• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thần Nhứ bảo ban Dịch Già Mạc Ly, hai người cùng ra khỏi phòng. Trong chính điện, Lục Lăng Hàn đã gọi cung nhân đến bày trí yến hội, chuẩn bị chiêu đãi Cảnh Hàm U và Thần Nhứ.

"Nhu Gia công chúa và Thuận Ân quận chúa đã tới rồi thì hãy ở lại ăn trưa hẵng đi. Dù cùng ở trong cung nhưng hai người rất ít đến, thật sự là khách khí." Lục Lăng Hàn cười không ngớt, điệu bộ ân cần đãi khách.

Thái tử và Cảnh Hàm U lúc này cũng ra khỏi thư phòng, thấy cảnh này, thái tử cười nói: "Ái phi nói rất có lý. Nhu Gia, muội và Thuận Ân quận chúa ngồi lại một tí đi."

Cảnh Hàm U vốn muốn từ chối, nhưng thái tử lại nói tiếp: "Phụ hoàng còn việc dặn dò ta, không thể ăn cùng mọi người." Đoạn, mang người xuất cung.

Cảnh Hàm U vốn không muốn để Thần Nhứ xuất hiện nhiều trước mặt thái tử. Bây giờ thái tử đã đi, vậy ở lại cũng chẳng sao, nhưng nàng vẫn phải coi thái độ của Thần Nhứ.

Lúc này Thần Nhứ lại nhìn về phía Dịch Già Mạc Ly.

"Đại tỷ, nếu thái tử phi đã mở miệng, vậy tỷ và công chúa ở lại nhé." Dịch Già Mạc Ly nói.

Thần Nhứ quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, mặc dù không nói, nhưng ý nghĩ lộ ra trong ánh mắt rất rõ ràng.

Cảnh Hàm U gật đầu, "Đa tạ ý tốt của tẩu tử *."

* tẩu tử: cách người xưa gọi chị dâu mình

Lục Lăng Hàn che miệng cười khẽ. "Nhu Gia, một câu 'tẩu tử' của muội thế nhưng là gọi vào lòng người đấy. Nào, mau mau ngồi xuống."

Đám người ngồi xuống, vừa phiếm chuyện vừa dùng bữa. Lục Lăng Hàn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Thần Nhứ tuy không nói nhiều, nhưng mỗi lần mở miệng đều đúng lúc, cảnh tượng rất rôm rả.

Cơm nước xong xuôi, chúng cung nhân dọn thức ăn thừa, dâng trà nóng lên. Lục Lăng Hàn cười nói: "Sớm nghe bảo tay nghề pha trà của Thuận Ân quận chúa tuyệt diệu, không biết hôm nay bổn cung có cơ hội được mở mang không?"

Thần Nhứ ngước mắt, ý cười bên khóe môi nhàn nhạt, "Đã có mệnh lệnh từ thái tử phi, Thần Nhứ nào dám không nghe?"

Lục Lăng Hàn lập tức sai người chuẩn bị kỹ càng dụng cụ pha trà, đưa đến trước mặt Thần Nhứ. Thần Nhứ cũng chẳng nao núng, bàn tay trắng nõn cầm trà cụ, bắt đầu pha.

Lục Lăng Hàn quay đầu hỏi Dịch Già Mạc Ly ở bên cạnh, "Muội muội có uống qua trà Thuận Ân quận chúa pha chưa?"

Mạc Ly gật đầu. "Lúc trước ở… ở nhà có uống ạ." Dịch Già Mạc Ly vốn muốn nói lúc ở nước Dịch từng uống, nhưng để tránh hiềm nghi, không thể không đổi lời.

Lục Lăng Hàn lại giống như nghe không hiểu, cười nói: "Thế muội muội đúng là có lộc ăn."

Hương trà mờ mịt phiêu tán trên không, ánh mắt Cảnh Hàm U lại mải bám theo Thần Nhứ đang chuyên tâm pha trà, nhìn nàng thong dong làm từng bước. Thần Nhứ từng bảo: "Khi pha trà quan trọng nhất là tâm tình. Tâm tình loạn, vị trà cũng kém." Cho nên Cảnh Hàm U vẫn luôn hoài nghi lúc Thần Nhứ pha trà phải chăng là lúc lòng nàng tịnh nhất. . Kiếm Hiệp Hay

Trà được đưa đến trước mặt mọi người. Lục Lăng Hàn bưng lên uống một ngụm, khen: "Tay nghề của quận chúa quả nhiên bất phàm, hôm nay bổn cung xem như được học hỏi." Nói, ả nhịn không được uống thêm một ngụm.

Mấy trắc phi khác ở một bên cũng uống trà, nhao nhao phụ họa Lục Lăng Hàn.

Cơm đã ăn, trà cũng uống, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ bèn cáo từ rời đi. Lục Lăng Hàn vẫn nhiệt tình như cũ, tự mình đưa hai người ra cung Đức Xương.



Trên đường về, Thần Nhứ không nói gì cả. Cho đến khi Cảnh Hàm U giữ tay nàng lại, nàng mới quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Nàng có tâm sự?"

Thần Nhứ lắc đầu. "Lục Lăng Hàn không cần phải lấy lòng ta như thế."

Cảnh Hàm U nói: "Quả nhiên là vì chuyện này. Ta cũng cảm thấy hôm nay cô ta có hơi ân cần. Chẳng qua trước mắt chưa nhìn ra cái gì, chúng ta cứ chờ thêm đi."

Lời này cũng không làm Thần Nhứ dễ chịu hơn, ngược lại khiến nàng nhíu mày.

"Bao lâu rồi nàng chưa vì một người mà lo lắng thế này?" Cảnh Hàm U không nén được cơn ghen.

"Hiện tại không giống như xưa. Bây giờ là thời điểm tộc Dịch Già nguy nan, ta sợ có kẻ thừa cơ gây chuyện." Thần Nhứ không nhịn được thở dài, "Trở về thôi."

Trở lại cung Vũ Yên, Linh Âm nhanh chóng báo cho Thần Nhứ biết Dịch Già Dụ đã bị nhốt vào ngục. Thần Nhứ mấp máy môi, "Trong lao có người của chúng ta không?"

Linh Âm lắc đầu.

"Lấy danh nghĩa của Mạc Ly nói cho bên ngoài, dùng nhiều bạc chuẩn bị một chút, tránh cho nhị ca ở trong ngục chịu khổ." Thần Nhứ nhìn bóng lưng Linh Âm khuất dần, không kìm được lại muốn thở dài, tộc nhân chẳng dung thứ, bây giờ truyền một câu cũng phải dùng danh nghĩa của Mạc Ly.

Hôm sau, cung Đức Xương đột nhiên truyền tin, thái tử phi và ba trắc phi khác đều trúng độc, chỉ có Dịch Già Mạc Ly may mắn thoát nạn. Khi tin tức lan đến, Cảnh Hàm U đã đi đại doanh Phi Vân Kỵ, Thần Nhứ nghe tin cười lạnh một tiếng, "Thì ra là toan tính thế này. Đúng là ngu ngốc mà."

Các thái y bận rộn cả buổi trong cung Đức Xương, nghe nói đã giải được độc. Sau đó, một đội thái giám đến cung Vũ Yên, trực tiếp dẫn Thần Nhứ tới trước mặt hoàng hậu ở cung Đoan Hoa.

Viện phán của Thái y viện nói rõ tình huống của thái tử phi và nhóm trắc phi trúng độc, tóm lại là trúng một loại thuốc độc. Nếu thuốc này không khắc với thuốc bổ mà chúng thái tử phi hay sử dụng, kích phát độc tính thì chẳng biết tới lúc nào mới phát hiện ra. Các thái y tiến hành phân tích thức ăn ở cung Đức Xương, cuối cùng đạt được kết luận là trà mà chúng thái tử phi uống hôm trước bị người hạ độc.

"Dịch Già Thần Nhứ, hôm qua ngươi và Nhu Gia đến cung Đức Xương, mà lại là ngươi tự mình pha trà, mọi người đều uống, lần lượt trúng độc, giờ thì ngươi còn lời gì để bao biện?" Lần này hoàng hậu thật sự nổi giận, Thần Nhứ đến bây giờ vẫn quỳ trên mặt đất.

"Hoàng hậu nương nương, người cũng nói là ta pha bình trà kia, mọi người đều uống, cớ sao ta vẫn ổn, Nhu Gia công chúa không có việc gì, trắc phi Dịch Già thị cũng không sao?" Thần Nhứ cúi đầu, dáng vẻ khiêm cung.

Phùng quý phi ngồi kế bên cười lạnh: "Ngươi đương nhiên sẽ không để cho Dịch Già thị gặp chuyện. Ngươi tưởng người khác không biết ngươi có ý định gì ư? Ngươi hạ độc hại chết những phi tử khác của thái tử, thế thì có thể để em gái của ngươi Dịch Già thị trở thành chính phi của thái tử."

Vẻ mặt Thần Nhứ bình tĩnh, "Quý phi nương nương, chẳng lẽ thái tử phi và trắc phi khác chết thì Dịch Già thị có thể lên làm chính phi sao?"

Câu hỏi này rất hay. Thân phận công chúa nước Dịch của Dịch Già Mạc Ly đã định là nàng ta không có khả năng trở thành chính phi của thái tử. Hoàng hậu tương lai của nước Lịch nào để người nước Dịch làm được?

Phùng quý phi bị hỏi mà lặng thinh, nhưng cũng chẳng muốn nhận thua thế kia. Bà ta nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, Dịch Già Thần Nhứ là đệ tử của thư viện Phi Diệp Tân, lưỡi không xương nhiều điều lắt léo, miệng không vành méo mó tứ tung. Bây giờ sự thật rõ rành rành cô ta còn mưu toan thoát tội, có thể thấy được không cho cô ta nếm chút khổ thì sẽ không khai thật." Ngụ ý là mong hoàng hậu dùng hình.

Hoàng hậu nào phải kẻ ngốc. Phùng quý phi rõ ràng là coi bà như cây đao, bà dĩ nhiên không muốn thỏa mãn mong ước của đối phương. Nhưng mà Thần Nhứ cũng thật khó đối phó. "Dịch Già Thần Nhứ, ngươi vốn là người mất nước. Hoàng thượng thương cho tình đồng môn của ngươi và Nhu Gia, cho phép ngươi ở bên Nhu Gia. Ngươi không biết ơn, ngược lại nhiều lần gây chuyện. Hiện giờ ngươi còn không nói thật nữa, đừng trách bổn cung vô tình."

Thần Nhứ trầm mặc chốc lát, chậm rãi thở ra một hơi. "Hoàng hậu nương nương, nếu người muốn bức cung Thần Nhứ cũng chẳng khó, nhưng mà việc này có rất nhiều khuất tất, Thần Nhứ chỉ muốn nói cho một mình người nghe."



Hoàng hậu nghe lời này, cảm thấy hứng thú. Bà thoáng trầm ngâm, bảo: "Dịch Già Thần Nhứ, ngươi đi theo bổn cung."

Thần Nhứ theo hoàng hậu đến thư phòng. Hoàng hậu nói: "Nơi đây chỉ có hai người bổn cung và ngươi, có ẩn khuất gì ngươi cứ nói, đừng ngại."

Thần Nhứ thưa: "Nương nương thật sự không nhìn ra chuyện này do ai gây nên ư?"

Hoàng hậu kỳ thật đã nhìn thấu việc này không phải Thần Nhứ làm. Nguyên nhân rất đơn giản, chuyện ấy thực hiện quá cẩu thả. Nếu là Thần Nhứ gây ra, Cảnh Hàm U tất nhiên nhìn ra được. Dù hoàng hậu biết Cảnh Hàm U yêu thương Thần Nhứ, nhưng việc uy hiếp đến thái tử, Cảnh Hàm U quả quyết sẽ không để Thần Nhứ tuỳ ý làm bậy.

Hoàng hậu bắt Thần Nhứ đến hỏi tội, chẳng qua là giận chó đánh mèo. Từ khi Thần Nhứ tiến cung đến nay, hoàng hậu luôn cảm thấy hậu cung không một ngày yên tĩnh.

"Trong lòng ngươi có lời gì thì nói thẳng đi, bổn cung không muốn vòng vo với ngươi."

"Nương nương, người có biết mục đích ngày đó ta theo Nhu Gia công chúa đến cung Đức Xương là gì không? Tiêu Dao hầu bị người ta vu khống tống vào ngục, ta lo Dịch Già thị xin thái tử đi cầu tình hoàng thượng vì tình thân, bấy giờ mới cùng Nhu Gia công chúa đi ngăn. Nương nương có biết một khi thái tử tới trước mặt hoàng thượng xin ban ân tình thì sẽ như thế nào không?"

Hoàng hậu nghe câu ấy, tưởng tượng kỹ càng, sắc mặt đã thay đổi.

"Nương nương, nếu ta có tâm tư mưu hại, chỉ cần nhịn xuống không mở miệng, tình cha con của hoàng thượng và thái tử sẽ không hoà thuận, quân thần ly tâm *."

* quân thần ly tâm: quân chủ và thần tử không còn đồng lòng nữa

Con ngươi hoàng hậu đột nhiên trừng lớn, hiển nhiên cũng thấy sợ hãi vì hậu quả đó. Ánh mắt bà nhìn Thần Nhứ rốt cục ôn hoà hơn một ít.

Thần Nhứ nói tiếp: "Nương nương, trong việc này tộc Dịch Già không có chút lợi ích nào. Chuyện không có ích, ai sẽ làm?"

"Ý của ngươi là có kẻ được lợi từ vụ việc ấy?" Hoàng hậu cảm thấy người duy nhất có thể thu lợi chính là Dịch Già Mạc Ly, nhưng Thần Nhứ vừa mới nói, với thân phận của Dịch Già Mạc Ly thì khẳng định không thể làm thái tử chính phi, vậy kẻ duy nhất có được ích lợi cũng bị loại trừ, cho nên chuyện này mới lộ ra khó bề phân biệt.

"Người không tự hại, bị hại tất thật, giả thật thật giả, kế gian sẽ thành *." Thần Nhứ chậm rãi phun ra mười sáu chữ này.

* trích từ Khổ nhục kế trong Ba mươi sáu kế, nghĩa là: người không tự hại mình nên hiển nhiên là bị kẻ ác hãm hại, người khác cũng cảm thấy vậy, thành ra mưu kế thành công, đó gọi là khổ nhục kế

Hoàng hậu nhăn mày, "Khổ nhục kế?"

Thần Nhứ từ chối cho ý kiến, "Nương nương, dù là người hay là hoàng thượng, thậm chí văn võ cả triều, đều xem nước Dịch đã diệt vong như kẻ thù. Thật tình không biết nước Lịch còn rất nhiều đối thủ."

Lời này quá thấu đáo, đáng suy ngẫm. Hoàng hậu chính là mẹ của một nước, cũng chẳng phải mù mịt với chuyện triều chính. Bà ngồi trên ghế khoảng chừng một nén nhang mới đáp. "Ngươi là muốn nói cho bổn cung biết chuyện này do thái tử phi gây nên?"

Thần Nhứ hành lễ, thưa: "Thần Nhứ là phận mất nước, vốn khiến người hoài nghi. Bây giờ ta nói cái gì nương nương đều sẽ cho rằng ta đang gian dối. Nương nương, hậu cung là hậu cung của người, người muốn chân tướng gì mà không tra được? Chỉ coi người có muốn thăm dò chân tướng hay không thôi."

Lúc Cảnh Hàm U nhận được tin tức vội vàng trở lại cung Vũ Yên, Thần Nhứ đang ở trong vườn hoa nhỏ trong sân tưới nước cho hoa, thấy nàng về, ngừng động tác trong tay, cười bảo: "Trở về nhanh như vậy, có thể thấy được nàng không tin ta có thể tự vệ."

Cảnh Hàm U kéo nàng khỏi vườn hoa. "Ta đương nhiên tin nàng. Nhưng đối mặt với mẫu hậu…"

"Hoàng hậu nương nương là người biết phân rõ phải trái, thế đã đủ để ta bảo vệ bản thân rồi." Thần Nhứ tiến sát vào ngực Cảnh Hàm U, nụ cười trên mặt phát ra từ nội tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK