• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tạm thời Mạc Ly sẽ không làm hỏng chuyện. Muội ấy đang mang thai, sẽ không có tâm tư để ý tới chúng ta. Thế nhưng ta vẫn phải phòng bị. Linh Âm, ta không làm tổn thương Mạc Ly không có nghĩa là ta sẽ không đề phòng muội ấy." Thần Nhứ nói rất nhẹ, nhưng lại không chứa chút tình cảm nào.

"Quận chúa, ý của người là..." Dù sao cũng là một cái mạng, Linh Âm không chắc.

"Không thể giữ lại Nghiên Tâm. Chỉ là bây giờ không cần gấp gáp, phải nghĩ biện pháp ổn thỏa để không bị phát hiện." Đôi mắt Thần Nhứ lóe lên ánh sáng. Nàng không phải kẻ thích giết chóc. Nghiên Tâm chưa chắc có lỗi, tuy vậy nàng vẫn không muốn mạo hiểm.

"Vâng." Linh Âm rõ ý của chủ tử, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Ngón tay Thần Nhứ gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếp tục hỏi: "Sứ đoàn nước Tiêu tiến vào kinh, thiết nghĩ tâm trạng của Đoan Thận công chúa sẽ không dễ chịu. Ngươi đi đưa cho ngài ấy một hộp yên chi, nói ta phụng ý chỉ của hoàng hậu nương nương nên không thể nào xuất cung, mong công chúa đừng trách tội."

Đoan Thận công chúa thu được yên chi Linh Âm tự mình đưa đến, cười nói: "Ta biết ý của quận chúa, ngươi trở lại nói rằng quận chúa hãy yên tâm, ta sẽ không hồ đồ." Linh Âm nhận được lời liền trở về phục mệnh.

"Quả là một người thông suốt! Bản thân bị cấm túc nhưng vẫn quan tâm tâm tình của ta." Đoan Thận công chúa vuốt nhẹ hộp yên chi trong tay, lẩm bẩm. So sánh với Thần Nhứ, người thân của mình thật sự bạc tình. Ân Khang công chúa còn có cái danh đại công chúa, tuy rằng tỷ ấy cũng không được sủng ái nhưng vẫn tốt hơn mình một chút. Lẽ ra sứ đoàn nước Tiêu tiến vào kinh thì mình cũng nên được coi trọng hơn, nhưng vì gièm pha giữa mình và ngũ hoàng tử nước Huỳnh nên bây giờ người trong cung tránh né không kịp. Đoan Thận công chúa ngẩng đầu nhìn quán Lang Hoa của nàng, còn đâu dáng vẻ tẩm cung của một công chúa?

Sứ đoàn nước Tiêu bình an đến thành Tinh Lam, Cảnh Hàm U cuối cùng cũng được yên tâm. Đã an toàn đến kinh thành, còn những việc như nghênh tiếp sứ đoàn là của Lễ bộ. Hôm nay sau giờ Ngọ nàng trở về cung, tưởng rằng bây giờ Thần Nhứ còn đang chép kinh văn. Ai ngờ đi vào cung Vũ Yên lại không thấy Thần Nhứ ở thư phòng, hỏi cung nữ mới biết nàng ấy còn ngủ trưa chưa dậy. Cảnh Hàm U thấy hơi kỳ lạ. Giờ giấc nghỉ trưa của công chúa đều là quy củ được định sẵn, tuy nhiên nàng và Thần Nhứ cùng lớn lên ở Phi Diệp Tân, nơi đó không có quy củ như vậy. Đặc biệt là Thần Nhứ, thân là đệ tử đầu của Chưởng viện Phi Diệp Tân, gần như toàn bộ thời gian đều dành cho học tập. Sau khi tới nước Lịch, vì uống "Hư Không" mà thân thể Thần Nhứ suy yếu, thế nên mới có thói quen ngủ trưa, nhưng mỗi lần ngủ nhiều nhất là gần nửa canh giờ, hôm nay thật sự thức dậy hơi muộn. Nghĩ ngợi, Cảnh Hàm U đã đi vào tẩm điện.

Bên trong tẩm điện tia sáng lờ mờ, lư hương đốt hương an thần tốt nhất. Cảnh Hàm U nhẹ nhàng nhấc màn che, thấy bóng dáng quen thuộc trên giường, nàng trước tiên thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn kỹ sắc mặt Thần Nhứ, nàng không khỏi nhíu mày. Cảnh Hàm U đưa tay sờ trán Thần Nhứ, nóng hổi. Nhưng mà lúc sáng sớm nàng rời đi Thần Nhứ còn rất khoẻ, dù là bị nhiễm phong hàn cũng không tới nỗi nghiêm trọng như thế.

Gọi thế nào Thần Nhứ cũng không tỉnh, Cảnh Hàm U bắt đầu rối bời tay chân. Trần Tâm canh ở ngoài cửa bị kêu vào, sau đó đi ra sai người mời thái y tới.

"Linh Âm và Lâm Lang đâu?" Cảnh Hàm U trở về đã được một lúc nhưng vẫn không thấy hai người.

Có tiểu thái giám run cầm cập trả lời: "Hai người đó bị cục Thượng Cung mang đi, nói là đi lấy lễ phục đặc chế và đồ trang sức dự yến hội của quận chúa."

Cảnh Hàm U tức giận hỏi: "Đã bao giờ cục Thượng Cung chu đáo với Thần Nhứ đến thế? Các ngươi không có đầu óc sao?" Nàng rất rõ ràng, dù là ở trong cung của mình thì cũng chỉ có hai người Linh Âm Lâm Lang chân chính nghĩ cho Thần Nhứ. Bây giờ bọn họ cùng bị tách ra, nói không có người âm mưu hại Thần Nhứ sẽ không ai tin.

Thần Nhứ trong lòng nàng vẫn đang hôn mê, không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, chỉ đành chờ thái y lại đây. Chỉ chốc lát sau thái y đã dẫn theo dược đồng * chầm chậm đi đến. Nhìn thấy Cảnh Hàm U, ông ta muốn hành lễ nhưng Cảnh Hàm U lại vung tay cho miễn.

* phụ tá của thầy thuốc, thường nhỏ tuổi.

"Trần thái y, ông mau xem Thần Nhứ thế nào." Cảnh Hàm U nhường lại chỗ cho ông ấy, nói.

Trần thái y lại đây bắt mạch, sau một nén nhang mới hồi đáp: "Bẩm Nhu Gia công chúa, Thuận Ân quận chúa chắc đã trúng hương U Đàm."



Sắc mặt Cảnh Hàm U tức khắc chuyển sang màu xám. Nàng đã từng nghe về hương U Đàm, sư phụ bảo hương này không hại chết người nhưng lại làm cho người ta mê man không tỉnh.

"Có cách giải không?" Giọng nói Cảnh Hàm U ngập ngừng.

Trần thái y thấy thế liền biết Cảnh Hàm U hiểu rõ hương U Đàm. Ông ta không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. "Công chúa, vi thần hành y hơn bốn mươi năm cũng chỉ gặp qua ba người trúng hương này. Hai người trước đều vì đèn cạn dầu mà chết, còn quận chúa..." Còn lại lão thái y không dám nói.

Sau nhiều lần xác định Trần thái y không có biện pháp, Cảnh Hàm U cho người tiễn ông ta đi, đồng thời đến Thái y viện hỏi tất cả thái y xem có cách cứu người không, nhận lại chỉ là câu trả lời phủ định.

Lúc này Cảnh Hàm U đang cầm muỗng bạc đút cháo tổ yến cho Thần Nhứ từng chút từng chút. Thần Nhứ nuốt không xuống, nàng dứt khoát cất muỗng bạc, ngậm cháo cúi người truyền vào miệng Thần Nhứ. Dù vậy, mười miếng Thần Nhứ cũng chỉ có thể ăn vào hai, ba miếng. Cảnh Hàm U không bỏ cuộc, kiên trì đút xong một bát cháo mới thôi.

Linh Âm và Lâm Lang đã được tìm về. Cảnh Hàm U không trách móc sự bất cẩn của hai người, chỉ dặn họ chăm sóc Thần Nhứ thật tốt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn khiến hai người không rét mà run.

Tất cả thái giám cung nữ của cung Vũ Yên đều bị tra hỏi một phen, rốt cuộc lần ra một chút manh mối. Buổi sáng hoa phòng đưa đến hai cây phù dung trắng nở rất kiều diễm. Thần Nhứ hiếm thấy yêu thích, ngắm thêm một lúc, lúc dùng bữa trưa còn rất bình thường, sau đó thì nói là mệt mỏi, rồi ngủ một giấc này không tỉnh dậy nữa.

"Tra!" Lúc này Cảnh Hàm U đã tỉnh táo lại. Nàng phái người tìm cao thủ y thuật trong dân gian, lại đưa tin tức đến thư viện Phi Diệp Tân. Nàng không tin sư phụ sẽ khoanh tay đứng nhìn. Ở phương diện giải độc, hiện nay nàng chỉ có thể chờ đợi, còn những chuyện khác, một khắc nàng cũng chờ không được.

Một đám thái giám ở hoa phòng gặp tai vạ, bị đánh cho da tróc thịt bong cũng không phun ra được tin tức hữu dụng. Lần này Cảnh Hàm U không có chút từ bi nào, không khai ra tin tức thì tiếp tục đánh. Đến cuối cùng hoàng hậu thực sự nhìn không nổi, gọi con gái mình tới.

Cung Đoan Hoa.

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, đè ép lửa giận trong lòng. "Nhu Gia, con rốt cuộc muốn hồ đồ đến khi nào?"

Ánh mắt Cảnh Hàm U bình tĩnh nhìn mẫu hậu của mình, "Mẫu hậu, trong hậu cung này cái gì con cũng có thể mặc kệ, chỉ có Thần Nhứ là không được. Con đã phế bỏ nội lực của nàng ấy theo lời phụ hoàng dặn, đã vậy, con có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy chu toàn."

Hoàng hậu lắc đầu thở dài. "Nhu Gia à, con chỉ đang lấy cớ mà thôi."

Cảnh Hàm U cũng không phủ nhận, "Vâng, đều là nhi thần lấy cớ. Nhưng đó chẳng phải cái cớ người muốn ư? Người biết rõ nhi thần chung tình với nàng, biết rõ nhi thần có thể vì nàng mà không cần mạng, nhưng chẳng phải người vẫn lần lượt thương tổn nàng, nhục nhã nàng sao?" Giọng điệu Cảnh Hàm U đột nhiên lên cao.

"Nhu Gia!" Hoàng hậu cũng phát ra lửa giận, "Đường đường là một công chúa sao lại có thể nói ra lời này? Cô ta chỉ là một kẻ mất nước, con xem thử cuộc sống của tỷ muội cô ta thế nào? Mẫu hậu không ban cô ta cho người khác đã là nhân từ, nhưng mẫu hậu cũng không hề muốn cô ta mê hoặc con như vậy!"

Cảnh Hàm U cười khổ, "Nếu nàng ấy thật sự muốn mê hoặc con, ngược lại cũng là chuyện tốt." Nàng bỗng nhiên cười khổ, quỳ xuống đất nói: "Mẫu hậu, nhi thần biết mình luôn tùy hứng, chọc mẫu hậu tức giận, là nhi thần sai. Thế nhưng lần này, bất luận ra sao nhi thần vẫn muốn tra ra hung thủ hại Thần Nhứ, bằng không đối với Thần Nhứ, đối với nhi thần hoàng cung chỉ là nguy cơ tứ phía. Nhi thần chỉ đành ngày đêm canh giữ ở bên Thần Nhứ, một tấc không rời. Việc của Phi Vân Kỵ, vẫn là giao cho người khác đi."

Hoàng hậu hít vào một ngụm khí lạnh, một khi liên quan tới Phi Vân Kỵ, chuyện đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Đó là thế lực mạnh mẽ nhất đảm bảo thái tử đăng cơ, dẫu ra sao cũng không được phép rơi vào tay người ngoài. Hoàng hậu rõ ràng, đứa con gái của mình dù có tuỳ hứng làm bậy thế nào thì đến cùng cũng sẽ không phản bội thái tử.



"Phải làm sao con mới bằng lòng bỏ qua?" Hoàng hậu có hơi chán nản nói.

"Tìm ra kẻ hại Thần Nhứ." Giọng nói Cảnh Hàm U lạnh lẽo, "Diệt trừ."

"Bất kể là ai?" Hoàng hậu cau mày hỏi.

Nghe lời này, đuôi lông mày Cảnh Hàm U hơi nhíu lại, vậy có nghĩa là mẫu hậu biết sự tình, quả nhiên trong hoàng cung không gì giấu giếm được chủ của hậu cung. Nghĩ, Cảnh Hàm U không hề do dự mà gật đầu, "Bất kể là ai."

Trong chốc lát, hoàng hậu không nói gì, hồi lâu mới bảo: "Con thả những thái giám đó ra trước, bọn họ xác thực không biết gì. Con có đánh chết bọn họ cũng vô dụng."

Cảnh Hàm U không chấp nhất nữa, lập tức thưa: "Nhi thần tuân chỉ. Nhi thần tin tưởng mẫu hậu sẽ cho nhi thần một đáp án thoả đáng."

Cảnh Hàm U rời đi, hoàng hậu mệt mỏi dựa vào ghế, nhẹ giọng hỏi: "Có một đứa con gái như thế, rốt cuộc là bổn cung vạn hạnh hay bất hạnh?"

Cung nữ thiếp thân Phụng Linh thưa: "Đương nhiên là vạn hạnh ạ. Nếu Nhu Gia công chúa giống mấy vị công chúa khác thì sao có thể chỉ huy Phi Vân Kỵ?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng hoàng hậu thoải mái hơn không ít. Dẫu ra sao, hoàng vị của con trai mới là quan trọng nhất. "Chuyện này chung quy phải cho Nhu Gia một câu trả lời. Ngươi cảm thấy ai thích hợp?" Đối với Phụng Linh hầu hạ mình đã nhiều năm, hoàng hậu vô cùng tín nhiệm.

Phụng Linh lập tức hiểu hoàng hậu không định nói thật cho Nhu Gia công chúa, nàng ta đáp: "Nếu tùy ý giao ra người ngoài, chỉ sợ Nhu Gia công chúa không chịu bỏ qua."

Hoàng hậu gật đầu, đây cũng là chuyện bà cân nhắc. "Vì thế phải chọn cho kỹ, tuyệt đối không được làm Nhu Gia hoài nghi."

Hai ngày sau, Cảnh Hàm U nhận được tin tức từ hoàng hậu, là Phụng Linh tự mình qua báo tin nên vẫn có độ tin cậy.

"Tại sao Phong Thành lại muốn hại Thần Nhứ?" Cảnh Hàm U không dễ gạt như thế. Nếu không có lý do đầy đủ, rất khó để nàng hoàn toàn tin tưởng.

Phụng Linh cười thần bí, "Công chúa, người khác không biết chuyện Thuận Ân quận chúa hãm hại Phùng quý phi, chẳng lẽ người cũng không rõ ư?"

Cảnh Hàm U nghe xong thì rùng mình trong lòng, trên mặt thì không biểu hiện, chỉ lẳng lặng nhìn Phụng Linh, ra hiệu cô ta nói tiếp.

"Lúc Phùng quý phi được sủng ái Phong Thành công chúa có dáng vẻ gì, bây giờ thì mang bộ dạng gì, người không nhìn ra được ư? Nếu người là Phong Thành công chúa, người nuốt được cơn giận này không?" Phụng Linh nói rất khẽ, nhưng từng câu từng chữ lại gõ vào lòng người.

"Đã qua lâu vậy rồi, sao Phong Thành lại biết chuyện đó?" Cảnh Hàm U không tin Phong Thành công chúa có khả năng tự tra ra sự việc Phùng quý phi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK