"Hoàng thượng,hoàng thượng đi từ từ,kẻo ngã..."Giọng Lí công công hớt hải vang lên từ phía đằng sau, khiến cho Yên Vi giật mình.
"Hoàng thượng."Nhưng cô chưa kịp định hình, hoàng thượng đã ở ngay trước mắt cô,theo sau là Lí công công chạy vào.
"Nương nương."Lí công công nhìn cô với ánh mắt cầu cứu.
"Để ta."Yên Vi cũng không thể nào không đáp ứng.
Yên Vi kê bút vẽ đứng dậy,hửi được mùi rượu nồng nàn từ hoàng thượng.
Cô có chút bất ngờ,không nhịn được mà lên tiếng:
"Người uống rượu à?"
"Ừm,một chút."Hoàng thượng thật thà gật đầu,cả người cố gắng đứng vững nhưng bất thành,ngả nhẹ qua phía bên này rồi lại ngả nhẹ qua phía bên kia.
"Một chút à?"Yên Vi dò hỏi.
"Giờ cũng đã trễ rồi,tần thiếp dìu người vào trong nghỉ ngơi."Nhưng thấy điều đó là không cần thiết,liền không hỏi nữa,tự nói với bản thân.
"Ừm."Hoàng thượng đáp bằng giọng mũi.
"Để nô tì phụ người."Hàn Thu lên tiếng.
"Này,này,đừng có phụ."Lí công công kéo Hàn Thu lại.
"Gì vậy?"Hàn Thu khó hiểu nhìn Lí công công, Lí công công kéo Hàn Thu ra trong một góc, bắt đầu buôn chuyện.
***
Yên Vi dìu hoàng thượng vào bên trong,để hoàng thượng nằm xuống,cô tính rằng đi ra bên sau trải đại một cái gì đó rồi ngủ cũng được.
Đắp chăn cho hoàng thượng xong xuôi,Yên Vi toan rời đi,nhưng cánh tay đã bị hoàng thượng nắm chặt,Yên Vi quay lại,thở dài một cái.
Sao mà nắm chặt như thế chứ,cô cố gắng dãy ra nhưng bất thành,dãy mãi cũng không được,cô đành gỡ từng ngón tay của hoàng thượng ra.
Đột nhiên,hoàng thượng kéo tay cô với lực rất mạnh,Yên Vi "A" lên một tiếng,cô ngã vào trong lòng hoàng thượng.
Cô trợn to mắt,giọng nói trở nên lắp bắp:
"Hoàng thượng...người,người,làm gì vậy?"
"Vi Vi,trẫm muốn nàng."Giọng hoàng thượng trầm ấm vang lên,quyến rũ lạ thường.
"Tần thiếp,tần thiếp..."Giọng Yên Vi có chút lạc đi.
Cô chưa dứt lời,hoàng thượng đã quay người lại,khiến cô nằm ở dưới,còn hoàng thượng lại nằm ở trên.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau 2-3 cm,hơi thở đan xen vào nhau,dường như chỉ còn một chút là có thể môi chạm môi,không khí xung quanh ám mị,dường như thời gian như dừng lại.
Điều này lại càng khiến cho Yên Vi hoảng hơn, cô đặt tay trước ngực hoàng thượng,nói:
"Hoàng thượng,người...từ từ đã."
"Vi Vi,cho trẫm..."Giọng hoàng thượng quyến rũ bên tai,khiến cho Yên Vi cảm thấy có chút ám mị.
"Tần thiếp,tần thiếp..."Yên Vi rũ mắt,trong đầu chợt xẹt qua một tia suy nghĩ:
"Cứ làm đi."
Cô gật đầu nhẹ một cái,hoàng thượng liền tiến thêm một bước.
Vì thế,cô và hoàng thượng đã trải qua một đêm khó quên.
***
Sáng ngày hôm sau,gần 10 giờ sáng,Yên Vi mở mắt,cả người liền cảm thấy đau nhứt,xương cốt dường như muốn rã ra hết,trên người đầy dấu vết đánh dấu.
Yên Vi lấy tay che ánh nắng,xoay người nhẹ một cái,eo liền đau nhức không thôi.
Cô xoa xoa cái eo của mình,đồ trên người đều đã được mặc lại,nhưng dấu vết trên người thì vẫn lộ ra.
Yên Vi nhìn cả người mình,liền hốt hoảng,
từng mảng kí ức đêm qua trở về,khiến cho Yên Vi không khỏi đỏ mặt.
Đêm qua,cô cùng hoàng thượng đã...thôi, đừng nhắc nữa,ngại quá.
Bây giờ,điều cô cần nhất là nước,cổ cô đã khát khô cả họng rồi,ngày hôm qua kêu nhiều quá nên...
...--------END--------...