Càng ngày chủ tử càng không kiểm soát được cơn nóng giận của mình,thường xuyên tức giận và đập phá đồ đạc trong cung,khiến cho mọi người trên dưới đều không khỏi sợ hãi,đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mai quý phi đập bàn mấy cái,sau đó lại càu nhàu.
***
Ban đêm,lại như mọi khi,Hàn Thu mang theo món ăn chua kia cho Yên Vi.
Yên Vi vui vẻ một lần ăn tận mấy miếng liên tục.
May quá,mẹ của thân chủ không nhìn ra được sự khác thường,làm cho cô bớt lo lắng hơn rất nhiều.
Đang an,giọng Hàn Thu khe khẽ vang lên:
"Nương nương,nô tì không hiểu."
"Không hiểu chuyện gì?"Yên Vi khó hiểu.
"Tại sao đến cả Tư phu nhân người cũng giấu chuyện người thích ăn chua?"Hàn Thu lên tiếng.
"Ngươi ngốc quá,ta đã nói rồi,chỉ cần có hỉ,thì ngươi đã được mọi người chú ý rồi,vì thế bổn cung phải kĩ lưỡng mới được.Hơn hết,ngạch nương của ta được vào cung sớm,chắc chắn cũng sẽ bị mọi người chú ý. Nếu như ta giấu ngạch nương chuyện ta thích ăn chua,thì những người có âm mưu xấu xa sẽ càng tin ta hơn."Yên Vi phì cười,giải thích.
Hàn Thu gật gù công nhận.
"Với lại,bây giờ đã là 6 tháng rồi,chỉ còn ba tháng nha,diễn tròn vai sẽ khiến ta có thành tựu.An toàn sinh ra một hoàng tử hay một công chúa,mới là điều quan trọng nhất."Giọng Yên Vi giống như đang tâm sự.
Cũng đã hơn một năm sống ở đây,Yên Vi rốt cuộc cũng đã hiểu được bản chất của hậu cung này,nguy hiểm và bẫy luôn rình rập xung quanh,vì thế cô cần phải đề cao cảnh giác.
***
Một tuần nhanh chóng trôi qua,Tư phu nhân cũng không còn nhắc gì đến việc Yên Vi có thèm đồ chua hay không nữa.
Bởi bà đã thực sự tin rồi.
Một tuần nay,bà toàn thấy cô ăn món cay,món chua chả đụng tẹo nào,hỏi ba bữa có thèm miếng chua nào cũng không thèm dù là một bữa.
Khẩu vị con gái bà chắc là yêu trái ớt lắm rồi.
Bà cũng đã tin rằng Yên Vi hoàn toàn mang thai một công chúa.
Bây giờ cô muốn ăn gì thì bà cũng không nói nữa, chỉ quan tâm đến sức khỏe của cô mà thôi.
Trong khi bà hết hi vọng,thì Yên Vi lại đang vô cùng hài lòng với chuyện này.
Thấy chưa?Cô diễn rất đỉnh đấy.
***
Bên kia,Y Phương đang miệt mài chép Kinh Phật, bên cạnh có đầy đủ mực và giấy,những quyển dày cộm xếp tầng lên nhau.
Bỗng có bóng người bước vào,Y Phương dừng tay lại ngẩng đầu lên.
Là Mai Quý Phi.
Y Phương để bút qua một bên,nhanh chóng hành lễ.
"Không biết hôm nay nương nương đến đây có chuyện gì không?"
"Không hẳn,bổn cung đến thăm ngươi.Sau ba tháng, ngươi trông có vẻ yếu ớt nhỉ,gầy hơn rồi."Giọng nói đầy sự giả tạo.
"Cảm ơn sự quan tâm của Mai Quý Phi,tần thiếp rất khỏe,chỉ là dạo này không có khẩu vị,ăn không tốt."
Y Phương cười đáp,trong lòng đang không ngừng khinh bỉ.
Mai Quý Phi mà biết quan tâm người khác sao?
Thật bất ngờ đó.
"Bổn cung thấy hình như ngươi đang làm gì đó thì phải,hình như ngươi đến không đúng lúc."Mai Quý Phi nâng mắt,giọng nói nhẹ như không.
"Dạ không sao,tần thiếp chỉ đang chép một số quyển Kinh Phật mà thôi."Y Phương cười trừ.
"Dạo này rất rảnh sao?"
"Dạ,tần thiếp biết hoàng hậu nương nương đang mang thai,nên chép một vài quyển,coi như quà tặng cho nương nương."Y Phương cảm thấy cái này có nói ra cũng không sao.
- -------END--------