• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người là Triệu Quận vương, một người là Thám Hoa đương nhiệm, quăng tám sào cũng không đánh tới được, Khương đại nhân thật sự không nghĩ ra sao ai cũng chạy tới Giang Lăng.

Mắt thấy sự việc còn phiền phức hơn tưởng tượng của mình, đầu đại nhân Khương đen thui, vội vàng bảo thị vệ đi dẫn đường.

Triệu Viêm và Hình Phong hai người họ từ Kiến Khang tới đây, đi một tháng giống như lưu dân chạy nạn, người nào người nấy chật vật, vừa đến cửa Tri phủ, Triệu Viêm lập tức lớn tiếng la hét muốn gặp Bùi đại nhân, suýt nữa bị thị vệ đánh ra ngoài, sau đó vẫn nhờ Hình Phong vỗ vỗ tro đen trên người, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tại hạ Hình Phòng của Viện Hàn Lâm, trước tới tìm đại nhân Tri phủ tự thú, thiêu rụi ba chiếc thuyền của người Bắc ở bến đò Giang Lang, người phóng hỏa là ta.”

Triệu Viêm phụ họa theo: “Ta, còn có ta, Triệu Viêm của phủ Thụy An Vương, ta châm lửa nhiều nhất.”

Ai dám đốt thuyền của người Bắc? Cũng không phải là chán sống...

Thị vệ còn tưởng rằng gặp phải hai kẻ điên đầu óc có vấn đề, đang muốn đuổi đi thì bộ đầu(1) tuần tra đánh ngựa trở về, vội vàng nói: “Thông báo cho Khương đại nhân, thuyền của người Bắc ở bến đò phía nam bị thiêu rụi ba chiếc, chết và bị thương hơn ba trăm người, tất cả đều là người bắc, có thể xem như đâm vào tổ ong vò vẽ, hơn một ngàn người từ bến đò đến muốn tìm Tri phủ chúng ta để đòi một lời giải thích, người phóng hỏa đã chạy trốn, các ngươi nhanh chóng phái vài người đi ra ngoài, đến lục soát từng nhà, nhất định phải bắt hắn quy án cho ta.”

(1)捕头: chức quan chịu trách nhiệm bắt tù binh, đổi trưởng tuần tra.

Thị vệ sửng sốt một chút, nhìn về phía hai người đứng trước cửa rồi lắp bắp nói: “Người, người ở đây.”

Bộ đầu quay đầu lại liếc hai người, tro đen đầy người, trên mặt cũng không sạch sẽ, chứng cớ xác thực, ngược lại hoàn toàn không hề tốn công sức, lập tức bắt người: “Áp giải vào.”

Hai người bị đưa lên công đường, trước khi xác nhận thân phận, mặc dù không để hai người quỳ xuống nhưng nhìn mất thị về trông coi xung quanh, vừa nhìn là biết không phải tư thế tốt gì.

Đêm qua chèo thuyền cả nửa đêm, lại ngâm mình trong nước mấy canh giờ, Triệu Viêm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc bị áp giải vào công đường thì liên tục muốn gặp Bùi An: “Có phải ta mạo danh hay không, các ngươi đi tìm Bùi đại nhân, để cho ngài xác nhận thì không phải sẽ biết sao.”

Thấy hắn la hét muốn gặp Bùi đại nhân như vậy, hình như giống như quen biết thật, để tránh thật sự nhận nhầm người, bộ đầu lập tức phái người đi tìm Bùi An.

Chỉ lấy được một câu: “Không quen biết.”

Vẻ mặt Triệu Viêm kinh ngạc, không nhìn thấy hắn thì thôi, sao có thể không quen biết được chứ: “Người khác ở đâu, ta đi gặp hắn.”

Chân Triệu Viêm còn chưa nhấc lên, bộ đầu duỗi tay cầm đao ngăn lại: “Hai vị vẫn nên quy củ một chút.”

Cuối cùng Hình Phong cũng không nhìn nổi, kéo hắn trở về: “Quận vương không cần gấp gáp, chúng ta vẫn nên kiên nhẫn chờ đại nhân Tri phủ.”

Không gì không thể hiểu được, bây giờ hai người họ là củ khoai lang nóng bỏng tay, với tính tình Bùi An, nếu lúc này hắn nói có quen biết mới kỳ quái.

Lúc thị vệ tìm tới trước cửa, Bùi An đã nghe Vệ Minh bẩm báo.

Ba chiếc thuyền Bắc kia bán phụ nữ và trẻ em, vừa vặn bị tiểu quận vương và Hình đại nhân bắt gặp, hai người một lòng nhiệt huyết, làm anh hùng, thuyền vừa cập bờ, còn chưa kịp lên bờ đã bị một ngọn lửa thiêu rụi thuyền, hơn ba trăm người Bắc quốc bị thiêu sống tại chỗ.

Lúc trước hắn tận mắt nhìn thấy hai người ngồi trên thuyền đến Giang Lăng, nhưng hắn hiểu được Triệu Viêm, còn Hình Phong, đến góp náo nhiệt gì chứ.

Có bản lĩnh gây họa thì nên nghĩ kỹ kết thúc việc như thế nào, có quan hệ với hắn thì sao, thị vệ tới trước hỏi, hắn nói một câu không biết rồi đuổi đi, đợi một lát, đại nhân Tri phủ tự mình đến, vừa vào cửa lập tức ai oán nói với hắn: “Bùi đại nhân, ngài phải nghĩ ra cách thay ti chức đấy, nếu đám người Bắc này biết người châm lửa là dòng tộc hoàng thất, sợ không đợi Bùi đại nhân đi ra khỏi Giang Lăng, binh mã nên vượt qua biên cảnh Nam Quốc ta…”

Vân Nương đã đi theo Khương phu nhân đến nhà cũ Vương gia gặp Thiểm Điện, lúc này trong phòng chỉ có một mình Bùi An.

Khương đại nhân gấp đến độ cau mày, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như không, không chút để ý bưng chén trà lên, thưởng thức trà.

Thấy hắn chậm chạp không tỏ thái độ, Khương đại nhân cũng bất chấp tất cả: “Bùi đại nhân không biết, ngày thường những người Bắc ở Giang Lăng ta giống như tổ tông, đừng nói dân chúng, ngay cả ti chức cũng không dám đắc tội, chỉ sợ không cẩn thận dẫn đến chiến sự, phá huỷ sự khổ tâm nhẫn nhục chịu đựng của bệ hạ mấy năm nay, nếu hai nước thật sự giao chiến, cho dù ti chức có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu. Hôm kia Bùi đại nhân xẻo mắt ba người kia đã chọc giận đến người Bắc rồi, hôm nay quận vương thiêu rụi cả ba trăm người, bây giờ hơn một ngàn người Bắc chặn ở cửa ti chức, rốt cuộc ti chức nên làm như thế nào, kính xin Bùi đại nhân cho một cách.”

Bùi An nghe ra, cười: “Ý của đại nhân Khương là, ta cũng không thoát khỏi liên quan?”

Đây không phải là vô nghĩa, hắn có thể thoát khỏi quan hệ sao?

Quận vương là ai, họ Triệu.

Người trong hoàng thất, sao hắn có thể dùng một câu không quen biết là có thể vứt bỏ sạch sẽ? Nếu bị hoàng đế Bắc Quốc biết, quận vương Nam Quốc thiêu chết ba trăm người Bắc thì có ổn không.

Chiến sự xảy ra, Bùi An cũng không cách nào báo cáo kết quả công tác, không phải sao?

“Bùi đại nhân thứ lỗi, ti chức chỉ là một Tri châu nho nhỏ, thật sự là vô lực ứng phó với chuyện lớn này, may mà hôm nay đại nhân ở đây, ai cũng biết bây giờ ngài là cánh tay phải của bệ hạ, chuyện hôm nay cũng chỉ có Bùi đại nhân mới có thể làm chủ, là chịu thua hay là cưỡng ép đuổi đi, kính xin đại nhân quyết định, chỉ cần ngài ra lệnh, ti chức sẽ toàn lực phối hợp.”

Vòng một vòng, vẫn là đưa lửa lên người Bùi An.

Nếu để cho hắn đưa quyết định, chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ thất vọng rồi.

Lúc này khơi mào sự việc, tất nhiên Bắc Quốc sẽ cử binh, năm vạn binh mã của Nam Quốc, như thế nào cũng phải phái ra, đối với hắn mà nói, đó là điều vừa lòng vừa ý của hắn, thừa dịp bên ngoài loạn lấy đầu Triệu Đào, càng dễ dàng hơn.

Nếu muốn trông cậy vào hắn đi chống lại Bắc quốc thì nên bỏ ý nghĩ này sớm đi, hắn cũng không có lòng dạ Bồ Tát kia. Bắt mình đi bình định giặc loạn, để cho Triệu Đào ông ta ngồi mát ăn bát vàng, mở rộng thế lực, đầu óc hắn cũng không bị vô nước, bị ngu.

Ngày mai sẽ khởi hành, kéo dài một hai ngày vẫn được, về phần ngày sau như thế nào, hắn không quản được.

“Xảy ra chuyện, giải quyết nó là được, không nghiêm trọng như Khương đại nhân nghĩ đâu, mọi chuyện đều phân rõ phải trái, dù người Bắc có kiêu ngạo thế nào thì khi vào cửa khẩu Nam Quốc ta, ấn dấu tay trên thư thỏa thuận, đã như thế, chính là đồng ý tuân thủ quốc pháp của Nam Quốc ta, người vi phạm luật pháp, đối xử bình đẳng, đều phải chấp nhận hình phạt, còn nếu xảy ra chuyện trong lãnh thổ Nam Quốc ta, Nam Quốc ta cũng sẽ tuân thủ pháp luật, điều tra rõ chân tướng, cho bọn họ một lời giải thích.”

Đại nhân Khương nghe mà sửng sốt, còn chưa hiểu được ý gì thì thấy Bùi An đứng dậy: “Khai đường, thẩm vấn đi.”

Vẻ mặt Khương đại nhân dại ra.

Thẩm vấn? Thẩm vấn như thế nào?

Bùi An lại nói: “Cửa lớn mở ra, thẩm vấn trên đường phố.”

Một chiêu trị ngọn không trị được gốc, hắn đây là tính toán một mình rút người, để lại một cục diện rối rắm cho mình.

Nửa ngày sau Khương đại nhân mới phục hồi tinh thần lại, khóe miệng giật giật, quả nhiên những thứ trong lời đồn cũng không phải hoàn toàn là giả, âm hiểm xảo trá, đúng là Bùi An phát huy đến mức cao nhất.

Lật lại mấy trăm năm, sợ là cũng chưa từng thấy có triều đại nào lại có cảnh người đối địch của hai nước lên công đường giải quyết mâu thuẫn.

Nhưng người Bắc bên ngoài náo loạn rất giỏi, trong chốc lát Khương đại nhân cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, muốn thẩm vấn, chỉ có thể để cho hắn thẩm vấn.

Ngự Sử Đài Đại Phu tam phẩm của Nam Quốc tự mình thẩm án, coi như là cho người Bắc thể diện, ít nhất chứng minh Nam Quốc rất coi trọng việc này.

Thị vệ Tri phủ đi dọn dẹp trước, trực tiếp sắp xếp một cái bàn trên đường phố trước cửa Tri phủ, sau đó mang theo một cái ghế dựa, Bùi An xốc áo ngồi xuống, Tri châu đứng ở phía sau, hắng giọng, cất cao giọng nói đối với người Bắc vây quanh trước mặt: “Hôm nay nhận được tin tức, ba chiếc thuyền ở bến đò phía nam bị thiêu rụi, ta là Tri châu của Giang Lăng, vì để bày tỏ thương tiếc vô cùng, tại đây đau lòng cho người đã khuất, mọi người yên tâm, về phần nguyên nhân thuyền gặp hoả hoạn, có Ngự Sử Đài Đại Phu Nam Quốc ta Bùi đại nhân tự mình thẩm tra, nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, bắt được hung thủ thật, tuyệt đối không bỏ qua.”

Ít nhiều gì lời này của Khương đại nhân cũng mang theo chút khí tính, một cú đá toàn bộ quả bóng vào người Bùi An.

Nói như vậy rõ ràng người Bắc cũng ép mua ép bán, chen chúc vây quanh.

“Ba trăm mạng người, làm sao trả lại đây?”

“Bắc Quốc hết nhường rồi lạ nhịn với các ngươi, bây giờ chính là Nam Quốc các ngươi bất nghĩa trước, muốn khơi mào chiến tranh…”

Ở chỗ Kiến Khang động một chút đã náo loạn như vậy, Bùi An cũng quen sớm rồi, cầm lấy búa gỗ trên bàn, gõ chiêng trống một cái: “Yên tĩnh, đã bắt được hung thủ thật sự về quy án.”

Nghe vậy, mọi người dần dần an tĩnh lại.

Bùi An quay đầu, nhìn về phía đại nhân Khương: “Mang ra ngoài.”

Mí mắt Khương đại nhân giật giật, người bên ngoài không nhìn ra chứ hắn thấy rõ, quận vương và mệnh quan triều đình là hàng thật giá thật, Bùi An thật sự muốn giao cho người Bắc sao?

Bùi An thấy hắn bất động, lại xoay đầu sang bên kia rồi phân phó Vệ Minh: “Mang ra ngoài.”

Triệu Viêm la hét nửa ngày muốn gặp Bùi An cũng không thấy người, sau khi nhìn thấy Tri phủ mới thấy được một bàn rượu và thức ăn, vừa mới bưng lên còn chưa ăn, đột nhiên Vệ Minh xông vào, chắp tay ôm quyền: “Quận vương, Hình đại nhân, đắc tội rồi.”

Thế nào Triệu Viêm cũng không nghĩ tới, mình tìm được đường sống trong chỗ chết, vất vả lắm mới trốn được tới chỗ Bùi An, cho rằng đây là bùa hộ mệnh, kết quả không ngờ lại bị đẩy lên đoạn đầu đài.

Hai người vừa đi ra, đã bị người biển người vây quanh, ở Kiến Khang Triệu Viêm cũng tự mình trải qua một lần, suýt nữa bị người đánh chết, sắc mặt trắng bệch, cầu cứu nhìn về phía Bùi An.

Hắn sẽ không thật sự vì đại nghĩa diệt thân chứ.

Vốn ngày mai sẽ xuất phát, mình có thể dễ dàng trở về Lâm An, đột nhiên hai người họ xuất hiện gây ra phiền phức lớn như vậy, dù sao cũng phải dạy cho một bài học, Bùi An không nhìn lên mặt hắn, dáng vẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa rồi hỏi hai người: “Thuyền do các ngươi đốt?”

Từ sau khi chia tay ở Kiến Khang, Triệu Viêm vẫn luôn ngóng trông có thể sớm tìm được hắn, vất vả mới tìm được người, không gặp mình thì thôi còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng này, lòng hắn lạnh tanh, từ nhỏ đến lớn, Bùi huynh chưa từng đối xử lạnh lùng vô tình với mình như vậy.

Triệu Viêm bĩu môi muốn khóc, làm sao còn có thời gian đi trả lời hắn nữa.

Hình Phong ở bên cạnh, cắn răng quỳ xuống đất trước, lúc trước ở trước mặt Tri phủ chủ động thú nhận, hiện giờ lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, thuyền tự cháy.”

Người Bắc đến Nam Quốc cũng có tổ chức riêng của mình, có thủ lĩnh đại diện.

Nghe được lời này, người dẫn đầu kia “phi” tại chỗ một tiếng: “Con mẹ chó má ngươi, các ngươi ở đây hợp sức chơi người Bắc ta như con khỉ à, thuyền đang yên đang lành tự nhiên cháy, còn cháy ba chiếc, ngươi cho rằng người Bắc chúng ta là kẻ ngốc?”

Nước miếng bay tứ tung tới, Hình Phong ngửa ra sau tránh đi theo bản năng, trong mắt ghét bỏ, thiếu chút nữa công khai mắng một câu: “Mãng phu thô lỗ.”

Hình Phong không vội vàng lấy ra từng phong thư trong ống tay áo ra, xếp thành đống giống như lá gỗ, đặt lên bàn trước mặt Bùi An: “Thảo dân và gia đệ từ Kiến Khang đến đây tìm người thân, chịu đựng trăm cay ngàn đắng mới đuổi kịp chiếc thuyền này, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy người thân của mình, ai ngờ khi cập bến thuyền lại đột ngột bốc cháy, trong tình thế cấp bách thảo dân tìm kiếm xung quanh, không tìm được người nhưng lại tìm ra được những hoạt động táng tận lương tâm này, hôm nay người Bắc hắn lấy đâu ra thể diện tìm người Nam ta tính sổ, số phụ nữ và trẻ em bị mua bán trục lợi vào Bắc Quốc, vì đó mà nhà tan cửa nát, người Bắc nên cho người Nam ta một lời giải thích!”

Hình Phong nói xong, ngửa đầu nhìn những thư tín đặt trước mặt Bùi An, cao giọng nói: “Đây là chứng cứ người Bắc bán phụ nữ và trẻ em người Nam ta, kính xin Bùi đại nhân xem qua.”

Bùi An cầm một đống giấy viết thư nhăn nhúm của hắn đưa lên, mở ra nhìn một lần, đúng là thư từ giữa người Bắc đầu cơ trục lợi bán người Nam.

Nhìn thấy bằng chứng sắt đá như vậy, trong lòng Bùi An nảy sinh ra vài phần bội phục, không thể không thừa nhận, Hình Phong cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn thấy ê răng, không khống chế được mà hỏi một câu hơi mất phong độ: “Phu nhân ngươi cũng bị bán sao?”

Lúc này, Bùi An còn có thể miệng mồm nhanh như vậy, Hình Phong hoàn toàn không ngờ đến, mí mắt giật giật, khựng lại một chút mới cắn răng đáp một câu mất tự nhiên: “Vâng.”

Bùi An cũng không vì thế mà tự nhiên lộ sự khó xử gì, cầm lấy những thư tín kia, ngẩng đầu nhìn về phía thủ lĩnh người Bắc: “Người Bắc các ngươi cướp phu nhân hắn, hắn đốt thuyền của các ngươi, nói như vậy, ngược lại là một ân oán cá nhân.”

Sắc mặt người Bắc biến đổi, không ngờ lại rơi vào nhược điểm lớn như vậy, phản bác nói: “Người Bắc ta hơn ba trăm người, ba chiếc thuyền lớn, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”

“Đương nhiên không thể bỏ qua.” Bùi An trả lời hắn, giao một phần thư từ trong đó cho Vệ Minh: “Truyền cho mọi người, nói không chừng trong đó có tên người nhà họ mất tích.”

Vệ Minh nhận mệnh rồi đưa danh sách cho người Nam, chỉ có dân chúng người Bắc còn sống, dân chúng người Nam phải chết sao?

Một tấm thư tín dày đặc, toàn là những cái tên, khi đến tay người Nam, cũng có người bật khóc: “Con của ta ôi…”

Bùi An lại nói: “Các ngươi người phương bắc là khách, đến Nam Quốc của ta, chiếm lãnh thổ của Nam Quốc của ta, ăn đồ ăn của Nam Quốc ta, kiếm tiền của Nam Quốc của ta, hẳn là những thứ này đã đủ cho các ngươi. Bây giờ việc đầu cơ trục lợi bán phụ nữ và trẻ em của Nam Quốc ta, việc này tính sao đây, các ngươi muốn âm thành nuốt chửng Nam Quốc ta sao?”

Bùi An vốn không muốn quan tâm đ ến những thứ vớ vẩn này, nhưng khi bằng chứng được giao đến tay, hắn leo lên lưng cọp khó xuống, nói tiếp: “Bản quan nhớ lần trước, bệ hạ các ngươi muốn củng cố quan hệ giữa hai nước Nam Bắc mà cố ý cầu hôn công chúa con vợ cả của Nam Quốc ta, Minh Dương công chúa, từ điểm này mà nói, đều không phải cố ý gây chiến với Nam Quốc ta, ít nhất không phải lúc này, nghe nói thổ phỉ ở phía tây nước các ngươi không yên bình, hẳn là bệ hạ không nên biết những hoạt động gây phá hoại quan hệ bang giao giữa hai nước như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK