Nghe được câu hỏi của trưởng công chúa, Lư Dược Phong hơi không cho là đúng. "Chẳng phải là một công chúa nghe nói có mệnh Chân Long sao? Mẹ, nếu nàng ta đúng là rồng, nước Dịch còn có thể mất ư? Đây đều là lời xằng bậy của mấy thuật sĩ kia, người cũng đừng tin." Hắn cũng nghe ngóng thân thế của Thần Nhứ, sau khi nghe được lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Trưởng công chúa nhìn thấy dáng vẻ cười nói của con trai, thở dài. "Nàng theo học ở thư viện Phi Diệp Tân, con biết chứ?"
Lư Dược Phong không nói. Hắn thật không biết điều đó. Nhưng hắn biết thư viện Phi Diệp Tân là nơi nào. Đấy là nơi mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ được đọc sách cầu học. Hàng năm nhập học thi khảo đều có bảy phần người không được chọn, nhưng vẫn khiến cho người ta chạy theo như vịt. Người có thể đi vào thư viện, chẳng khác nào tuyên bố với các quốc gia trong thiên hạ mình là nữ tử ưu tú nhất.
"Nàng ta và Nhu Gia đều là đệ tử của chưởng viện thư viện. Tính ra Nhu Gia còn phải gọi nàng ta một tiếng sư tỷ. Dược Phong, con và Nhu Gia đã đấu qua, con cảm thấy thế nào?" Trưởng công chúa nghiêm túc hỏi.
Coi như không muốn thừa nhận, cũng nhất định phải ăn ngay nói thật. Lư Dược Phong đáp: "Con không phải đối thủ của muội ấy."
"Vậy con nói, võ công của Dịch Già Thần Nhứ kia như thế nào?"
Lư Dược Phong nghe lời này, lập tức kỳ quái nói: "Thế nhưng hôm qua con…"
"Ta nghe nói, nàng ta vừa đến nước Lịch liền bị hoàng thượng ban một chén Hư Không phế đi võ công toàn thân. Dược Phong, nàng ta chỉ là một nữ tử đã khiến hoàng thượng kiêng kỵ như vậy, có thể thấy được nàng ta là một nhân vật không dễ trêu chọc. Mẹ vẫn là nói một câu, nước Lịch có bao nhiêu nữ tử tốt, con muốn ai cũng được, chỉ duy nhất người này, con không được dính vào." Đây cũng không phải khuyên bảo, mà là ra lệnh.
Lư Dược Phong rất ít khi nhìn thấy mẫu thân nghiêm túc với mình như thế, lập tức không dám phản kháng quá mức, gật đầu nói: "Vâng, con biết ạ."
Thấy con trai gật đầu, trưởng công chúa mới thoáng yên tâm một ít. "Con nhớ kỹ, Nhu Gia là người chấp chưởng binh quyền. Người ở bên cạnh Nhu Gia, con cũng đừng động vào. Coi như con bé không so đo, nhưng loại chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó. Ngày mai con tiến cung nhận lỗi với Nhu Gia. Chúng ta không nên tùy tiện đắc tội con bé."
"Mẹ, con đường đường là nam nhi bảy thước lại phải xin lỗi muội ấy?" Lư Dược Phong không bỏ được mặt mũi.
"Nếu con không đi, vậy ta đành phải đi." Hiểu con không ai bằng mẹ. Trưởng công chúa biết con trai vẫn là rất hiếu thuận, một câu nói liền khiến cho Lư Dược Phong không còn nóng nảy, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai, dưới ánh nhìn chăm chú của trưởng công chúa, Lư Dược Phong không cam tâm không tình nguyện mà đi ra ngoài tiến cung.
Chần chờ nửa ngày ở cung Vũ Yên, hắn mới phái người đi thông báo cho Cảnh Hàm U.
Lúc này Cảnh Hàm U đang cùng Thần Nhứ ngồi đối diện trong sảnh khách thưởng thức trà. Tây Vân thái tử mang đến lá trà, hoàng hậu cố ý thưởng cho Cảnh Hàm U một hộp. Thần Nhứ tự mình pha trà, Cảnh Hàm U uống đến đặc biệt cẩn thận. Trong lúc hòa hợp, cung nữ đến báo Lư Dược Phong tới.
Tay Thần Nhứ run một cái, nước trà đổ ra, rơi xuống mu bàn tay của nàng, lập tức nóng đỏ một mảnh. Cảnh Hàm U đau lòng mà kéo tay nàng qua, cẩn thận thổi thổi. "Có đau không?"
Thần Nhứ lắc đầu, rút tay mình về, đứng lên nói: "Nếu Vũ Dịch hầu đã đến, vậy hai người trò chuyện đi, ta vào nhà trước."
Lúc Lư Dược Phong tiến vào vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Thần Nhứ. Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng hắn lại chắc chắn người kia chính là Thần Nhứ. Ban đầu nghe theo trưởng công chúa chết tâm bây giờ lại sống dậy. Nữ nhân này, có thể gặp mặt cũng là tốt rồi.
"Dược Phong biểu ca đến cung Vũ Yên là có việc?" Cảnh Hàm U biết rõ còn hỏi.
"À…" Lư Dược Phong vẫn còn chút xấu hổ. "Hôm trước trong lúc vô tình đã mạo phạm Thuận Ân quận chúa, hôm nay ta đặc biệt đến nhà xin lỗi. Nhu Gia, có thể cho ta gặp Thuận Ân quận chúa hay không, ta muốn xin lỗi trước mặt."
Cảnh Hàm U cười lạnh một tiếng, "Dược Phong biểu ca, hành động hôm trước của huynh cũng không đơn giản là mạo phạm nhỉ? Nể tình chúng ta là thân thích, Thần Nhứ lại không có chuyện gì, ta sẽ không truy cứu. Nhưng mà Nhu Gia không thể không nói một tiếng với biểu ca, Thần Nhứ là người của ta, nàng ấy nhận bất cứ tổn thương nào, ta đều sẽ đòi lại gấp bội cho nàng. Hôm nay ta nói lời này, ngày sau nếu có chỗ đắc tội biểu ca, mong rằng biểu ca thông cảm nhiều hơn."
Giờ khắc này, Lư Dược Phong thấy được sát ý trong mắt Cảnh Hàm U.
Đưa tiễn Lư Dược Phong, Cảnh Hàm U vào tẩm điện, phát hiện Thần Nhứ đang đọc sách. Thấy nàng đi vào, đứng lên nói: "Vũ Dịch hầu đi rồi?"
Cảnh Hàm U ôm nàng, "Về sau chúng ta đừng nhắc tới người này nữa."
Thần Nhứ bất đắc dĩ cười cười, "Nhắc hay không nhắc nào có quan trọng? Ta không sao mà. Hàm U, nàng không cần lo lắng ta sẽ đi trêu chọc người khác, bởi vì ngoại trừ nàng, ta không thể nào để kẻ khác chạm vào ta nữa. Cho nên…" Nàng ngước mắt, yên lặng nhìn Cảnh Hàm U, "Nếu nàng gả đi, cũng không cần lo lắng ta sẽ trở thành nữ nhân của người khác. Đến lúc đó, ta sẽ cho mình một cái kết thúc."
Lời nói quyết tuyệt như vậy khiến Cảnh Hàm U cảm thấy đau xót. Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Thần Nhứ bịt miệng lại.
"Lời này, nàng có tin không?" Thần Nhứ rút tay về, chờ đáp án của nàng.
"Ta đương nhiên tin tưởng. Thần Nhứ, cho dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ không bỏ mặc nàng, cũng không để nàng trở thành nữ nhân của người khác." Dù nàng chưa từng buông lỏng đề phòng với Thần Nhứ, nhưng với lời hứa hẹn của Thần Nhứ, trong lòng nàng không chút nào hoài nghi.
Thần Nhứ cười cười, "Được, ta muốn đi lầu Khuynh Hương."
"Ta đi cùng nàng." Cảnh Hàm U cũng không buông tay.
Thần Nhứ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cảnh Hàm U theo nàng đi lầu Khuynh Hương thứ nhất vì chuyện Lư Dược Phong gần đây, nàng thật sự không yên lòng. Thứ hai là trước kia Hoàn Phương Hoàn Doanh đến báo hoàn toàn không có cách nghe lén Thần Nhứ và Tuệ tiệp dư nói gì, cho nên nàng muốn tự mình đi xem tình hình một chuyến.
Lầu Khuynh Hương. Tuệ tiệp dư thấy hai người Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cùng đi, tiếp đãi chính thức thật nhiều. Giác An công chúa không thân với Cảnh Hàm U, sau khi kêu "Ngũ tỷ" liền chạy đi muốn ôm Thần Nhứ một cái.
Thần Nhứ ôm Giác An công chúa đi vào trong. Giác An công chúa lại phát hiện vết bầm ứ trên cổ Thần Nhứ. "Tại sao cổ của Thần Nhứ tỷ tỷ lại đỏ lên vậy?"
Tuệ tiệp dư nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn, xem một cái thế nhưng đã giật nảy mình, vô thức nhìn thoáng qua Cảnh Hàm U. Bà tưởng rằng Thần Nhứ nói cái gì chọc Cảnh Hàm U không vui, bị Cảnh Hàm U bóp thành thế này. Cũng khó trách bà nghĩ lung tung, vết bầm ứ kia nhìn chính là dùng tay bóp cổ tạo thành, mà có thể làm ra vết thương như thế, sức lực chắc chắn không nhỏ. Bên người Thần Nhứ cũng chỉ có Cảnh Hàm U có thể làm được.
"Bị thương nhẹ thôi, không có việc gì lớn." Thần Nhứ cười nói.
"Đau không?" Giác An nói xong dùng tay nhỏ sờ lên. Bé sợ làm đau Thần Nhứ, nhẹ nhàng sờ một cái lập tức thu tay về.
"Không đau." Thần Nhứ bị bộ dáng cẩn thận của bé chọc cười.
Vào trong chính điện, giấy mực đều đã chuẩn bị xong. Giác An công chúa lấy ra bức tranh mình vẽ cho Thần Nhứ xem.
"Công chúa, bức tranh của người là…" Thần Nhứ cau mày nhìn hơn nửa ngày mới có một suy đoán lớn mật, "Vẽ ta?"
Giác An công chúa hài lòng gật đầu thật mạnh. Cảnh Hàm U ở một bên lại gần xem, kém chút nữa cười phun ra. Một đống đen xì này là Thần Nhứ? Đây chính là Trương Phi * mà.
* Trương Phi: tự Dực Đức hay Ích Đức, là công thần khai quốc nhà Thục Hán thời Tam Quốc và là một trong các tướng lĩnh thân cận của Lưu Bị.
"Rất tốt. Nhưng mà hôm nay chúng ta không vẽ người, vẽ thỏ con có được không?" Mỗi lần Thần Nhứ nói chuyện với Giác An công chúa, giọng điệu đều vô cùng đáng yêu.
"Thỏ con?" Giác An công chúa cũng là một bé con tinh quái, lập tức nhìn về phía hai tay Trần Tâm và Tái Phúc, quả nhiên thấy trên tay Tái Phúc cầm một chiếc lồng nhỏ. Bé chạy tới, nhận cái lồng nhỏ, bên trong đúng là có thỏ con đang gặm cà rốt.
"Oa! Thật đáng yêu!" Bé gái nhìn bé thỏ, cả hai đều trắng nõn đáng yêu.
Con thỏ con này chính là quà sinh thần Thần Nhứ tặng Cảnh Hàm U. Đáng tiếc Cảnh Hàm U đã có người càng làm cho nàng hứng thú hơn, đã sớm không thích thú với con thỏ nữa. Thần Nhứ thậm chí suy nghĩ, hai năm trước nàng biểu hiện sự yêu thích con thỏ ra ngoài có phải là thật không đều rất đáng được tranh luận.
Tóm lại, con thỏ này đã mất đi tác dụng của nó, Thần Nhứ cảm thấy đưa cho Giác An công chúa là ổn thỏa. Trong thời gian kế tiếp, Thần Nhứ mang theo Giác An công chúa đi cho bé thỏ trắng ăn, coi sự đặc thù toàn thân cao thấp của bé thỏ trắng, Thần Nhứ từng chút từng chút giảng cho Giác An công chúa nghe. Sau đó hai người trở về vẽ tranh.
Toàn bộ quá trình giảng giải, hầu như đều là một lớn một nhỏ hai người giao lưu, Tuệ tiệp dư ở bên cạnh thỉnh thoảng cầm ra chút điểm tâm, rót chén trà nước, nhưng cũng không quấy rầy hai người.
Hôm nay bởi vì nhiều thêm một Cảnh Hàm U, Tuệ tiệp dư không thiếu được muốn trò chuyện cùng nàng vài câu.
"Quận chúa đặc biệt có kiên nhẫn, có đôi khi nhìn hai người, bổn cung có một loại cảm giác đây là hai đứa bé."
Cảnh Hàm U cũng rất ít nhìn thấy bộ dáng đồng tâm vị mẫn * này của Thần Nhứ. "Có thể thấy được, Thần Nhứ ở đây rất vui vẻ."
* đồng tâm vị mẫn: vẫn chưa hết lòng ngây thơ. Ý chỉ dù lớn tuổi nhưng tấm lòng chất phác trẻ con vẫn y nguyên.
Tuệ tiệp dư gật đầu. "Số mệnh quận chúa nhiều thăng trầm, ở cùng một chỗ với Giác An cũng có thể quên đi một chút phiền não."
Cảnh Hàm U trông thấy Thần Nhứ cười đến con mắt đều phát sáng, cũng sinh ra rất nhiều cảm khái.
Khi rời khỏi lầu Khuynh Hương, Tuệ tiệp dư cố ý dặn dò người đưa cho hai người điểm tâm mới làm xong.
"Đây là bánh khoai sọ bổn cung tự mình làm, công chúa quận chúa trở về nếm thử nhé."
Cảnh Hàm U nhận, để cho Trần Tâm cầm, mang theo Thần Nhứ trở về cung Vũ Yên.
"Ở cùng ta đến trưa, nàng nhìn ra được cái gì?" Trên đường, Thần Nhứ hỏi.
Cảnh Hàm U biết tâm tư của mình không thể gạt được nàng, cũng không phủ nhận. "Nhìn thấy nàng và Giác An ở bên nhau rất vui vẻ."
"Đúng vậy. Giác An công chúa sẽ không thương tổn ta, cũng sẽ không tính toán ta. Trong mắt người, ta là Thần Nhứ tỷ tỷ." Nàng quay đầu trông Cảnh Hàm U, "Nếu nàng chỉ xem ta như sư tỷ…"
"Không có khả năng!" Cảnh Hàm U trực tiếp cắt ngang nàng. "Nàng là nữ nhân của ta. Từ cái đêm hai năm trước nàng cho ta ở lại bắt đầu, tất cả liền thay đổi rồi."
Thần Nhứ thở dài. "Nếu như lúc ấy ta tuyệt tình một chút, chúng ta cũng sẽ không đi đến hôm nay, phải không?" Đường là nàng tự chọn, khi đó Cảnh Hàm U cũng không ép buộc nàng. Là chính nàng kìm lòng không được, để một tia tình cảm nơi đáy lòng kia tùy ý lan tràn thành họa.
"Thần Nhứ, ta sẽ đối xử tốt với nàng." Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, ở bên tai nàng nói.
"Khụ khụ!" Có người cố ý ho khan hai tiếng, dường như đang nhắc nhở hai người chú ý hình tượng một chút.
Các nàng đồng thời quay đầu, thấy phía sau có hai người tới. Người cầm đầu mặc áo gấm, châu ngọc đầy đầu, khí chất cao quý không thể mạo phạm. Kia chính là Phùng quý phi danh tiếng đang thịnh gần đây. Bên cạnh là con gái của bà - Phong Thành công chúa.
Hai người vội vàng hành lễ.
"Miễn lễ." Ánh mắt Phùng quý phi ở trên người Thần Nhứ, khóe miệng hơi cong lên.
Trưởng công chúa nhìn thấy dáng vẻ cười nói của con trai, thở dài. "Nàng theo học ở thư viện Phi Diệp Tân, con biết chứ?"
Lư Dược Phong không nói. Hắn thật không biết điều đó. Nhưng hắn biết thư viện Phi Diệp Tân là nơi nào. Đấy là nơi mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ được đọc sách cầu học. Hàng năm nhập học thi khảo đều có bảy phần người không được chọn, nhưng vẫn khiến cho người ta chạy theo như vịt. Người có thể đi vào thư viện, chẳng khác nào tuyên bố với các quốc gia trong thiên hạ mình là nữ tử ưu tú nhất.
"Nàng ta và Nhu Gia đều là đệ tử của chưởng viện thư viện. Tính ra Nhu Gia còn phải gọi nàng ta một tiếng sư tỷ. Dược Phong, con và Nhu Gia đã đấu qua, con cảm thấy thế nào?" Trưởng công chúa nghiêm túc hỏi.
Coi như không muốn thừa nhận, cũng nhất định phải ăn ngay nói thật. Lư Dược Phong đáp: "Con không phải đối thủ của muội ấy."
"Vậy con nói, võ công của Dịch Già Thần Nhứ kia như thế nào?"
Lư Dược Phong nghe lời này, lập tức kỳ quái nói: "Thế nhưng hôm qua con…"
"Ta nghe nói, nàng ta vừa đến nước Lịch liền bị hoàng thượng ban một chén Hư Không phế đi võ công toàn thân. Dược Phong, nàng ta chỉ là một nữ tử đã khiến hoàng thượng kiêng kỵ như vậy, có thể thấy được nàng ta là một nhân vật không dễ trêu chọc. Mẹ vẫn là nói một câu, nước Lịch có bao nhiêu nữ tử tốt, con muốn ai cũng được, chỉ duy nhất người này, con không được dính vào." Đây cũng không phải khuyên bảo, mà là ra lệnh.
Lư Dược Phong rất ít khi nhìn thấy mẫu thân nghiêm túc với mình như thế, lập tức không dám phản kháng quá mức, gật đầu nói: "Vâng, con biết ạ."
Thấy con trai gật đầu, trưởng công chúa mới thoáng yên tâm một ít. "Con nhớ kỹ, Nhu Gia là người chấp chưởng binh quyền. Người ở bên cạnh Nhu Gia, con cũng đừng động vào. Coi như con bé không so đo, nhưng loại chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó. Ngày mai con tiến cung nhận lỗi với Nhu Gia. Chúng ta không nên tùy tiện đắc tội con bé."
"Mẹ, con đường đường là nam nhi bảy thước lại phải xin lỗi muội ấy?" Lư Dược Phong không bỏ được mặt mũi.
"Nếu con không đi, vậy ta đành phải đi." Hiểu con không ai bằng mẹ. Trưởng công chúa biết con trai vẫn là rất hiếu thuận, một câu nói liền khiến cho Lư Dược Phong không còn nóng nảy, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngày thứ hai, dưới ánh nhìn chăm chú của trưởng công chúa, Lư Dược Phong không cam tâm không tình nguyện mà đi ra ngoài tiến cung.
Chần chờ nửa ngày ở cung Vũ Yên, hắn mới phái người đi thông báo cho Cảnh Hàm U.
Lúc này Cảnh Hàm U đang cùng Thần Nhứ ngồi đối diện trong sảnh khách thưởng thức trà. Tây Vân thái tử mang đến lá trà, hoàng hậu cố ý thưởng cho Cảnh Hàm U một hộp. Thần Nhứ tự mình pha trà, Cảnh Hàm U uống đến đặc biệt cẩn thận. Trong lúc hòa hợp, cung nữ đến báo Lư Dược Phong tới.
Tay Thần Nhứ run một cái, nước trà đổ ra, rơi xuống mu bàn tay của nàng, lập tức nóng đỏ một mảnh. Cảnh Hàm U đau lòng mà kéo tay nàng qua, cẩn thận thổi thổi. "Có đau không?"
Thần Nhứ lắc đầu, rút tay mình về, đứng lên nói: "Nếu Vũ Dịch hầu đã đến, vậy hai người trò chuyện đi, ta vào nhà trước."
Lúc Lư Dược Phong tiến vào vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Thần Nhứ. Mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng hắn lại chắc chắn người kia chính là Thần Nhứ. Ban đầu nghe theo trưởng công chúa chết tâm bây giờ lại sống dậy. Nữ nhân này, có thể gặp mặt cũng là tốt rồi.
"Dược Phong biểu ca đến cung Vũ Yên là có việc?" Cảnh Hàm U biết rõ còn hỏi.
"À…" Lư Dược Phong vẫn còn chút xấu hổ. "Hôm trước trong lúc vô tình đã mạo phạm Thuận Ân quận chúa, hôm nay ta đặc biệt đến nhà xin lỗi. Nhu Gia, có thể cho ta gặp Thuận Ân quận chúa hay không, ta muốn xin lỗi trước mặt."
Cảnh Hàm U cười lạnh một tiếng, "Dược Phong biểu ca, hành động hôm trước của huynh cũng không đơn giản là mạo phạm nhỉ? Nể tình chúng ta là thân thích, Thần Nhứ lại không có chuyện gì, ta sẽ không truy cứu. Nhưng mà Nhu Gia không thể không nói một tiếng với biểu ca, Thần Nhứ là người của ta, nàng ấy nhận bất cứ tổn thương nào, ta đều sẽ đòi lại gấp bội cho nàng. Hôm nay ta nói lời này, ngày sau nếu có chỗ đắc tội biểu ca, mong rằng biểu ca thông cảm nhiều hơn."
Giờ khắc này, Lư Dược Phong thấy được sát ý trong mắt Cảnh Hàm U.
Đưa tiễn Lư Dược Phong, Cảnh Hàm U vào tẩm điện, phát hiện Thần Nhứ đang đọc sách. Thấy nàng đi vào, đứng lên nói: "Vũ Dịch hầu đi rồi?"
Cảnh Hàm U ôm nàng, "Về sau chúng ta đừng nhắc tới người này nữa."
Thần Nhứ bất đắc dĩ cười cười, "Nhắc hay không nhắc nào có quan trọng? Ta không sao mà. Hàm U, nàng không cần lo lắng ta sẽ đi trêu chọc người khác, bởi vì ngoại trừ nàng, ta không thể nào để kẻ khác chạm vào ta nữa. Cho nên…" Nàng ngước mắt, yên lặng nhìn Cảnh Hàm U, "Nếu nàng gả đi, cũng không cần lo lắng ta sẽ trở thành nữ nhân của người khác. Đến lúc đó, ta sẽ cho mình một cái kết thúc."
Lời nói quyết tuyệt như vậy khiến Cảnh Hàm U cảm thấy đau xót. Nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Thần Nhứ bịt miệng lại.
"Lời này, nàng có tin không?" Thần Nhứ rút tay về, chờ đáp án của nàng.
"Ta đương nhiên tin tưởng. Thần Nhứ, cho dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ không bỏ mặc nàng, cũng không để nàng trở thành nữ nhân của người khác." Dù nàng chưa từng buông lỏng đề phòng với Thần Nhứ, nhưng với lời hứa hẹn của Thần Nhứ, trong lòng nàng không chút nào hoài nghi.
Thần Nhứ cười cười, "Được, ta muốn đi lầu Khuynh Hương."
"Ta đi cùng nàng." Cảnh Hàm U cũng không buông tay.
Thần Nhứ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Cảnh Hàm U theo nàng đi lầu Khuynh Hương thứ nhất vì chuyện Lư Dược Phong gần đây, nàng thật sự không yên lòng. Thứ hai là trước kia Hoàn Phương Hoàn Doanh đến báo hoàn toàn không có cách nghe lén Thần Nhứ và Tuệ tiệp dư nói gì, cho nên nàng muốn tự mình đi xem tình hình một chuyến.
Lầu Khuynh Hương. Tuệ tiệp dư thấy hai người Thần Nhứ và Cảnh Hàm U cùng đi, tiếp đãi chính thức thật nhiều. Giác An công chúa không thân với Cảnh Hàm U, sau khi kêu "Ngũ tỷ" liền chạy đi muốn ôm Thần Nhứ một cái.
Thần Nhứ ôm Giác An công chúa đi vào trong. Giác An công chúa lại phát hiện vết bầm ứ trên cổ Thần Nhứ. "Tại sao cổ của Thần Nhứ tỷ tỷ lại đỏ lên vậy?"
Tuệ tiệp dư nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn, xem một cái thế nhưng đã giật nảy mình, vô thức nhìn thoáng qua Cảnh Hàm U. Bà tưởng rằng Thần Nhứ nói cái gì chọc Cảnh Hàm U không vui, bị Cảnh Hàm U bóp thành thế này. Cũng khó trách bà nghĩ lung tung, vết bầm ứ kia nhìn chính là dùng tay bóp cổ tạo thành, mà có thể làm ra vết thương như thế, sức lực chắc chắn không nhỏ. Bên người Thần Nhứ cũng chỉ có Cảnh Hàm U có thể làm được.
"Bị thương nhẹ thôi, không có việc gì lớn." Thần Nhứ cười nói.
"Đau không?" Giác An nói xong dùng tay nhỏ sờ lên. Bé sợ làm đau Thần Nhứ, nhẹ nhàng sờ một cái lập tức thu tay về.
"Không đau." Thần Nhứ bị bộ dáng cẩn thận của bé chọc cười.
Vào trong chính điện, giấy mực đều đã chuẩn bị xong. Giác An công chúa lấy ra bức tranh mình vẽ cho Thần Nhứ xem.
"Công chúa, bức tranh của người là…" Thần Nhứ cau mày nhìn hơn nửa ngày mới có một suy đoán lớn mật, "Vẽ ta?"
Giác An công chúa hài lòng gật đầu thật mạnh. Cảnh Hàm U ở một bên lại gần xem, kém chút nữa cười phun ra. Một đống đen xì này là Thần Nhứ? Đây chính là Trương Phi * mà.
* Trương Phi: tự Dực Đức hay Ích Đức, là công thần khai quốc nhà Thục Hán thời Tam Quốc và là một trong các tướng lĩnh thân cận của Lưu Bị.
"Rất tốt. Nhưng mà hôm nay chúng ta không vẽ người, vẽ thỏ con có được không?" Mỗi lần Thần Nhứ nói chuyện với Giác An công chúa, giọng điệu đều vô cùng đáng yêu.
"Thỏ con?" Giác An công chúa cũng là một bé con tinh quái, lập tức nhìn về phía hai tay Trần Tâm và Tái Phúc, quả nhiên thấy trên tay Tái Phúc cầm một chiếc lồng nhỏ. Bé chạy tới, nhận cái lồng nhỏ, bên trong đúng là có thỏ con đang gặm cà rốt.
"Oa! Thật đáng yêu!" Bé gái nhìn bé thỏ, cả hai đều trắng nõn đáng yêu.
Con thỏ con này chính là quà sinh thần Thần Nhứ tặng Cảnh Hàm U. Đáng tiếc Cảnh Hàm U đã có người càng làm cho nàng hứng thú hơn, đã sớm không thích thú với con thỏ nữa. Thần Nhứ thậm chí suy nghĩ, hai năm trước nàng biểu hiện sự yêu thích con thỏ ra ngoài có phải là thật không đều rất đáng được tranh luận.
Tóm lại, con thỏ này đã mất đi tác dụng của nó, Thần Nhứ cảm thấy đưa cho Giác An công chúa là ổn thỏa. Trong thời gian kế tiếp, Thần Nhứ mang theo Giác An công chúa đi cho bé thỏ trắng ăn, coi sự đặc thù toàn thân cao thấp của bé thỏ trắng, Thần Nhứ từng chút từng chút giảng cho Giác An công chúa nghe. Sau đó hai người trở về vẽ tranh.
Toàn bộ quá trình giảng giải, hầu như đều là một lớn một nhỏ hai người giao lưu, Tuệ tiệp dư ở bên cạnh thỉnh thoảng cầm ra chút điểm tâm, rót chén trà nước, nhưng cũng không quấy rầy hai người.
Hôm nay bởi vì nhiều thêm một Cảnh Hàm U, Tuệ tiệp dư không thiếu được muốn trò chuyện cùng nàng vài câu.
"Quận chúa đặc biệt có kiên nhẫn, có đôi khi nhìn hai người, bổn cung có một loại cảm giác đây là hai đứa bé."
Cảnh Hàm U cũng rất ít nhìn thấy bộ dáng đồng tâm vị mẫn * này của Thần Nhứ. "Có thể thấy được, Thần Nhứ ở đây rất vui vẻ."
* đồng tâm vị mẫn: vẫn chưa hết lòng ngây thơ. Ý chỉ dù lớn tuổi nhưng tấm lòng chất phác trẻ con vẫn y nguyên.
Tuệ tiệp dư gật đầu. "Số mệnh quận chúa nhiều thăng trầm, ở cùng một chỗ với Giác An cũng có thể quên đi một chút phiền não."
Cảnh Hàm U trông thấy Thần Nhứ cười đến con mắt đều phát sáng, cũng sinh ra rất nhiều cảm khái.
Khi rời khỏi lầu Khuynh Hương, Tuệ tiệp dư cố ý dặn dò người đưa cho hai người điểm tâm mới làm xong.
"Đây là bánh khoai sọ bổn cung tự mình làm, công chúa quận chúa trở về nếm thử nhé."
Cảnh Hàm U nhận, để cho Trần Tâm cầm, mang theo Thần Nhứ trở về cung Vũ Yên.
"Ở cùng ta đến trưa, nàng nhìn ra được cái gì?" Trên đường, Thần Nhứ hỏi.
Cảnh Hàm U biết tâm tư của mình không thể gạt được nàng, cũng không phủ nhận. "Nhìn thấy nàng và Giác An ở bên nhau rất vui vẻ."
"Đúng vậy. Giác An công chúa sẽ không thương tổn ta, cũng sẽ không tính toán ta. Trong mắt người, ta là Thần Nhứ tỷ tỷ." Nàng quay đầu trông Cảnh Hàm U, "Nếu nàng chỉ xem ta như sư tỷ…"
"Không có khả năng!" Cảnh Hàm U trực tiếp cắt ngang nàng. "Nàng là nữ nhân của ta. Từ cái đêm hai năm trước nàng cho ta ở lại bắt đầu, tất cả liền thay đổi rồi."
Thần Nhứ thở dài. "Nếu như lúc ấy ta tuyệt tình một chút, chúng ta cũng sẽ không đi đến hôm nay, phải không?" Đường là nàng tự chọn, khi đó Cảnh Hàm U cũng không ép buộc nàng. Là chính nàng kìm lòng không được, để một tia tình cảm nơi đáy lòng kia tùy ý lan tràn thành họa.
"Thần Nhứ, ta sẽ đối xử tốt với nàng." Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, ở bên tai nàng nói.
"Khụ khụ!" Có người cố ý ho khan hai tiếng, dường như đang nhắc nhở hai người chú ý hình tượng một chút.
Các nàng đồng thời quay đầu, thấy phía sau có hai người tới. Người cầm đầu mặc áo gấm, châu ngọc đầy đầu, khí chất cao quý không thể mạo phạm. Kia chính là Phùng quý phi danh tiếng đang thịnh gần đây. Bên cạnh là con gái của bà - Phong Thành công chúa.
Hai người vội vàng hành lễ.
"Miễn lễ." Ánh mắt Phùng quý phi ở trên người Thần Nhứ, khóe miệng hơi cong lên.