Điểm chung duy nhất của những thứ nhỏ nhỏ ấy là đều là những món nhỏ được làm từ đá quý,ngọc trai,...
À,còn đính kèm cả một hỗn hợp làm dính nữa.
Yên Vi nhìn cái hộp đựng những thứ đồ gắn kèm mà cảm thấy vô cùng thích thú,cô có cảm giác như mình bị mê mẩn mấy thứ này rồi,đẹp tới nỗi không thể ngờ được,những thứ nhỏ nhỏ như thế này quả thực có sức hút không thể nào cưỡng lại.
Yên Vi ngồi lựa lựa,cuối cùng lựa được những đồ đính kèm hình con bướm được làm từ đá quý,thiết kế vô cùng tinh xảo.
Những chú bướm đá quý có kích thước nhỏ, nhưng được làm rất công phu,nhất là phần cánh,còn cảm nhận được sự tỉ mỉ của từng đường vân nữa.
Yên Vi cảm thấy người làm ra những con bướm bé bé xinh xinh này chắc hẳn phải là một bậc thầy hoặc là một người lão làng nhiều năm kinh nghiệm.
Tiếp đến chuyện cây trâm cài,cây nào thì cũng giống nhau,chỉ khác chất liệu làm mà thôi,một cái là bạc,một cái là vàng.
Yên Vi cảm thấy,bộ trang phục của mình thục nữ như vậy,màu vàng lại mang cảm giác hơi uy nghiêm quyền lực,nhất quyết chọn màu bạc cho nó nhẹ nhàng nữ tính.
Yên Vi lấy cây trâm cài ra,bắt đầu chét dung dịch làm dính,rồi cẩn thận đặt từng con bướm lên.
Lát sau,cây trâm cài đã hoàn thành,Yên Vi làm khá đơn giản,chỉ là đính những con bướm xung quanh mà thôi,có cảm giác như bướm đậu quanh cây trâm cài của cô,đơn giản và thanh lịch.
Yên Vi cũng làm cho Hàn Thu và Lệ Chi mỗi người một cái.
"Nè,mỗi người một cái,nhớ đợi cho khô."Cô đưa cho hai người.
"Cảm ơn nương nương."Cả hai người đều vô cùng cảm kích.
Hàn Thu thì được một cái trâm cài có đính những chiếc lá,còn Lệ Chi là có đính một vài bông hoa nhỏ.
Yên Vi dựa theo cảm nhận của mình về hai người mà chọn đồ để đính,và cô muốn mỗi người có một cái không giống ai,chứ giống nhau thì còn gì mà hay nữa.
Yên Vi cả người có chút mệt mỏi,vốn định đi ngủ một chút thì bên ngoài lại có tiếng động.
Tiếng động khá lớn không khỏi khiến cho người bên trong chú ý.
Yên Vi đi ra bên ngoài,sững sờ với những chuyện đang diễn ra trước mặt mình.
Cánh cửa gỗ màu đỏ đang được mở ra.
Quá đỗi kinh ngạc,khuôn miệng cô cứng đơ,cả mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì quá mức.
Cho đến khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn, lúc này Yên Vi mới định thần trở lại,cô bước đến gần cánh cửa,trước mặt là Lý công công:
"Lý công công,cửa cung sao lại được mở ra?"
Yên Vi có chút ngờ nghệch,cô cảm thấy câu hỏi của mình giống như là thời gian cửa đóng còn ngắn quá.
"Nương nương,chuyện của người đã được làm sáng tỏ rồi,bây giờ người đã được minh oan, tất nhiên hình phạt lúc trước cũng sẽ được gỡ bỏ."Lý công công điềm đạm giải thích.
"Vậy ai là người đứng sau mọi chuyện?"Yên Vi vô cùng tò mò.
"Là Hòa thượng tại."Lý công công đáp.
Yên Vi có chút sững sờ,hóa ra cô ta tự hại mình để hại cô sao,đúng là điên rồ thật.
Nhưng bây giờ mọi việc cũng đã rõ,Yên Vi cảm thấy công đạo đã tới,ông trời có mắt,có lòng thương người bị hại,đã giúp cô thoát khỏi sự hãm hại của người khác.
... --------END--------...