Cung Đức Xương.
Phụng Linh dẫn theo thái giám cung nữ thay mặt hoàng hậu đến thăm bệnh, thuận tiện gọi thái tử đi. Bấy giờ Lục Lăng Hàn đang nằm trên giường, Dịch Già Mạc Ly ở một bên.
Phụng Linh truyền khẩu dụ của hoàng hậu lệnh Lục Lăng Hàn an tâm tĩnh dưỡng, lại đưa dược liệu và đồ bổ rồi mới quay đầu nói với Dịch Già Mạc Ly: "Trắc phi nương nương, người là người có thai, nên đi về nghỉ ngơi thì hơn. Ở đây có nô tỳ."
Dịch Già Mạc Ly xuất thân hoàng thất, khả năng nghe lời đoán ý không tồi. Nghe câu này liền hiểu Phụng Linh có lời muốn nói, thế là đứng dậy hành lễ cáo lui với Lục Lăng Hàn.
Phụng Linh cho lui những người khác, cười nói: "Thái tử phi nương nương đúng là ngã không nhẹ. Hoàng hậu nương nương nghe xong đau lòng cực kỳ, vội vàng sai nô tỳ đưa đồ qua. Mấy ngày nay hoàng hậu nương nương tâm thần không yên, ngủ cũng ít, thực sự vì hậu cung mà bận tâm quá nhiều. Thái tử phi nương nương luôn luôn là người hiếu thuận, săn sóc nhất, lúc này tuyệt đối không nên gây sự mới tốt."
Lục Lăng Hàn nghe xong liền lạnh mặt, "Phụng Linh cô cô nói lời này rất kỳ quái, bổn cung vô duyên vô cớ ngã gãy chân, chẳng lẽ lại là bổn cung gây sự?"
Phụng Linh thấy ả không muốn giảng hoà cũng ngừng cười, "Nương nương, người muốn tra hung thủ hại người té ngã, Nhu Gia công chúa cũng muốn tra chuyện Thuận Ân quận chúa bị ám sát, như vậy hậu cung sẽ không được thanh tịnh. Hoàng hậu nương nương vốn muốn kiềm chế không cho Nhu Gia công chúa tra, đều là con cái của hoàng hậu nương nương, nếu người không chịu dừng tay, hoàng hậu nương nương đương nhiên cũng sẽ không bất công. Nếu người muốn tra thì cứ tra, hoàng hậu nương nương thương người nhất, chắc chắn sẽ không để người chịu oan."
Ý vị uy hiếp trong lời này quá rõ ràng. Lục Lăng Hàn biết tất nhiên là Cảnh Hàm U ra tay làm mình bị thương, ả vốn định tra ra chứng cứ để bán Cảnh Hàm U một ân tình. Dù sao Cảnh Hàm U tay cầm binh quyền, là trợ lực bảo đảm lớn nhất của thái tử. Việc ả thương tổn Thần Nhứ lúc trước không gạt được Cảnh Hàm U, ả sợ bây giờ nàng ta sẽ làm khó dễ thái tử. Hiện tại hoàng hậu không cho ả tra, hiển nhiên là muốn bảo vệ Cảnh Hàm U, có lẽ mình chỉ có thể dừng tay.
"Xin Phụng Linh cô cô trở lại bẩm báo mẫu hậu, bổn cung cảm kích tấm lòng thương yêu của mẫu hậu, tự nhiên sẽ nghe lời." Lục Lăng Hàn cúi đầu, dáng vẻ cung kính ngoan ngoãn.
Phụng Linh nghe được, hành lễ xin cáo lui.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu để thái tử quỳ trên mặt đất được một nén nhang mới cho hắn đứng lên. "Con nghĩ ra lý do tại sao bổn cung phạt con chưa?"
Thái tử đáp: "Bẩm mẫu hậu, là nhi thần sai, nhi thần đã không bảo vệ tốt thái tử phi, để nàng ấy bị thương."
Hoàng hậu lắc đầu một cái. "Ngu xuẩn! Con thật sự không biết hậu cung của con loạn thế nào ư?"
Thái tử nghe thì ngẩn ra. Các phi tử của hắn luôn luôn hòa thuận, đặc biệt là sau khi Lục Lăng Hàn gả tới, đâu đâu cũng tươi cười đón chào. Dịch Già Mạc Ly có bầu cũng không thấy nàng ấy dùng thủ đoạn gì, thực sự hiếm thấy.
Thấy thái tử hoàn toàn không hiểu, hoàng hậu càng thêm tức giận, "Chính phi của con là phụ hoàng mẫu hậu cho con chọn, bây giờ xem ra, đúng là một người đáng phiền lòng. Đồng nhi, con là trữ quân tương lai, lúc phóng mắt ra tiền triều thì cũng phải lưu tâm hậu cung. Thê thiếp của con phải phân ưu giải nạn cho con, không phải gây chuyện thị phi cho con."
Thái tử thực sự không hiểu, vừa định mở miệng hỏi đã bị hoàng hậu xua tay ngăn. "Con trở về suy nghĩ thật kỹ lời mẫu hậu nói, ngẫm rõ hẵng quay lại hồi đáp."
Thái tử ra khỏi cung Đoan Hoa rồi mà đầu óc vẫn mơ hồ. Thấy Cảnh Hàm U đi tới, hai người chào hỏi, sau đó Cảnh Hàm U đến gặp Hoàng hậu.
"Nhu Gia, lần này chắc con cũng hả giận rồi. Mẫu hậu hiểu tâm tư của con, phen này cũng không có ý định truy cứu. Tuy nhiên chỉ một lần thôi. Lục thị dù có sai thì vẫn là thái tử chính phi, là tẩu tử của con, thê tử của hoàng huynh con. Nếu sau này con còn dám tùy hứng làm bậy như thế, mẫu hậu sẽ ra tay với Dịch Già Thần Nhứ. Lục thị bị thương ở đâu, Dịch Già Thần Nhứ nhất định sẽ chịu tổn thương tương tự." Hoàng hậu vậy mà nửa câu khách sáo cũng không nói.
Cảnh Hàm U gật đầu, "Nhi thần rõ. Nhưng nhi thần cũng có một câu bẩm báo mẫu hậu, sau này Thần Nhứ bị tổn thương thế nào, nhi thần chắc chắn sẽ chịu giống nàng."
Hoàng hậu lập tức nắm chặt khăn trong tay, khó thở không ngừng ho khan. Tiểu cung nữ ở bên vội vàng giúp bà thuận khí, khó lắm mới bình tĩnh lại. "Con thật sự muốn làm bổn cung tức chết ư?"
Cảnh Hàm U hành lễ, "Mẫu hậu, cái gì nhi thần cũng nghe người, chỉ có việc này là không. Miễn là Thần Nhứ bình an, nhi thần chắc chắn sẽ không ngỗ nghịch ý người nữa."
Hoàng hậu tức giận đến mức tay run rẩy, gật đầu nói: "Được, con đúng là con gái ngoan của mẫu hậu! Con lui ra đi, đừng quên ước hẹn hòa thân của con với phụ hoàng."
"Nhi thần nhớ. Nhi thần xin cáo lui."
Nhìn Cảnh Hàm U thẳng người, nhanh chân bước đi, hoàng hậu lại bắt đầu ho khan.
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ cuối cùng cũng nhận được tin Lục Lăng Hàn bị thương. Nàng bất đắc dĩ nói: "Vậy để làm gì? Chẳng qua là nhất thời ra oai."
Lâm Lang kề bên chưa kịp đáp, Cảnh Hàm U đã vào cửa, "Nàng luôn nói đó là ra oai, nhưng chính vì cái gì nàng cũng muốn nhịn, Lục Lăng Hàn mới ngông cuồng như thế." Nàng nói, xua xua tay với Lâm Lang. Lâm Lang lập tức hiểu ý lui xuống.
"Nàng là Nhu Gia công chúa, đương nhiên không sợ gì, ta thì là..." Thần Nhứ mới nói được phân nửa đã bị Cảnh Hàm U ôm vào lòng.
"Nữ nhân của ta ta bảo vệ. Nàng hứa với ta đừng tiếp tục thương tổn chính mình nữa. Nàng có mục đích gì cứ nói thẳng ra, ta sẽ cố gắng giúp nàng. Cho là nàng muốn tính kế ta thì cũng phải bảo vệ tốt bản thân." Dường như trong chớp mắt, Cảnh Hàm U đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Khoảng thời gian gần đây trạng thái của nàng và Thần Nhứ cũng không tốt, có lẽ là mấy ngày nay lo được lo mất ngược lại làm cho nàng triệt để nghĩ thông. Hà cớ lo lắng vì tương lai vô định, chỉ cần giữ lấy mỗi một ngày trước mắt, giữ lấy lẫn nhau, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Nàng đã không còn để ý việc mình có bị Thần Nhứ tính toán hay không, dù gì mình chưa bao giờ tính thắng sư tỷ, thế thì sao phải xoắn xuýt?
Thần Nhứ cảm động trong lòng nhưng không muốn biểu lộ. Nàng dùng cánh tay không bị thương ôm cổ Cảnh Hàm U, gối đầu lên vai nàng ấy, không muốn để lộ chân tình nơi đáy mắt mình. "Đứa ngốc."
Việc này tạm thời có một kết thúc. Sau một tháng, Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam của nước Phong thu được một lá thư mật đến từ nước Lịch. Xem xong, nàng trầm tư chốc lát, ngay sau đó làm ra quyết định. Trong vòng một ngày, nàng bắt đầu tìm kiếm nội gián ở trong đám người bên cạnh mình. Không quá ba ngày, nội gián đã bị đào lên.
Nhìn người cung nữ thiếp thân điềm đạm đáng yêu ở trước mắt, Lục Lăng Lam thực sự không ngờ tuỳ tùng theo mình nhiều năm thế mà lại thông đồng với tứ tỷ của mình. "Là ta đánh giá cao ngươi." Nàng cười dịu dàng, cây dao găm nạm vàng khảm ngọc trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Cung nữ quỳ xuống dập đầu, "Công chúa tha mạng! Nô tỳ tuyệt đối không phải kẻ gian! Nô tỳ bị oan!"
Lục Lăng Lam không dao động chút nào. "Lá thư ta âm thầm gửi cho Thần Nhứ sư tỷ chỉ có ba người xem qua. Hai người trước đã tự sát để chứng minh sự trong sạch. Nếu ngươi thật sự trong sạch, vậy thì tự sát đi." Nàng nói, vứt dao găm xuống bên cạnh cung nữ.
Cung nữ tiếp tục khóc lóc dập đầu, "Công chúa, nô tỳ thật sự bị oan, người phải minh xét!"
Lục Lăng Lam xoay người bước đến chỗ cái ghế, vừa đi vừa nói: "Ta chỉ tin tưởng lòng trung thành của người chết."
Tay cung nữ run rẩy nhặt dao găm trên mặt đất lên, lúc ngẩng đầu lại lộ vẻ mặt hung tợn. Lục Lăng Lam chỉ nghe tiếng gió sau lưng, nàng không buồn quay đầu lại, một thanh đoản kiếm đã trượt ra khỏi tay áo, trở tay đâm vào bụng cung nữ.
Dao găm trong tay cung nữ rơi xuống đất, người cũng chầm chậm ngã xuống.
"Vốn muốn giữ lại mạng của ngươi để đối phó tứ tỷ, đáng tiếc chính ngươi muốn chết, đừng trách ta không niệm tình chủ tớ." Lục Lăng Lam xua tay, có hai cung nữ từ ngoài đi vào, bọn họ chính là hai cung nữ thiếp thân còn lại. Cung nữ ngã trên mặt đất trợn to hai mắt, cô ta cuối cùng hiểu cái gọi là tự sát chứng minh trong sạch chỉ là lừa gạt, đáng tiếc trong lòng cô ta có quỷ, chung quy để lộ chân tướng.
Lục Lăng Lam cầm lấy một phong thư từ trên án thư, đưa cho một cung nữ thiếp thân, "Giao cho người truyền tin từ nước Lịch, đừng trì hoãn." Nàng lại dặn dò một cung nữ thiếp thân khác, "Đi gói lại cỏ Uẩn Kết ta đã chuẩn bị trước, phái người đưa đến nước Lịch giao cho Nhu Gia công chúa. Xem như ta bồi tội thay tứ tỷ."
Nghỉ ngơi mười mấy ngày, vết thương trên vai Thần Nhứ bắt đầu kết vảy. Thịt non mọc lại rất ngứa nhưng không thể lấy tay gãi. Thần Nhứ xuất thân Phi Diệp Tân, cũng không phải lần đầu tiên bị thương, thời điểm như này tuy rằng khó qua nhưng nàng đã quen rồi.
Trưa hôm nay, lúc Linh Âm bôi thuốc mỡ mờ sẹo cho Thần Nhứ thì Lâm Lang bỗng chạy vào, thở hồng hộc nói: "Quận chúa, Nhu Gia công chúa bị thương!"
Thần Nhứ cả kinh, vội vàng đứng dậy đi ra cửa xem. Mới vừa đi tới cửa đã thấy Trần Tâm đỡ Cảnh Hàm U vào, Thần Nhứ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn rõ ràng.
"Sao lại bị thương? Nàng bị thương ở đâu? Mau cho ta xem." Nàng lại hỏi Trần Tâm, "Đã mời thái y chưa?"
Trần Tâm khổ sở nói: "Công chúa không cho mời thái y."
"Nàng hồ đồ cái gì đó?" Vẻ mặt Thần Nhứ không đồng ý.
Cảnh Hàm U ngồi trên giường, xua tay ra hiệu những người khác lui xuống sau đó nắm tay Thần Nhứ, "Ta không sao.". truyện kiếm hiệp hay
"Nàng cho rằng nói như vậy thì ta sẽ an tâm?" Thần Nhứ nắm cổ tay Cảnh Hàm U cẩn thận xem mạch, nàng cau mày. "Nội lực loạn đến thế! Nàng gặp phải cao thủ ư?"
Cảnh Hàm U cười khổ, "Đúng là cao thủ."
Thần Nhứ nhìn nàng, dò xét hỏi: "Cao thủ mà ta có thể nghĩ đến trong kinh thành... là Quan Thiên Dật?"
"Nàng luôn luôn thông minh như vậy." Cảnh Hàm U chơi xấu ôm lấy nàng, đè ép toàn bộ trọng lượng cơ thể về phía nàng.
Thần Nhứ cố ôm lấy vị công chúa bị thương này, "Nàng đừng lộn xộn! Để ta xem vết thương của nàng."
"Đều là nội thương, có gì đáng xem?" Cảnh Hàm U tiếp tục chơi xấu.
Nghe nàng nói chuyện tuy rằng sức lực không đủ, nhưng vẫn tính là hơi thở trôi chảy, Thần Nhứ thoáng yên tâm. Nàng đứng dậy giúp Cảnh Hàm U cởi áo tháo giày nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng cũng bị Cảnh Hàm U kéo ngã xuống giường.
"Nàng bị thương lại không đi mời thái y, là lén lút tìm hắn luận võ ư?"
Cảnh Hàm U rốt cuộc thở dài, "Vốn là muốn xuất chiến thay nàng, không ngờ ta thật sự không phải đối thủ của hắn." Nàng trước sau khâm phục sư tỷ của mình, nhưng mỗi khi nghĩ đến võ công của mình không bằng Thần Nhứ, nàng luôn luôn không cam tâm. Lần này nàng nghĩ rằng mình thay Thần Nhứ nhận lời khiêu chiến năm đó của Quan Thiên Dật, nếu có thể thắng được, có phải là mình đã vượt qua sư tỷ của năm đó không? Cảnh Hàm U không hiểu tại sao mình lại chấp nhất như thế, có lẽ vì người sư tỷ cao thủ võ công đương niên đến cùng không trở lại được nữa.
Phụng Linh dẫn theo thái giám cung nữ thay mặt hoàng hậu đến thăm bệnh, thuận tiện gọi thái tử đi. Bấy giờ Lục Lăng Hàn đang nằm trên giường, Dịch Già Mạc Ly ở một bên.
Phụng Linh truyền khẩu dụ của hoàng hậu lệnh Lục Lăng Hàn an tâm tĩnh dưỡng, lại đưa dược liệu và đồ bổ rồi mới quay đầu nói với Dịch Già Mạc Ly: "Trắc phi nương nương, người là người có thai, nên đi về nghỉ ngơi thì hơn. Ở đây có nô tỳ."
Dịch Già Mạc Ly xuất thân hoàng thất, khả năng nghe lời đoán ý không tồi. Nghe câu này liền hiểu Phụng Linh có lời muốn nói, thế là đứng dậy hành lễ cáo lui với Lục Lăng Hàn.
Phụng Linh cho lui những người khác, cười nói: "Thái tử phi nương nương đúng là ngã không nhẹ. Hoàng hậu nương nương nghe xong đau lòng cực kỳ, vội vàng sai nô tỳ đưa đồ qua. Mấy ngày nay hoàng hậu nương nương tâm thần không yên, ngủ cũng ít, thực sự vì hậu cung mà bận tâm quá nhiều. Thái tử phi nương nương luôn luôn là người hiếu thuận, săn sóc nhất, lúc này tuyệt đối không nên gây sự mới tốt."
Lục Lăng Hàn nghe xong liền lạnh mặt, "Phụng Linh cô cô nói lời này rất kỳ quái, bổn cung vô duyên vô cớ ngã gãy chân, chẳng lẽ lại là bổn cung gây sự?"
Phụng Linh thấy ả không muốn giảng hoà cũng ngừng cười, "Nương nương, người muốn tra hung thủ hại người té ngã, Nhu Gia công chúa cũng muốn tra chuyện Thuận Ân quận chúa bị ám sát, như vậy hậu cung sẽ không được thanh tịnh. Hoàng hậu nương nương vốn muốn kiềm chế không cho Nhu Gia công chúa tra, đều là con cái của hoàng hậu nương nương, nếu người không chịu dừng tay, hoàng hậu nương nương đương nhiên cũng sẽ không bất công. Nếu người muốn tra thì cứ tra, hoàng hậu nương nương thương người nhất, chắc chắn sẽ không để người chịu oan."
Ý vị uy hiếp trong lời này quá rõ ràng. Lục Lăng Hàn biết tất nhiên là Cảnh Hàm U ra tay làm mình bị thương, ả vốn định tra ra chứng cứ để bán Cảnh Hàm U một ân tình. Dù sao Cảnh Hàm U tay cầm binh quyền, là trợ lực bảo đảm lớn nhất của thái tử. Việc ả thương tổn Thần Nhứ lúc trước không gạt được Cảnh Hàm U, ả sợ bây giờ nàng ta sẽ làm khó dễ thái tử. Hiện tại hoàng hậu không cho ả tra, hiển nhiên là muốn bảo vệ Cảnh Hàm U, có lẽ mình chỉ có thể dừng tay.
"Xin Phụng Linh cô cô trở lại bẩm báo mẫu hậu, bổn cung cảm kích tấm lòng thương yêu của mẫu hậu, tự nhiên sẽ nghe lời." Lục Lăng Hàn cúi đầu, dáng vẻ cung kính ngoan ngoãn.
Phụng Linh nghe được, hành lễ xin cáo lui.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu để thái tử quỳ trên mặt đất được một nén nhang mới cho hắn đứng lên. "Con nghĩ ra lý do tại sao bổn cung phạt con chưa?"
Thái tử đáp: "Bẩm mẫu hậu, là nhi thần sai, nhi thần đã không bảo vệ tốt thái tử phi, để nàng ấy bị thương."
Hoàng hậu lắc đầu một cái. "Ngu xuẩn! Con thật sự không biết hậu cung của con loạn thế nào ư?"
Thái tử nghe thì ngẩn ra. Các phi tử của hắn luôn luôn hòa thuận, đặc biệt là sau khi Lục Lăng Hàn gả tới, đâu đâu cũng tươi cười đón chào. Dịch Già Mạc Ly có bầu cũng không thấy nàng ấy dùng thủ đoạn gì, thực sự hiếm thấy.
Thấy thái tử hoàn toàn không hiểu, hoàng hậu càng thêm tức giận, "Chính phi của con là phụ hoàng mẫu hậu cho con chọn, bây giờ xem ra, đúng là một người đáng phiền lòng. Đồng nhi, con là trữ quân tương lai, lúc phóng mắt ra tiền triều thì cũng phải lưu tâm hậu cung. Thê thiếp của con phải phân ưu giải nạn cho con, không phải gây chuyện thị phi cho con."
Thái tử thực sự không hiểu, vừa định mở miệng hỏi đã bị hoàng hậu xua tay ngăn. "Con trở về suy nghĩ thật kỹ lời mẫu hậu nói, ngẫm rõ hẵng quay lại hồi đáp."
Thái tử ra khỏi cung Đoan Hoa rồi mà đầu óc vẫn mơ hồ. Thấy Cảnh Hàm U đi tới, hai người chào hỏi, sau đó Cảnh Hàm U đến gặp Hoàng hậu.
"Nhu Gia, lần này chắc con cũng hả giận rồi. Mẫu hậu hiểu tâm tư của con, phen này cũng không có ý định truy cứu. Tuy nhiên chỉ một lần thôi. Lục thị dù có sai thì vẫn là thái tử chính phi, là tẩu tử của con, thê tử của hoàng huynh con. Nếu sau này con còn dám tùy hứng làm bậy như thế, mẫu hậu sẽ ra tay với Dịch Già Thần Nhứ. Lục thị bị thương ở đâu, Dịch Già Thần Nhứ nhất định sẽ chịu tổn thương tương tự." Hoàng hậu vậy mà nửa câu khách sáo cũng không nói.
Cảnh Hàm U gật đầu, "Nhi thần rõ. Nhưng nhi thần cũng có một câu bẩm báo mẫu hậu, sau này Thần Nhứ bị tổn thương thế nào, nhi thần chắc chắn sẽ chịu giống nàng."
Hoàng hậu lập tức nắm chặt khăn trong tay, khó thở không ngừng ho khan. Tiểu cung nữ ở bên vội vàng giúp bà thuận khí, khó lắm mới bình tĩnh lại. "Con thật sự muốn làm bổn cung tức chết ư?"
Cảnh Hàm U hành lễ, "Mẫu hậu, cái gì nhi thần cũng nghe người, chỉ có việc này là không. Miễn là Thần Nhứ bình an, nhi thần chắc chắn sẽ không ngỗ nghịch ý người nữa."
Hoàng hậu tức giận đến mức tay run rẩy, gật đầu nói: "Được, con đúng là con gái ngoan của mẫu hậu! Con lui ra đi, đừng quên ước hẹn hòa thân của con với phụ hoàng."
"Nhi thần nhớ. Nhi thần xin cáo lui."
Nhìn Cảnh Hàm U thẳng người, nhanh chân bước đi, hoàng hậu lại bắt đầu ho khan.
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ cuối cùng cũng nhận được tin Lục Lăng Hàn bị thương. Nàng bất đắc dĩ nói: "Vậy để làm gì? Chẳng qua là nhất thời ra oai."
Lâm Lang kề bên chưa kịp đáp, Cảnh Hàm U đã vào cửa, "Nàng luôn nói đó là ra oai, nhưng chính vì cái gì nàng cũng muốn nhịn, Lục Lăng Hàn mới ngông cuồng như thế." Nàng nói, xua xua tay với Lâm Lang. Lâm Lang lập tức hiểu ý lui xuống.
"Nàng là Nhu Gia công chúa, đương nhiên không sợ gì, ta thì là..." Thần Nhứ mới nói được phân nửa đã bị Cảnh Hàm U ôm vào lòng.
"Nữ nhân của ta ta bảo vệ. Nàng hứa với ta đừng tiếp tục thương tổn chính mình nữa. Nàng có mục đích gì cứ nói thẳng ra, ta sẽ cố gắng giúp nàng. Cho là nàng muốn tính kế ta thì cũng phải bảo vệ tốt bản thân." Dường như trong chớp mắt, Cảnh Hàm U đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Khoảng thời gian gần đây trạng thái của nàng và Thần Nhứ cũng không tốt, có lẽ là mấy ngày nay lo được lo mất ngược lại làm cho nàng triệt để nghĩ thông. Hà cớ lo lắng vì tương lai vô định, chỉ cần giữ lấy mỗi một ngày trước mắt, giữ lấy lẫn nhau, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Nàng đã không còn để ý việc mình có bị Thần Nhứ tính toán hay không, dù gì mình chưa bao giờ tính thắng sư tỷ, thế thì sao phải xoắn xuýt?
Thần Nhứ cảm động trong lòng nhưng không muốn biểu lộ. Nàng dùng cánh tay không bị thương ôm cổ Cảnh Hàm U, gối đầu lên vai nàng ấy, không muốn để lộ chân tình nơi đáy mắt mình. "Đứa ngốc."
Việc này tạm thời có một kết thúc. Sau một tháng, Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam của nước Phong thu được một lá thư mật đến từ nước Lịch. Xem xong, nàng trầm tư chốc lát, ngay sau đó làm ra quyết định. Trong vòng một ngày, nàng bắt đầu tìm kiếm nội gián ở trong đám người bên cạnh mình. Không quá ba ngày, nội gián đã bị đào lên.
Nhìn người cung nữ thiếp thân điềm đạm đáng yêu ở trước mắt, Lục Lăng Lam thực sự không ngờ tuỳ tùng theo mình nhiều năm thế mà lại thông đồng với tứ tỷ của mình. "Là ta đánh giá cao ngươi." Nàng cười dịu dàng, cây dao găm nạm vàng khảm ngọc trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Cung nữ quỳ xuống dập đầu, "Công chúa tha mạng! Nô tỳ tuyệt đối không phải kẻ gian! Nô tỳ bị oan!"
Lục Lăng Lam không dao động chút nào. "Lá thư ta âm thầm gửi cho Thần Nhứ sư tỷ chỉ có ba người xem qua. Hai người trước đã tự sát để chứng minh sự trong sạch. Nếu ngươi thật sự trong sạch, vậy thì tự sát đi." Nàng nói, vứt dao găm xuống bên cạnh cung nữ.
Cung nữ tiếp tục khóc lóc dập đầu, "Công chúa, nô tỳ thật sự bị oan, người phải minh xét!"
Lục Lăng Lam xoay người bước đến chỗ cái ghế, vừa đi vừa nói: "Ta chỉ tin tưởng lòng trung thành của người chết."
Tay cung nữ run rẩy nhặt dao găm trên mặt đất lên, lúc ngẩng đầu lại lộ vẻ mặt hung tợn. Lục Lăng Lam chỉ nghe tiếng gió sau lưng, nàng không buồn quay đầu lại, một thanh đoản kiếm đã trượt ra khỏi tay áo, trở tay đâm vào bụng cung nữ.
Dao găm trong tay cung nữ rơi xuống đất, người cũng chầm chậm ngã xuống.
"Vốn muốn giữ lại mạng của ngươi để đối phó tứ tỷ, đáng tiếc chính ngươi muốn chết, đừng trách ta không niệm tình chủ tớ." Lục Lăng Lam xua tay, có hai cung nữ từ ngoài đi vào, bọn họ chính là hai cung nữ thiếp thân còn lại. Cung nữ ngã trên mặt đất trợn to hai mắt, cô ta cuối cùng hiểu cái gọi là tự sát chứng minh trong sạch chỉ là lừa gạt, đáng tiếc trong lòng cô ta có quỷ, chung quy để lộ chân tướng.
Lục Lăng Lam cầm lấy một phong thư từ trên án thư, đưa cho một cung nữ thiếp thân, "Giao cho người truyền tin từ nước Lịch, đừng trì hoãn." Nàng lại dặn dò một cung nữ thiếp thân khác, "Đi gói lại cỏ Uẩn Kết ta đã chuẩn bị trước, phái người đưa đến nước Lịch giao cho Nhu Gia công chúa. Xem như ta bồi tội thay tứ tỷ."
Nghỉ ngơi mười mấy ngày, vết thương trên vai Thần Nhứ bắt đầu kết vảy. Thịt non mọc lại rất ngứa nhưng không thể lấy tay gãi. Thần Nhứ xuất thân Phi Diệp Tân, cũng không phải lần đầu tiên bị thương, thời điểm như này tuy rằng khó qua nhưng nàng đã quen rồi.
Trưa hôm nay, lúc Linh Âm bôi thuốc mỡ mờ sẹo cho Thần Nhứ thì Lâm Lang bỗng chạy vào, thở hồng hộc nói: "Quận chúa, Nhu Gia công chúa bị thương!"
Thần Nhứ cả kinh, vội vàng đứng dậy đi ra cửa xem. Mới vừa đi tới cửa đã thấy Trần Tâm đỡ Cảnh Hàm U vào, Thần Nhứ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn rõ ràng.
"Sao lại bị thương? Nàng bị thương ở đâu? Mau cho ta xem." Nàng lại hỏi Trần Tâm, "Đã mời thái y chưa?"
Trần Tâm khổ sở nói: "Công chúa không cho mời thái y."
"Nàng hồ đồ cái gì đó?" Vẻ mặt Thần Nhứ không đồng ý.
Cảnh Hàm U ngồi trên giường, xua tay ra hiệu những người khác lui xuống sau đó nắm tay Thần Nhứ, "Ta không sao.". truyện kiếm hiệp hay
"Nàng cho rằng nói như vậy thì ta sẽ an tâm?" Thần Nhứ nắm cổ tay Cảnh Hàm U cẩn thận xem mạch, nàng cau mày. "Nội lực loạn đến thế! Nàng gặp phải cao thủ ư?"
Cảnh Hàm U cười khổ, "Đúng là cao thủ."
Thần Nhứ nhìn nàng, dò xét hỏi: "Cao thủ mà ta có thể nghĩ đến trong kinh thành... là Quan Thiên Dật?"
"Nàng luôn luôn thông minh như vậy." Cảnh Hàm U chơi xấu ôm lấy nàng, đè ép toàn bộ trọng lượng cơ thể về phía nàng.
Thần Nhứ cố ôm lấy vị công chúa bị thương này, "Nàng đừng lộn xộn! Để ta xem vết thương của nàng."
"Đều là nội thương, có gì đáng xem?" Cảnh Hàm U tiếp tục chơi xấu.
Nghe nàng nói chuyện tuy rằng sức lực không đủ, nhưng vẫn tính là hơi thở trôi chảy, Thần Nhứ thoáng yên tâm. Nàng đứng dậy giúp Cảnh Hàm U cởi áo tháo giày nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng cũng bị Cảnh Hàm U kéo ngã xuống giường.
"Nàng bị thương lại không đi mời thái y, là lén lút tìm hắn luận võ ư?"
Cảnh Hàm U rốt cuộc thở dài, "Vốn là muốn xuất chiến thay nàng, không ngờ ta thật sự không phải đối thủ của hắn." Nàng trước sau khâm phục sư tỷ của mình, nhưng mỗi khi nghĩ đến võ công của mình không bằng Thần Nhứ, nàng luôn luôn không cam tâm. Lần này nàng nghĩ rằng mình thay Thần Nhứ nhận lời khiêu chiến năm đó của Quan Thiên Dật, nếu có thể thắng được, có phải là mình đã vượt qua sư tỷ của năm đó không? Cảnh Hàm U không hiểu tại sao mình lại chấp nhất như thế, có lẽ vì người sư tỷ cao thủ võ công đương niên đến cùng không trở lại được nữa.