Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đưa tay ra.
Thiên Nhất nói.

Cố Lăng do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, tư thế giống như đang chờ đối phương cầm thước đánh vào tay vậy.

- Hai tay.
Thiên Nhất lại bổ sung.

Cố Lăng nhìn vào mắt của hắn, muốn từ trong đó đọc ra điều gì, nhưng hiển nhiên không có tác dụng:
- Ta nói rõ trước, nếu như ngươi làm chuyện gì kỳ quặc với ta...

- Bớt nói đi.
Thiên Nhất ngắt lời, có điều giọng điệu không hề nghiêm khắc, chỉ tỏ ra không kiên nhẫn.

Cố Lăng thở dài, làm theo lời hắn, đưa hai tay ra.

Thiên Nhất bỏ hai món đồ vào lòng bàn tay Cố Lăng, một là chiếc điện thoại di động của nàng, hai là Pandora đỏ, quả thật muốn cầm hai thứ này phải dùng hai tay mới được.

- Nếu một ngày nào đó cô nghĩ thông suốt, muốn cùng ta.... cùng Nghịch Thập Tự hợp tác, ta lúc nào cũng hoan nghênh.
Giọng điệu của Thiên Nhất rất thành khẩn.

- Chỉ như vậy?
Cố Lăng hỏi:
- Vậy đoạn phim kia thì sao?

- Đoạn phim kia ta sẽ không công khai, nhưng ta sẽ giữ lại bản gốc, cô vẫn có thể bảo trì thần bí. Có điều sau này e rằng Ngân Ảnh sẽ bị nhiều người biết tới hơn, tổ chức của cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho hành động tối nay.
Thiên Nhất nói đến đây, đột nhiên trước mắt sáng lên, nở một nụ cười ôn hòa:
- Thật sự phát sáng rồi.

Cố Lăng cũng chú ý tới Pandora đỏ trên tay mình đang phát ra ánh sáng, nhưng nàng cũng không quá để ý, chỉ tiện tay bỏ nó vào trong túi áo. Khi kim cương không còn tiếp xúc với da của nàng liền trở lại trạng thái ban đầu.

- Ngươi cứ như thế bỏ qua cho ta sao?
Cố Lăng không tin Thiên Nhất lại là người như vậy.

- À, cứ thế đi.
Thiên Nhất không giống như đang nói đùa, biểu tình và giọng điệu cũng không có vẻ đang trêu chọc nàng.

Cố Lăng hỏi:
- Ngay cả kim cương cũng cho ta?

- Khi đó không phải đã nói rồi à, sao trên trời cũng hái cho cô.
Thiên Nhất trả lời.

Cố Lăng không ngờ hắn còn nhớ rõ câu nói đùa của mình trong cửa hàng sách:
- Nhưng ngày đó những gì ta nói với ngươi đều là để lừa ngươi.

- Phụ nữ lừa đàn ông thì có gì sai?
Thiên Nhất cười, nhưng không phải cười nhạo, hai tay hắn đút vào túi, muốn xoay người rời đi:
- Cho nên đàn ông tha thứ cho phụ nữ cũng là chuyện nên làm.

- Giả vờ phong độ cái gì... rõ ràng vừa rồi còn nhảy Disco khó coi...
Cố Lăng nhỏ giọng nói.

Nhưng Thiên Nhất hiển nhiên là nghe được câu này:
- Tối nay ta còn có chuyện khác phải làm, nếu cô cảm thấy phải chờ ta tính nợ xong với cô mới có thể yên tâm, vậy thì tương lai còn dài, sau này hãy bàn đi.

Hắn đột nhiên trở nên lãnh đạm, nói xong câu này liền bước về phía trước hai bước, nhẹ nhàng bay lên, biến mất trong bầu trời đêm phía xa.

“Vừa rồi rõ ràng còn giống như một gã đàn ông tốt...” - Câu này của Cố Lăng tuyệt đối sẽ không để Thiên Nhất nghe thấy. Nàng bắt đầu hiểu được, tại sao đứa em trai điên cuồng kia của mình lại gia nhập Nghịch Thập Tự, làm thủ hạ của người này.

Thiên Nhất có thể giống như một tên sát nhân máu lạnh, đối xử với người xa lạ không có một chút cảm tình nào, nhưng lại có thể giống như một thánh nhân tha thứ cho Cố Lăng đã tính kế mình. Hắn có thể giống như một đứa trẻ đắm chìm trong trò chơi, nhưng cũng có thể giống như một ông chú lỗi thời hí hửng nhảy DISCO. Khi hắn ủ rũ nói chuyện với ngươi, trong lòng có thể đã phân tích ngươi một lần từ đầu đến chân; còn khi hắn nghiêm trang, lại có thể tùy thời thốt ra một câu nói nhảm vượt quá giới hạn.

Một gã đàn ông khiến người ta nhìn không thấu, đoán không được, kính trọng nhưng không dám gần gũi; nhưng cũng sẽ khiến người khác không nhịn được muốn tiếp cận, muốn tìm hiểu hắn giống như phá giải một câu đố thần bí.

Cố Lăng cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số. Đầu bên kia vang lên giọng nói của Cố Vấn:
- A lô? Chị gái phải không, có chuyện gì vậy?

- Xem ra lần này chị phải hợp tác với tổ chức bọn em rồi.
Cố Lăng nói.

- Hả, đã thua rồi à.
Cố Vấn không hề tỏ ra kinh ngạc.

- Em đã sớm biết chị nhất định sẽ thua?
Cố Lăng hỏi.

- Ba ngày trước lúc ông chủ gọi điện về, em đã biết kết cục ra sao rồi.

- Em lại ngồi yên nhìn chị gái bị người ta khi dễ?

Cố Vấn hỏi:
- Hả? Hắn đã làm gì chị?

Cố Lăng than một tiếng:
- Em chỉ cần biết, hắn thắng rồi, về mọi mặt.

- Vậy à...
Cố Vấn đáp một tiếng, trả lời câu hỏi vừa rồi:
- Chuyện đó... em khoanh tay đứng nhìn chắc cũng là nguyện vọng chung của chị và hắn. Đây là trò chơi giữa hai người, nếu như em nhúng tay, cho dù đứng ở bên nào thì trò chơi này cũng không có ý nghĩa nữa.

- Bỏ đi, dù sao bây giờ cũng kết thúc rồi.
Cố Lăng dường như nhớ đến chuyện gì, hỏi:
- Ngoài ra, vừa rồi hắn nói tối nay còn có chuyện phải làm, chẳng lẽ hắn có kế hoạch khác đang tiến hành ở Paris?

Cố Vấn suy nghĩ một chút, trả lời:
- Theo em biết thì không... à, đúng rồi, chắc là hắn đi gặp Nguyệt Yêu. Nhắc đến thì thực ra cô gái kia lại rất khả nghi... A lô? A lô?

Hắn còn chưa nói xong, cuộc điện thoại đã bị chấm dứt.

Cố Vấn nhìn ống nghe trên tay một chút, nhún nhún vai, lẩm bẩm nói:
- Uống lộn thuốc rồi.

......

Bên phía Paris, trên một con đường.

Trước mặt Paperman hơn mười mét một cái lồng giam bằng giấy, một quái vật hung ác đang vùng vẫy ở bên trong.

Quái vật kia giống như hình người, mặc áo váy của phụ nữ, màu da nhợt nhạt, tỷ lệ thân thể giống như nhân loại bình thường, nhưng mặt trắng mắt đỏ, răng nanh lộ ra, tóc tai bù xù, mười ngón tay như móc câu.

Một khi Nguyệt Yêu bị kích thích hay bị thương sẽ biến thành hình dáng khủng bố như vậy. Tóc của nàng giống như xúc tu sinh mệnh có thể điều khiển, lực tay của nàng có thể lập tức siết chết người khác một cách dễ dàng, công kích từ răng nanh và hai tay của nàng đủ để xé nát sắt thép, thân thể có năng lực khôi phục cực mạnh, ngay cả thần trí của nàng cũng lâm vào trạng thái nửa điên cuồng, cho nên công kích tinh thần đối với nàng hoàn toàn vô hiệu. Trong số người siêu năng lực loại thể chất biến dị, nàng chắc chắn là một dị loại rất mạnh.

Trông thấy lồng giam bằng giấy sắp bị công kích của Nguyệt Yêu phá hư, Paperman thừa dịp này vội vàng dùng thảm giấy đưa hai người George và Dick đang bị thương bên cạnh đến nơi xa.

- Hiện giờ trong thành phố rất loạn, cũng không thể chờ tăng viện nữa, ngươi tìm cách đưa George đến bệnh viện đi.
Paperman nói lớn với Dick bị thương khá nhẹ.

- Vậy ngài hãy cẩn thận.
Đây là lần đầu tiên Dick nhìn thấy người siêu năng lực chiến đấu ngay trước mắt, vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, nhưng từ kết quả vừa rồi khi hắn và George cầm súng xông lên, bọn họ hẳn là không giúp được gì.

Đợi hai người kia chạy trốn, Nguyệt Yêu cuối cùng đã phá tan lồng giam bằng giấy. Vừa ra khỏi lồng, thân hình nàng liền nhanh như ảo ảnh xông đến trước mặt Paperman, móng sắc chụp xuống, nhưng lại đánh vào khoảng không, chỉ xé ra vài vết nứt dài mấy thước trên mặt đất.

Paperman đã bay lên không trung. Hắn biết, làm một người siêu năng lực loại ảnh hưởng phân tử, năng lực di chuyển trên không là ưu thế lớn nhất của mình, nhất là khi chống lại đối thủ kiểu chiến đấu cận thân như vậy, hắn hoàn toàn không cần phải vội.

- Không ngờ khi chúng ta tìm được hung thủ của vụ án giết người hàng loạt, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Paperman nói:
- Thành phố này đã không đủ điều kiện để bắt nhốt ngươi. Ta không biết ngươi có liên quan đến cuộc hỗn loạn đang xảy ra hay không, nhưng ta nghĩ lúc này lựa chọn tốt nhất cũng là duy nhất của ta, đó là giết chết ngươi.

Tiếng nói chuyện của Nguyệt Yêu cũng không còn êm tai, giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của nàng đã biến thành tiếng kêu khàn khàn trầm thấp:
- Chỉ bằng ngươi sao? Một kẻ xấu xí chỉ có nửa bên mặt?

Paperman hừ lạnh nói:
- Nếu nói về hình dáng khủng bố, chúng ta đều như nhau thôi.

Hắn vung ngón tay lên, một ngọn mâu giấy sắc bén hợp lại trong tay, “vù” một tiếng bắn về phía Nguyệt Yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
iahokra
17 Tháng năm, 2019 23:50
hị vọng lại đừng làm dc 100 chương rồi nghỉ tiếp
lolqwer12
06 Tháng năm, 2019 23:35
Dịch trở lại thì drop recvt :v
BÌNH LUẬN FACEBOOK