Yên Vi hai mắt bắt đầu díu díu lại,trong đầu bắt đầu mộng mị.
Hai mắt cô nhắm hờ hờ,chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
"Vi Vi."Hoàng thượng kêu cô.
"Ưm...dạ...?"Yên Vi hai mắt vẫn nhắm nghiền, giọng nói rất nhỏ.
"Nàng có muốn nghe chuyện cổ tích không?" Hoàng thượng vuốt tóc cô,cười nhẹ.
"Vâng,người kể đi."Yên Vi có chút bất ngờ, nhưng cơn buồn ngủ đã chiến thắng tất cả,cô nói cho có.
Hoàng thượng đặt tay lên bụng cô,vỗ nhẹ và đều theo từng nhịp,giọng nói đều đều vang lên.
Buổi chiều,thái hậu đến Tẩm điện,đưa cho người một quyển đầy những câu chuyện cổ tích,kêu hoàng thượng mau học thuộc lòng một câu chuyện rồi buổi tối kể cho hoàng hậu.
Hoàng thượng cũng không nói gì,ngoan ngoãn dành một ít thời gian ra đọc và học thuộc.
Yên Vi cũng theo đó mà thiếp đi,cho đến khi kí ức hỗn loạn,cô vẫn nghe được giọng nói đều đều bên tai.
***
Đã ba tháng trôi qua,hoàng thượng vẫn đều đặn kể chuyện cổ tích cho Yên Vi nghe.
Yên Vi không biết hoàng thượng lấy đâu ra mà nhiều chuyện cổ tích đến thế,hoặc có lẽ hoàng thượng sẽ kể cho đến khi hết rồi lặp lại các câu chuyện cũ.
Việc đó cũng dần hình thành thói quen của Yên Vi,mỗi buổi tối trong tuần sẽ có 4 ngày cùng hoàng thượng ngủ.
Vì sao có 4 ngày?Sở dĩ hoàng thượng muốn 7 ngày đều có thể ở bên Yên Vi,nhưng vì đã xem quá nhiều phim cung đấu,xem các tư liệu,Yên Vi cảm thấy hoàng thượng mà ngủ với cô quài thì những phi tần khác làm sao.
Vì thế cô nói là ba ngày còn lại hoảng thượng hãy đi đến cung một vị phi tần nào đó,đã là thê thiếp của người thì người hãy quan tâm tới học,đến ngủ với họ một đêm,cũng sẽ khiến cho họ hạnh phúc.
Hoàng thượng ban đầu hơi khó chịu với suy nghĩ của Yên Vi,nhưng dần dà cũng cảm thấy ổn,đến cung của mỗi phi tần,thì sẽ được nghe những câu chuyện khác nhau,cũng rất thú vị.
Vì thế,các phi tần ngày càng yêu quý Yên Vi.
Cái bụng ba tháng của cô vẫn rất ổn,tuy chỉ to hơn có một chút mà thôi,nói chung vẫn khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng bây giờ đã là mùa đông,Yên Vi mỗi ngày đều khoác lên mình một bộ y phục thật là dày, trông cô như chiếc bánh bao tròn vo.
***
Hôm nay Yên Vi được ăn bánh ngọt,đã một tuần chưa đụng đến,thật háo hức làm sao.
Bánh đã được làm nóng,bóc khói bay lan tỏa khắp phòng,bên ngoài tuyết còn đang rơi.
Vừa ăn bánh vừa ngắm tuyết rơi,thật thích làm sao.
"Nương nương."Lệ Chi từ bên ngoài đi vào.
"Sao hả?"Yên Vi nhìn cô,nói.
"Bên ngoài,có Hòa thượng tại."Lệ Chi lên tiếng.
Yên Vi hơi khựng lại.
Y Phương sao?Nhẩm tính lại trong đầu,quả thật cũng đã qua ba tháng kể từ ngày bị cấm túc đó cũng không quá lâu.
"Cho vào đi,nhớ mang theo một đĩa bánh cùng sữa nóng."Yên Vi gật đầu,dù sao thì cô với Y Phương cũng thường xuyên trao đổi thư từ với nhau,hôm nay Y Phương đến đây hẳn cũng vì là chuyện đó.
Y Phương bước vào,trên người mặc một bộ y phục trắng như tuyết,ăn nhập với khung cảnh bên ngoài.
Trông thật xinh đẹp và diễm lệ,cho dù bộ y phục đơn giản,trang điểm cũng không cầu kì.
Hành lễ xong,Y Phương ngồi xuống,đầu tiên là tặng cho Yên Vi một vài món quà:
"Tần thiếp cũng không có những món quà gì nhiều nhặng cả,chỉ là tần thiếp chép vài quyển kinh Phật,nương nương đọc mỗi ngày một trang,như thế sẽ tịnh tâm,lại còn tốt cho em bé trong bụng."Y Phương đưa qua khoảng ba quyển kinh Phật dày cộm.
- -------END--------