• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuệ tài nhân ở cung Vân Hòa, cùng sống trong cung còn có Lưu tài nhân và Chu tài nhân. Người có phân vị thấp như bọn họ không có tư cách một người một cung. Tuệ tài nhân vốn chỉ là một bảo lâm *, vì sinh được Giác An công chúa nên mới được phong làm tài nhân, cũng ban phong hiệu * là "Tuệ". Địa vị cao hơn hai vị tài nhân không có phong hiệu kia một bậc, do đó được ở trong chính điện cung Vân Hòa.

* bảo lâm: một chức trong hậu cung, nhỏ hơn tài nhân

* phong hiệu: danh xưng được vua ban cho

Trước khi đến, Thần Nhứ đã phái người sang thông báo, nên lúc nàng vừa tiến vào cung Vân Hòa, đã thấy Giác An công chúa chạy đến ôm chân của nàng, "Đã lâu rồi Thần Nhứ tỷ tỷ không đến thăm Giác An." Miệng nhỏ phấn nộn cong lên, vô cùng đáng yêu.

Thần Nhứ xoay người ôm bé, cười nói: "Công chúa có nhớ ta không?"

Giác An công chúa không ngừng gật đầu. Lúc này, Tuệ tài nhân cũng đi ra, cười nói: "Giác An vẫn luôn nhắc đến quận chúa, đúng là quá nhớ rồi."

"Ta cũng rất nhớ công chúa. Đáng tiếc Nhu Gia công chúa luôn không cho phép ta ra ngoài, hôm nay mới khai ân thả ta." Nàng vừa nói vừa ôm Giác An công vào chính điện.

Một canh giờ tiếp theo, Thần Nhứ thật sự chỉ đọc sách viết chữ cùng Giác An công chúa, cũng không làm chuyện gì khác.

"Quận chúa, nghỉ ngơi chút đi." Tuệ tài nhân tự mình rót chén trà đưa cho Thần Nhứ. "Chắc quận chúa chưa biết, năm ngày trước Chu tiệp dư phạm vào điều kỵ của quý phi * nương nương, ồn ào đến tai hoàng thượng nên bị giáng chức, bây giờ cũng là tài nhân."

* quý phi: đứng đầu hàng phi (nếu triều đại ấy không có hoàng quý phi), trong truyện thì chức này chỉ sau hoàng hậu.

Thần Nhứ nhận chén trà, cúi đầu uống một ngụm. "Trong cung có rất nhiều quy củ, phạm vào cấm kỵ gì cũng là bình thường. Tuy tiệp dư không tính là một chức vị cao quý gì, nhưng theo quy định thì có thể sống một mình một cung." Ánh mắt của nàng rơi vào người Giác An công chúa, "Công chúa càng lúc càng lớn, cũng nên có một môi trường an tĩnh để đọc sách."

Tuệ tài nhân ôm Giác An công chúa, "Quận chúa chịu dạy Giác An, nó chắc sẽ thành tài."

Thần Nhứ cầm khăn lau khóe miệng. Con ngươi sáng ngời nhìn mặt trời dần ngả về tây ngoài cửa sổ, hững hờ nói: "Phạm vào cấm kỵ, nhưng thật ra là theo ý *."

* từ gốc: đầu kỳ sở hảo, nghĩa là theo ý muốn, hợp lòng người khác. Nhưng nếu dịch theo từng chữ là bỏ ở nơi này là được, mà Chu tài nhân thì bị giáng chức phải vào ở cung Vân Hòa.

Thần Nhứ vừa ra chính điện cung Vân Hòa đã thấy Chu tài nhân ngồi ở cổng thắt nút hoa mai cùng các cung nữ. Nàng không phải người thất lễ, hành lễ với Chu tài nhân, lúc đứng dậy lại nghe Chu tài nhân nói: "Thuận Ân quận chúa đến dạy Giác An công chúa múa sao?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, các cung nữ bên cạnh nàng ta đều cười theo.

Hiển nhiên, Chu tài nhân đang giễu cợt chuyện Thần Nhứ lên múa như vũ cơ vào Thiên thu đản, cũng là một câu hai ý châm chọc Giác An công chúa mời nàng đến dạy, tương lai cũng sẽ không ra gì.

Thần Nhứ nghe lời này cũng không tức giận, cười nói: "Chu tài nhân nói đùa. Giác An công chúa là nữ nhi của hoàng thượng mà." Nàng ung dung mà đáp trả lời châm chọc Giác An công chúa. Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, huống hồ là một công chúa.

Chu tài nhân "Hừ" một tiếng, nhưng cũng không dám nói lại cái gì. Phân vị của nàng ta không cao, không dám lỗ mãng quá mức.

Ra khỏi cung Vân Hòa, đi qua hai tòa cung điện, phía trước là cung Đoan Hoa của hoàng hậu. Thần Nhứ đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức, lúc sắp đi qua lại trông thấy hai cung nữ bước ra từ cung Đoan Hoa. Dù không biết đối phương là ai, nhưng dựa theo thân phận của Thần Nhứ, né tránh luôn luôn không sai.



Ai ngờ, nàng muốn tránh, đối phương lại chủ động tìm tới cửa.

"Không nghĩ tới lại gặp được tỷ ở đây." Dịch Già Mạc Ly nhìn Thần Nhứ, một tháng không gặp, sắc mặt nàng hồng nhuận hơn rất nhiều, càng nhìn càng không vừa mắt.

Sau Thiên thu đản, người bị chế giễu không chỉ có Thần Nhứ, trắc phi thái tử Dịch Già hoàng tộc như nàng ta cũng thường xuyên bị người khác nói lời châm chọc. Người nước Lịch đã nhận định, Dịch Già hoàng tộc bọn họ đều không có khí khái. Nhưng Dịch Già Mạc Ly biết, không phải như vậy, chỉ có một mình Thần Nhứ là không có khí khái mà thôi.

Sắc mặt Thần Nhứ bình tĩnh, hành lễ, yên lặng lui qua một bên, chờ Dịch Già Mạc Ly rời đi.

"Xem ra, thời gian này tỷ sống không tệ." Dịch Già Mạc Ly nhìn ra, thân thể Thần Nhứ đã nở nang hơn chút. Lúc trước Thần Nhứ gầy muốn trơ xương, lúc này ngược lại có chút thịt, cũng càng xinh đẹp động lòng người.

"Ta không cần lục đục tranh đấu, cũng không cần lấy sắc tranh sủng, thời gian trôi qua nhàn hạ, đương nhiên sống không tệ." Thần Nhứ cúi đầu, vẻ mặt kính cẩn. Nhưng lời nói của nàng lại không khách khí chút nào.

Dịch Già Mạc Ly trừng mắt nhìn nàng một hồi, "Ta sống khổ cực. Nhưng ta khổ cực như vậy là do ai làm nên? Nếu không phải ngươi dâng ra đế đô, hiện giờ ta vẫn sẽ là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng." Nàng ta quyến rũ thái tử, trở thành trắc phi, trong lòng cũng không cam. Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất nàng ta có thể giành lấy. Lúc một người phòng không gối chiếc, nàng ta cũng thường hay tưởng tượng, nếu nước Dịch không mất, mình vẫn là Thuận Xương công chúa ngàn vạn vinh sủng kia… Đáng tiếc, hết thảy chỉ là "nếu như".

Nghe thấy mấy lời này, Thần Nhứ hơi đau lòng người ngũ muội này. Nàng vì ý muốn riêng mà đưa Tĩnh Lan đi, nhưng lại không có cách nào đưa những muội muội khác đi. Đường đường là công chúa giờ lại biến thành đồ chơi của người nước Lịch, khổ sở trong lòng các muội muội, sao nàng lại không biết? Chính mình cũng không phải là một món đồ chơi sao?

"Mạc Ly…" Một tiếng kêu của nàng, hoàn toàn đốt lên lửa giận của Dịch Già Mạc Ly.

"Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy! Nếu không phải ngươi tham sống sợ chết, hiến thành bán nước, ta cũng sẽ không luân lạc tới bước đường này! Nếu không phải ngươi a dua nịnh nọt, cam tâm khiêu vũ, ta cũng sẽ không bị trắc phi khác của thái tử điện hạ chế giễu! Dịch Già Thần Nhứ, vì sao ngươi còn sống? Vì cái gì mà ngươi còn có mặt mũi sống?" Nàng ta càng nói càng tức, thế mà giơ tay hướng về gương mặt Thần Nhứ.

Ánh mắt Thần Nhứ lóe lên, đưa tay tóm lấy cổ tay nàng ta.

Dịch Già Mạc Ly sửng sốt, nàng ta không nghĩ tới Thần Nhứ dám bắt cổ tay nàng ta, ngăn lại cái tát này. "Lớn mật! Hiện tại ngươi có thân phận gì? Vậy mà dám phản kháng ta!"

Tay Thần Nhứ vừa dùng lực, Dịch Già Mạc Ly liền lảo đảo. "Mạc Ly, ta phản kháng muội, vì muội là muội muội của ta, ta không thể trơ mắt nhìn muội phạm sai lầm. Nếu ta muốn hại muội, ta sẽ nhận một cái tát của muội, sau đó nhìn muội bị thái tử vứt bỏ. Muội là nữ nhi của phụ hoàng, đừng làm mất mặt Dịch Già hoàng tộc!"

Nàng rốt cuộc buông tay, Dịch Già Mạc Ly lập tức đứng ra xa, không dám đến gần nữa. Lúc này Dịch Già Mạc Ly mới nhớ, người đại tỷ này thế nhưng biết võ công. Dù nghe nói đã bị hoàng đế dùng rượu độc phế đi, nhưng hiện tại xem ra, vẫn đủ để đối phó với một nữ tử yếu đuối như nàng ta.

Nhìn đoàn người đi xa, Thần Nhứ bất đắc dĩ thở dài.

Tái Phúc đi tới, rụt rè hỏi: "Quận chúa, người không sao chứ?" Vừa rồi nàng chứng kiến cảnh tượng giương cung bạt kiếm kia, bị dọa đến không dám đi qua.

"Không sao, trở về thôi."

Trong cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U rất nhanh liền nhận được tin tức. Lúc này, Thần Nhứ đang ở trong sân tự điều chế hương cao, hương thơm ngập tràn cả sân, người ngửi được đều say mê.

Cảnh Hàm U ra khỏi thư phòng, dường như muốn đi ra ngoài. Thần Nhứ lại hỏi: "Nàng đi đâu vậy?" Mí mắt nàng không nhấc lên, vẫn chuyên chú vào động tác trên tay.

"Đi ra ngoài một chuyến." Cảnh Hàm U rõ ràng không muốn nhiều lời.

"Đi cung Đức Xương sao?" Thần Nhứ rốt cuộc dừng động tác, đem nước hoa hương cao giao cho cung nữ ở bên, nàng đi đến trước mặt Cảnh Hàm U.



Cảnh Hàm U không nói gì, xem như là đúng.

"Đó là muội muội của ta. Dù muội ấy làm cái gì, ta cũng sẽ không trách muội ấy." Từ chuyện của Chu tiệp dư, nàng đoán ra nhất định là Cảnh Hàm U gây nên. Bây giờ chuyện của nàng và Mạc Ly chắc chắn không gạt được Cảnh Hàm U, nếu là người ngoài nàng cũng sẽ không để ý, ngược lại để cho Cảnh Hàm U đi giày vò. Nhưng kia là muội muội của nàng, như nàng đã nói, phản kháng là vì cứu muội ấy. Nàng không muốn vì mình mà Mạc Ly bị Cảnh Hàm U trả thù.

"Đó là suy nghĩ của nàng. Trước đó, ta đã bỏ qua cho nàng ta một lần, lần này dù sao cũng nên cho nàng ta nếm thử chút dạy dỗ." Cảnh Hàm U không có ý định buông tha. Đối với Dịch Già Mạc Ly, nàng thực sự không có ấn tượng tốt gì. Vừa thấy mặt đã thiếu chút hạ độc chết Thần Nhứ, hôm nay lại gây sự, nữ nhân này còn tưởng đây là hoàng cung nước Dịch của nàng ta hay sao?

Thần Nhứ đưa tay nắm chặt tay của Cảnh Hàm U, "Ta chịu khổ cũng không thèm để ý, nàng lại chuyện bé xé ra to." Bộ dáng xinh đẹp kia quả thực là đang làm nũng.

Cảnh Hàm U quay mặt sang chỗ khác, nàng thực sự không có chút sức chống cực với bộ dáng này của Thần Nhứ.

"Nếu nàng thật sự rảnh rỗi, chi bằng điều chế hương cao cùng ta. Cả ngày ngồi trong thư phòng, nàng thật không chê buồn bực sao?" Cao giọng âm cuối, dường như xem thấu sự né tránh của Cảnh Hàm U với nàng. Nàng biết, loại né tránh này hoàn toàn nói lên sự quan tâm của Cảnh Hàm U với nàng.

Cảnh Hàm U trở tay giữ chặt tay Thần Nhứ, đặt tại chóp mũi mà ngửi ngửi, cau mày nói: "Hương này quá nồng. Ta vẫn thích hương cỏ Uẩn Kết trên người nàng hơn."

"Cỏ Uẩn Kết chỉ sinh trưởng ở biên giới phía Tây của nước Dịch. Bây giờ, cũng không còn ai đi hái cho ta." Thần Nhứ khẽ than.

Cảnh Hàm U kéo nàng vào trong lồng ngực, "Còn có ta."

Thần Nhứ ngẩng đầu, trong con ngươi ngập tràn ánh sáng óng ánh. Cảnh Hàm U không biết như vậy có tính là nồng tình hay không, nàng chỉ biết, mình trốn không thoát đôi mắt này.

Cuối cùng, Cảnh Hàm U cũng không ra ngoài. Trong thư phòng, Thần Nhứ ngồi trong lòng Cảnh Hàm U, tay cầm bút lại đang run rẩy. Mực nước nhỏ xuống từ đầu bút, lưu lại từng vết mực trên giấy Tuyên Thành thượng hạng.

"Hàm U…" Giọng nói Thần Nhứ run rẩy, mang theo tiếng khóc cầu xin tha thứ.

"Viết xong chưa?" Tiếng nói của Cảnh Hàm U cũng hơi bất ổn.

"A!" Thần Nhứ nắm chặt bút trong tay, đơn giản một chữ cũng viết không ra. Giờ phút này, tay Cảnh Hàm U đang dạo chơi trên người nàng, ngẫu nhiên dùng sức một cái, liền khiến nàng chịu không nổi kêu thành tiếng.

"Nàng đã đồng ý với ta, chỉ cần ta bỏ qua cho Dịch Già Mạc Ly, nàng sẽ thay ta chép kinh Pháp Hoa * một lần." Cảnh Hàm U cười nói.

* kinh Pháp Hoa: Kinh Diệu Pháp Liên Hoa hay còn gọi là kinh Pháp Hoa, một trong những bài kinh Đại Thừa quan trọng nhất trong Phật giáo. Tương truyền, kinh Pháp Hoa được Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết giảng trên đỉnh núi Linh Thứu trước khi ngài nhập Niết Bàn.

Thần Nhứ biết nàng đang tức giận, giận mình niệm tình với Dịch Già Mạc Ly. Thần Nhứ đặt bút xuống, quay đầu lại, chủ động hôn lên môi Cảnh Hàm U.

__________

Editor có lời muốn nói: Suy cho cùng Mạc Ly cũng là người đáng thương (và đáng trách nữa). Cái sai lớn nhất của nàng ta là trách nhầm người, đi nhầm đường. Nước mất không phải do sai lầm của nàng ta, cũng không phải do Thần Nhứ, cũng không phải do lê dân bách tính, vậy mà mọi đau khổ chiến tranh lại bắt họ chịu. Tác giả đã lấy câu chuyện gian nan của Thần Nhứ, của các nhân vật khác để làm ví dụ, lên án chiến tranh phi nghĩa như thế nào. Hề nghĩ, đây là giá trị nhân văn mà tác giả ngấm ngầm gửi gấm đến người đọc.

P/S: Chỉ hai ba tuần nữa là Hề thi học kỳ rồi nên có thể dừng/ít ra truyện trong khoảng thời gian ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK