• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử áo lam nhìn nàng một cái, "Phong Mẫn, ta hay nghĩ rằng ta dạy Thần Nhứ như thế, đến cùng có sai hay không, có hại nó hay không?"

Phong Mẫn vỗ vỗ vai nàng, "Nàng yên tâm đi. Đại đồ đệ của nàng đã được ý trời sắp đặt. Ta lại cảm thấy nàng nên lo cho Hàm U hơn là Thần Nhứ. Với tính tình của nó, chắc chắn sẽ bị Thần Nhứ nắm trong lòng bàn tay. Nàng coi chừng bị người nói nàng bất công sau lưng."

Nữ tử áo lam bật cười. "Đều là đệ tử của ta, gì mà bất công với không bất công? Chúng nó đều được vận mệnh an bài."

"Là nàng an bài mới đúng." Tay Giang Phong Mẫn khoác lên vai nữ tử áo xanh. "Nói thế nào thì Hàm U cũng là nửa đệ tử của ta, nàng đừng bức hiếp nó quá."

"Nếu vậy thì…" Thân thể nữ tử áo lam tự nhiên ngửa ra sau, hoàn toàn dựa vào bả vai Giang Phong Mẫn. "Lần này đại đệ tử của ta giúp đại đệ tử của ngươi một việc lớn, ngươi tính thế nào?"

Giang Phong Mẫn mỉm cười, thì thầm gì đó bên tai nữ tử áo xanh. Dung nhan của nữ tử áo xanh lập tức đỏ bừng, nét mặt thẹn thùng.

"Đã có tuổi rồi còn nói bậy mấy thứ này!"

Giang Phong Mẫn cười nói: "Chỉ cần nàng thích nghe, ta có già cũng sẽ nói cho nàng nghe."

Cung Vũ Yên, Thần Nhứ nghênh đón Đoan Thận công chúa.

"Hôm nay tới là cảm ơn muội đã tặng ta hương cao, quả nhiên khác biệt với đồ trong cung. Mấy năm trước trong cung có một lô hương cao mua được từ nước Dịch, tốt hơn nước Lịch chúng ta rất nhiều, thế nhưng vẫn không thể so sánh với muội. Thần Nhứ, muội thật sự là lợi hại!" Đoan Thận công chúa quả thực rất thích mùi hương thanh nhã thoải mái kia, như có như không, ngửi thôi cũng khiến tâm trí người ta thanh thản.

Thần Nhứ cười nói: "Công chúa quá khen. Nước Lịch đã chiếm cứ toàn bộ nước Dịch, muốn chút hương cao còn không phải chuyện đơn giản?"

Đoan Thận công chúa biết lời này là đâm vào tim của người ta, nàng kéo tay Thần Nhứ, nói: "Thần Nhứ, ta nói câu đó không phải muốn vạch vết sẹo của muội ra. Ta là thật lòng thích mùi thơm ấy. Nếu có lời không thỏa đáng thì xin muội đừng đặt trong lòng, được chứ?"

"Công chúa, ta biết người không có ác ý. Người trong cung này đều không muốn dính dáng tới ta, công chúa có thể đến thăm ta vào lúc này, Thần Nhứ vô cùng cảm kích." Nói, Thần Nhứ nhẹ nhàng bái.

Đoan Thận công chúa thực sự ghen tị. Phải làm sao mới bồi dưỡng được khí chất yên tĩnh tựa tranh vẽ, chuyển động tựa thần tiên này đây? Đều là công chúa, vì cớ gì nàng không thể học được?

"Ta chỉ là công chúa thứ xuất, tình trạng không khá hơn muội bao nhiêu. Dù gì thì đại tỷ vẫn là trưởng nữ của phụ hoàng, ta lại chẳng phải cái gì, vật dụng thường ngày cũng là thua kém. Ta vốn không tranh những thứ nọ, thế nhưng lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có. Hôm đó ở chỗ đại tỷ thấy cao thơm muội làm, đến bây giờ vẫn chưa quên được mùi hương kia." Giọng nói Đoan Thận công chúa vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, giống như tính cách của nàng, không có chút gai góc.

Thần Nhứ tự tay pha trà, đưa một chén cho nàng. "Tay của ta còn bị thương, mùi vị chắc sẽ hơi kém, xin công chúa bỏ qua."

Đoan Thận công chúa nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lập tức lộ ra vẻ hài lòng. "Thần Nhứ muội đúng là kỳ diệu, cái gì cũng có thể làm đến mức lịch sự tao nhã không tầm thường."

Đôi mắt Thần Nhứ đảo qua người Đoan Thận công chúa, "Công chúa lan tâm huệ chất *, chỉ cần chịu bỏ thời gian, còn sợ không học được những chuyện này ư?" . Truyện Điền Văn

* huệ chất lan tâm: người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.

Hai mắt Đoan Thận công chúa tỏa sáng, "Muội đồng ý dạy ta?"

Thần Nhứ rũ mi, sợi tóc trên trán che giấu đôi mắt. "Công chúa nói đùa, bây giờ Thần Nhứ là người chờ xử tội, đứng ở ranh giới giữa sống và chết, sao có thể dạy người đây?"

Bấy giờ Đoan Thận công chúa như mới ý thức tới việc ấy, thở dài. "Đáng tiếc chúng ta thấp cổ bé họng, không thể giúp muội." Nàng kéo Thần Nhứ tay, "Bây giờ muội chỉ có thể chờ Nhu Gia trở về, chỉ muội ấy mới có khả năng cứu muội."



Thần Nhứ nghe nàng nói, nét mặt vậy mà lo lắng hơn. "Ta trái lại sợ liên lụy đến Nhu Gia công chúa."

Đoan Thận công chúa nghiêng đầu nhìn nàng, "Hai muội… thật sự…" Dường như nàng có hơi khó mở miệng, nhưng vẫn không kìm được nỗi hiếu kỳ.

"Ta đã không còn là thân trong trắng." Thần Nhứ trả lời rất dứt khoát.

Đoan Thận công chúa đỏ mặt, "Thần Nhứ, ta không có ý gì khác. Việc muội dạy ta chúng ta nói sau nhé, hiện tại bảo vệ tính mệnh của muội mới là quan trọng. Nhưng ta tin rằng Nhu Gia sẽ hoàn thành nhiệm vụ đi sứ một cách thuận lợi, bình an về nước."

"Nhờ lời lành của công chúa." Thần Nhứ uống hớp trà, ngẩng đầu nhìn cung nữ bên cạnh Đoan Thận công chúa, "Trước đó có thấy bên công chúa có một cung nữ yên tĩnh, sao hôm nay người không mang cô ấy theo?"

Đoan Thận công chúa quay đầu nhìn hai cô cung nữ kế bên mình, "Ý muội là Thu Lan? Cô ta vốn không phải cung nữ thiếp thân của ta, lần trước Thiển Giáng bị bệnh nên mới cho cô ta đi theo. Không ngờ rằng nha đầu này dã tâm rất lớn, hôm qua vậy mà lén ta dạy dỗ những cung nữ khác trong cung. Ta không vừa mắt thái độ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của cô ta, vầy còn không phải rắp tâm ư, bị ta phạt quỳ một đêm, hôm nay định trở về sẽ đuổi cô ta ngay. Hạng người đấy tuyệt đối không thể giữ trong cung của ta."

Thần Nhứ nghe, mím môi cười một tiếng, "Công chúa đầu óc nhanh nhẹn, làm việc cẩn thận không lọt một giọt nước, thật ra khiến Thần Nhứ bội phục. Thần Nhứ muốn xin một ân tình của công chúa, không biết công chúa có bằng lòng chăng?"

Đoan Thận công chúa không ngốc, nghe được lời này, nhíu mày, "Thần Nhứ, chẳng lẽ muội muốn nha đầu kia?"

"Vâng, chỉ là không biết công chúa có chịu bỏ thứ mình yêu thích không."

"Cô ta đã làm ta không ưa, nào có thứ ta yêu thích hay không. Nhưng vừa rồi muội cũng nghe thấy ta nói, nha đầu ấy có dã tâm, không thích hợp dùng. Nếu muội thiếu người thì ta đưa mấy cung nữ đến cho muội là được rồi." Đoan Thận công chúa nói xong mới nhận ra mình không đúng. Luận địa vị, đích công chúa như Cảnh Hàm U cao hơn nàng rất nhiều, sao có thể thiếu người được?

Thần Nhứ kéo tay nàng, "Công chúa, mặc dù ta chỉ gặp Thu Lan một lần nhưng cô ấy lại hợp mắt ta. Vốn không tiện mở miệng xin người với công chúa, nay cô ấy đã làm công chúa không vui, thế không bằng cho ta đi. Nếu ta không dùng thì sẽ đuổi đi chỗ khác. Nhưng mà…" Gương mặt Thần Nhứ khó xử, "Với thân phận hiện tại của ta, công chúa không cho cũng là hợp lẽ."

Nàng vừa thốt câu này, Đoan Thận công chúa còn có thể chối từ ư? Lập tức đồng ý rằng trở về sẽ đưa người tới.

Sau khi Đoan Thận công chúa đi, Tái Phúc cẩn thận hỏi: "Quận chúa, sao người lại muốn cung nữ kia?"

Thần Nhứ cười vui vẻ, "Thường ngày Tái Phúc hầu hạ ta rất vất vả, tìm người giúp đỡ ngươi không tốt sao? Hơn nữa, nếu không phải Đoan Thận công chúa, nếu Thu Lan không phải người ngài ấy thích, với thân phận của ta thì có thể tranh được ai đây?"

Không bao lâu, ngoài cửa đã có kẻ tới thông báo, Đoan Thận công chúa đã phái hạ nhân dẫn cung nữ Thu Lan tới. Thần Nhứ gặp mặt Thu Lan, đấy là một cô bé thanh tú, cùng tuổi với Tái Phúc, trông không có gì đặc biệt. Thần Nhứ chỉ tuỳ ý bảo vài câu rồi đuổi nàng ta ra ngoài làm việc.

Buổi chiều, Tái Phúc đi ti Ti Sức * lấy đồ trang sức của Cảnh Hàm U. Những chuyện này vốn là cung nữ thiếp thân của Cảnh Hàm U làm, nhưng Cảnh Hàm U đi sứ nước Vân, cũng mang theo cung nữ thiếp thân, trong đám người ở lại Tái Phúc được xem như quản sự, thế nên nàng ta phải đi lấy.

* ti Ti Sức: ti phụ trách đồ trang sức trong cung

Trong thư phòng, Thần Nhứ đang đọc sách. Cửa bỗng hé mở, Thu Lan vừa mới tới bưng một cái khay đi đến.

"Quận chúa, mời người uống trà." Thu Lan đặt chén trà trong khay trước mặt Thần Nhứ.

Thần Nhứ để sách xuống, nâng chung trà lên uống một ngụm, gật đầu khen: "Trà mân côi ngọc lộ * này chỉ có ngươi ngâm mới thơm ngọt đến vậy. Không uổng công lúc trước ta đưa ngươi đến chỗ Tiền đại sư học tập."

* trà mân côi ngọc lộ: Gyokuro (Nhật Bản: 玉露, “Ngọc lộ”) là một loại trà xanh khi trồng được che phủ khỏi ánh sáng trực tiếp. Còn "mân côi" nghĩa là hoa hồng.



Thu Lan nghe, lập tức quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ Linh Âm tham kiến Di Mẫn công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!"

Lúc này khóe mắt Thần Nhứ hơi giương lên, trong vẻ quyến rũ chất chứa khí thế lấn át người. "Đứng lên đi. Nơi đây tai mắt đông đảo, ngươi hãy gọi ta là quận chúa thì hơn."

"Vâng." Thu Lan đứng dậy, đứng đợi ở một bên.

"Từ giờ trở đi, ngươi đổi lại thành tên gốc - Linh Âm. Ta điều ngươi tới không dễ dàng, mọi thứ đều phải cẩn thận." Thần Nhứ vẫy gọi, Linh Âm đến gần. "Những năm này vất vả cho ngươi rồi."

Linh Âm lắc đầu nói: "Nô tỳ có thể ra sức vì công chúa, không hề khổ cực chút nào! Năm đó nếu không có công chúa cứu nô tỳ, nô tỳ đã sớm chết đói đầu đường! Công… quận chúa, mấy ngày trước nô tỳ nghe nói người giết Phùng Nghiệp, nô tỳ sắp bị dọa chết rồi. Những việc như thế người nên để nô tỳ làm!"

Thần Nhứ cười khổ. "Ngươi làm? Ngươi làm thì còn có đường sống sao?"

"Nô tỳ không sợ chết!" Linh Âm lập tức đáp.

Thần Nhứ lắc đầu. "Ta biết lòng trung thành của ngươi, thế nhưng bây giờ người ta có thể sử dụng quá ít." Nàng kéo tay Linh Âm, vỗ vỗ, "Ta không thể mất đi một ai nữa."

Linh Âm cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai từ giọng nói bất đắc dĩ ấy.

"Hơn nữa, nếu ta không giết Phùng Nghiệp thì sao Cảnh Hàm U có thể rời khỏi nước Lịch? Nàng ấy không đi, ta rất khó động tay chân điều ngươi tới. Linh Âm, dù ngươi đang ở bên ta, nhưng sau khi Cảnh Hàm U trở về nhất định sẽ điều tra ngươi. Tình cảnh của ngươi cũng không an toàn bao nhiêu." Thần Nhứ thở dài.

Linh Âm khom người thưa: "Quận chúa yên tâm, nô tỳ ứng phó được."

Thần Nhứ gật gật đầu, nói sơ lược về tình huống trước mắt của mình cho Linh m nghe. "Tái Phúc là cung nữ thân cận ta nhất trên danh nghĩa, nhưng ta đã thăm dò mấy lần, hành vi của cô ấy rất khả nghi, cho nên ngươi nhất định phải đề phòng cô ấy, hơn nữa không thể để cô ấy phát hiện."

"Nô tỳ biết." Linh Âm nghĩ ngợi, vẫn quyết định hỏi một vấn đề. "Quận chúa, bước kế tiếp của chúng ta là…"

"Ta muốn tiếp tục nâng đỡ tuệ Tiệp dư, để ngài ấy dần dần được sủng ái. Phùng quý phi không phải người an phận, trước mắt thế cục hậu cung đã định, ta buộc phải đánh vỡ cục diện bế tắc mới có thể hoàn toàn đảo loạn ao nước này." Thần Nhứ ngửi hương mân côi ngọc lộ, "Bây giờ ngươi đã đến đây rồi, ta cũng nên hành động."

Hương hoa hồng mờ mịt phiêu tán, tràn ngập cả phòng.

Tái Phúc lấy đồ trang sức về, giao cho cung nữ chuyên môn xử lý trang sức, vừa trở lại tẩm điện đã thấy Linh Âm đang đổi thuốc ở tay cho Thần Nhứ.

"Quận chúa, mấy chuyện này để nô tỳ làm thì hơn. Thu Lan vừa tới, để cô ấy thích ứng một khoảng thời gian đã." Tái Phúc tới, tiếp nhận công việc của Linh Âm.

Thần Nhứ không ngẩng đầu, "Đúng vậy, cô ấy vừa mới đến, ngươi dẫn dắt cô ấy một lúc. Ngoài ra, ta đã đổi tên cho cô ấy thành Linh Âm, về sau đừng dùng tên Thu Lan nữa."

Tái Phúc quay đầu nhìn lướt qua Linh m, trong ánh mắt thoáng nổi lên sự lạnh giá.

Ra khỏi tẩm điện, Linh Âm bước nhanh theo Tái Phúc. "Tái Phúc tỷ tỷ, muội mới tới, không hiểu việc áo cơm sinh hoạt thường ngày của công chúa lắm, về sau xin tỷ tỷ chỉ dạy muội nhiều hơn. Muội muội thô tay đần chân, không thể khiến quận chúa vui vẻ như tỷ tỷ, chỉ mong không chọc giận quận chúa bị phạt là tốt rồi."

Tái Phúc cười cười, "Thân phận của quận chúa không thể so với người ngoài, chúng ta đều phải làm việc cẩn thận. Nếu cô phạm phải sai lầm gì, không nói đến người ngoài, chính Nhu Gia công chúa sẽ không tha cho cô."

"Vâng vâng, muội biết. Cảm ơn tỷ tỷ đề điểm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK