"Hàm U, ta biết mấy ngày nay nàng đối xử với ta như thế là ý gì. Gần đây nàng công khai tra chuyện ta bị tập kích là muốn gây thù chuốc oán cho ta nhiều hơn, muốn làm bá tánh nước Dịch hận ta, muốn chặt đứt đường lui về nước của ta. Ta không ngại nói thật cho nàng nghe, dù người nước Dịch đều hận ta, ta cũng không dám từ bỏ trách nhiệm của mình." Thần Nhứ cảm thấy đầu hơi đau, xem ra là thuốc Linh Âm làm có tác dụng.
"Ta chỉ muốn nàng ở bên ta." Cảnh Hàm U ngồi bên cạnh ôm lấy nàng từ sau lưng.
Thần Nhứ mỉm cười. "Lời này nàng chỉ dám nói bây giờ. Lúc ở Phi Diệp Tân chỉ có nàng chạy theo ta khắp nơi. Lúc ấy nếu nàng dám nói mấy câu như vậy thì đã bị ta đánh cho răng rơi đầy đất."
Cảnh Hàm U siết chặt tay, "Nhưng khi đó ta đã muốn ôm nàng vào lòng thế này." Đương nhiên còn có một câu nàng chưa nói. Thuở xưa nàng chỉ dám nghĩ nhưng không có lá gan nói, càng không dám làm.
Đại đồ đệ của Chưởng viện Phi Diệp Tân. Danh hiệu này không chỉ vang dội trong chốn giang hồ mà còn ở thư viện Phi Diệp Tân, càng là sự tồn tại làm người ta ngưỡng mộ. Tính tình Thần Nhứ tuy khiêm tốn nhưng xử sự công bằng. Trong thư viện nhiều con nhà quý tộc, khó tránh khỏi kiêu căng, thường xuyên gây sự cũng bình thường, Thần Nhứ cũng hay quản lý thay Chưởng viện, ân uy có đủ, thủ đoạn chặt chẽ, làm tiểu thư danh gia khắp thư viện thần phục. Cảnh Hàm U nhớ rõ khi đó mọi người đều nói thầm nếu Thần Nhứ không về nước thì tuyệt đối sẽ là người được Chưởng viện chọn.
Đáng tiếc, Thần Nhứ chung quy trở về nước Dịch, thành Trấn quốc công chúa. Vì sư tỷ của mình, trước khi về nước Cảnh Hàm U chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chiếm nước Dịch. Tuy nàng không phải đồ đệ đầu của Chưởng viện nhưng cũng được Chưởng viện coi trọng, mắt cao hơn đầu. Chỉ có người sư tỷ này là nàng thiệt tình kính phục. Nàng được Giang Phong Mẫn ưu ái, truyền Phi Diệp Trích Hoa, võ công hàng đầu trong thư viện, nhưng mấy lần giao thủ với Thần Nhứ cùng lắm chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay thôi. Có Thần Nhứ ở nước Dịch, nàng không dám động tay. Thế nhưng ý trời trêu ngươi, nước Dịch điêu linh đến mức sức người không thể chuyển dời, Thần Nhứ bị triệu về nước trước thời gian. Dịch Già hoàng tộc trông mong vị công chúa mang mệnh Chân Long có thể thay đổi vận mệnh quốc gia, Thần Nhứ cũng xác thật không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công làm nước Dịch kéo dài hơi tàn hai năm. Vì cứu nước, Thần Nhứ đồng ý gả cho thái tử Giang Vân Dương ở nước Khánh giáp biên giới phía Tây và Bắc. Cảnh Hàm U loáng thoáng nghe tin Thần Nhứ đồng ý hòa thân, nàng hiểu sư tỷ của mình, nàng ấy là loại người có thể vì nước nhà mà giết chết ý nguyện cá nhân. Tuy nàng không biết đối tượng hoà thân của Thần Nhứ là ai nhưng lại biết mình không thể chờ nữa, nếu không tất cả sẽ lỡ mất. Nước Lịch đã có dã tâm chiếm nước Dịch từ lâu, nàng chỉ là giúp một phen, hết thảy nước chảy thành sông. Việc nước Dịch không kham nổi một cú làm nàng giật mình, sư tỷ của mình dốc hết sức lực song vẫn không cứu được vương triều xa hoa hủ bại này.
Khi Cảnh Hàm U nhìn lại chuyện cũ, Thần Nhứ cũng thầm thở dài một hơi. Cố sự vô vàn đã như kiếp trước. Năm xưa mình cầm kiếm Thải Vi trong tay đã bao giờ ngần ngại ai? Nhưng hiện tại… Nàng nhìn đôi tay gầy yếu của mình, lặng lẽ nắm chặt đấm.
Thứ mất đi chung quy không lấy về được, nàng chỉ có thể nhìn về phía trước. Trước mắt Tiểu Đao môn đã chạy thoát nhưng không biết ai giúp. Theo tình hình hiện tại, không nên để Cảnh Hàm U ở lại nước Dịch nữa, tránh liên lụy những người khác lần hai. Nhưng bố trí của mình còn chưa hoàn tất, rời khỏi nước Dịch núi cao đường xa, muốn truyền tin tức sẽ không tiện như bây giờ.
"Thần Nhứ, người của nàng hơi nóng." Cảnh Hàm U lấy lại tinh thần, nhạy bén phát hiện nhiệt độ cơ thể Thần Nhứ tăng cao.
Thần Nhứ nhắm mắt, đầu mơ hồ. Nàng dựa cả người vào Cảnh Hàm U phía sau. "Nếu nàng chịu thương ta chút ít, không nặng tay như vậy, ta sẽ dễ chịu hơn."
Cảnh Hàm U thoáng ngừng nhịp thở, thương tiếc mà cúi đầu hôn khẽ trán Thần Nhứ. "Ta biết ta quá phận." Cảnh Hàm U nói không nên lời khác. Đây là nước Dịch, nàng biết Thần Nhứ làm rất nhiều thứ sau lưng, dù nàng đề phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn cảm thấy có lỗ hổng, xem ra phải nhanh về nước.
Trời chưa tối Thần Nhứ đã nặng nề thiếp đi. Thầy thuốc được mời đến nói Thần Nhứ ưu tư quá mức, hơn nữa bệnh cảm lần trước chưa hoàn toàn khỏi, gần đây lại không nghỉ ngơi tốt nên mới bệnh nữa, bây giờ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Lúc gần đi, thầy thuốc già còn nói riêng với Cảnh Hàm U sức khoẻ Thần Nhứ vốn suy yếu hơn người khác, hơn nữa nhiều phen ngã bệnh nên đã tổn thương căn cơ thân thể, lần này nếu không nghỉ ngơi tốt e rằng sẽ tổn hại tuổi thọ.
Lời này đã quá nghiêm trọng. Cảnh Hàm U lập tức hạ lệnh Tôn Thanh Trúc mời các thầy thuốc tốt nhất Bồ châu đến, còn phái người ra ngoài mua dược liệu và đồ bổ thượng hạng, xem ra không chữa tốt cho Thần Nhứ sẽ không bỏ qua.
"Sớm biết có hôm nay thì lúc trước cần gì phải vậy?" Hôm sau tỉnh lại, nhìn Cảnh Hàm U trong ngoài thu xếp, Thần Nhứ thật là tức cũng không được mà cười cũng không được.
Cảnh Hàm U ngồi bên mép giường của Thần Nhứ kéo tay nàng. Sốt cao đã hạ, tay này ngược lại lạnh tanh. "Thần Nhứ, ta có lẽ không yên tâm về nàng nhưng ta chưa từng muốn thương tổn nàng. Nàng là sư tỷ của ta, ta rất rõ năng lực của nàng thế nào. Có một số việc lấy nước nhà làm trọng, ta không thể không làm." Nàng dừng một chút, tựa hồ đã hạ quyết tâm, "Chỉ cần nàng bảo đảm luôn ở bên ta, vĩnh viễn không phản bội, ta hứa sẽ đối xử tử tế với Dịch Già hoàng tộc, với bách tính nước Dịch, được không?"
Thần Nhứ cười hơi mỏi mệt. "Hàm U, hứa rất dễ. Ta cũng có thể cam đoan với nàng giờ khắc ta thốt ra câu thề ta là thiệt tình. Ta tin tưởng nàng cũng thiệt tình. Nhưng thời gian thấm thoát, lòng người dễ đổi. Năm đó chúng ta đồng môn học nghệ, cùng giường mà ngủ, ai ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay? Ta không phải không tin nàng, ta không tin năm tháng biến thiên mà thôi." Lời nàng nói bình thản mà chậm chạp, hiển nhiên không phải ý nghĩ thoáng qua. Sư phụ từng bảo mọi người hẹn thề phần lớn xuất phát từ tấm lòng, nhưng chân tình hôm nay không phải chân tình ngày mai. Có rất nhiều chuyện bản thân không thể đoán trước, đừng nói đến mấy câu ưng thuận hứa thề.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ thở dài, "Nói đến cùng nàng vẫn không tin ta." Cũng đúng, chớp mắt đã diệt nước của nàng ấy, nàng ấy tin tưởng mình thế nào?
Thần Nhứ không giải thích nữa. Tuy giữa nàng và Cảnh Hàm U có man vàn cách trở nhưng nàng thật sự không hoài nghi lời Cảnh Hàm U nói. Nàng chỉ là không quen hứa hẹn. Bởi, nàng sợ mình nuốt lời.
Vì Thần Nhứ bệnh nên đã nhiều ngày Cảnh Hàm U không đi ra ngoài. Hai người đều ở trong phủ thứ sử nhàn rỗi chuyện nhà, tình nồng ý mật, hoà thuận vui vẻ. Dường như cả hai đã quên hết những câu tổn thương trước đó, cũng không ai nhắc lại.
Cảnh Hàm U nghe lời thầy thuốc, không chạm vào Thần Nhứ nữa, cho Thần Nhứ thời gian nghỉ ngơi nguyên vẹn, tinh thần dần dần tốt lên.
"Quận chúa, Nhu Gia công chúa vừa được Tôn đại nhân mời ra ngoài, xem ra có chuyện quan trọng muốn bàn." Sau giờ ngọ, Linh Âm bưng một khay điểm tâm vào cửa, nhỏ giọng bẩm báo Thần Nhứ cảnh mình vừa thấy.
Thần Nhứ tựa vào đầu giường, nghe vậy cười đáp: "Ngươi nói có phải tra ra hai thi thể kia rồi không?"
Linh Âm mở to mắt, "Thật sao ạ?"
"Chúng ta vẫn chưa điều tra ra ư?" Thần Nhứ nhận điểm tâm Linh Âm đưa qua, ăn một ngụm, chỉ cảm thấy quá ngọt, cau mày đặt xuống.
Linh Âm lắc đầu. Nàng thấy Thần Nhứ liếc mắt một cái, dường như có chuyện nói không nên lời.
Thần Nhứ cong cong khóe miệng, "Tra không ra chuyện này thì thôi, có tra ra thứ khác không?" Âm cuối hơi giương lên chứa chút nghiền ngẫm.
Linh Âm cắn cắn môi, thấp giọng thưa: "Hôm qua Lâm Lang nhận được tin tức Liễu tướng quân thấy… Ân Bạch Mai."
Tay Thần Nhứ đột nhiên nắm chặt, thở gấp một hơi, chưa kịp mở miệng đã là một cơn ho khan. Linh Âm sợ tới mức vội vàng vỗ lưng nàng thuận khí rồi rót ly trà nóng hầu hạ nàng uống.
Thần Nhứ ngừng ho, thở dài một hơi, cả người rã rượi. Nàng nâng mắt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Tiết trời se se, mùa thu ở nước Dịch đã tới.
"Liễu Như Sa và hắn là bạn cũ, hẳn sẽ không nhìn lầm." Nàng lẩm bẩm, ngừng thật lâu mới nói tiếp: "Năm ngoái khi đế đô sắp phá, ta tận mắt thấy đại ca tuẫn quốc, thấy huynh ấy chết giữa quân địch. Sao lại lầm được?" Giọng nói nàng lạnh nhạt mà mờ ảo, cứ như phát ra từ một nơi xa xôi.
Nước sắp mất, thái tử Dịch Già Tề không màng sự ngăn trở của nàng lãnh binh ra khỏi thành chống địch, bị giết giữa quân giặc. Ân Bạch Mai là hộ vệ của Dịch Già Tề, cũng chết trận sa trường. Những việc ấy Thần Nhứ đứng trên thành chứng kiến rõ rệt. Hoàng đế Dịch Già Thư nghe tin dữ liền thổ huyết, dặn dò nàng tự mình dâng thư hàng rồi qua đời, vì làm cái chết của hoàng đế bi tráng hơn nên tuyên bố với bên ngoài hoàng đế thắt cổ tự vẫn tuẫn quốc.
Hiện giờ Liễu Như Sa thấy Ân Bạch Mai còn sống, vậy thái tử đâu? Thái tử cũng còn sống ư? Thần Nhứ đột nhiên không dám nghĩ tiếp. Nàng chưa từng kinh hoảng như bây giờ. Dù là lúc nước mất nhà tan, dù là lúc nàng bị phế võ công, dù là lúc đối mặt nguy hiểm trùng điệp ở nước Lịch, nàng cũng chưa từng sợ hãi.
"Quận chúa…" Linh Âm thấy sắc mặt Thần Nhứ dần dần tái nhợt thực sự dọa người, không khỏi kêu lên.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, hệt như tất cả sức lực đã bị rút cạn. "Khi nào Lâm Lang về ngươi bảo cô ấy chuyển lời cho Liễu Như Sa, ta không cần biết huynh ấy làm thế nào, trong vòng ba ngày không được để Hàm U thấy mặt ta."
"Vâng." Linh Âm nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà trống rỗng của Thần Nhứ, lo lắng tột cùng. Nhưng hiện tại Lâm Lang không ở đây, người thương lượng nàng cũng không có.
Khi Cảnh Hàm U trở về Thần Nhứ đã nghỉ ngơi. Nàng thấy kỳ quái bèn hỏi Linh Âm: "Thần Nhứ làm sao vậy? Bệnh lại nặng hơn?" Đã nhiều ngày thân thể Thần Nhứ tốt hơn, sẽ không nghỉ sớm như thế.
Linh Âm trả lời: "Quận chúa chỉ là hơi buồn ngủ, cố ý dặn nô tỳ xin công chúa đừng lo lắng."
Cảnh Hàm U nghe vậy sờ sờ trán Thần Nhứ, vẫn chưa nóng lên, bấy giờ mới yên tâm. Nàng dặn dò Linh Âm chăm nom cho tốt rồi xoay người ra cửa. Tin tức Tôn Thanh Trúc đưa tới hôm nay cần bỏ thời gian điều tra, Thần Nhứ đã ngủ rồi thì vừa khéo có thể làm việc.
Thần Nhứ đương nhiên không ngủ, chỉ là hiện tại nàng thật sự không muốn ứng phó một Cảnh Hàm U vô cùng hiểu nàng. Nàng không tự tin rằng mình có thể che giấu tâm sự.
"Ta chỉ muốn nàng ở bên ta." Cảnh Hàm U ngồi bên cạnh ôm lấy nàng từ sau lưng.
Thần Nhứ mỉm cười. "Lời này nàng chỉ dám nói bây giờ. Lúc ở Phi Diệp Tân chỉ có nàng chạy theo ta khắp nơi. Lúc ấy nếu nàng dám nói mấy câu như vậy thì đã bị ta đánh cho răng rơi đầy đất."
Cảnh Hàm U siết chặt tay, "Nhưng khi đó ta đã muốn ôm nàng vào lòng thế này." Đương nhiên còn có một câu nàng chưa nói. Thuở xưa nàng chỉ dám nghĩ nhưng không có lá gan nói, càng không dám làm.
Đại đồ đệ của Chưởng viện Phi Diệp Tân. Danh hiệu này không chỉ vang dội trong chốn giang hồ mà còn ở thư viện Phi Diệp Tân, càng là sự tồn tại làm người ta ngưỡng mộ. Tính tình Thần Nhứ tuy khiêm tốn nhưng xử sự công bằng. Trong thư viện nhiều con nhà quý tộc, khó tránh khỏi kiêu căng, thường xuyên gây sự cũng bình thường, Thần Nhứ cũng hay quản lý thay Chưởng viện, ân uy có đủ, thủ đoạn chặt chẽ, làm tiểu thư danh gia khắp thư viện thần phục. Cảnh Hàm U nhớ rõ khi đó mọi người đều nói thầm nếu Thần Nhứ không về nước thì tuyệt đối sẽ là người được Chưởng viện chọn.
Đáng tiếc, Thần Nhứ chung quy trở về nước Dịch, thành Trấn quốc công chúa. Vì sư tỷ của mình, trước khi về nước Cảnh Hàm U chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chiếm nước Dịch. Tuy nàng không phải đồ đệ đầu của Chưởng viện nhưng cũng được Chưởng viện coi trọng, mắt cao hơn đầu. Chỉ có người sư tỷ này là nàng thiệt tình kính phục. Nàng được Giang Phong Mẫn ưu ái, truyền Phi Diệp Trích Hoa, võ công hàng đầu trong thư viện, nhưng mấy lần giao thủ với Thần Nhứ cùng lắm chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay thôi. Có Thần Nhứ ở nước Dịch, nàng không dám động tay. Thế nhưng ý trời trêu ngươi, nước Dịch điêu linh đến mức sức người không thể chuyển dời, Thần Nhứ bị triệu về nước trước thời gian. Dịch Già hoàng tộc trông mong vị công chúa mang mệnh Chân Long có thể thay đổi vận mệnh quốc gia, Thần Nhứ cũng xác thật không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công làm nước Dịch kéo dài hơi tàn hai năm. Vì cứu nước, Thần Nhứ đồng ý gả cho thái tử Giang Vân Dương ở nước Khánh giáp biên giới phía Tây và Bắc. Cảnh Hàm U loáng thoáng nghe tin Thần Nhứ đồng ý hòa thân, nàng hiểu sư tỷ của mình, nàng ấy là loại người có thể vì nước nhà mà giết chết ý nguyện cá nhân. Tuy nàng không biết đối tượng hoà thân của Thần Nhứ là ai nhưng lại biết mình không thể chờ nữa, nếu không tất cả sẽ lỡ mất. Nước Lịch đã có dã tâm chiếm nước Dịch từ lâu, nàng chỉ là giúp một phen, hết thảy nước chảy thành sông. Việc nước Dịch không kham nổi một cú làm nàng giật mình, sư tỷ của mình dốc hết sức lực song vẫn không cứu được vương triều xa hoa hủ bại này.
Khi Cảnh Hàm U nhìn lại chuyện cũ, Thần Nhứ cũng thầm thở dài một hơi. Cố sự vô vàn đã như kiếp trước. Năm xưa mình cầm kiếm Thải Vi trong tay đã bao giờ ngần ngại ai? Nhưng hiện tại… Nàng nhìn đôi tay gầy yếu của mình, lặng lẽ nắm chặt đấm.
Thứ mất đi chung quy không lấy về được, nàng chỉ có thể nhìn về phía trước. Trước mắt Tiểu Đao môn đã chạy thoát nhưng không biết ai giúp. Theo tình hình hiện tại, không nên để Cảnh Hàm U ở lại nước Dịch nữa, tránh liên lụy những người khác lần hai. Nhưng bố trí của mình còn chưa hoàn tất, rời khỏi nước Dịch núi cao đường xa, muốn truyền tin tức sẽ không tiện như bây giờ.
"Thần Nhứ, người của nàng hơi nóng." Cảnh Hàm U lấy lại tinh thần, nhạy bén phát hiện nhiệt độ cơ thể Thần Nhứ tăng cao.
Thần Nhứ nhắm mắt, đầu mơ hồ. Nàng dựa cả người vào Cảnh Hàm U phía sau. "Nếu nàng chịu thương ta chút ít, không nặng tay như vậy, ta sẽ dễ chịu hơn."
Cảnh Hàm U thoáng ngừng nhịp thở, thương tiếc mà cúi đầu hôn khẽ trán Thần Nhứ. "Ta biết ta quá phận." Cảnh Hàm U nói không nên lời khác. Đây là nước Dịch, nàng biết Thần Nhứ làm rất nhiều thứ sau lưng, dù nàng đề phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn cảm thấy có lỗ hổng, xem ra phải nhanh về nước.
Trời chưa tối Thần Nhứ đã nặng nề thiếp đi. Thầy thuốc được mời đến nói Thần Nhứ ưu tư quá mức, hơn nữa bệnh cảm lần trước chưa hoàn toàn khỏi, gần đây lại không nghỉ ngơi tốt nên mới bệnh nữa, bây giờ phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Lúc gần đi, thầy thuốc già còn nói riêng với Cảnh Hàm U sức khoẻ Thần Nhứ vốn suy yếu hơn người khác, hơn nữa nhiều phen ngã bệnh nên đã tổn thương căn cơ thân thể, lần này nếu không nghỉ ngơi tốt e rằng sẽ tổn hại tuổi thọ.
Lời này đã quá nghiêm trọng. Cảnh Hàm U lập tức hạ lệnh Tôn Thanh Trúc mời các thầy thuốc tốt nhất Bồ châu đến, còn phái người ra ngoài mua dược liệu và đồ bổ thượng hạng, xem ra không chữa tốt cho Thần Nhứ sẽ không bỏ qua.
"Sớm biết có hôm nay thì lúc trước cần gì phải vậy?" Hôm sau tỉnh lại, nhìn Cảnh Hàm U trong ngoài thu xếp, Thần Nhứ thật là tức cũng không được mà cười cũng không được.
Cảnh Hàm U ngồi bên mép giường của Thần Nhứ kéo tay nàng. Sốt cao đã hạ, tay này ngược lại lạnh tanh. "Thần Nhứ, ta có lẽ không yên tâm về nàng nhưng ta chưa từng muốn thương tổn nàng. Nàng là sư tỷ của ta, ta rất rõ năng lực của nàng thế nào. Có một số việc lấy nước nhà làm trọng, ta không thể không làm." Nàng dừng một chút, tựa hồ đã hạ quyết tâm, "Chỉ cần nàng bảo đảm luôn ở bên ta, vĩnh viễn không phản bội, ta hứa sẽ đối xử tử tế với Dịch Già hoàng tộc, với bách tính nước Dịch, được không?"
Thần Nhứ cười hơi mỏi mệt. "Hàm U, hứa rất dễ. Ta cũng có thể cam đoan với nàng giờ khắc ta thốt ra câu thề ta là thiệt tình. Ta tin tưởng nàng cũng thiệt tình. Nhưng thời gian thấm thoát, lòng người dễ đổi. Năm đó chúng ta đồng môn học nghệ, cùng giường mà ngủ, ai ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay? Ta không phải không tin nàng, ta không tin năm tháng biến thiên mà thôi." Lời nàng nói bình thản mà chậm chạp, hiển nhiên không phải ý nghĩ thoáng qua. Sư phụ từng bảo mọi người hẹn thề phần lớn xuất phát từ tấm lòng, nhưng chân tình hôm nay không phải chân tình ngày mai. Có rất nhiều chuyện bản thân không thể đoán trước, đừng nói đến mấy câu ưng thuận hứa thề.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ thở dài, "Nói đến cùng nàng vẫn không tin ta." Cũng đúng, chớp mắt đã diệt nước của nàng ấy, nàng ấy tin tưởng mình thế nào?
Thần Nhứ không giải thích nữa. Tuy giữa nàng và Cảnh Hàm U có man vàn cách trở nhưng nàng thật sự không hoài nghi lời Cảnh Hàm U nói. Nàng chỉ là không quen hứa hẹn. Bởi, nàng sợ mình nuốt lời.
Vì Thần Nhứ bệnh nên đã nhiều ngày Cảnh Hàm U không đi ra ngoài. Hai người đều ở trong phủ thứ sử nhàn rỗi chuyện nhà, tình nồng ý mật, hoà thuận vui vẻ. Dường như cả hai đã quên hết những câu tổn thương trước đó, cũng không ai nhắc lại.
Cảnh Hàm U nghe lời thầy thuốc, không chạm vào Thần Nhứ nữa, cho Thần Nhứ thời gian nghỉ ngơi nguyên vẹn, tinh thần dần dần tốt lên.
"Quận chúa, Nhu Gia công chúa vừa được Tôn đại nhân mời ra ngoài, xem ra có chuyện quan trọng muốn bàn." Sau giờ ngọ, Linh Âm bưng một khay điểm tâm vào cửa, nhỏ giọng bẩm báo Thần Nhứ cảnh mình vừa thấy.
Thần Nhứ tựa vào đầu giường, nghe vậy cười đáp: "Ngươi nói có phải tra ra hai thi thể kia rồi không?"
Linh Âm mở to mắt, "Thật sao ạ?"
"Chúng ta vẫn chưa điều tra ra ư?" Thần Nhứ nhận điểm tâm Linh Âm đưa qua, ăn một ngụm, chỉ cảm thấy quá ngọt, cau mày đặt xuống.
Linh Âm lắc đầu. Nàng thấy Thần Nhứ liếc mắt một cái, dường như có chuyện nói không nên lời.
Thần Nhứ cong cong khóe miệng, "Tra không ra chuyện này thì thôi, có tra ra thứ khác không?" Âm cuối hơi giương lên chứa chút nghiền ngẫm.
Linh Âm cắn cắn môi, thấp giọng thưa: "Hôm qua Lâm Lang nhận được tin tức Liễu tướng quân thấy… Ân Bạch Mai."
Tay Thần Nhứ đột nhiên nắm chặt, thở gấp một hơi, chưa kịp mở miệng đã là một cơn ho khan. Linh Âm sợ tới mức vội vàng vỗ lưng nàng thuận khí rồi rót ly trà nóng hầu hạ nàng uống.
Thần Nhứ ngừng ho, thở dài một hơi, cả người rã rượi. Nàng nâng mắt lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Tiết trời se se, mùa thu ở nước Dịch đã tới.
"Liễu Như Sa và hắn là bạn cũ, hẳn sẽ không nhìn lầm." Nàng lẩm bẩm, ngừng thật lâu mới nói tiếp: "Năm ngoái khi đế đô sắp phá, ta tận mắt thấy đại ca tuẫn quốc, thấy huynh ấy chết giữa quân địch. Sao lại lầm được?" Giọng nói nàng lạnh nhạt mà mờ ảo, cứ như phát ra từ một nơi xa xôi.
Nước sắp mất, thái tử Dịch Già Tề không màng sự ngăn trở của nàng lãnh binh ra khỏi thành chống địch, bị giết giữa quân giặc. Ân Bạch Mai là hộ vệ của Dịch Già Tề, cũng chết trận sa trường. Những việc ấy Thần Nhứ đứng trên thành chứng kiến rõ rệt. Hoàng đế Dịch Già Thư nghe tin dữ liền thổ huyết, dặn dò nàng tự mình dâng thư hàng rồi qua đời, vì làm cái chết của hoàng đế bi tráng hơn nên tuyên bố với bên ngoài hoàng đế thắt cổ tự vẫn tuẫn quốc.
Hiện giờ Liễu Như Sa thấy Ân Bạch Mai còn sống, vậy thái tử đâu? Thái tử cũng còn sống ư? Thần Nhứ đột nhiên không dám nghĩ tiếp. Nàng chưa từng kinh hoảng như bây giờ. Dù là lúc nước mất nhà tan, dù là lúc nàng bị phế võ công, dù là lúc đối mặt nguy hiểm trùng điệp ở nước Lịch, nàng cũng chưa từng sợ hãi.
"Quận chúa…" Linh Âm thấy sắc mặt Thần Nhứ dần dần tái nhợt thực sự dọa người, không khỏi kêu lên.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, hệt như tất cả sức lực đã bị rút cạn. "Khi nào Lâm Lang về ngươi bảo cô ấy chuyển lời cho Liễu Như Sa, ta không cần biết huynh ấy làm thế nào, trong vòng ba ngày không được để Hàm U thấy mặt ta."
"Vâng." Linh Âm nhìn vẻ mặt mệt mỏi mà trống rỗng của Thần Nhứ, lo lắng tột cùng. Nhưng hiện tại Lâm Lang không ở đây, người thương lượng nàng cũng không có.
Khi Cảnh Hàm U trở về Thần Nhứ đã nghỉ ngơi. Nàng thấy kỳ quái bèn hỏi Linh Âm: "Thần Nhứ làm sao vậy? Bệnh lại nặng hơn?" Đã nhiều ngày thân thể Thần Nhứ tốt hơn, sẽ không nghỉ sớm như thế.
Linh Âm trả lời: "Quận chúa chỉ là hơi buồn ngủ, cố ý dặn nô tỳ xin công chúa đừng lo lắng."
Cảnh Hàm U nghe vậy sờ sờ trán Thần Nhứ, vẫn chưa nóng lên, bấy giờ mới yên tâm. Nàng dặn dò Linh Âm chăm nom cho tốt rồi xoay người ra cửa. Tin tức Tôn Thanh Trúc đưa tới hôm nay cần bỏ thời gian điều tra, Thần Nhứ đã ngủ rồi thì vừa khéo có thể làm việc.
Thần Nhứ đương nhiên không ngủ, chỉ là hiện tại nàng thật sự không muốn ứng phó một Cảnh Hàm U vô cùng hiểu nàng. Nàng không tự tin rằng mình có thể che giấu tâm sự.