Câu này của Thần Nhứ làm Cảnh Hàm U vui sướng trong lòng.
Trước khi trời tối, Cảnh Hàm U lại trở về thay quần áo. Thần Nhứ thấy nàng đổi quần áo mới, nở nụ cười không chút thiện lành. "Nhu Gia công chúa nhu mì thế này xinh đẹp biết bao."
Lần này Cảnh Hàm U thay cung y màu xanh biếc, hiện rõ khí chất dịu dàng. Từ ngày thường búi Nguyên Bảo kế * thành Song Đao kế * phức tạp hơn. Trâm Như Ý làm bằng vàng ròng, châu ngọc trâm bộ diêu mẫu đơn vang leng keng. Thần Nhứ lục tìm hai cây trâm hoa trân châu cực kỳ tinh xảo trong hòm trang sức của Cảnh Hàm U, cười đưa cho nàng.
"Phải mang cả cái này à?" Nói thật, trang điểm như vậy đã khiến Cảnh Hàm U gượng gạo vô cùng, nhưng hôm nay là Vạn Thọ Tiết, nàng có bướng bỉnh đi nữa bữa nay cũng phải cho hoàng thượng và hoàng hậu mặt mũi.
"Nàng đã búi Song Đao kế thì phải đeo những trang sức này, bằng không lại ngô không ra ngô khoai không ra khoai." Thần Nhứ nói, tự mình cài trâm hoa lên đầu nàng.
Bấy giờ Trần Tâm kế bên đã chọn xong vòng tay, khuyên tai, đồ trang sức, vừa mang cho Cảnh Hàm U vừa nói: "Vẫn là quận chúa biết lý. Hôm nay bộ dáng của công chúa tựa như một công chúa, chẳng tốt sao?"
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Lúc nào mà ta không giống một công chúa?"
"Nàng nhìn xem, lớn tiếng hùng hổ thế kia, giống công chúa chỗ nào? Còn chẳng bằng tiểu thư nhà quan tầm thường." Trần Tâm không dám trả lời, Thần Nhứ lại quở trách.
Cảnh Hàm U câm nín, đành phải để Thần Nhứ và Trần Tâm trang điểm cho nàng đến hoa hòe lộng lẫy. Không thể không nói, Cảnh Hàm U đúng là một mỹ nhân, ngày thường để tiện ra vào hoàng cung nàng không hay điểm xuyết phức tạp, hôm nay hoá trang tỉ mỉ, khiến hai mắt người ta sáng ngời.
Thần Nhứ hài lòng gật đầu. "Được rồi, dù là kẻ bắt bẻ nhất cũng sẽ không có chút ý kiến gì với diện mạo của nàng hôm nay."
"Nàng không đi với ta?" Cảnh Hàm U nhìn ra Thần Nhứ còn chưa muốn trang điểm.
"Hôm nay là sinh thần của phụ hoàng nàng. Tiệc mừng thọ ta không thể không đi, nhưng thân phận của ta suy cho cùng là xấu hổ. Hàm U, nàng để ta bớt ngượng nghịu một chút được không?"
Thần Nhứ nói những lời này nhưng thật ra làm Cảnh Hàm U thấy ngượng ngùng. Nghĩ đến ở Thiên Thu Tiết Thần Nhứ đã phải chịu nhục, nàng thiệt tình đau lòng cho Thần Nhứ.
"Ta biết rồi. Vậy chờ yến hội bắt đầu, ta phái người qua đón nàng."
Thần Nhứ gật gật đầu. Trông theo Cảnh Hàm U ra cửa, nụ cười bên khóe miệng lộ ra chua xót.
Lầu Loan Hương trong hoàng cung, nơi chuyên dùng để mở tiệc. Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, đoàn người đông đúc. Cảnh Hàm U mang theo Trần Tâm đi vào, tới trước mặt hoàng hậu thỉnh an, lại hàn huyên vài câu với mấy người quen, lúc này mới thấy Phùng Tĩnh Tô bước đến từ xa.
"Tĩnh Tô, đã lâu không gặp." Cảnh Hàm U tới chào hỏi.
Phùng Tĩnh Tô không nhịn được trợn trắng mắt. Hai người đúng là trời sinh một đôi, chào hỏi cũng giống nhau.
"Đã lâu không gặp. Thần Nhứ đâu? Sao lại không tới với ngươi?" Lại nói Phùng Tĩnh Tô và Cảnh Hàm U cũng coi như nửa đồng môn. Cảnh Hàm U học Trích Diệp Niêm Hoa của Giang Phong Mẫn, tính thế, quan hệ của hai người hẳn phải gần gũi hơn Thần Nhứ. Nhưng sự thật thì khác, Thần Nhứ rất kỳ quái, nàng có thể trở thành bạn với bất cứ ai, nhưng sẽ không làm người ta thấy bị lợi dụng. Tóm lại ai kết bạn với nàng cũng cảm giác được nàng là một người bạn thật lòng.
"Ngươi nhớ Thần Nhứ đến thế à?" Giọng điệu Cảnh Hàm U gượng gạo hơn.
Phùng Tĩnh Tô huơ huơ tay trước mặt, "Sao lại chua thế nhỉ? Ta chỉ hỏi một câu, ngươi quan tâm tỷ ấy như vậy còn phế võ công của tỷ ấy? Món nợ này ngươi coi chừng Thần Nhứ đòi lại cả vốn lẫn lời."
"Đó là chuyện của ta và Thần Nhứ. Dẫu phải chết trong tay nàng ấy, ta cũng cam tâm tình nguyện." Cảnh Hàm U chả hề nhường nhịn.
Phùng Tĩnh Tô cười lạnh, "Thần Nhứ chính là đệ tử chưởng viện tâm đắc nhất. Ngươi tốt nhất khẩn cầu cả đời này không phải phiền hà Phi Diệp Tân, nếu không…" Mi mắt cô cong cong, "Chưởng viện bênh vực người của mình, thần quỷ cũng phải lui đấy!"
Gương mặt Cảnh Hàm U vẫn bình tĩnh, trong lòng lại rùng mình một cái. Sư phụ của mình mình rõ, đã bênh vực người của mình là hoàn toàn không màng tất cả. Nghĩ đến niềm yêu thương và coi trọng sư phụ dành cho Thần Nhứ, Cảnh Hàm U cảm thấy tương lai thật u ám.
"Chuyện này ta dám làm dám chịu. Cứ cho là sư phụ trách phạt, ta cũng không có gì để nói. Tĩnh Tô, mục đích ngươi tới nước Lịch…" Loại chuyện mang tính xã giao như đi sứ mừng thọ hoàn toàn không cần Vân Dật công chúa tay nắm quyền lớn ở nước Vân đến.
Phùng Tĩnh Tô cầm khăn đè khóe miệng, "Đương nhiên là đến thăm Thần Nhứ." Đây rõ ràng là chọc tức Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U không ngốc, cũng không coi lời này là thật, nhưng chính vì không coi lời này là thật nên mới lo lắng mục đích chân chính Phùng Tĩnh Tô đến đây. Nàng mặc kệ Phùng Tĩnh Tô đến làm cái gì, chỉ cần không dính líu tới Thần Nhứ là được.
Hai người hàn huyên vài câu đã không nói chuyện được nữa, đều tự hỏi bao năm qua học nghệ cùng trường là ở chung thế nào? Suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, tại thư viện Phi Diệp Tân, ở giữa còn một Thần Nhứ.
"Quả nhiên không có Thần Nhứ, chúng ta hoàn toàn không trò chuyện được." Phùng Tĩnh Tô bất đắc dĩ, nhìn góc bên cạnh, bỏ lại Cảnh Hàm U mà đi qua.
Cảnh Hàm U trông theo hướng của cô, thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi trong góc. Gương mặt xinh đẹp diễm lệ vô cùng, đám tiểu thư mệnh phụ chung quanh đều không sánh bằng. Cảnh Hàm U thấy dáng vẻ Phùng Tĩnh Tô đi qua trò chuyện với cô ấy thật vui vẻ, trong lòng đã có phán đoán. Có thể làm Vân Dật công chúa luôn luôn kiêu ngạo để mắt, vị này chắc là đệ nhất mỹ nhân nước Vân tam tiểu thư Tiết gia Tiết Ngải trong miệng Thần Nhứ.
Cung Vũ Yên.
Thấy đã sắp đến giờ, Linh Âm và Lâm Lang hầu hạ Thần Nhứ thay đồ trang điểm.
"Quận chúa, cái này được không ạ?" Lâm Lang lấy một bộ cung y màu xanh nhạt ra, hỏi ý kiến Thần Nhứ.
"Hôm nay là Vạn Thọ Tiết, bộ này quá nhạt nhoà." Thần Nhứ nhìn cung y được lấy ra, chỉ vào một bộ màu vàng nhạt nói: "Cái này đi."
Lâm Lang tay chân lanh lẹ mà dọn những món khác, cùng Linh Âm thay quần áo cho Thần Nhứ. Vừa mặc y phục vào, Linh Âm đã khen: "Quận chúa mặc bộ này quả thực giống thiếu nữ chưa cập kê."
Thần Nhứ cười cười, nhớ đến lúc mình chưa cập kê, thiếu niên không biết vị ưu sầu. Cả ngày tập văn luyện võ, theo sư phụ học đạo lý và thủ đoạn trị nước cứu đời. Khi đó Cảnh Hàm U cũng ở bên cạnh mình, nhưng chỉ biết một lòng đối đãi với mình thật tốt, không xen lẫn thứ khác. Sau đó các nàng đều cập kê, trưởng thành, trước sau xuống núi, về lại đất nước của mình. Lại sau đó… nước Lịch diệt nước Dịch, Cảnh Hàm U phế võ công của nàng, giam cầm nàng trong cung. Nếu tất cả đều dừng lại ở khoảng thời gian trước khi cập kê thì tốt biết bao. Con người tại sao phải lớn lên chứ?
Thần Nhứ nghĩ ngợi liền ngây ngẩn. Lúc bừng tỉnh, Linh Âm và Lâm Lang đã bắt đầu trang điểm cho nàng. "Quận chúa, nô tỳ búi Uy Đoạ kế cho người được không ạ?" Linh Âm xin chỉ thị.
Thần Nhứ gật đầu. Ngón tay Linh Âm linh hoạt, chẳng bao lâu đã búi xong. Lâm Lang bên kia lấy gương lược, lựa trang sức.
"Mang hai cây trâm ngọc trắng buổi chiều Hàm U đưa là được rồi, thứ khác không đeo." Thần Nhứ thấy Lâm Lang lấy một cây rồi một cây bộ diêu, vội vàng ngăn cản.
"Thế có đơn giản quá không ạ?" Lâm Lang cài hai cây trâm ngọc trắng, vẫn cảm thấy thiếu chút sắc màu. "Quận chúa, cái này được không ạ?" Lâm Lang lục trong hòm, tìm ra một đôi trâm bạc mạ vàng nạm ngọc khảm hình bướm đuổi hoa. Đôi trâm này rất tinh xảo, bề ngoài tươi đẹp mà không rực rỡ quá phận.
"Vậy lấy nó đi." Thần Nhứ chẳng muốn gây phiền toái, trang phục không được thất lễ.
Trang điểm xong, Thần Nhứ đứng dậy dạo một vòng, Linh Âm và Lâm Lang đều cực kỳ vừa lòng.
"Quận chúa xinh đẹp như vầy, mặc thế nào cũng không quá phận." Lâm Lang cười nói.
Hôm nay Linh Âm đi dự tiệc với Thần Nhứ, suy cho cùng nàng vào cung sớm, cũng tinh tường quan hệ nước Dịch trong cung này. Hai chủ tớ vừa thu xếp xong, đã có cung nữ Cảnh Hàm U phái về đón người tới bên ngoài.
Vào lầu Loan Hương, yến hội vẫn chưa bắt đầu. Sự hiện diện của Thần Nhứ rốt cuộc vẫn khiến ít người chú ý. Trước hết lại đây trò chuyện là Dịch Già Mạc Ly.
"Đại tỷ, hôm nay tỷ đến chậm." Hôm nay Dịch Già Mạc Ly trang điểm vô cùng kiều diễm. Nàng ta vốn là một mỹ nhân, ăn diện lên cũng chẳng kém cạnh bất cứ ai trong điện này.
Thần Nhứ gật gật đầu. "Hôm nay ngũ muội thật xinh đẹp."
Dịch Già Mạc Ly hơi đỏ mặt. "Ta không muốn làm thái tử điện hạ mất mặt."
Thần Nhứ không nói lời mất vui. Mỗi người đều có con đường mình phải đi, nàng lựa chọn phục quốc, định là gian khổ nguy hiểm. Mạc Ly chọn tranh sủng, chưa chắc nhẹ nhàng hơn mình. Đường là mình chọn, vậy thắng thua thành bại đều không thể oán trách người khác.
Cảnh Hàm U bên kia muốn tới lại vướng phải hoàng hậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Nhứ đến chỗ Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải.
"Dáng vẻ này thế nhưng xinh xắn." Phùng Tĩnh Tô nhướng mày vỗ tay. Thần Nhứ rất ít khi chọn màu sắc xinh tươi như vậy.
"Biết muội đến, cho muội một bất ngờ." Thần Nhứ gặp hai người tâm trạng rõ không tồi, còn có thể vui đùa.
Tiết Ngải kéo tay Thần Nhứ để nàng ngồi kế bên mình. "Thần Nhứ sao giờ này tỷ mới tới? Ta chờ tỷ cả buổi. Tỷ xem ở đây trừ công chúa ra ta chả quen ai cả, chán quá đi!"
"Tiết tam tiểu thư, ngài biết Tĩnh Tô chẳng phải đủ rồi sao? Ở bên muội ấy mà còn buồn tẻ?" Ánh mắt Thần Nhứ tràn đầy ái muội.
"Tỷ lại trêu ta?" Tiết Ngải trừng Phùng Tĩnh Tô, "Người của Phi Diệp Tân đều thích chọc ghẹo thế à?"
Phùng Tĩnh Tô không đưa ra ý kiến, Thần Nhứ lại như thẩm thấu cái gì đó, lộ ra vẻ mặt "Thì ra là thế". Lúc này Tiết Ngải cũng phản ứng kịp, đỏ mặt.
Bây giờ Cảnh Hàm U mới rảnh đi tới, thấy Thần Nhứ bị Tiết Ngải trêu chọc đến cười cong mặt mày, trong lòng rất hụt hẫng. Thần Nhứ cũng thường cười trước mặt nàng, nhưng nụ cười ấy có mấy phần thiệt tình thì khó nói.
"Cảnh Hàm U trông chừng tỷ gắt gao thật." Phùng Tĩnh Tô nhìn Cảnh Hàm U bước đến, thì thầm bên tai Thần Nhứ.
Thần Nhứ quay đầu, tiếp Cảnh Hàm U. "Hoàng hậu nương nương chịu thả nàng lại đây?"
"Vốn không có chuyện gì. Thần Nhứ, chúng ta qua bên kia ngồi." Cảnh Hàm U hiển nhiên không muốn để Thần Nhứ tiếp xúc nhiều với Phùng Tĩnh Tô.
Thần Nhứ thật nghe lời, quay đầu gật đầu chào Phùng Tĩnh Tô Tiết Ngải, theo Cảnh Hàm U đến đằng kia.
Trước khi trời tối, Cảnh Hàm U lại trở về thay quần áo. Thần Nhứ thấy nàng đổi quần áo mới, nở nụ cười không chút thiện lành. "Nhu Gia công chúa nhu mì thế này xinh đẹp biết bao."
Lần này Cảnh Hàm U thay cung y màu xanh biếc, hiện rõ khí chất dịu dàng. Từ ngày thường búi Nguyên Bảo kế * thành Song Đao kế * phức tạp hơn. Trâm Như Ý làm bằng vàng ròng, châu ngọc trâm bộ diêu mẫu đơn vang leng keng. Thần Nhứ lục tìm hai cây trâm hoa trân châu cực kỳ tinh xảo trong hòm trang sức của Cảnh Hàm U, cười đưa cho nàng.
"Phải mang cả cái này à?" Nói thật, trang điểm như vậy đã khiến Cảnh Hàm U gượng gạo vô cùng, nhưng hôm nay là Vạn Thọ Tiết, nàng có bướng bỉnh đi nữa bữa nay cũng phải cho hoàng thượng và hoàng hậu mặt mũi.
"Nàng đã búi Song Đao kế thì phải đeo những trang sức này, bằng không lại ngô không ra ngô khoai không ra khoai." Thần Nhứ nói, tự mình cài trâm hoa lên đầu nàng.
Bấy giờ Trần Tâm kế bên đã chọn xong vòng tay, khuyên tai, đồ trang sức, vừa mang cho Cảnh Hàm U vừa nói: "Vẫn là quận chúa biết lý. Hôm nay bộ dáng của công chúa tựa như một công chúa, chẳng tốt sao?"
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Lúc nào mà ta không giống một công chúa?"
"Nàng nhìn xem, lớn tiếng hùng hổ thế kia, giống công chúa chỗ nào? Còn chẳng bằng tiểu thư nhà quan tầm thường." Trần Tâm không dám trả lời, Thần Nhứ lại quở trách.
Cảnh Hàm U câm nín, đành phải để Thần Nhứ và Trần Tâm trang điểm cho nàng đến hoa hòe lộng lẫy. Không thể không nói, Cảnh Hàm U đúng là một mỹ nhân, ngày thường để tiện ra vào hoàng cung nàng không hay điểm xuyết phức tạp, hôm nay hoá trang tỉ mỉ, khiến hai mắt người ta sáng ngời.
Thần Nhứ hài lòng gật đầu. "Được rồi, dù là kẻ bắt bẻ nhất cũng sẽ không có chút ý kiến gì với diện mạo của nàng hôm nay."
"Nàng không đi với ta?" Cảnh Hàm U nhìn ra Thần Nhứ còn chưa muốn trang điểm.
"Hôm nay là sinh thần của phụ hoàng nàng. Tiệc mừng thọ ta không thể không đi, nhưng thân phận của ta suy cho cùng là xấu hổ. Hàm U, nàng để ta bớt ngượng nghịu một chút được không?"
Thần Nhứ nói những lời này nhưng thật ra làm Cảnh Hàm U thấy ngượng ngùng. Nghĩ đến ở Thiên Thu Tiết Thần Nhứ đã phải chịu nhục, nàng thiệt tình đau lòng cho Thần Nhứ.
"Ta biết rồi. Vậy chờ yến hội bắt đầu, ta phái người qua đón nàng."
Thần Nhứ gật gật đầu. Trông theo Cảnh Hàm U ra cửa, nụ cười bên khóe miệng lộ ra chua xót.
Lầu Loan Hương trong hoàng cung, nơi chuyên dùng để mở tiệc. Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, đoàn người đông đúc. Cảnh Hàm U mang theo Trần Tâm đi vào, tới trước mặt hoàng hậu thỉnh an, lại hàn huyên vài câu với mấy người quen, lúc này mới thấy Phùng Tĩnh Tô bước đến từ xa.
"Tĩnh Tô, đã lâu không gặp." Cảnh Hàm U tới chào hỏi.
Phùng Tĩnh Tô không nhịn được trợn trắng mắt. Hai người đúng là trời sinh một đôi, chào hỏi cũng giống nhau.
"Đã lâu không gặp. Thần Nhứ đâu? Sao lại không tới với ngươi?" Lại nói Phùng Tĩnh Tô và Cảnh Hàm U cũng coi như nửa đồng môn. Cảnh Hàm U học Trích Diệp Niêm Hoa của Giang Phong Mẫn, tính thế, quan hệ của hai người hẳn phải gần gũi hơn Thần Nhứ. Nhưng sự thật thì khác, Thần Nhứ rất kỳ quái, nàng có thể trở thành bạn với bất cứ ai, nhưng sẽ không làm người ta thấy bị lợi dụng. Tóm lại ai kết bạn với nàng cũng cảm giác được nàng là một người bạn thật lòng.
"Ngươi nhớ Thần Nhứ đến thế à?" Giọng điệu Cảnh Hàm U gượng gạo hơn.
Phùng Tĩnh Tô huơ huơ tay trước mặt, "Sao lại chua thế nhỉ? Ta chỉ hỏi một câu, ngươi quan tâm tỷ ấy như vậy còn phế võ công của tỷ ấy? Món nợ này ngươi coi chừng Thần Nhứ đòi lại cả vốn lẫn lời."
"Đó là chuyện của ta và Thần Nhứ. Dẫu phải chết trong tay nàng ấy, ta cũng cam tâm tình nguyện." Cảnh Hàm U chả hề nhường nhịn.
Phùng Tĩnh Tô cười lạnh, "Thần Nhứ chính là đệ tử chưởng viện tâm đắc nhất. Ngươi tốt nhất khẩn cầu cả đời này không phải phiền hà Phi Diệp Tân, nếu không…" Mi mắt cô cong cong, "Chưởng viện bênh vực người của mình, thần quỷ cũng phải lui đấy!"
Gương mặt Cảnh Hàm U vẫn bình tĩnh, trong lòng lại rùng mình một cái. Sư phụ của mình mình rõ, đã bênh vực người của mình là hoàn toàn không màng tất cả. Nghĩ đến niềm yêu thương và coi trọng sư phụ dành cho Thần Nhứ, Cảnh Hàm U cảm thấy tương lai thật u ám.
"Chuyện này ta dám làm dám chịu. Cứ cho là sư phụ trách phạt, ta cũng không có gì để nói. Tĩnh Tô, mục đích ngươi tới nước Lịch…" Loại chuyện mang tính xã giao như đi sứ mừng thọ hoàn toàn không cần Vân Dật công chúa tay nắm quyền lớn ở nước Vân đến.
Phùng Tĩnh Tô cầm khăn đè khóe miệng, "Đương nhiên là đến thăm Thần Nhứ." Đây rõ ràng là chọc tức Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U không ngốc, cũng không coi lời này là thật, nhưng chính vì không coi lời này là thật nên mới lo lắng mục đích chân chính Phùng Tĩnh Tô đến đây. Nàng mặc kệ Phùng Tĩnh Tô đến làm cái gì, chỉ cần không dính líu tới Thần Nhứ là được.
Hai người hàn huyên vài câu đã không nói chuyện được nữa, đều tự hỏi bao năm qua học nghệ cùng trường là ở chung thế nào? Suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, tại thư viện Phi Diệp Tân, ở giữa còn một Thần Nhứ.
"Quả nhiên không có Thần Nhứ, chúng ta hoàn toàn không trò chuyện được." Phùng Tĩnh Tô bất đắc dĩ, nhìn góc bên cạnh, bỏ lại Cảnh Hàm U mà đi qua.
Cảnh Hàm U trông theo hướng của cô, thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi trong góc. Gương mặt xinh đẹp diễm lệ vô cùng, đám tiểu thư mệnh phụ chung quanh đều không sánh bằng. Cảnh Hàm U thấy dáng vẻ Phùng Tĩnh Tô đi qua trò chuyện với cô ấy thật vui vẻ, trong lòng đã có phán đoán. Có thể làm Vân Dật công chúa luôn luôn kiêu ngạo để mắt, vị này chắc là đệ nhất mỹ nhân nước Vân tam tiểu thư Tiết gia Tiết Ngải trong miệng Thần Nhứ.
Cung Vũ Yên.
Thấy đã sắp đến giờ, Linh Âm và Lâm Lang hầu hạ Thần Nhứ thay đồ trang điểm.
"Quận chúa, cái này được không ạ?" Lâm Lang lấy một bộ cung y màu xanh nhạt ra, hỏi ý kiến Thần Nhứ.
"Hôm nay là Vạn Thọ Tiết, bộ này quá nhạt nhoà." Thần Nhứ nhìn cung y được lấy ra, chỉ vào một bộ màu vàng nhạt nói: "Cái này đi."
Lâm Lang tay chân lanh lẹ mà dọn những món khác, cùng Linh Âm thay quần áo cho Thần Nhứ. Vừa mặc y phục vào, Linh Âm đã khen: "Quận chúa mặc bộ này quả thực giống thiếu nữ chưa cập kê."
Thần Nhứ cười cười, nhớ đến lúc mình chưa cập kê, thiếu niên không biết vị ưu sầu. Cả ngày tập văn luyện võ, theo sư phụ học đạo lý và thủ đoạn trị nước cứu đời. Khi đó Cảnh Hàm U cũng ở bên cạnh mình, nhưng chỉ biết một lòng đối đãi với mình thật tốt, không xen lẫn thứ khác. Sau đó các nàng đều cập kê, trưởng thành, trước sau xuống núi, về lại đất nước của mình. Lại sau đó… nước Lịch diệt nước Dịch, Cảnh Hàm U phế võ công của nàng, giam cầm nàng trong cung. Nếu tất cả đều dừng lại ở khoảng thời gian trước khi cập kê thì tốt biết bao. Con người tại sao phải lớn lên chứ?
Thần Nhứ nghĩ ngợi liền ngây ngẩn. Lúc bừng tỉnh, Linh Âm và Lâm Lang đã bắt đầu trang điểm cho nàng. "Quận chúa, nô tỳ búi Uy Đoạ kế cho người được không ạ?" Linh Âm xin chỉ thị.
Thần Nhứ gật đầu. Ngón tay Linh Âm linh hoạt, chẳng bao lâu đã búi xong. Lâm Lang bên kia lấy gương lược, lựa trang sức.
"Mang hai cây trâm ngọc trắng buổi chiều Hàm U đưa là được rồi, thứ khác không đeo." Thần Nhứ thấy Lâm Lang lấy một cây rồi một cây bộ diêu, vội vàng ngăn cản.
"Thế có đơn giản quá không ạ?" Lâm Lang cài hai cây trâm ngọc trắng, vẫn cảm thấy thiếu chút sắc màu. "Quận chúa, cái này được không ạ?" Lâm Lang lục trong hòm, tìm ra một đôi trâm bạc mạ vàng nạm ngọc khảm hình bướm đuổi hoa. Đôi trâm này rất tinh xảo, bề ngoài tươi đẹp mà không rực rỡ quá phận.
"Vậy lấy nó đi." Thần Nhứ chẳng muốn gây phiền toái, trang phục không được thất lễ.
Trang điểm xong, Thần Nhứ đứng dậy dạo một vòng, Linh Âm và Lâm Lang đều cực kỳ vừa lòng.
"Quận chúa xinh đẹp như vầy, mặc thế nào cũng không quá phận." Lâm Lang cười nói.
Hôm nay Linh Âm đi dự tiệc với Thần Nhứ, suy cho cùng nàng vào cung sớm, cũng tinh tường quan hệ nước Dịch trong cung này. Hai chủ tớ vừa thu xếp xong, đã có cung nữ Cảnh Hàm U phái về đón người tới bên ngoài.
Vào lầu Loan Hương, yến hội vẫn chưa bắt đầu. Sự hiện diện của Thần Nhứ rốt cuộc vẫn khiến ít người chú ý. Trước hết lại đây trò chuyện là Dịch Già Mạc Ly.
"Đại tỷ, hôm nay tỷ đến chậm." Hôm nay Dịch Già Mạc Ly trang điểm vô cùng kiều diễm. Nàng ta vốn là một mỹ nhân, ăn diện lên cũng chẳng kém cạnh bất cứ ai trong điện này.
Thần Nhứ gật gật đầu. "Hôm nay ngũ muội thật xinh đẹp."
Dịch Già Mạc Ly hơi đỏ mặt. "Ta không muốn làm thái tử điện hạ mất mặt."
Thần Nhứ không nói lời mất vui. Mỗi người đều có con đường mình phải đi, nàng lựa chọn phục quốc, định là gian khổ nguy hiểm. Mạc Ly chọn tranh sủng, chưa chắc nhẹ nhàng hơn mình. Đường là mình chọn, vậy thắng thua thành bại đều không thể oán trách người khác.
Cảnh Hàm U bên kia muốn tới lại vướng phải hoàng hậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Nhứ đến chỗ Phùng Tĩnh Tô và Tiết Ngải.
"Dáng vẻ này thế nhưng xinh xắn." Phùng Tĩnh Tô nhướng mày vỗ tay. Thần Nhứ rất ít khi chọn màu sắc xinh tươi như vậy.
"Biết muội đến, cho muội một bất ngờ." Thần Nhứ gặp hai người tâm trạng rõ không tồi, còn có thể vui đùa.
Tiết Ngải kéo tay Thần Nhứ để nàng ngồi kế bên mình. "Thần Nhứ sao giờ này tỷ mới tới? Ta chờ tỷ cả buổi. Tỷ xem ở đây trừ công chúa ra ta chả quen ai cả, chán quá đi!"
"Tiết tam tiểu thư, ngài biết Tĩnh Tô chẳng phải đủ rồi sao? Ở bên muội ấy mà còn buồn tẻ?" Ánh mắt Thần Nhứ tràn đầy ái muội.
"Tỷ lại trêu ta?" Tiết Ngải trừng Phùng Tĩnh Tô, "Người của Phi Diệp Tân đều thích chọc ghẹo thế à?"
Phùng Tĩnh Tô không đưa ra ý kiến, Thần Nhứ lại như thẩm thấu cái gì đó, lộ ra vẻ mặt "Thì ra là thế". Lúc này Tiết Ngải cũng phản ứng kịp, đỏ mặt.
Bây giờ Cảnh Hàm U mới rảnh đi tới, thấy Thần Nhứ bị Tiết Ngải trêu chọc đến cười cong mặt mày, trong lòng rất hụt hẫng. Thần Nhứ cũng thường cười trước mặt nàng, nhưng nụ cười ấy có mấy phần thiệt tình thì khó nói.
"Cảnh Hàm U trông chừng tỷ gắt gao thật." Phùng Tĩnh Tô nhìn Cảnh Hàm U bước đến, thì thầm bên tai Thần Nhứ.
Thần Nhứ quay đầu, tiếp Cảnh Hàm U. "Hoàng hậu nương nương chịu thả nàng lại đây?"
"Vốn không có chuyện gì. Thần Nhứ, chúng ta qua bên kia ngồi." Cảnh Hàm U hiển nhiên không muốn để Thần Nhứ tiếp xúc nhiều với Phùng Tĩnh Tô.
Thần Nhứ thật nghe lời, quay đầu gật đầu chào Phùng Tĩnh Tô Tiết Ngải, theo Cảnh Hàm U đến đằng kia.