Sau khi bôi thuốc cho Yên Vi xong,Hàn Thu nhanh chóng mang hoàng tử đến cho Yên Vi.
Yên Vi bế đứa bé,trong lòng có một cảm giác vô cùng diệu kì,mà không thể nào nói thành lời một cách rõ ràng.
Đây là con của cô.
Điều mà ở thời hiện đại,cô chưa chắc có thể làm được.
Đứa bé nằm gọn trong tay cô,nhỏ nhắn và đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ với hai mắt đang nhắm lại.
Cảm giác này thật yên bình,trong lòng cô vô cùng tự hào về bản thân mình,cô đã sinh ra một sinh linh bé nhỏ,chào đời và ngắm nhìn cuộc sống.
Thân chủ à,tôi đã sinh con rồi,đây vừa là con của cô cũng vừa là con của tôi,cô có vui không?
Yên Vi bế đứa bé một lát,rồi hỏi:
"Tên của đứa bé là gì?"
"Là Vĩnh Nhất,do hoàng thượng đặt ạ."Hàn Thu đáp.
Yên Vi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
***
Bế đã rồi,Yên Vi lại có cảm giác đói bụng.
Sau đó,cô xử lí một chén cháo trắng,hương vị có hơi nhạt nhẽo nhưng vì cơ thể cô còn yếu, cho nên cháo trắng là món duy nhất mà cô có thể ăn.
Lát sau,Yến phi đến thăm cô.
"Tỷ tỷ,tỷ tỉnh lại rồi."Yến phi giọng nói vô cùng vui mừng.
"Ừm,ngày hôm qua thực sự cảm ơn muội,đã túc trực ở bên cạnh tỷ."Ý thức của Yên Vi ngày hôm qua tuy mơ hồ,nhưng cô vẫn thoang thoảng nhìn thấy Yến phi tất bật chạy đi chạy lại ở bên cạnh cô,khuôn mặt lo lắng và bất an.
Yên Vi vô cùng biết ơn.
Người này,đã luôn luôn bên cạnh cô,không có một sự tính toán nào.
Cô vô cùng trân trọng những người như thế này,họ đối xử với cô hết lòng,cô cũng đối xử với họ hết lòng.
***
Vì tỉnh dậy lúc giữa trưa,quay qua quay lại đã đến buổi tối.
Lúc này cô vẫn chưa đi được,vì thế nằm ở nguyên trên giường.
Hoàng thượng đến thăm cô.
Người ngồi kế bên,nắm lấy tay cô,giọng nói ân cần:
"Nàng cảm thấy như thế nào rồi,thân thể đã tốt lên chưa?"
"Tần thiếp vẫn còn rất mệt."Yên Vi thành thật đáp.
"Vậy thì nàng hãy ngủ một giấc đi,trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng."Giọng nói hoàng thượng khe khẽ,vuốt mái tóc của cô.
Yên Vi không đáp gì cả,nhưng khóe môi lại nở một nụ cười mỉm nhẹ,an tâm đi vào giấc ngủ.
Hoàng thượng quả thật ở bên cạnh Yên Vi cho đến khuya,người một tay nắm lấy tay cô,một tay còn lại thì đọc sách.
Trời ban đêm buổi tối khá lạnh,nhưng bên trong lại ấm áp vô cùng.
Sau đó,người dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi.
***
Tại một căn nhà nghỉ vô cùng nổi tiếng,trong một căn phòng có ánh trăng soi vào,vô cùng thơ mộng.
"Nàng ơi."Chàng trai đi đến,ôm cô gái vào trong lòng,giọng nói trầm ấm nghe rất quyến rũ,khiến cho người khác mê đắm.
"Hửm..."Bạch Mai Nam lên tiếng đáp lại,trên người mặc một bộ sườn xám màu sáng xanh, mái tóc hơi cuốn lên.
Sườn xám là một bộ y phục vô cùng mới ở thời này,Bạch Mai Nam vốn dĩ không thích những bộ y phục nhiều lớp kia,vì thế cô nghĩ đến sườn xám,vô cùng xinh đẹp và hợp thời.
"Chàng là đại công tử của một gia đình quyền quý mà bây giờ lại như một thỏ con vậy?"Bạch Mai Nam cười đùa,xoa xoa mái tóc của chàng trai.
"Tại ta thích nàng."Chàng trai đáp,là một chàng trai vô cùng anh tuấn và điển trai, khiến cho bao cô gái thương nhớ.
- -------END--------