"Đừng làm gì cả. Mấy nữ nhân kia tạo ra lời đồn như vầy, ngày lành chắc cũng sắp chấm dứt rồi." Thần Nhứ khẽ mỉm cười, bình tĩnh thong dong. "Muội chỉ cần làm tốt những việc thuộc bổn phận, đừng gấp gáp giải thích, càng không được chửi bới đối phương, ta bảo đảm muội bình yên vô sự."
Dịch Già Mạc Ly gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thần Nhứ hít thở có hơi gấp rút, "Đại tỷ, tỷ bệnh lâu như vậy mà vẫn chưa tốt lên ạ?"
"Thái y nói ta tĩnh dưỡng sẽ khoẻ, không sao." Thần Nhứ duỗi bàn tay hình dáng gầy gò vỗ vỗ Dịch Già Mạc Ly, "Muội bình an, ta cuối cùng có thể buông xuống một nửa trái tim."
Dịch Già Mạc Ly cúi đầu, "Đại tỷ, lúc trước là do muội không hiểu chuyện, về sau sẽ không."
Thần Nhứ có chút vui mừng. Lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Nàng sớm đã không thèm để ý đến những tổn thương trước kia.
Đưa tiễn Dịch Già Mạc Ly, Thần Nhứ đưa tay sờ trán mình, âm ấm. Nàng cau mày, bệnh này mãi không đỡ, thực sự có hơi trễ nải chuyện.
"Quận chúa, thân thể người yếu ớt. Chậm rãi dưỡng bệnh, tuyệt đối đừng nóng vội." Linh Âm ở bên cạnh khuyên.
"Sao ta không vội được? Nước Phong và nước lịch liên minh thì sẽ trực tiếp ổn định chiến tuyến phương bắc. Cuộc thông gia này, dù thế nào cũng không thể thành công!" Thần Nhứ nói xong câu đó, thở hổn hển. Nàng lựa chọn thản nhiên tiếp nhận thân thể đã mất đi nội lực, thế nhưng đối mặt với tình huống lưu luyến giường bệnh như bây giờ, nàng cũng có ít bất đắc dĩ.
Linh Âm cắn cắn môi. "Quận chúa, có câu nô tỳ không nên nói. Khi trước người giết thái tử nước Vân, phá hủy thông gia của nước Lịch và nước Vân. Lần này Nhu Gia công chúa tất nhiên sẽ chú ý người hơn, người phải ngàn vạn thận trọng!"
Một câu ngược lại là nhắc nhở Thần Nhứ. Nàng đã bệnh nhiều ngày, Cảnh Hàm U vẫn luôn ở bên cạnh nàng, thậm chí vì thế không tiếc chậm trễ công sự. Hôm nay cũng vì chính sự chồng chất đến thực sự quá nhiều mới xuất cung đi xử lý.
"Ý của ngươi là…" Ánh mắt Thần Nhứ đột nhiên sắc bén.
Linh Âm vội vàng khoát tay. "Nô tỳ không có ý gì, chỉ hi vọng quận chúa làm việc thận trọng. Một khi bị Nhu Gia công chúa phát hiện mục đích, sợ là người lại phải nếm mùi đau khổ."
Thần Nhứ trầm tư một lát, đột nhiên ngửa đầu thở dài. Cái gọi là tình ý, chung quy là xây dựng trên ích lợi quốc gia. Bệnh của nàng cứ không tốt không xấu kéo dài, nghĩ đến chắc là Cảnh Hàm U bảo thái y động tay động chân.
Nàng cuối cùng không tài nào hoàn toàn tín nhiệm ta, vậy thì nói đến thổ lộ tâm tình gì?
Nhưng ngẫm lại, mình cũng có đáng giá để nàng ấy tín nhiệm đâu?
Thần Nhứ cười, cười mà sống mũi có hơi cay. Thôi, nàng và ta cuối cùng đều là công chúa, một người Trấn quốc, một người chưởng binh, nước ở trên nhà, nhà ở trên người. Vậy cứ để chúng ta chờ xem, cuộc thông gia này, nước Lịch của nàng đến cùng có thể thành công hay không?
Đội ngũ đón dâu của nước Lịch bình an đón An Hà công chúa Lục Lăng Hàn về. Trên đường đi càng cẩn thận gấp đôi, rốt cục an ổn đến đế đô. Hoàng cung trang trí đổi mới hoàn toàn vì nghênh đón công chúa nước Phong đường xa mà đến, khắp nơi đều là bóng dáng bận rộn của cung nhân.
Cảnh Hàm U cùng Thần Nhứ ra ngoài ngồi ở hành lang cung Vũ Yên. Xuyên qua cổng lớn mở rộng của cung Vũ Yên, có thể trông thấy cảnh tượng bộn bề bên ngoài.
"Một công chúa nước Phong mà thôi, lần này nước Lịch các nàng không phải quá long trọng sao?" Thần Nhứ hỏi.
"Tuy chỉ là một công chúa nhưng đến cùng là thái tử chính phi, tương lai sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, phụ hoàng bảo không được qua loa. Hơn nữa đại tỷ sắp phải tới nước Phong, chúng ta coi trọng như vậy, cũng là hi vọng nước Phong có thể hậu đãi đại tỷ." Gần đây Cảnh Hàm U cũng bận. Công chúa nước Phong đến đế đô nước Lịch, mọi công tác an toàn bảo vệ đều qua tay nàng. Nếu không phải trong lòng còn nhớ Thần Nhứ, chỉ sợ càng khó gặp mặt hơn.
"Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Ân Khang công chúa mặc dù địa vị không cao, nhưng hoàng thượng đối đãi ngài ấy cũng xem như không tệ." Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U bên cạnh, "Nàng là đích công chúa, không biết tương lai hòa thân sẽ là thịnh cảnh gì đây?"
Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, "Chuyện của ta sau này hãy nói."
Thần Nhứ cười, "Nói hay không cũng chẳng làm gì được, dẫu sao nàng vẫn phải gả đi."
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U không muốn nhắc đến đề tài ấy.
"Khụ khụ…" Thần Nhứ đột ngột ho khan. Cảnh Hàm U vội vàng cầm khăn tới, Thần Nhứ ho một hồi lâu, dần dần bình phục lại, cả người đều mất sức.
Cảnh Hàm U kéo nàng đứng dậy, "Bên ngoài vẫn lạnh lắm, chúng ta vào nhà."
Hai người đứng dậy trở về tẩm điện. Trần Tâm đi theo sau Cảnh Hàm U phát hiện khăn trong tay Thần Nhứ rơi xuống đất, hiển nhiên hai vị chủ tử phía trước đều không chú ý.
Trần Tâm nhặt khăn, đang chuẩn bị giao cho tiểu cung nữ giặt sạch cất kỹ lại vô tình phát hiện trên cái khăn vậy mà dính vết máu. Đây nhất định là vừa rồi Thần Nhứ ho ra. Nhận thức được điều đó, Trần Tâm sợ đến mức biến sắc, phải biết ho ra máu thế nhưng là bệnh nặng khó lường.
Cảnh Hàm U để Thần Nhứ nằm trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng. "Bệnh của nàng còn phải dưỡng một thời gian, chẳng biết bao lâu mới khoẻ nữa."
Thần Nhứ mệt mỏi, mí mắt hơi nặng. "Cứ nằm mãi như thế, ta sợ về sau xuống giường cũng khó khăn."
"Không đâu, nàng đừng nói bậy." Cảnh Hàm U dỗ dành, rất nhanh Thần Nhứ đã ngủ mất.
Ngắm dung nhan trầm tĩnh lúc ngủ của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U mê muội vươn tay sờ lên. Xúc cảm tinh tế, đầu ngón tay run rẩy, trái tim run rẩy. "Nàng sẽ khá hơn, ta cam đoan."
Cảnh Hàm U ra tẩm điện, Trần Tâm lập tức đưa khăn tới.
"Sao lại thế này?" Đôi mắt Cảnh Hàm U mở to.
"Nô tỳ... Nô tỳ cũng không hay." Trần Tâm cúi đầu, không dám không đáp.
"Lập tức đi thăm dò rõ ràng." Vừa vội vừa giận, Cảnh Hàm U ngược lại tỉnh táo.
"Vâng." Trần Tâm chẳng dám thất lễ. Nàng đi theo Cảnh Hàm U lâu ngày, bao gồm cả những năm Cảnh Hàm U ở thư viện, cho nên nàng không chút lạ lẫm với Thần Nhứ. Nàng quá rõ ràng chủ tử của mình mê muội Di Mẫn công chúa đến cỡ nào. Nếu Thần Nhứ xảy ra chuyện, nàng không dám tưởng tượng công chúa sẽ làm ra việc gì.
Thái y viện.
Trần thái y luôn chữa bệnh cho Thần Nhứ vừa đi xem mạch cho một mỹ nhân về, mới vào cửa đã thấy Trần Tâm ngồi trên ghế chờ hắn.
"Trần Tâm cô nương." Hắn không dám đắc tội cung nữ thiếp thân của Nhu Gia công chúa.
"Trần thái y." Trần Tâm vội vàng đứng dậy hành lễ. "Công chúa sai ta tới hỏi về bệnh tình của Thuận Ân quận chúa."
Trần thái y nghe xong tức khắc yên tâm. "Thuận Ân quận chúa chỉ bị cảm thôi. Hiện tại dù kéo dài hơi lâu nhưng cũng không có gì đáng ngại. Chỉ cần một câu của công chúa, vi thần sẽ khai một đơn thuốc, bệnh của quận chúa sẽ khỏi ngay."
Trần Tâm gật đầu, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực áo, thả lên mặt bàn. "Làm phiền Trần thái y giải thích đây là thế nào?"
Trần thái y liếc mắt liền thấy vết máu lấm tấm trên khăn lụa thượng hạng. "Ho ra ư?"
Trần Tâm gật đầu.
Sắc mặt của Trần thái y thoáng chốc biến đổi, lập tức kêu dược đồng bưng hòm thuốc lên, bảo: "Trần Tâm cô nương, bây giờ chúng ta đi xem Thuận Ân quận chúa."
Trong cung Vũ Yên, Thần Nhứ bị tiếng bước chân của rất nhiều người đánh thức. Nàng mở to mắt, trông thấy Trần thái y đi đến.
"Đánh thức nàng rồi?" Cảnh Hàm U đỡ nàng dậy trước.
"Ta cũng vừa tỉnh, cả ngày nằm trên giường, nào buồn ngủ nhiều đến vậy?" Linh Âm giúp Thần Nhứ khoác y phục.
Trần thái y tới bắt mạch. "Quận chúa, gần đây người có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Thần Nhứ lắc đầu. "Giống lúc trước thôi, nhưng mấy ngày nay ho hơi nhiều."
Trần thái y bắt mạch xong, mời Cảnh Hàm U ra ngoài nói chuyện.
"Nàng ấy ho ra máu là sao?" Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Cảnh Hàm U liền trầm xuống.
"Bẩm công chúa, quận chúa… bệnh của quận chúa đột nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Theo vi thần thấy, bệnh tình của quận chúa không nên kéo nữa."
Trước đó đúng là Cảnh Hàm U bảo Trần thái y trì hoãn thời gian Thần Nhứ khỏi hẳn. Đúng như Linh Âm phỏng đoán, lúc trước Thần Nhứ phá hỏng thông gia của nước Lịch và nước Vân, chuyện ấy Cảnh Hàm U không thể không phòng. Thế nhưng bây giờ nàng đâu còn nhớ được mấy thứ đó? Khi trước nàng liên tục xác nhận với Trần thái y sẽ không lưu lại mầm bệnh mới quyết định làm vậy. Đối mặt với cục diện hiện giờ, nàng sớm đã đau lòng không thôi.
"Ta muốn nàng ấy lập tức khoẻ."
"Vâng, vi thần đi kê đơn ạ." Trần thái y không dám thất lễ.
Trong tẩm điện, sắc mặt Thần Nhứ tái nhợt, hơi thở dồn dập, nhưng trong lòng lại bình ổn. Khổ nhục kế này dường như sắp có hiệu quả rồi.
Linh Âm đau lòng nhìn cô gái yếu ớt trên giường, chỉ có nàng biết, quận chúa đã làm bao nhiêu chuyện có hại với cơ thể để bệnh trở nặng hơn.
"Quận chúa quá nhẫn tâm với bản thân!" Cặp mắt Linh Âm rưng rưng.
Thần Nhứ nhếch môi lắc đầu. "Mình nhẫn tâm với mình, cùng lắm là chịu chút khổ trên người, trong lòng thì luôn luôn bình tĩnh. Nếu là người cạnh bên nhẫn tâm với ta, chỉ sợ phải chịu nhiều khổ hơn nữa. Linh Âm, cuộc sống chẳng qua là một lựa chọn. Có đôi khi chọn bên nào cũng là đớn đau, vậy ta chỉ có thể chọn bên ít khổ sở hơn." Nàng nhìn Linh Âm, cười cười, "Nhớ kỹ, càng là lựa chọn thống khổ, càng phải nhanh chóng quyết định, đây mới là phương pháp tốt nhất để thoát khỏi nỗi đau."
"Nô tỳ nhớ rõ." Linh Âm biết Thần Nhứ giảng rất nhiều đạo lý nàng đều không hiểu, ít nhất là hiện tại không hiểu. Nhưng chẳng sao cả, nàng sẽ ghi tạc trong lòng mỗi một câu nói của Thần Nhứ, nàng tin tưởng, những lời ấy sau này đều vô cùng hữu ích với mình.
Thần Nhứ chưa khỏi bệnh, đại lễ sắc phong thái tử phi cũng đã cử hành. May mà thân phận Thần Nhứ đặc biệt, không cần đi dự lễ, cũng bớt bị giày vò. Nhưng mà Cảnh Hàm U nhất định phải tham gia, cho nên trong tẩm điện cung Vũ Yên chỉ còn một mình Thần Nhứ.
Bởi vì bệnh còn chưa hết, Thần Nhứ không dám bất cẩn quá mức, lúc này đang ôm chăn mền ngồi trên giường. Nàng vừa mới uống thuốc, trong tẩm điện còn thoảng mùi thuốc, ngửi không dễ chịu.
Ngồi một mình, nàng bỗng cười lên. Nghĩ rằng mình ở hậu cung nước Lịch lấy bản thân làm kế, khiến người vào tròng. Nếu có một ngày thành công giành lại đất nước, không biết sử quan đời sau sẽ viết về nàng thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là câu chuyện nàng bán nước cầu vinh, lấy sắc hầu người.
Công tội ngàn thu, đời sau bàn tán. Cho tới bây giờ nàng chưa từng để ý mấy thứ ấy.
Thần Nhứ xoay xoay cổ tay của mình, hơi đau, hơi vô lực. Suy cho cùng vẫn bệnh một khoảng thời gian rất dài, xem ra muốn khôi phục thể lực cũng không dễ dàng.
Lúc này cửa mở ra. Tái Phúc bưng một cái bình cắm đầy hoa tươi đến. "Quận chúa, không phải người ngại một phòng đầy mùi thuốc sao? Nô tỳ tìm ít hoa tươi, giúp người xua mùi thuốc."
Dịch Già Mạc Ly gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thần Nhứ hít thở có hơi gấp rút, "Đại tỷ, tỷ bệnh lâu như vậy mà vẫn chưa tốt lên ạ?"
"Thái y nói ta tĩnh dưỡng sẽ khoẻ, không sao." Thần Nhứ duỗi bàn tay hình dáng gầy gò vỗ vỗ Dịch Già Mạc Ly, "Muội bình an, ta cuối cùng có thể buông xuống một nửa trái tim."
Dịch Già Mạc Ly cúi đầu, "Đại tỷ, lúc trước là do muội không hiểu chuyện, về sau sẽ không."
Thần Nhứ có chút vui mừng. Lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Nàng sớm đã không thèm để ý đến những tổn thương trước kia.
Đưa tiễn Dịch Già Mạc Ly, Thần Nhứ đưa tay sờ trán mình, âm ấm. Nàng cau mày, bệnh này mãi không đỡ, thực sự có hơi trễ nải chuyện.
"Quận chúa, thân thể người yếu ớt. Chậm rãi dưỡng bệnh, tuyệt đối đừng nóng vội." Linh Âm ở bên cạnh khuyên.
"Sao ta không vội được? Nước Phong và nước lịch liên minh thì sẽ trực tiếp ổn định chiến tuyến phương bắc. Cuộc thông gia này, dù thế nào cũng không thể thành công!" Thần Nhứ nói xong câu đó, thở hổn hển. Nàng lựa chọn thản nhiên tiếp nhận thân thể đã mất đi nội lực, thế nhưng đối mặt với tình huống lưu luyến giường bệnh như bây giờ, nàng cũng có ít bất đắc dĩ.
Linh Âm cắn cắn môi. "Quận chúa, có câu nô tỳ không nên nói. Khi trước người giết thái tử nước Vân, phá hủy thông gia của nước Lịch và nước Vân. Lần này Nhu Gia công chúa tất nhiên sẽ chú ý người hơn, người phải ngàn vạn thận trọng!"
Một câu ngược lại là nhắc nhở Thần Nhứ. Nàng đã bệnh nhiều ngày, Cảnh Hàm U vẫn luôn ở bên cạnh nàng, thậm chí vì thế không tiếc chậm trễ công sự. Hôm nay cũng vì chính sự chồng chất đến thực sự quá nhiều mới xuất cung đi xử lý.
"Ý của ngươi là…" Ánh mắt Thần Nhứ đột nhiên sắc bén.
Linh Âm vội vàng khoát tay. "Nô tỳ không có ý gì, chỉ hi vọng quận chúa làm việc thận trọng. Một khi bị Nhu Gia công chúa phát hiện mục đích, sợ là người lại phải nếm mùi đau khổ."
Thần Nhứ trầm tư một lát, đột nhiên ngửa đầu thở dài. Cái gọi là tình ý, chung quy là xây dựng trên ích lợi quốc gia. Bệnh của nàng cứ không tốt không xấu kéo dài, nghĩ đến chắc là Cảnh Hàm U bảo thái y động tay động chân.
Nàng cuối cùng không tài nào hoàn toàn tín nhiệm ta, vậy thì nói đến thổ lộ tâm tình gì?
Nhưng ngẫm lại, mình cũng có đáng giá để nàng ấy tín nhiệm đâu?
Thần Nhứ cười, cười mà sống mũi có hơi cay. Thôi, nàng và ta cuối cùng đều là công chúa, một người Trấn quốc, một người chưởng binh, nước ở trên nhà, nhà ở trên người. Vậy cứ để chúng ta chờ xem, cuộc thông gia này, nước Lịch của nàng đến cùng có thể thành công hay không?
Đội ngũ đón dâu của nước Lịch bình an đón An Hà công chúa Lục Lăng Hàn về. Trên đường đi càng cẩn thận gấp đôi, rốt cục an ổn đến đế đô. Hoàng cung trang trí đổi mới hoàn toàn vì nghênh đón công chúa nước Phong đường xa mà đến, khắp nơi đều là bóng dáng bận rộn của cung nhân.
Cảnh Hàm U cùng Thần Nhứ ra ngoài ngồi ở hành lang cung Vũ Yên. Xuyên qua cổng lớn mở rộng của cung Vũ Yên, có thể trông thấy cảnh tượng bộn bề bên ngoài.
"Một công chúa nước Phong mà thôi, lần này nước Lịch các nàng không phải quá long trọng sao?" Thần Nhứ hỏi.
"Tuy chỉ là một công chúa nhưng đến cùng là thái tử chính phi, tương lai sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, phụ hoàng bảo không được qua loa. Hơn nữa đại tỷ sắp phải tới nước Phong, chúng ta coi trọng như vậy, cũng là hi vọng nước Phong có thể hậu đãi đại tỷ." Gần đây Cảnh Hàm U cũng bận. Công chúa nước Phong đến đế đô nước Lịch, mọi công tác an toàn bảo vệ đều qua tay nàng. Nếu không phải trong lòng còn nhớ Thần Nhứ, chỉ sợ càng khó gặp mặt hơn.
"Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Ân Khang công chúa mặc dù địa vị không cao, nhưng hoàng thượng đối đãi ngài ấy cũng xem như không tệ." Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U bên cạnh, "Nàng là đích công chúa, không biết tương lai hòa thân sẽ là thịnh cảnh gì đây?"
Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, "Chuyện của ta sau này hãy nói."
Thần Nhứ cười, "Nói hay không cũng chẳng làm gì được, dẫu sao nàng vẫn phải gả đi."
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U không muốn nhắc đến đề tài ấy.
"Khụ khụ…" Thần Nhứ đột ngột ho khan. Cảnh Hàm U vội vàng cầm khăn tới, Thần Nhứ ho một hồi lâu, dần dần bình phục lại, cả người đều mất sức.
Cảnh Hàm U kéo nàng đứng dậy, "Bên ngoài vẫn lạnh lắm, chúng ta vào nhà."
Hai người đứng dậy trở về tẩm điện. Trần Tâm đi theo sau Cảnh Hàm U phát hiện khăn trong tay Thần Nhứ rơi xuống đất, hiển nhiên hai vị chủ tử phía trước đều không chú ý.
Trần Tâm nhặt khăn, đang chuẩn bị giao cho tiểu cung nữ giặt sạch cất kỹ lại vô tình phát hiện trên cái khăn vậy mà dính vết máu. Đây nhất định là vừa rồi Thần Nhứ ho ra. Nhận thức được điều đó, Trần Tâm sợ đến mức biến sắc, phải biết ho ra máu thế nhưng là bệnh nặng khó lường.
Cảnh Hàm U để Thần Nhứ nằm trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng. "Bệnh của nàng còn phải dưỡng một thời gian, chẳng biết bao lâu mới khoẻ nữa."
Thần Nhứ mệt mỏi, mí mắt hơi nặng. "Cứ nằm mãi như thế, ta sợ về sau xuống giường cũng khó khăn."
"Không đâu, nàng đừng nói bậy." Cảnh Hàm U dỗ dành, rất nhanh Thần Nhứ đã ngủ mất.
Ngắm dung nhan trầm tĩnh lúc ngủ của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U mê muội vươn tay sờ lên. Xúc cảm tinh tế, đầu ngón tay run rẩy, trái tim run rẩy. "Nàng sẽ khá hơn, ta cam đoan."
Cảnh Hàm U ra tẩm điện, Trần Tâm lập tức đưa khăn tới.
"Sao lại thế này?" Đôi mắt Cảnh Hàm U mở to.
"Nô tỳ... Nô tỳ cũng không hay." Trần Tâm cúi đầu, không dám không đáp.
"Lập tức đi thăm dò rõ ràng." Vừa vội vừa giận, Cảnh Hàm U ngược lại tỉnh táo.
"Vâng." Trần Tâm chẳng dám thất lễ. Nàng đi theo Cảnh Hàm U lâu ngày, bao gồm cả những năm Cảnh Hàm U ở thư viện, cho nên nàng không chút lạ lẫm với Thần Nhứ. Nàng quá rõ ràng chủ tử của mình mê muội Di Mẫn công chúa đến cỡ nào. Nếu Thần Nhứ xảy ra chuyện, nàng không dám tưởng tượng công chúa sẽ làm ra việc gì.
Thái y viện.
Trần thái y luôn chữa bệnh cho Thần Nhứ vừa đi xem mạch cho một mỹ nhân về, mới vào cửa đã thấy Trần Tâm ngồi trên ghế chờ hắn.
"Trần Tâm cô nương." Hắn không dám đắc tội cung nữ thiếp thân của Nhu Gia công chúa.
"Trần thái y." Trần Tâm vội vàng đứng dậy hành lễ. "Công chúa sai ta tới hỏi về bệnh tình của Thuận Ân quận chúa."
Trần thái y nghe xong tức khắc yên tâm. "Thuận Ân quận chúa chỉ bị cảm thôi. Hiện tại dù kéo dài hơi lâu nhưng cũng không có gì đáng ngại. Chỉ cần một câu của công chúa, vi thần sẽ khai một đơn thuốc, bệnh của quận chúa sẽ khỏi ngay."
Trần Tâm gật đầu, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực áo, thả lên mặt bàn. "Làm phiền Trần thái y giải thích đây là thế nào?"
Trần thái y liếc mắt liền thấy vết máu lấm tấm trên khăn lụa thượng hạng. "Ho ra ư?"
Trần Tâm gật đầu.
Sắc mặt của Trần thái y thoáng chốc biến đổi, lập tức kêu dược đồng bưng hòm thuốc lên, bảo: "Trần Tâm cô nương, bây giờ chúng ta đi xem Thuận Ân quận chúa."
Trong cung Vũ Yên, Thần Nhứ bị tiếng bước chân của rất nhiều người đánh thức. Nàng mở to mắt, trông thấy Trần thái y đi đến.
"Đánh thức nàng rồi?" Cảnh Hàm U đỡ nàng dậy trước.
"Ta cũng vừa tỉnh, cả ngày nằm trên giường, nào buồn ngủ nhiều đến vậy?" Linh Âm giúp Thần Nhứ khoác y phục.
Trần thái y tới bắt mạch. "Quận chúa, gần đây người có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Thần Nhứ lắc đầu. "Giống lúc trước thôi, nhưng mấy ngày nay ho hơi nhiều."
Trần thái y bắt mạch xong, mời Cảnh Hàm U ra ngoài nói chuyện.
"Nàng ấy ho ra máu là sao?" Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt Cảnh Hàm U liền trầm xuống.
"Bẩm công chúa, quận chúa… bệnh của quận chúa đột nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Theo vi thần thấy, bệnh tình của quận chúa không nên kéo nữa."
Trước đó đúng là Cảnh Hàm U bảo Trần thái y trì hoãn thời gian Thần Nhứ khỏi hẳn. Đúng như Linh Âm phỏng đoán, lúc trước Thần Nhứ phá hỏng thông gia của nước Lịch và nước Vân, chuyện ấy Cảnh Hàm U không thể không phòng. Thế nhưng bây giờ nàng đâu còn nhớ được mấy thứ đó? Khi trước nàng liên tục xác nhận với Trần thái y sẽ không lưu lại mầm bệnh mới quyết định làm vậy. Đối mặt với cục diện hiện giờ, nàng sớm đã đau lòng không thôi.
"Ta muốn nàng ấy lập tức khoẻ."
"Vâng, vi thần đi kê đơn ạ." Trần thái y không dám thất lễ.
Trong tẩm điện, sắc mặt Thần Nhứ tái nhợt, hơi thở dồn dập, nhưng trong lòng lại bình ổn. Khổ nhục kế này dường như sắp có hiệu quả rồi.
Linh Âm đau lòng nhìn cô gái yếu ớt trên giường, chỉ có nàng biết, quận chúa đã làm bao nhiêu chuyện có hại với cơ thể để bệnh trở nặng hơn.
"Quận chúa quá nhẫn tâm với bản thân!" Cặp mắt Linh Âm rưng rưng.
Thần Nhứ nhếch môi lắc đầu. "Mình nhẫn tâm với mình, cùng lắm là chịu chút khổ trên người, trong lòng thì luôn luôn bình tĩnh. Nếu là người cạnh bên nhẫn tâm với ta, chỉ sợ phải chịu nhiều khổ hơn nữa. Linh Âm, cuộc sống chẳng qua là một lựa chọn. Có đôi khi chọn bên nào cũng là đớn đau, vậy ta chỉ có thể chọn bên ít khổ sở hơn." Nàng nhìn Linh Âm, cười cười, "Nhớ kỹ, càng là lựa chọn thống khổ, càng phải nhanh chóng quyết định, đây mới là phương pháp tốt nhất để thoát khỏi nỗi đau."
"Nô tỳ nhớ rõ." Linh Âm biết Thần Nhứ giảng rất nhiều đạo lý nàng đều không hiểu, ít nhất là hiện tại không hiểu. Nhưng chẳng sao cả, nàng sẽ ghi tạc trong lòng mỗi một câu nói của Thần Nhứ, nàng tin tưởng, những lời ấy sau này đều vô cùng hữu ích với mình.
Thần Nhứ chưa khỏi bệnh, đại lễ sắc phong thái tử phi cũng đã cử hành. May mà thân phận Thần Nhứ đặc biệt, không cần đi dự lễ, cũng bớt bị giày vò. Nhưng mà Cảnh Hàm U nhất định phải tham gia, cho nên trong tẩm điện cung Vũ Yên chỉ còn một mình Thần Nhứ.
Bởi vì bệnh còn chưa hết, Thần Nhứ không dám bất cẩn quá mức, lúc này đang ôm chăn mền ngồi trên giường. Nàng vừa mới uống thuốc, trong tẩm điện còn thoảng mùi thuốc, ngửi không dễ chịu.
Ngồi một mình, nàng bỗng cười lên. Nghĩ rằng mình ở hậu cung nước Lịch lấy bản thân làm kế, khiến người vào tròng. Nếu có một ngày thành công giành lại đất nước, không biết sử quan đời sau sẽ viết về nàng thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là câu chuyện nàng bán nước cầu vinh, lấy sắc hầu người.
Công tội ngàn thu, đời sau bàn tán. Cho tới bây giờ nàng chưa từng để ý mấy thứ ấy.
Thần Nhứ xoay xoay cổ tay của mình, hơi đau, hơi vô lực. Suy cho cùng vẫn bệnh một khoảng thời gian rất dài, xem ra muốn khôi phục thể lực cũng không dễ dàng.
Lúc này cửa mở ra. Tái Phúc bưng một cái bình cắm đầy hoa tươi đến. "Quận chúa, không phải người ngại một phòng đầy mùi thuốc sao? Nô tỳ tìm ít hoa tươi, giúp người xua mùi thuốc."