Cô ta đã bị hoàng thượng cấm túc chắc khoảng 2-3 tháng rồi nhỉ?Giờ đây cũng là thời điểm thích hợp quay trở lại hậu cung này,để cho mọi người không quên đi cô ta.
Bị thất sủng,cả ngày chỉ có thể trong cung, khiến cho cô ta chán tới phát điên,ngày ngày bao quanh trong cung,chẳng có mấy ai để trò chuyện.
Hoàng hậu đúng là,càng ngày càng mạnh mẽ khôn ngoan,được hoàng thượng sủng ái yêu thương hết mực,còn cô ta thì từ phi tần đang được sủng ái trở thành người bị cấm túc, không thiếu những lời đàm tếu khó chịu.
Đúng là khác thời gian trước rất nhiều,khác đến nỗi khiến cho cô ta không thể nào thích ứng kịp.
Đã đến tẩm điện,Thùy phi bước vào bên trong, không khí bên trong tĩnh lặng,hoàng thượng đang bận duyệt tấu chương,không quan tâm đến bên ngoài.
Lý công công đang từ bên ngoài đi vào,thấy Thùy phi từ đâu xuất hiện,anh ta vội vã đi tới hành lễ,giọng điệu cởi mở nhưng vẫn rất tôn trọng:
"Nô tài xin thỉnh an Thùy phi nương nương, không biết hôm nay nương nương tới đây có việc gì?"
"Bổn cung không có việc gì thì không thể tới thăm hoàng thượng sao?"Thùy phi đáp.
"Dạ không phải,ý nô tài không phải như vậy, chẳng qua là giờ hoàng thượng vẫn còn đang làm việc,nương nương đến vào lúc này quả thực có chút không được hợp lí."Anh ta vội phản bác,Thùy phi nương nương đúng là khiến cho anh ta không thể ưa nổi.
"Ngươi mau đi vào nói với hoàng thượng,bổn cung là tới đây để nhận lỗi sau khoảng thời gian bị cấm túc."Tuy không muốn nói ra, nhưng Thùy phi đành phải cắn răng nói lí do,vì đằng nào,Lí công công cũng luôn là người thân cận bên hoàng thượng,anh ta không biết lúc này thì cũng sẽ biết lúc khác.
Lí công công cười thầm trong lòng,nói với Thùy phi chờ bên ngoài một chút,liền đi vào bên trong nói với hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe Thùy phi tới,suy nghĩ một chút liền đồng ý cho vào.
Thùy phi bước vào bên trong,hành lễ với hoàng thượng.
"Thùy phi trông vẫn rất tràn đầy sức sống,
xem ra trong quảng thời gian bị cấm túc,nàng đã chăm sóc sức khỏe rất tốt."Hoàng thượng nhìn Thùy phi một cái,thần thái vẫn còn rất tốt,không có dáng vẻ bị bệnh,xem ra bị cấm túc cũng không bị thiệt thòi chỗ nào.
Thùy phi nghe tới đây,tuy trong lòng biết hoàng thượng vẫn còn đang có chút trách cứ cô ta,Thùy phi liền nhẹ giọng,nhẫn nhịn nhận lỗi:
"Hoàng thượng,tần thiếp đã biết sai rồi,tần thiếp đã tự sám hối,tự mình suy nghĩ lại những điều mình đã làm,tần thiếp mình đã sai rồi."
Vừa nói xong,Thùy phi liền tiến gần đến hoàng thượng,bóp vai cho người,thể hiện thành ý của bản thân.
Vừa bóp,cô ta vừa làm ra dáng vẻ nũng nịu đáng yêu:
"Hoàng thượng,tần thiếp đảm bảo,từ này sẽ an phận thủ thường,không đi gây chuyện như trước nữa,tần thiếp sẽ tự mình đến nhận lỗi với hoàng hậu nương nương."
Hoàng thượng chẳng nhìn Thùy phi lấy một cái,giọng nói mang theo chút thờ ơ lạnh nhạt:
"Được rồi,nếu nàng biết nhận lỗi của bản thân mình,thì trẫm cũng không trách nàng nữa,còn về việc đi nhận lỗi với hoàng hậu là điều cần thiết,nàng mau trở về đi,trẫm còn rất nhiều việc phải làm."
Thùy phi cười cười vâng lời,trong lòng tuy có chút tức giận nhưng chẳng làm được gì,nhưng may mắn,là hoàng thượng ít ra cũng không trách cô ta quá nặng nề.
...--------END--------...