"Vậy để ta nói cho một tiểu nữ nhỏ nhoi tri thức hạn hẹp như ngươi nghe,ta tên là Tấn Ưu Tri,nhớ cho kĩ vào.Ngươi là người miền quê lạc hậu,chẳng thể nào so sánh được với bổn tiểu thư đây.Ở đây là tiệm đá quý và trang sức nổi tiếng nhất kinh thành,chỉ dành cho những người có địa vị và quyền lực như ta.Mai mốt đi thì nhớ biết điều nhìn ngó xung quanh."Tấn Ưu Tri bắt đầu giở thói cũ,quen miệng khinh thường người khác,dạy đời người ta.
Yên Vi cảm thấy cô gái trước mắt này thật quá đáng,chỉ muốn tát cho cô ta một bạt tai thẳng vào mặt,nhưng cô nhịn,cô đã nhịn như vậy rồi,chẳng lẽ không nhịn được nữa.
Vì thế,Yên Vi chỉ mỉm cười mà không nói gì.
"Còn sợi dây chuyền kia,ngươi cứ ngắm cho đã đi,vì dù sao ngươi cũng chẳng có đủ tiền để mà mua,chỉ có thể nhìn nó cho thỏa mãn.Bây giờ,bổn tiểu thư đây,sẽ mua nó."Tấn Ưu Tri cười thoải mái,trong lòng cảm thấy người trước mặt cho dù có đẹp như thế nào,cũng chỉ là con kiến nhỏ bé mặc cho cô ta giẫm đạp.
Nói xong,cô ta liền kêu cung nữ của mình mua sợi dây chuyền đó,rồi cũng chầm chậm rời đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn vì được chê bai người khác.
Yên Vi nhìn sợi dây chuyền bị đem đi,trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối,sợi dây chuyền rất đẹp,cô còn đang tính mua...
Thôi không sao,không có cái này thì còn có cái khác,lát nữa lỡ tìm được cái đẹp hơn thì sao.
Cô nhìn Tấn Ưu Tri,thấy cô ta chưa đi xa,cô buông lên một câu:
"Stupid girl,let's wait who is the winner."
Tấn Ưu Tri không ngờ lại nghe được,quay người lại,hỏi:
"Ngươi vừa nói gì?"
"À không,tiểu nữ nói là bản thân mình vừa được người chỉ dạy cho nhiều điều,nãy tiểu nữ nói nhanh quá nên người nghe không ra đấy."Yên Vi nhanh chóng ứng biến.
Không ngờ Tấn Ưu Tri này lại mà có đôi tai thính như vậy.
Như chó.
Yên Vi cũng mặc kệ mọi người đang dùng ánh mắt tò mò không hiểu câu nói của mình là gì, cũng phải thôi,ở đây làm gì có người hiểu tiếng Anh.
Chỉ có một mình cô là hiểu,cảm giác bản thân mình là người thông thái nhất xem ra cũng rất đã.
Nhưng cô cũng không tình nguyện cho mọi người biết nghĩa của câu đó,nếu không sẽ có rắc rối lớn.
Yên Vi cười cười,cảm thấy chửi một câu tiếng Anh như vậy cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô đi lên trên lầu.
"Tiểu thư,sao người lại để cô ta nhục mạ người như vậy?"
"Đây không phải là địa bàn của chúng ta."Yên Vi cười mỉm,đáp.
"Khi trở về,người nhất định phải cho cô ta một bài học,phải cho cô ta biết người là ai."Lệ Chi cũng cảm thấy cực kì bất bình,giọng nói cũng hậm hực.
"Tất nhiên rồi,tất nhiên là phải để cho cô ta biết mùi,đợi trở về,ta sẽ hẹn gặp gia đình của cô ta,gặp một bữa,chắc hẳn sẽ khó quên."Yên Vi vừa đi vừa đáp,trong lòng hiện rõ lên một kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng cứ bỏ qua chuyện đó,để về cung rồi tính,giờ cứ mãi giữ lửa hận trong lòng thì chẳng có gì hay cả.
Yên Vi đáp thêm mấy câu của Hàn Thu và Lệ Chi rồi cũng không nói gì nữa,cô im lặng, trong lòng tự làm cho bản thân mình có lại năng lượng tràn trề,vui vẻ lên lầu thứ hai.
... --------END--------...