Nhưng Trần Tâm biết, công chúa ở Phi Diệp Tân gặp được một người, một người đủ để thay đổi bản thân ngài ấy. Người đó chính là Dịch Già Thần Nhứ, Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch.
-------------------
Khúc Hà cốc có suối nước nóng, nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài một chút. Tuy nhiên tuyết chỉ vừa tan nên vẫn lạnh đến mức mặt Thần Nhứ đỏ bừng. Cảnh Hàm U nắm tay Thần Nhứ, sai thị vệ tuỳ tùng canh giữ ở cửa cốc. Hai người chỉ dẫn theo Trần Tâm và Linh Âm đi vào trong cốc.
Trong một khe núi, một mảng lớn mai đỏ đang nở rộ. Tuyết trên cây còn chưa tan, làm nổi bật mai đỏ kiều diễm ướt át. Mỹ cảnh tự nhiên, những thứ nhân lực làm nên trong hoàng cung không thể sánh bằng. Đến nơi đây, tâm tình của Thần Nhứ cũng phóng khoáng theo, tạm thời quăng những âu lo phiền muộn ra sau đầu.
Trần Tâm và Linh Âm đi chuẩn bị để hai người tắm suối nước nóng, ở đây chỉ còn lại hai nàng. Thần Nhứ chạy vào rừng mai, đưa tay sờ nhuỵ hoa tươi non trên cành cảm thụ cái lạnh buốt. Trong hơi thở tràn ngập hương thơm trong trẻo lạnh lùng của hoa mai, nụ cười của nàng bất giác lớn hơn.
Cảnh Hàm U xa xa nhìn xem, tuyệt không tới gần. Nụ cười chân thật này bao lâu rồi không xuất hiện trên mặt Thần Nhứ. Trong hoàng cung, Thần Nhứ cũng hay cười, chỉ là nó đều mang một ý nghĩa nhất định. Cay đắng, vũ mị, mặc dù mỹ lệ, nhưng lại làm cho người nhìn đau lòng. Nàng rất rõ ràng, với Thần Nhứ, hoàng cung chẳng qua là một cái lồng giam.
Thần Nhứ rong chơi một mình trong rừng mai, khi thì ngẩng đầu ngắm hoa mai, khi thì cúi đầu giẫm tuyết đọng dưới chân, nhất thời chơi quên cả trời đất. Cảnh Hàm U cũng không đứng nhìn quá lâu mà đi vào rừng mai đến bên Thần Nhứ.
Một quả cầu tuyết nho nhỏ bay tới, Thần Nhứ không quay đầu lại, lách mình né qua. Xoay người, vậy mà cũng ném ra một quả. Cảnh Hàm U tránh đi, đang muốn ném quả cầu trong tay thì lại nghe Thần Nhứ nói: "Lý do công bằng, không cho nàng dùng nội lực!"
Cảnh Hàm U đương nhiên đồng ý. Thế là trong rừng mai, hai người chơi ném tuyết náo nhiệt. Tuy nói không dùng nội lực nhưng Cảnh Hàm U có nội lực làm nền, thân pháp động tác sức mạnh đều hơn xa, Thần Nhứ không thể so sánh. Nhưng nàng cũng không chơi xấu, không tiếp những quả cầu tuyết Thần Nhứ quăng tới mà chỉ tránh. Thần Nhứ càng không có khả năng hứng cầu tuyết của nàng, cũng chỉ lợi dụng thân cây để né tránh. Như thế, trận ném tuyết này kéo dài.
Đến lúc Trần Tâm và Linh Âm chuẩn bị kỹ càng tất cả rồi tới tìm hai người, hai người đã chơi không biết bao lâu. Chỉ thấy tuyết trắng khắp núi, mai đỏ trên cành, hai nữ tử xinh đẹp xuyên qua trong rừng, thỉnh thoảng kêu lên một hai câu, phát ra vài tiếng cười. Trần Tâm cùng Linh Âm nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng.
Sức khoẻ của Thần Nhứ không bằng người bình thường, trước mắt không duy trì được nữa. Nàng còn đang hào hứng nhưng chân đã không chống đỡ nổi, lúc bước về phía trước chân lại không nâng lên, trực tiếp quỵ trên mặt đất. Cảnh Hàm U thấy thế lập tức lách mình tới, cúi người ôm nàng vào lòng.
"Nàng có sao không?"
Thần Nhứ cười lắc đầu. "Không có gì. Chắc là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi là được." Lúc này nàng đã ra một thân mồ hôi, một cơn gió lạnh thổi qua, lập tức hắt hơi một cái.
Trái tim Cảnh Hàm U run lên, ôm lấy Thần Nhứ bước nhanh về lầu nhỏ có suối nước nóng. Vào lầu, chưa kịp đổi áo tắm Cảnh Hàm U đã lập tức bảo Trần Tâm và Linh Âm giữ cửa, mình nhanh chóng cởi y phục của hai người tiến vào nước ấm.
"Là ta sơ sẩy." Cảnh Hàm U còn có chút tự trách. Nàng hiếm khi thấy Thần Nhứ vui vẻ như vậy, nhất thời quên đi sự thật thân thể Thần Nhứ yếu ớt.
"Không có việc gì lớn." Thần Nhứ ngược lại chẳng hề để ý. Trước đó vì ném tuyết nên tay nàng bị đông cứng đỏ bừng, bây giờ trực tiếp ngâm suối nước nóng thì cảm thấy ngưa ngứa khó chịu. Duỗi tay ra, hai người đều thấy tay nàng hơi sưng.
Đôi mày Cảnh Hàm U tức thì nhíu chặt, có vẻ muốn ôm Thần Nhứ ra khỏi suối nước nóng. Thần Nhứ vòng tay ôm chặt cổ của nàng, dịu dàng nói: "Được rồi, nàng đừng hoảng hốt. Đây không phải chuyện lớn gì cả, chờ một lát là tốt rồi. Ta không mảnh mai đến vậy, ngược lại là nàng, luôn luôn nghĩ rằng ta rất yếu đuối."
Cảnh Hàm U thật sự sợ Thần Nhứ sinh bệnh. Cơ thể của nàng bị giày vò mấy lần trước đó, chỉ còn nửa cái mạng, lúc này có thể nhảy nhót tưng bừng khó được biết bao. "Dù gì cũng không nên xem nhẹ."
"Được." Thần Nhứ bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo dài giọng biểu thị mình sẽ nghe lời.
Trấn an Cảnh Hàm U, hai người rốt cuộc có thể ổn định tinh thần hưởng thụ suối nước nóng thoải mái ấm áp. Thế nhưng yên tĩnh lại, rất nhanh đã xuất hiện bầu không khí khác. Thần Nhứ cảm nhận được tay Cảnh Hàm U bắt đầu không ngoan.
"Tại sao lại có công chúa háo sắc như nàng?" Thần Nhứ ngẩng đầu, hỏi vô cùng nghiêm túc.
"Tại sao lại có sư tỷ mê người như nàng?" Cảnh Hàm U không cam lòng yếu thế.
Thần Nhứ chớp mắt, đôi mi dài chợt lóe lên một cái, như là lông vũ phất qua trái tim Cảnh Hàm U, ngứa ngáy. "Ở Phi Diệp Tân, ta là sư tỷ của tất cả đệ tử cùng thế hệ."
Dù biết rõ Thần Nhứ cố ý, Cảnh Hàm U vẫn ghen: "Cái đó không tính. Sư phụ chỉ có hai người đệ tử nhập thất là chúng ta, nàng là sư tỷ của một mình ta thôi." Nói xong còn ôm chặt Thần Nhứ như một đứa bé.
Nụ cười Thần Nhứ dần dần lớn hơn. Tay nàng chuyển từ ôm cổ Cảnh Hàm U sang nâng cằm, "Nào có sư muội không nghe lời như nàng?"
Trong một cái chớp mắt, Cảnh Hàm U cảm giác như mình đã thấy sư phụ. Vẻ mặt của Thần Nhứ giống y hệt sư phụ! Nhất định là ảo giác! Cảnh Hàm U bóp lấy eo thon của Thần Nhứ kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nước suối ấm áp làm bốc lên sương mờ mịt, khiến khuôn mặt hai người mơ hồ không rõ. Nét đẹp của Thần Nhứ, nét đẹp của Cảnh Hàm U, đều thêm một phần hương vị trong cảnh mông lung này. Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của hai người đã cao hơn nhiệt độ nước, từng đợt thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim run truyền ra.
Mặc dù Trần Tâm và Linh Âm ở ngoài cửa đã nghe rất nhiều lần nên tâm lặng như nước, nhưng mình nghe là một chuyện, có người ở bên nghe cùng thì là một chuyện khác. Lần này dù không có nhìn nhau, hai người đều biết đối phương nhất định đang đỏ mặt giống mình. Hai người dường như nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong cơ thể của nhau.
"Khụ..." Trần Tâm cảm thấy quá an tĩnh sẽ làm cho thanh âm phóng đại vô hạn, đành phải lúng túng ho một tiếng nói: "Ừm... Công chúa... đúng là rất... thương yêu Thuận Ân quận chúa..."
Linh Âm nghiêng đầu sang bên, ra vẻ lơ đãng trả lời: "Quận chúa... cũng đúng là... khục... Rất đáng được người yêu thương." Nàng ta nói xong nhìn Trần Tâm một chút, trùng hợp Trần Tâm cũng đang nhìn nàng ta. Ánh mắt hai người chạm nhau, vậy mà càng thêm xấu hổ, không hẹn mà cùng quay đầu ngó về hai bên. Trong lòng không khỏi oán trách chủ tử nhà mình, để các cô gái nhà lành như hai nàng nghe mấy âm thanh như vậy không tốt lắm đâu.
Trong lầu nhỏ, Thần Nhứ gối đầu lên đùi Cảnh Hàm U mà thở dốc. Da thịt toàn thân hiện lên màu hồng nhạt mê hoặc. Lúc này nàng đang nằm trên bờ ao, nước suối thỉnh thoảng chảy qua, duy trì sự ướt át và ấm áp trên thân thể nàng. Cảnh Hàm U từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo qua từng tấc từng tấc trên cơ thể nàng, thấy nàng thẹn thùng đưa tay che mắt mình lại.
Nhưng Cảnh Hàm U không định tha cho nàng vào lúc này, đưa tay vẽ vòng trên những bộ vị mẫn cảm trên người nàng, nhìn thấy nàng run rẩy từng cơn. Phản ứng cơ thể không lừa người được, đôi môi hé mở của Thần Nhứ càng không ngừng thở dốc, rốt cuộc buông xuống tay che mắt. Một khắc đó, ánh mắt của nàng tựa như nhân yêu quyến rũ nhất trong thần thoại, mỹ lệ, thần bí, chứa đựng sự vũ mị cực kỳ nguy hiểm.
Khoé môi Cảnh Hàm U nhếch lên, cúi đầu đè lên người nàng. "Lúc nào cũng phải bức nàng đến mức này, nàng mới cho ta xem ánh mắt như vậy." Nữ tử thanh thuần vô dục nhất, thực chất bên trong lại có mặt yêu dã mê hoặc nhất. Cảnh Hàm U dám nói, dù là sư phụ cũng không biết bí mật này của Thần Nhứ, thậm chí ngay cả bản thân Thần Nhứ cũng chẳng biết bộ dáng của mình vào thời khắc này. Chỉ có nàng, chỉ có nàng mới có thể bức ra một Thần Nhứ như vậy, chỉ có nàng mới có thể chiếm hữu một Thần Nhứ như vậy.
Thần Nhứ thì không nghĩ nhiều đến thế, nàng ghì đầu Cảnh Hàm U xuống, chủ động hôn lên môi đối phương. Nàng vứt bỏ sự lý trí và thận trọng, hoàn toàn trung thực với thân thể của mình. Sư phụ từng nói, vạn sự không thể cưỡng cầu, phải thuận theo thế của nó, đi theo đà phát triển. Nếu đã không thể thoát khỏi sự tra tấn Cảnh Hàm U mang lại cho nàng, cớ gì không để mình được dễ chịu hơn một chút?
Nhất thời ham vui, Thần Nhứ tiêu hao gần hết thể lực. Bây giờ nàng không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút, trớ trêu thay lại ngủ không được, chỉ có thể nhìn Cảnh Hàm U vừa lòng thỏa ý mặc y phục cho mình, ôm mình đến phòng sát vách. Bên trong gian phòng đã sớm đốt ba chậu than ấm áp. Cảnh Hàm U đặt nàng lên giường, đệm giường cũng ấm. Cái này khiến Thần Nhứ cạn kiệt sức lực cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Nàng nghỉ ngơi trước một chút, đừng ngủ, ta phải cho nàng ăn cái gì đó mới được." Bên trong tiếng nói của Cảnh Hàm U lộ ra ý cười, có thể thấy được vừa rồi nàng thỏa mãn cỡ nào.
Thần Nhứ mệt mỏi đến mức không muốn đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Cảnh Hàm U đắp kín chăn cho nàng, thậm chí cẩn thận chỉnh góc chăn rồi mới đi ra ngoài. Linh Âm ngoài cửa bưng cháo bách hợp nấm tuyết tới lại bị Cảnh Hàm U ngăn cản.
"Thần Nhứ chắc bị nhiễm phong hàn rồi, các ngươi lập tức đi lấy thuốc, cháo này để ta đút cho nàng ấy ăn." Thần Nhứ đi ra ngoài, dược liệu là không thể thiếu. Linh Âm nghe vậy, lập tức đi nấu thuốc.
Trần Tâm ở bên thấy không có người khác, nhỏ giọng thưa: "Công chúa, đừng nói nô tỳ không nhắc nhở người, người có nóng vội cũng phải nhớ đến thân thể quận chúa. Đừng để lúc quận chúa bệnh lại đau lòng."
Cảnh Hàm U quay đầu nhìn cung nữ thiếp thân hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn, lộ ra vẻ mặt mập mờ không rõ. "Lạc thú khuê phòng, nha đầu ngốc như ngươi không hiểu." Nói xong bưng cháo vào phòng.
Trần Tâm bị quăng cẩu lương nét mặt phiền muộn. Cái gì mà "nha đầu ngốc như ta không hiểu"? Công chúa người cũng là cô nương chưa xuất giá mà? Sao lại giống một tên lưu manh thế? Thôi xong! Lần này công chúa thật sự sai lệch! Như vậy nếu đi hoà thân, tới nước nào là nước đó gặp nạn! Tuy nhiên Trần Tâm hoàn toàn có lý do lo lắng, công chúa si mê Thuận Ân quận chúa đến thế, thật sự có thể đi hòa thân sao? Nghĩ tới tương lai có thể đoán trước, Trần Tâm nhíu mày.
Trần Tâm đi theo Cảnh Hàm U từ nhỏ, từ hoàng cung đến thư viện Phi Diệp Tân, lại từ thư viện Phi Diệp Tân trở lại hoàng cung. Mọi người đều nhìn thấy sự ưu tú của Cảnh Hàm U, nàng chính là vị công chúa làm hoàng thượng và hoàng hậu cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn bề ngoài, ngoại trừ học được một thân bản lĩnh, Cảnh Hàm U trông không khác gì. Nhưng Trần Tâm biết, công chúa ở Phi Diệp Tân gặp được một người, một người đủ để thay đổi bản thân ngài ấy. Người đó chính là Dịch Già Thần Nhứ, Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch.
-------------------
Khúc Hà cốc có suối nước nóng, nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài một chút. Tuy nhiên tuyết chỉ vừa tan nên vẫn lạnh đến mức mặt Thần Nhứ đỏ bừng. Cảnh Hàm U nắm tay Thần Nhứ, sai thị vệ tuỳ tùng canh giữ ở cửa cốc. Hai người chỉ dẫn theo Trần Tâm và Linh Âm đi vào trong cốc.
Trong một khe núi, một mảng lớn mai đỏ đang nở rộ. Tuyết trên cây còn chưa tan, làm nổi bật mai đỏ kiều diễm ướt át. Mỹ cảnh tự nhiên, những thứ nhân lực làm nên trong hoàng cung không thể sánh bằng. Đến nơi đây, tâm tình của Thần Nhứ cũng phóng khoáng theo, tạm thời quăng những âu lo phiền muộn ra sau đầu.
Trần Tâm và Linh Âm đi chuẩn bị để hai người tắm suối nước nóng, ở đây chỉ còn lại hai nàng. Thần Nhứ chạy vào rừng mai, đưa tay sờ nhuỵ hoa tươi non trên cành cảm thụ cái lạnh buốt. Trong hơi thở tràn ngập hương thơm trong trẻo lạnh lùng của hoa mai, nụ cười của nàng bất giác lớn hơn.
Cảnh Hàm U xa xa nhìn xem, tuyệt không tới gần. Nụ cười chân thật này bao lâu rồi không xuất hiện trên mặt Thần Nhứ. Trong hoàng cung, Thần Nhứ cũng hay cười, chỉ là nó đều mang một ý nghĩa nhất định. Cay đắng, vũ mị, mặc dù mỹ lệ, nhưng lại làm cho người nhìn đau lòng. Nàng rất rõ ràng, với Thần Nhứ, hoàng cung chẳng qua là một cái lồng giam.
Thần Nhứ rong chơi một mình trong rừng mai, khi thì ngẩng đầu ngắm hoa mai, khi thì cúi đầu giẫm tuyết đọng dưới chân, nhất thời chơi quên cả trời đất. Cảnh Hàm U cũng không đứng nhìn quá lâu mà đi vào rừng mai đến bên Thần Nhứ.
Một quả cầu tuyết nho nhỏ bay tới, Thần Nhứ không quay đầu lại, lách mình né qua. Xoay người, vậy mà cũng ném ra một quả. Cảnh Hàm U tránh đi, đang muốn ném quả cầu trong tay thì lại nghe Thần Nhứ nói: "Lý do công bằng, không cho nàng dùng nội lực!"
Cảnh Hàm U đương nhiên đồng ý. Thế là trong rừng mai, hai người chơi ném tuyết náo nhiệt. Tuy nói không dùng nội lực nhưng Cảnh Hàm U có nội lực làm nền, thân pháp động tác sức mạnh đều hơn xa, Thần Nhứ không thể so sánh. Nhưng nàng cũng không chơi xấu, không tiếp những quả cầu tuyết Thần Nhứ quăng tới mà chỉ tránh. Thần Nhứ càng không có khả năng hứng cầu tuyết của nàng, cũng chỉ lợi dụng thân cây để né tránh. Như thế, trận ném tuyết này kéo dài.
Đến lúc Trần Tâm và Linh Âm chuẩn bị kỹ càng tất cả rồi tới tìm hai người, hai người đã chơi không biết bao lâu. Chỉ thấy tuyết trắng khắp núi, mai đỏ trên cành, hai nữ tử xinh đẹp xuyên qua trong rừng, thỉnh thoảng kêu lên một hai câu, phát ra vài tiếng cười. Trần Tâm cùng Linh Âm nhìn nhau, vẻ mặt vui mừng.
Sức khoẻ của Thần Nhứ không bằng người bình thường, trước mắt không duy trì được nữa. Nàng còn đang hào hứng nhưng chân đã không chống đỡ nổi, lúc bước về phía trước chân lại không nâng lên, trực tiếp quỵ trên mặt đất. Cảnh Hàm U thấy thế lập tức lách mình tới, cúi người ôm nàng vào lòng.
"Nàng có sao không?"
Thần Nhứ cười lắc đầu. "Không có gì. Chắc là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi là được." Lúc này nàng đã ra một thân mồ hôi, một cơn gió lạnh thổi qua, lập tức hắt hơi một cái.
Trái tim Cảnh Hàm U run lên, ôm lấy Thần Nhứ bước nhanh về lầu nhỏ có suối nước nóng. Vào lầu, chưa kịp đổi áo tắm Cảnh Hàm U đã lập tức bảo Trần Tâm và Linh Âm giữ cửa, mình nhanh chóng cởi y phục của hai người tiến vào nước ấm.
"Là ta sơ sẩy." Cảnh Hàm U còn có chút tự trách. Nàng hiếm khi thấy Thần Nhứ vui vẻ như vậy, nhất thời quên đi sự thật thân thể Thần Nhứ yếu ớt.
"Không có việc gì lớn." Thần Nhứ ngược lại chẳng hề để ý. Trước đó vì ném tuyết nên tay nàng bị đông cứng đỏ bừng, bây giờ trực tiếp ngâm suối nước nóng thì cảm thấy ngưa ngứa khó chịu. Duỗi tay ra, hai người đều thấy tay nàng hơi sưng.
Đôi mày Cảnh Hàm U tức thì nhíu chặt, có vẻ muốn ôm Thần Nhứ ra khỏi suối nước nóng. Thần Nhứ vòng tay ôm chặt cổ của nàng, dịu dàng nói: "Được rồi, nàng đừng hoảng hốt. Đây không phải chuyện lớn gì cả, chờ một lát là tốt rồi. Ta không mảnh mai đến vậy, ngược lại là nàng, luôn luôn nghĩ rằng ta rất yếu đuối."
Cảnh Hàm U thật sự sợ Thần Nhứ sinh bệnh. Cơ thể của nàng bị giày vò mấy lần trước đó, chỉ còn nửa cái mạng, lúc này có thể nhảy nhót tưng bừng khó được biết bao. "Dù gì cũng không nên xem nhẹ."
"Được." Thần Nhứ bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo dài giọng biểu thị mình sẽ nghe lời.
Trấn an Cảnh Hàm U, hai người rốt cuộc có thể ổn định tinh thần hưởng thụ suối nước nóng thoải mái ấm áp. Thế nhưng yên tĩnh lại, rất nhanh đã xuất hiện bầu không khí khác. Thần Nhứ cảm nhận được tay Cảnh Hàm U bắt đầu không ngoan.
"Tại sao lại có công chúa háo sắc như nàng?" Thần Nhứ ngẩng đầu, hỏi vô cùng nghiêm túc.
"Tại sao lại có sư tỷ mê người như nàng?" Cảnh Hàm U không cam lòng yếu thế.
Thần Nhứ chớp mắt, đôi mi dài chợt lóe lên một cái, như là lông vũ phất qua trái tim Cảnh Hàm U, ngứa ngáy. "Ở Phi Diệp Tân, ta là sư tỷ của tất cả đệ tử cùng thế hệ."
Dù biết rõ Thần Nhứ cố ý, Cảnh Hàm U vẫn ghen: "Cái đó không tính. Sư phụ chỉ có hai người đệ tử nhập thất là chúng ta, nàng là sư tỷ của một mình ta thôi." Nói xong còn ôm chặt Thần Nhứ như một đứa bé.
Nụ cười Thần Nhứ dần dần lớn hơn. Tay nàng chuyển từ ôm cổ Cảnh Hàm U sang nâng cằm, "Nào có sư muội không nghe lời như nàng?"
Trong một cái chớp mắt, Cảnh Hàm U cảm giác như mình đã thấy sư phụ. Vẻ mặt của Thần Nhứ giống y hệt sư phụ! Nhất định là ảo giác! Cảnh Hàm U bóp lấy eo thon của Thần Nhứ kéo về phía mình, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nước suối ấm áp làm bốc lên sương mờ mịt, khiến khuôn mặt hai người mơ hồ không rõ. Nét đẹp của Thần Nhứ, nét đẹp của Cảnh Hàm U, đều thêm một phần hương vị trong cảnh mông lung này. Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của hai người đã cao hơn nhiệt độ nước, từng đợt thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim run truyền ra.
Mặc dù Trần Tâm và Linh Âm ở ngoài cửa đã nghe rất nhiều lần nên tâm lặng như nước, nhưng mình nghe là một chuyện, có người ở bên nghe cùng thì là một chuyện khác. Lần này dù không có nhìn nhau, hai người đều biết đối phương nhất định đang đỏ mặt giống mình. Hai người dường như nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong cơ thể của nhau.
"Khụ..." Trần Tâm cảm thấy quá an tĩnh sẽ làm cho thanh âm phóng đại vô hạn, đành phải lúng túng ho một tiếng nói: "Ừm... Công chúa... đúng là rất... thương yêu Thuận Ân quận chúa..."
Linh Âm nghiêng đầu sang bên, ra vẻ lơ đãng trả lời: "Quận chúa... cũng đúng là... khục... Rất đáng được người yêu thương." Nàng ta nói xong nhìn Trần Tâm một chút, trùng hợp Trần Tâm cũng đang nhìn nàng ta. Ánh mắt hai người chạm nhau, vậy mà càng thêm xấu hổ, không hẹn mà cùng quay đầu ngó về hai bên. Trong lòng không khỏi oán trách chủ tử nhà mình, để các cô gái nhà lành như hai nàng nghe mấy âm thanh như vậy không tốt lắm đâu.
Trong lầu nhỏ, Thần Nhứ gối đầu lên đùi Cảnh Hàm U mà thở dốc. Da thịt toàn thân hiện lên màu hồng nhạt mê hoặc. Lúc này nàng đang nằm trên bờ ao, nước suối thỉnh thoảng chảy qua, duy trì sự ướt át và ấm áp trên thân thể nàng. Cảnh Hàm U từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đảo qua từng tấc từng tấc trên cơ thể nàng, thấy nàng thẹn thùng đưa tay che mắt mình lại.
Nhưng Cảnh Hàm U không định tha cho nàng vào lúc này, đưa tay vẽ vòng trên những bộ vị mẫn cảm trên người nàng, nhìn thấy nàng run rẩy từng cơn. Phản ứng cơ thể không lừa người được, đôi môi hé mở của Thần Nhứ càng không ngừng thở dốc, rốt cuộc buông xuống tay che mắt. Một khắc đó, ánh mắt của nàng tựa như nhân yêu quyến rũ nhất trong thần thoại, mỹ lệ, thần bí, chứa đựng sự vũ mị cực kỳ nguy hiểm.
Khoé môi Cảnh Hàm U nhếch lên, cúi đầu đè lên người nàng. "Lúc nào cũng phải bức nàng đến mức này, nàng mới cho ta xem ánh mắt như vậy." Nữ tử thanh thuần vô dục nhất, thực chất bên trong lại có mặt yêu dã mê hoặc nhất. Cảnh Hàm U dám nói, dù là sư phụ cũng không biết bí mật này của Thần Nhứ, thậm chí ngay cả bản thân Thần Nhứ cũng chẳng biết bộ dáng của mình vào thời khắc này. Chỉ có nàng, chỉ có nàng mới có thể bức ra một Thần Nhứ như vậy, chỉ có nàng mới có thể chiếm hữu một Thần Nhứ như vậy.
Thần Nhứ thì không nghĩ nhiều đến thế, nàng ghì đầu Cảnh Hàm U xuống, chủ động hôn lên môi đối phương. Nàng vứt bỏ sự lý trí và thận trọng, hoàn toàn trung thực với thân thể của mình. Sư phụ từng nói, vạn sự không thể cưỡng cầu, phải thuận theo thế của nó, đi theo đà phát triển. Nếu đã không thể thoát khỏi sự tra tấn Cảnh Hàm U mang lại cho nàng, cớ gì không để mình được dễ chịu hơn một chút?
Nhất thời ham vui, Thần Nhứ tiêu hao gần hết thể lực. Bây giờ nàng không muốn nhúc nhích dù chỉ một chút, trớ trêu thay lại ngủ không được, chỉ có thể nhìn Cảnh Hàm U vừa lòng thỏa ý mặc y phục cho mình, ôm mình đến phòng sát vách. Bên trong gian phòng đã sớm đốt ba chậu than ấm áp. Cảnh Hàm U đặt nàng lên giường, đệm giường cũng ấm. Cái này khiến Thần Nhứ cạn kiệt sức lực cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Nàng nghỉ ngơi trước một chút, đừng ngủ, ta phải cho nàng ăn cái gì đó mới được." Bên trong tiếng nói của Cảnh Hàm U lộ ra ý cười, có thể thấy được vừa rồi nàng thỏa mãn cỡ nào.
Thần Nhứ mệt mỏi đến mức không muốn đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Cảnh Hàm U đắp kín chăn cho nàng, thậm chí cẩn thận chỉnh góc chăn rồi mới đi ra ngoài. Linh Âm ngoài cửa bưng cháo bách hợp nấm tuyết tới lại bị Cảnh Hàm U ngăn cản.
"Thần Nhứ chắc bị nhiễm phong hàn rồi, các ngươi lập tức đi lấy thuốc, cháo này để ta đút cho nàng ấy ăn." Thần Nhứ đi ra ngoài, dược liệu là không thể thiếu. Linh Âm nghe vậy, lập tức đi nấu thuốc.
Trần Tâm ở bên thấy không có người khác, nhỏ giọng thưa: "Công chúa, đừng nói nô tỳ không nhắc nhở người, người có nóng vội cũng phải nhớ đến thân thể quận chúa. Đừng để lúc quận chúa bệnh lại đau lòng."
Cảnh Hàm U quay đầu nhìn cung nữ thiếp thân hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn, lộ ra vẻ mặt mập mờ không rõ. "Lạc thú khuê phòng, nha đầu ngốc như ngươi không hiểu." Nói xong bưng cháo vào phòng.
Trần Tâm bị quăng cẩu lương nét mặt phiền muộn. Cái gì mà "nha đầu ngốc như ta không hiểu"? Công chúa người cũng là cô nương chưa xuất giá mà? Sao lại giống một tên lưu manh thế? Thôi xong! Lần này công chúa thật sự sai lệch! Như vậy nếu đi hoà thân, tới nước nào là nước đó gặp nạn! Tuy nhiên Trần Tâm hoàn toàn có lý do lo lắng, công chúa si mê Thuận Ân quận chúa đến thế, thật sự có thể đi hòa thân sao? Nghĩ tới tương lai có thể đoán trước, Trần Tâm nhíu mày.
Trần Tâm đi theo Cảnh Hàm U từ nhỏ, từ hoàng cung đến thư viện Phi Diệp Tân, lại từ thư viện Phi Diệp Tân trở lại hoàng cung. Mọi người đều nhìn thấy sự ưu tú của Cảnh Hàm U, nàng chính là vị công chúa làm hoàng thượng và hoàng hậu cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn bề ngoài, ngoại trừ học được một thân bản lĩnh, Cảnh Hàm U trông không khác gì. Nhưng Trần Tâm biết, công chúa ở Phi Diệp Tân gặp được một người, một người đủ để thay đổi bản thân ngài ấy. Người đó chính là Dịch Già Thần Nhứ, Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch.