Yên Vi trong lòng tuy tràn đầy thắc mắc nhưng cũng không nói gì,cô ngồi vào ghế,bắt đầu lấy giấy ra vẽ.
Nhưng mà cô vẽ không có quá đẹp,còn vị hoàng hậu kia thì lại vẽ đẹp,cho nên Yên Vi chỉ có thể vẽ đại những bông hoa bằng nét vẽ cơ bản.
Nhưng bù lại,cô lại có khiếu trong việc tô màu, cách pha màu,tô làm sao cho đẹp cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vì thế,Yên Vi vẽ xong mấy bông hoa đơn giản, liền bắt tay vào việc pha màu,màu ở thời xưa thì cũng may là đã có nhiều màu,đa số là màu cơ bản,nhưng cũng đã đủ để Yên Vi pha ra thêm những màu khác.
Hoàng thượng nhìn cô pha ra những màu mà bản thân mình chưa bao giờ được thấy,có chút hiếu kì,liền hỏi:
"Làm sao nàng có thể pha ra những màu này,rất đẹp."
"Tần thiếp chỉ là ngồi ở trong cung,rảnh rỗi không có việc gì làm,cho nên nhất thời hứng thú,trộn những màu này lại không ngờ lại ra màu đẹp như thế."Yên Vi hững hờ đáp.
"Nàng ở trong cung mà lại không có việc gì để làm sao?"Hoàng thượng giọng nói mang theo chút ý thăm dò.
"Đúng vậy,tần thiếp đã không còn rỗi hứng muốn đi nói chuyện nữa."Yên Vi vừa pha pha màu,tô lên bức tranh,giọng nói không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc.
"Vậy hay là trẫm kêu Hòa thượng tại đến đây hát cho nàng nghe?Nàng ở lại đây ăn tối cũng được."Hoàng thượng giọng nói vang lên,lát sau mới thấy bản thân mình nói sai gì đó,nhưng không rõ là ở đâu.
"Tần thiếp không cần."Yên Vi rũ mắt đáp,không biết tại sao mà trong lòng cô lại có cảm xúc khó chịu không mang tên.
"Nàng đã gặp Hòa thượng tại chưa?"Hoàng thượng không hiểu sao lại cảm thấy có chút cảm giác tội lổi,giống như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt phạt.
"Tần thiếp đã gặp rồi,nhưng hoàng thượng,tần thiếp cũng phải nhắc nhở người,người sủng hạnh ai,tần thiếp không quản,nhưng người đời sẽ đưa mắt nhìn người,mỗi người một miệng trăm lời bàn tán về người.Tần thiếp là hoàng hậu,ắt sẽ nghĩ đến cho danh dự của người.Tần thiếp mong rằng lần sau người đừng uống rượu nữa,tần thiếp không muốn nghe thêm một vị cung nữ nào được sủng hạnh thêm lần nữa."Yên Vi không ngờ bản thân mình lại nói ra một tràng dài như vậy,hơn thế nữa,những cảm xúc bực bội trong lòng dường như cũng đã được giải tỏa ra không ít,khiến cô cảm thấy khá thoải mái.
"Trẫm xin lỗi,lần sau sẽ không như vậy nữa." Hoàng thượng nghe những lời Yên Vi nói,cảm thấy hoàng hậu đây là quan tâm mình,tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ và thỏa mãn.
Tuy không biết cảm xúc ấy là gì,nhưng mà hoàng thượng đều cảm thấy thoải mái.
Ít ra là nàng còn quan tâm tới trẫm.
Yên Vi hơi bất ngờ vì được hoàng thượng xin lỗi,cô cũng chỉ là nói ra hết,không ngờ lại nhận được một lời xin lỗi.
Dù sao thì xem phim,cô cũng ít khi mà được nhìn thấy hoàng thượng xin lỗi,thế mà giờ đây lại nhận được.
"Ừm..."Yên Vi rũ mắt cười,tâm trạng cô rất vui.
Bức tranh cũng đã được hoàn thành,bức tranh ban đầu vốn nhìn đơn giản và không mấy xinh đẹp,nhưng giờ đây đã trở thành một bức tranh mĩ lệ,bố cục hoàn chỉnh,màu sắc thì hài hòa với nhau,đậm nhạt tương phản,thật là hút mắt người nhìn khi nhìn thấy bức tranh này.
Yên Vi rất hài lòng về nó,cô tặng lại cho hoàng thượng rồi ra về.
... --------END--------...