữu ơi .
Kyon
29 Tháng tám, 2020 05:12
Đi đọc bản tiếng Trung xem tác giả đặt tên là gì nhé. Bối cảnh của truyện này là thế giới tương lai, nước Nhật cũ đã được đổi tên thành phủ Anh, không dịch như vậy thì dịch thế nào? Một quận là cả một khu vực lớn gồm nhiều nước chứ không phải một nước đâu, và Địa Cầu chỉ có một đế quốc duy nhất nên cũng không còn phân biệt người nước này nước kia nữa. Nhân vật chính của truyện không phải người Trung Quốc, hoàng đế thống trị Địa Cầu cũng không phải người Trung Quốc, thậm chí trong truyện còn chả nhắc gì mấy tới Trung Quốc, vậy mà mới đọc mấy chương đã mở mồm phán Đại Hán này nọ.
hieproto
29 Tháng tám, 2020 00:50
Thánh ơi, nói bé thôi không người ta cười. Nằm giữa biển, hay động đất, sóng thần......trừ nước Nhật ra thì còn ở đâu? Ý tôi là dịch đúng thì phải là Phủ Nhật, còn nước Trung Quốc, nhìn thấy nó gọi là Quận Long to tướng ko? Nước nó thì là rồng, còn người ta thì là cái Phủ bé tí. Đọc kĩ vào rồi hẵng phán nhé.
Kyon
28 Tháng tám, 2020 23:58
"Kể từ đây, không còn tồn tại khái niệm về quốc gia. Các "nước" đều được gọi bằng cái tên mới là "phủ" hoặc "quận", chỉ có tên của các thành phố là được giữ nguyên". Đọc không kỹ rồi lại phán lung tung, đây là phủ Anh chứ không phải nước Anh, và còn chả có nước Trung Quốc trong truyện thì Đại Hán đâu ra thế?
hieproto
28 Tháng tám, 2020 06:21
Các bác dịch thì làm ơn chuẩn tí, chương 2, thế méo nào rõ ràng là Nhật thì bác nào dịch sang Anh vậy. Tinh thần Háng nhà nó thể hiện rõ qua từng câu. Đọc tiếp xem sao, nếu vẫn vậy thì drop. Các bác cứ kêu thiếu truyện, em đề cử cho một đống đây : Ma Vương Vú Em, Đệ Nhất Tự Liệt, Tu Chân Liêu Thiên Quần, Đại Vương Tha Mạng......hài có, hắc ám có, nhẹ nhàng tình cảm có.....tha hồ các bác nghiền ngẫm.
Thanh Lâm
15 Tháng tám, 2020 08:49
Ráng đợi cày xong Phiến tội rồi qua Trụ lâm cày nốt. Nghe bảo là Trụ Lâm là phần tiếp theo của PT và có sự góp mặt của Thiên nhất
Thanh Lâm
15 Tháng tám, 2020 08:47
qua đọc Trụ lâm đi bạn. Là phần kế tiếp của bộ Phiến tội này ăk.
Thanh Lâm
15 Tháng tám, 2020 08:44
hj
BÌNH LUẬN FACEBOOK