• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Cảnh Hàm U nói, hoàng hậu tức giận đến toàn thân run rẩy, "Nếu bổn cung không đồng ý thì sao?"

Cảnh Hàm U dập đầu một cái, "Nhi thần tự nguyện mang theo Thần Nhứ đi xa về biên giới phía Tây, phòng thủ biên cương."

"Nhu Gia, con làm mẫu hậu quá đau lòng." Hoàng hậu rưng rưng phẫn nộ mà chỉ. Cung nữ xung quanh đều câm như hến, đối mặt với Nhu Gia công chúa cứng rắn như vậy, không ai dám nói nhiều một câu.

Cảnh Hàm U không nói thêm gì nữa. Nàng biết lời này tổn thương người bao nhiêu. Thế nhưng, đêm qua Thần Nhứ ở trong ngực nàng nghẹn ngào thật là vò nát tim nàng rồi. Nàng tự hỏi, nàng cầu không nhiều, chỉ cần nữ nhân này. Vì sao mẫu hậu lại không thể thành toàn chứ?

Thời điểm hai mẹ con giằng co không dứt, rốt cuộc cũng xuất hiện người giải vây. Hoàng thượng vừa mới tảo triều *, đến dùng bữa cùng hoàng hậu. Vào cửa đã thấy tình cảnh như thế. Chuyện ngày hôm qua hắn cũng biết, nhìn thấy hai mẹ con thế này, hắn không nhịn được thở dài, "Được rồi, tính tình Nhu Gia nàng còn không biết sao? Chuyện nó đã quyết thì có bao giờ thay đổi đâu? Nữ nhi này của chúng ta, chỉ có thể dỗ dành, không thể ép bức. Cùng lắm cũng chỉ là nữ nhân, nàng chiều theo nó thì có sao?"

* tảo triều: kết thúc một buổi lên triều của hoàng đế.

"Hoàng thượng, người cũng không nghe thấy lời đồn trong cung truyền đi khó nghe cỡ nào. Nhu Gia và Dịch Già Thần Nhứ đều là nữ tử, hai người càn quấy như vậy, là làm trái đạo âm dương!" Hoàng hậu là nữ nhân, biết rất rõ tầm quan trọng của danh tiết nữ tử.

"Bởi vì đều là nữ tử, trẫm mới cho phép nó làm càn như vậy. Hay ý nàng là để nó nuôi dưỡng nam tử trong cung?"

Hoàng hậu quả thực hơi tức giận vì hoàng đế ngụy biện. "Hoàng thượng chính là sủng ái Nhu Gia, nó làm cái gì người đều bỏ qua."

Hoàng đế cười nói: "Nhu Gia là nữ nhi của chúng ta. Trẫm không sủng ái nó vậy thì sủng ái ai?"

Một câu nói chọc đến chỗ vui vẻ trong lòng hoàng hậu, lắc đầu nói: "Thôi thôi. Dù sao đi nữa nó cũng có hoàng thượng làm chủ, không đặt mẫu hậu này vào mắt."

Hoàng đế đưa mắt với Cảnh Hàm U. "Còn không mau nhận lỗi với mẫu hậu con."

Cảnh Hàm U thấy được hoàng đế đưa mắt ra hiệu, lập tức dập đầu nói: "Nhu Gia càn quấy, xin mẫu hậu bớt giận, tha thứ cho nhi thần lần này."

Hoàng hậu liếc nàng một cái, "Đứng lên đi. Cũng không ai phạt con."

"Mẫu hậu, vậy Thần Nhứ…"

Hoàng hậu thở dài, "Phụ hoàng con đã cho phép, mẫu hậu cũng không tiện nói thêm cái gì. Nhưng con phải trông chừng nàng ta thật kỹ càng cho ta. Suy cho cùng, nàng ta là người vong quốc, là không tốt. Nếu nàng ta tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, bổn cung cũng không phải không tha cho nàng ta. Nhưng nếu nàng ta có tâm tư nào khác, Nhu Gia à, con đừng trách mẫu hậu lòng dạ ác độc. Chuyện hôm qua, cũng sẽ không xuất hiện lần hai."

"Nhi thần tạ mẫu hậu khai ân." Cảnh Hàm U lại nói với hoàng thượng: "Nhi thần tạ phụ hoàng nói giúp."

"Được rồi, mau đứng lên đi. Các phi tần sắp đến thỉnh an mẫu hậu con, con quỳ như vậy thì còn thể thống gì?" Hoàng đế thật đúng là làm người tốt đến cùng, một câu đuổi Cảnh Hàm U đi.

Trở lại cung Vũ Yên, liền thấy Thần Nhứ ngồi trên hành lang đọc sách.

"Sao nàng không nghỉ ngơi thêm?" Mặc dù Thần Nhứ có trang điểm, nhưng vẫn không thể giấu được nét tiều tụy trên gương mặt.



"Sau khi tỉnh dậy thấy nàng không ở bên cạnh ta, ta lại không thể ngủ tiếp." Thần Nhứ khép sách lại, khẽ thở dài một hơi. "Hàm U, lúc trước ở Phi Diệp Tân, đối mặt với những thử thách hiểm nguy mà sư phụ cho, khi đó có võ công phòng thân, ta lại chưa từng sợ hãi." Khóe miệng của nàng hơi câu lên, cười đến vô cùng cay đắng. "Nữ tử thời loạn, vô sức tự vệ, cũng chỉ có thể biến thành đồ chơi của nam nhân."

"Sẽ không có lần sau." Cảnh Hàm U ngồi bên người nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Thần Nhứ cười cười, "Chuyện quá khứ, không cần phải nghĩ tới nữa. Nàng sớm không phải là tiểu sư muội nũng nịu năm đó của ta, ta cũng không phải Dịch Già Thần Nhứ khi xưa." Thời gian như nước chảy, rồi cũng sẽ mang đi dáng vẻ thời niên thiếu của hai nàng. Khi đó, hai nàng, ai sẽ nhớ tới cảnh tượng hôm nay đây?

"Nàng buông xuống được mới là tốt." Cảnh Hàm U biết nàng kiêu ngạo, mặc dù chuyện này không tổn thương tới thân thể của nàng, Cảnh Hàm U lại sợ nó tạo nên vết thương trong lòng nàng.

"Ta không có yếu ớt như vậy. Kỳ thật, chỉ cần nàng không đối tốt với ta như thế, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không gây khó dễ." Thần Nhứ ngẩng đầu lên, "Nói một câu nàng đừng buồn bực. Nàng thả ta ra khỏi cung đi."

"Nàng biết đó là không thể nào." Cảnh Hàm U ôm chặt nàng, dường như là sợ nàng lại đột nhiên biến mất vậy.

Thần Nhứ vỗ vỗ gương mặt nàng, "Nàng đó, rốt cuộc, nàng đối với ta là loại tình cảm gì? Lúc trước ở thư viện, ta cho rằng nàng đối với ta là tình cảm tỷ muội. Sinh thần năm đó của nàng… Sau đêm hôm đó, ta chỉ nghĩ rằng, nàng cũng biết bí mật của sư phụ nên hiếu kỳ mà thôi. Thế nhưng bây giờ… Hàm U, đối xử với ta như thế, ta sợ có một ngày nàng sẽ hối hận."

"Sẽ không. Ta vĩnh viễn cũng không hối hận!" Sợ Thần Nhứ không tin, Cảnh Hàm U làm bộ muốn thề. Thần Nhứ vội vàng kéo tay ngăn nàng lại.

"Đừng nói đến chuyện xuất cung gì. Ta ở đâu, nàng ở ngay đó."

"Được."

Hai người ở hành lang thân mật thì thầm, cung nữ thái giám đều né tránh xa xa. Công chúa thật sự là sủng vị Thuận Ân quận chúa này đến tận xương tủy. Nhưng nhìn một cái nhăn mày một nụ cười của Thuận Ân quận chúa, thanh thuần có, vũ mị có, hồn nhiên có, nhu nhược có, ai lại nhẫn tâm đối xử với nàng không tốt đây?

Thái tử Cảnh Đồng gần đây trải qua xuân phong đắc ý *. Một chuyến đến nước Dịch đã được hoàng đế khen ngợi, phong thưởng không ít. Dịch Già Thần Nhứ lại đưa hắn mười vạn lượng hoàng kim. Bây giờ tiền tài quyền thế hắn đều có, lại vừa nạp ngũ muội Thần Nhứ làm trắc phi, Dịch Già Mạc Ly mới cập kê non đến có thể nắm ra nước, Cảnh Đồng vô cùng yêu thương nàng ta.

* xuân phong đắc ý: gặp chuyện thuận lợi, vui vẻ.

Sau nửa tháng, Dịch Già Thần Nhứ mới nhận được tin tức Dịch Già Mạc Ly bị thái tử nạp thành trắc phi. Nàng không nói gì, với thân phận của nàng, kỳ thực cũng không thể nói gì hơn nữa.

Đợi Cảnh Hàm U hồi cung rồi, nàng cười cười hầu hạ Cảnh Hàm U thay quần áo rửa mặt. Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, nói: "Loại chuyện này không cần nàng làm. Để các cung nữ làm là được rồi."

Thần Nhứ lại không dừng động tác trên tay. "Không hầu hạ nàng tốt, sao ta dám nói lời cầu nàng?"

Cảnh Hàm U nhíu mày, "Nàng cầu ta cái gì?"

"Nghe nói Mạc Ly tiến cung. Ta muốn cầu nàng cho phép ta đi thăm muội ấy một chuyến." Nàng giúp Cảnh Hàm U thay cung y mềm mại, ngón tay tinh tế bấm nhẹ một cái ngang hông nàng, trêu đến Cảnh Hàm U sợ nhột mà trốn tránh.

Bắt lấy bàn tay gây họa của nàng, Cảnh Hàm U nói: "Ngũ muội kia của nàng có lẽ cũng không muốn gặp nàng."



Thần Nhứ hơi sửng sốt, lập tức hỏi: "Nàng biết cái gì?"

"Nghe nói là nàng ta chủ động câu dẫn thái tử." Loại chuyện này không gạt được người. Lúc trước nàng không nói, chỉ vì sợ Thần Nhứ nghe rồi đau lòng.

Thần Nhứ trầm mặc một hồi mới thở dài, "Mạc Ly luôn luôn tâm cao khí ngạo *. Lúc còn sống phụ hoàng cũng thương nàng nhất, cho nên mới đặt tên cho nàng là Mạc Ly *. Có lẽ là thời gian qua sống không được tốt, nàng muốn tự mình mưu tính con đường phía trước. Cũng đúng, ta ở trong cung, nhị ca lại là người tính tình mềm yếu. Chúng ta giúp được cho nàng cái gì đây?"

* tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, cao hãnh.

* Mạc Ly có nghĩa là không chia lìa.

"Thần Nhứ, ta…" Cảnh Hàm U đang nói lại bị Thần Nhứ đánh gãy.

"Hàm U, ta không phải trách nàng. Nàng đã làm thật nhiều chuyện cho ta. Có chuyện ta biết, có chuyện ta không biết. Nhưng nàng phải hiểu rằng, những người này đều là người thân của ta, bọn họ sống không tốt, ta hẳn là khó chịu. Việc này không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không cần phải giải thích cái gì." Nàng không phải nữ nhân lòng tham không đáy, càng không phải nữ nhân càn quấy hồ đồ.

"Nói ra thì sợ nàng đau lòng. Không nói ra thì sợ nàng suy nghĩ lung tung. Thần Nhứ, ta cũng không biết phải làm thế nào mới được." Cảnh Hàm U không nhịn được mà than phiền.

"Đừng đối tốt với ta như vậy, rồi nàng sẽ biết nên làm thế nào."

Trong đêm, nến đỏ trong tẩm điện cháy rực. Giọt nến nhỏ xuống, đảo mắt đông cứng lại. Thần Nhứ đang cầm lược bí chải tóc dài của Cảnh Hàm U. Chính nàng cũng mới tắm rửa xong, mặc áo mềm lụa mỏng, mỗi cử động như có lụa mỏng tung bay.

"Hình như nàng lại gầy đi thì phải?" Thần Nhứ béo gầy, không ai rõ ràng hơn Cảnh Hàm U.

Thần Nhứ xấu hổ mang theo e sợ trừng mắt liếc nàng một cái, "Nếu nàng không còn hàng đêm như thế, ta mới béo lên."

Cảnh Hàm U giữ chặt tay của nàng ôm vào trong lồng ngực mình, "Nàng ngay bên cạnh ta, làm sao ta nhịn được?"

"Ai!" Mắt thấy đối phương sắp hôn xuống, Thần Nhứ vội vàng đưa tay ngăn trở, "Sao lại như vậy nữa!" Nàng xoay người một cái, đã từ trong ngực Cảnh Hàm U chạy ra ngoài.

Còn chưa chạy được hai bước, liền bị người phía sau ôm chặt lấy, cũng không còn cách nào đào thoát. Cảnh Hàm U ôm eo nàng, phát hiện nàng thật gầy, vòng eo này nhỏ đến mức nàng không dám dùng nhiều sức, sợ không cẩn thận mà nắm gãy.

"Hương thơm của cỏ Uẩn Kết luôn luôn thanh nhã như vậy." Giọng nói nàng dừng lại ở gáy của Thần Nhứ, rồi sau đó, môi nàng đã hôn lên gáy Thần Nhứ.

Hai người dây dưa cùng nhau, hương thơm ưu nhã của cỏ Uẩn Kết lan tỏa khắp nơi trong màn.

Từ sau chuyện kia, Cảnh Hàm U cũng rất ít để Thần Nhứ ra khỏi cung Vũ Yên. Nàng biết tính tình mẫu hậu mình, một người cực kỳ cứng rắn. Nếu mẫu hậu đã chán ghét Thần Nhứ, vậy cũng không thể thay đổi dễ dàng. Để Thần Nhứ ở cung Vũ Yên, chí ít còn ở trong phạm vi bảo hộ của nàng. Huống chi trong hậu cung, người có thể ra tay quá nhiều, nàng sợ Thần Nhứ mắc bẫy, ăn phải thua thiệt.

"Có phải nàng xem ta như một tiểu cô nương không rành thế sự hay không?" Thần Nhứ đang vẽ tranh trong thư phòng. Dưới ngòi bút, một bức Sơn Hà Xã Tắc được vẽ đến khí thế rộng rãi.

Cảnh Hàm U ôm lấy nàng từ phía sau, "Trước mắt nàng nhẫn nhịn một chút, chờ thêm một đoạn thời gian, để mẫu hậu quên đi việc này là được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK