• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có gì so với việc tin tức những vong hồn chết oan lại còn sống, càng làm cho người ta cảm xúc trăm mối ngổn ngang, hai người trong xe tù vừa bi vừa vui.

Cảm xúc của Phạm Huyền giống như sóng biển cuồn cuộn, một hồi lâu mới ổn định lại: “Cảm ơn Bùi công tử đã thông báo với ta, là Phạm mỗ không có mắt, hôm nay ở đây xin lỗi Bùi công tử vì hành động lời nói trước đây.”

Một tiếng tạ lỗi này, dù thế nào ông cũng phải nói ra.

Phạm Huyền kéo xích sắt trên chân, làm bộ muốn quỳ xuống, đúng lúc Bùi An dừng lại: “Trên đường khó tránh khỏi có tai mắt sắp xếp, Phạm đại nhân vẫn nên bình tĩnh một chút, đợi đến nơi cảm ơn cũng không muộn.”

Bùi An sợ nói tiếp cảm xúc hai người càng kích động, cũng không ở lại lâu, trước khi đi thì nhắc nhở: “Người của hoàng thượng đã lên đường, một canh giờ sau ắt phải lấy đầu hai vị, đợi nhân mã vừa đến, Phạm đại nhân và Lý công tử chỉ cần trốn về phía trước, có lẽ sẽ chịu chút đau khổ, kính xin hai vị chuẩn bị sẵn sàng trước.”

Bùi An nói xong kẹp bụng ngựa một chút rồi đi về phía trước.

Mặt trời chói chang đã trèo lên trời cao, trên bầu trời xanh thẳm không có nửa đám mây trắng che khuất nào, ánh mặt trời nóng rát chiếu thẳng xuống, từng hơi nóng sáng rực tạo thành bóng mờ mờ.

Ánh sáng quá chói mắt, Bùi An nâng tay che trán một chút, giương mắt nhìn về phía rừng rậm phía trước, một làn khói xanh chậm rãi bay lên như một đám mây mù từ phía trên rừng cây, càng ngày càng dày.

Vệ Minh cũng nhìn thấy phía trước, chọn một con tuấn mã thúc ngựa đi tới trước mặt Bùi An, bẩm báo: “Chủ tử, Chung Thanh đã chuẩn bị thỏa đáng.”

“Thông báo cho tất cả mọi người, sau khi vào núi thì cắm trại nghỉ ngơi chỉnh đốn.”

“Vâng.”

Vệ Minh đi truyền lệnh cho đội ngũ, Bùi An trở lại bên cạnh xe ngựa, không xuống ngựa mà khẽ khom người xuống, cách cửa sổ gọi một tiếng: “Vân Nương.”

Vừa rồi Bùi An vừa đi, Vân Nương đã cất bàn cờ, lấy gương đồng mang theo bên người soi trên trán mình một chút, cũng đỏ, cảm giác tội lỗi trong nội tâm cũng giảm bớt không ít.

Lại vén rèm nhìn ra ngoài, thấy Bùi An đi phía sau đội ngũ, nghĩ tới chắc là hắn đi gặp Phạm Huyền.

Dọc theo đường đi, mặc dù Bùi An không giải thích nửa câu với nàng nhưng mỗi lần Vệ Minh và Đồng Nghĩa bẩm báo tin tức, hắn cũng không bảo nàng tránh đi, lời nào cũng nghe vào đương nhiên ít nhiều Vân Nương cũng hiểu một chút.

Người nhà họ Chu bị cướp ở Kiến Khang, có lẽ cũng là một trong những kế hoạch của Bùi An.

Ai cũng biết, một khi khâm phạm rời khỏi triều đình bị áp giải thì chỉ có một kết cục là chết không cần nghi ngờ, nghĩ đến sáng sớm Bùi An đã vứt bỏ Chu gia, bây giờ người muốn cứu cũng chỉ có Phạm Huyền và Lý công tử.

Sau khi vượt sông, theo đạo lý hẳn là Bùi An nên tiếp tục đi về phía trước, sau đó tìm một cơ hội giở trò cũ(1) để cho hai người họ giả chết ở trước mặt mọi người, sau đó dùng chiêu ve sầu thoát xác.

(1)故技重施: Lặp lại thủ thuật tương tự; giở mánh cũ; giở trò cũ

Đột nhiên Bùi An đi về Lư Châu, chậm chạp không động thủ, hơn phân nửa cũng biết một chiêu dùng nhiều, với tính tình đa nghi của bệ hạ, nhất định sẽ nảy sinh hoài nghi đối với hắn.

Hắn đang chờ, chờ một thời cơ tuyệt vời không để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ.

Mà hôm nay rời khỏi phủ Tri châu, đó chính là thời cơ tốt.

Kiến Khang xảy ra ra động tĩnh lớn như vậy, thích khách ngang nhiên cướp tù, hoàng thượng không thể không biết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì lát nữa người của triều đình sẽ tới.

Nhưng muốn đổi người dưới mí mắt người của triều đình, so với việc cứu Các lão Tần ở bến đò lần trước khó khăn hơn nhiều.

Chỉ cần bất cẩn, sẽ để lộ dấu vết.

Vừa rồi hắn dạy mình, là một con bạc không chừa đường lui cho mình, Vân Nương cảm thấy hình như hắn cũng không khá hơn là bao.

Vân Nương buông rèm xuống, cẩn thận suy nghĩ đối sách, nếu thật sự không được thì nàng sẽ bảo Vương thúc thúc đi ra giúp một việc, giết người diệt khẩu, còn mạnh hơn lũ người triều đình mang nhược điểm của hắn.

Hiện giờ lão phu nhân phủ Quốc công còn ở trong phủ, hắn ở nơi này không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Đang nghĩ ngợi, tiếng cửa sổ truyền vào, Vân Nương vội vàng mở cửa sổ ló đầu ra ngoài, ánh mặt trời chói đến mức khiến nàng nheo mắt lại, cố gắng ngửa đầu nhìn về phía người trên xe ngựa: “Lang quân.”

Ánh mắt Bùi An lướt qua trán nàng một chút, vết ửng đỏ đã biến mất.

Thân thể y lại cong xuống một chút, kề sát vào nàng rồi nói: “Lát nữa sẽ có một trận chém giết, nàng ở trong xe, Đồng Nghĩa sẽ bảo vệ nàng.”

Nói xong y nhìn thoáng qua đôi lông mày nàng đang khẽ nhíu lại, lại bổ sung một câu: “Có ta ở đây, không cần sợ hãi.”

Hai bên đều là người của y, chỉ là diễn kịch mà thôi, người bị nguy hiểm đến tính mạng cũng không phải là nàng, đương nhiên Vân Nương sẽ không sợ hãi, ngược lại là hắn.

“Chàng phải cẩn thận.”

Gương mặt nàng lộ ra dưới ánh mặt trời mang theo vẻ lo lắng, ánh sáng chiếu vào khiến làn da nàng có vẻ trong suốt, hai gò má không tì vết, trắng nõn hồng hào rất đẹp mắt.

Đột nhiên Bùi An hơi đau lòng, lần sau vẫn nên đổi cách phạt đi, không búng trán nữa.

Hắn gật đầu, giọng nói ôn hoà một tiếng: “Ừm.”

Đội ngũ dựng trại trên một bãi đất bằng phẳng ở lưng chừng núi, trong rừng có bóng râm che bớt ánh mặt trời chói sáng nhưng vẫn rất ngột ngạt.

Một đám thị vệ Ngự Sử Đài ngồi vây quanh một chỗ, tay áo xắn đến cẳng tay, một bên cắn lương khô trong tay, một bên hào hứng trò chuyện về mỹ nhân Lư Châu.

“Chỉ là mấy vũ nữ ca múa mà thôi, hôm qua xem đức hạnh của mấy người các ngươi, giống như chưa từng nhìn thấy nữ tử, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.”

“Mỹ nhân trước mắt, ngươi cao thượng, sao không thấy ngươi nhìn ít đi một cái.”

“Lại nói tiếp, tiểu cô nương ở Lư Châu cởi mở hơn Lâm An chúng ta nhiều, chiếc eo nhỏ uốn éo kia thật là kiều diễm vô hạn…”

“Th ô tục.” Một người cắt ngang, đọc một câu thơ văn Trâu Trâu(2): “Cái này gọi là như vậy, mặt mày ngượng ngùng khép lại, môi đỏ mọng dần hé mở thành nụ cười. Thắt lưng nho gió cuốn, mặt trời chiếu váy thạch lựu.”(3)

(2)邹邹的诗词. Bạn nào biết khum?

(3)风卷葡萄带,日照石榴裙: Khum biết mình edit đúng khum, nếu có sai sót thì nhắn cho mình nhé

Dứt lời, mọi người im lặng một hồi.

“Được rồi, sao năm đó khoa khảo không thấy ngươi lên bảng vàng, vừa nói đến mỹ nhân là miệng đầy văn vẻ.” Người bên cạnh đụng cánh tay một cái, người nọ không ngồi vững suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, cũng không tức giận mà cười rồi đứng lên, nói tiếp: “Đúng là mỹ nhân Lư Châu đẹp nhưng vẫn kém mỹ nhân Lâm An chúng ta một phần linh khí, đợi chuyến này kết thúc trở về, ta phải nhờ vài bà mối se duyên ít mối, lấy một nàng vợ, rồi trải qua cuộc sống hạnh phúc như đại nhân của chúng ta.”

Vừa dứt lời, một người đối diện cười ném một viên đá tới chân hắn, nói: “Đại nhân chúng ta là ai? Ngươi so sánh được sao?”

“Tiểu nhân nào dám so sánh với đại nhân, chỉ có nhan sắc phu nhân của chúng ta, ngàn năm mới có một, ai mà dám so sánh với đại nhân chứ, không tức chết bản thân mới lạ…”

Mọi người nở nụ cười, có người ồn ào nói: “Nói đi, ngươi tiết kiệm được bao nhiêu bạc rồi, mọi người chúng ta thẳng thắn với nhau, có đủ cưới vợ hay không…”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên con đường vào núi phía sau truyền đến tiếng vó ngựa.

Nghe động tĩnh cũng đoán được hơn mười người tới.

Phùng Cát đang uống nước ở bên cạnh, còn chưa nuốt xuống đã thoáng cái đứng lên, dùng tay lau khóe miệng một cái: “Mẹ nó, đám cháu trai khốn nạn này lại tới, ta đào mộ tổ tiên nhà hắn hay là diệt cửu tộc hắn mà hắn cứ đuổi theo không dứt, hôm nay ông đây không chém hắn một hai cái đầu người rơi xuống đất thì không phải họ Phùng…”

Một hồi tập kích ở Kiến Khang, Ngự Sử Đài chết năm người tại chỗ, dân chúng náo loạn chuyện gì, đều là thị vệ sao không nhìn ra đó là tay sai của đám quan viên Lâm An chứ.

Đây là hận không thể giết sạch người của Ngự Sử Đài ở bên ngoài mà.

“Muốn lấy vợ, xốc lại tinh thần cho ta, đừng để con mẹ nó mất mạng, chôn ở vùng hoang dã này, nhà cũng không về được.” Phùng Cát nói xong cầm đao lên lưng ngựa, cao giọng nói: “Một người bẩm báo đại nhân, còn lại đi theo ta trước.”

Chỉ trong chớp mắt, trên mặt mọi người Ngự Sử Đài không còn đùa giỡn nữa, đồng thời cầm lấy vũ khí đề phòng.

Phùng Cát lập tức cưỡi ngựa lên đ ỉnh núi, chỉ thấy bụi bay mù mịt bay từ những con ngựa phía dưới, hơn mười con khoái mã mặc áo đen, khí thế to lớn, hắn mắng một tiếng rồi móc mũi tên lên dây cung, chỉ nghe một tiếng “vèo”, mũi tên b ắn ra ngoài chính xác bắn vào mông ngựa, ngựa hí vài tiếng tại chỗ giơ vó ngựa trước lên, người của Phùng Cát đang muốn tấn công xuống thì nghe một người trong đội ngũ cao giọng hô: “Khẩu dụ bệ hạ, Bùi đại nhân tiếp chỉ!”

Người của Hoàng thượng?

Phùng Cát sửng sốt, vội vàng thu cung tên.

Bùi An đã cưỡi ngựa chặn ở giao lộ từ sớm, nhìn nhân mã trước mặt càng ngày càng gần, cũng không ngờ người đến lại lại là Vương Ân.

Xem ra, hoàng thượng thật sự tức giận rồi.

Bùi An xoay người xuống lưng ngựa, tiến lên nghênh đón, cả người Vương Ân phong trần mệt mỏi, chắp tay cười với y một tiếng trước: “Bùi đại nhân.”

Vẻ mặt Bùi An bất ngờ: “Sao Vương tổng quản lại tới đây?”

“Biết được Bùi đại nhân ở Kiến Khang gặp cướp, bệ hạ ăn ngủ không yên, trong lòng vẫn nhớ kỹ nên phái nô tài đến đây xem đại nhân có an toàn hay không?” Sau khi đi ra khỏi Lâm An, gần như Vương Ân cưỡi ngựa không ngừng vó, chạy mấy ngày đêm cộng thêm bị ánh mặt trời phơi cháy đen, môi nứt nẻ bong tróc.

“Thần bất tài, làm bệ hạ lo lắng.” Bùi An nghiêng người nhường đường: “Vương tổng quản đi đường mệt nhọc, vất vả rồi, mời đi bên này.”

Đúng là Vương Ân rất mệt mỏi nhưng lệnh vua ở trong người, không thể chậm trễ một giây phút nào, bước chân đi theo Bùi An đến doanh trướng, ánh mắt cũng không quên tìm hiểu vị trí xe chở tù, nhìn thấy Phạm Huyền và công tử họ Lý vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm, vừa vào doanh trướng đã cho lui mọi người, nói với Bùi An: “Khẩu dụ bệ hạ, để Bùi đại nhân nhớ kỹ nhiệm vụ ưu tiên của chuyến ra ngoài này, Chu gia đã xảy ra một sai lầm, bệ hạ đang thẩm vấn Tiêu Hầu gia nhưng chưa tìm được hành tung dư nghiệt của Chu gia, còn Phạm Huyền này và công tử họ Lý, sao Bùi đại nhân còn giữ lại?”

Bùi An bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước, thần tra được tin tức của Trương gia.”

Vương Ân sửng sốt, vội vàng tiến lại gần hỏi: “Tìm được Trương Trị rồi?”

“Là một người hầu của Trương gia, hắn trốn ở phủ Tri châu, thần sợ rút dây động rừng, cho nên có hai khâm phạm này ở đây là ngụy trang, hiện giờ đã bắt được người, còn lại hai khâm phạm này thần tìm cơ hội xử lý là được.”

Tìm được người hầu của nhà họ Trương coi như là có tiến triển, Vương Ân suy nghĩ một hồi nói: “Lát nữa nô tài sẽ mang người hầu đó về trước, giao cho bệ hạ, về phần hai khâm phạm kia cũng không cần Bùi đại nhân động tay, nô tài ra tay là được, Bùi đại nhân chỉ cần chú tâm làm việc chính thay bệ hạ.”

Vương Ân nói xong quay đầu lại, gọi thị vệ phía sau đi lên: “Đi, chém đầu hai phạm nhân kia xuống.”

“Vâng.”

Thị vệ xoay người vén rèm lên, sải bước đi về phía xe chở tù, vừa đến trước xe chở tù, còn chưa rút kiếm ra thì trong bốn phía cánh rừng đã có động tĩnh.

Thị vệ ngẩng đầu, chỉ thấy sơn phỉ rậm rạp chằng chịt lao xuống đỉnh núi giống như thủy triều dâng cao, trong miệng hét to.

“Làm quan bất chính, thẹn với con dân, thay trời hành đạo, trừ hại vì dân.”

“Làm quan bất chính, thẹn với con dân, thay trời hành đạo, trừ hại vì dân…”

Tiếng hô to lay động cả núi rừng.

Đột nhiên Vương Ân cả kinh, chạy ra khỏi doanh trướng cùng với Bùi An.

Toàn bộ đỉnh núi đã bị sơn phỉ vây quanh, Vương Ân rút kiếm bảo vệ trước người, giận dữ nói: “Mệnh quan triều đình ở đây, các ngươi dám lỗ m ãng.”

“Giết!” Sơn phỉ hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với lời nói của hắn, dường như mục tiêu của chúng chỉ có chiếc xe chở tù, người ngựa Ngự Sử Đài và Vương Ân còn không phản ứng kịp, cửa xe chở tù đã bị sơn phỉ chém đứt một đao.

Người cầm đầu nhấc Lý công tử lên, đao đặt ở trên cổ hắn: “Các vị đại nhân, hai tên phạm nhân này, Đường Minh Xuân ta muốn.”

Đường Minh Xuân.

Vương Ân từng nghe tên tuổi này, một đám cướp thay trời hành đạo, mang cờ hiệu chính nghĩa, thống hận tham quan ô lại cực độ, gần hai năm qua không ít khâm phạm triều đình áp giải đều rơi vào trong tay bọn chúng, gần như không ai có kết quả tốt, tốt nhất là toàn thây, đại đa số đều chết không còn xác.

Ngược lại cũng cùng ý hắn, nhưng lúc này bệ hạ muốn đầu người để giết gà dọa khỉ, hắn không thể cho được.

“Hai người này là khâm phạm triều đình, bệ hạ đã hạ lệnh phải lấy đầu người, không cần các vị nhọc lòng.” Vương Ân quay đầu ra mắt với thị vệ, hơn mười người phía sau xông về phía bọn cướp, đoạt người từ trong tay chúng.

Người ngựa hai bên chém giết nhau túi bụi, để một đống người của Ngự Sử Đài đứng bên cạnh nhìn.

Phùng Cát không biết có nên xông lên hay không, bọn cướp này, hình như không động chạm đến trên đầu bọn họ...

Phùng Cát xoay người, đang định nhìn sắc mặt Bùi An thì thấy thủ lĩnh của tên cướp đột nhiên cầm đao chỉ về phía xe ngựa của Vân Nương, thái độ kiêu ngạo nói: “Nghe nói trong xe ngựa này có một vị tiểu cô nương giống như thiên tiên, vừa lúc, ta thiếu vợ, để chúng ta cướp đi luôn.”

Bùi An ngẩng đầu, mắt lạnh đảo qua.

Mí mắt Phùng Cát giật giật, lúc này động chạm đến rồi: “Đại nhân, để thuộc hạ chém đầu hắn…”

“Bảo vệ Vương đại nhân cho tốt.” Bùi An phân phó xong, cất bước về phía trước, rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, không hề nương tay đâm thẳng về phía tên cướp nói lời nói ngông cuồng trước mặt.

Lúc mũi kiếm sắp chạm đến ngực, Chung Thanh mới phản ứng lại, cuống quýt cầm đao đẩy ra rồi lui về phía sau, dùng giọng cục nhỏ nói: “Ta chỉ nói đùa…”

Vừa nói xong, tóc mai đã bị Bùi An cắt đứt, sắc mặt Chung Thanh biến đổi mạnh: “Không phải ta sợ ngươi bị nghi ngờ sao… Mẹ nó, ngươi làm thật à, ta sai rồi được chưa…”

“Cứu người.” Bùi An đá một cước vào ngực hắn, Chung Thanh mượn thế té ngã.

Lý công tử đã được kéo ra khỏi ổ của thổ phỉ, Phạm Huyền thì ngược lại bị người của Vương Ân vây khốn, nửa ngày không trốn thoát được.

Chung Thanh đứng lên, đi xuống dưới tìm một con ngựa, xoay người giẫm lên, nhanh chóng xông tới chỗ mấy người họ, hô to: “Đại gia ta đoạt người, chưa bao giờ thất bại.”

Nói xong, roi trong tay quất mạnh mông ngựa một cái, ngựa hí lên một tiếng, giơ móng trước lên lướt qua đỉnh đầu từng người, trong lúc có ngựa rơi xuống thì Chung Thanh cúi người, tay xách cổ áo Phạm Huyền lên, nâng người lên lưng ngựa.

Sắc mặt Vương Ân thay đổi ngay tức khắc: “Nghịch tặc to gan dám đối nghịch với triều đình, tất cả đuổi theo ta, nhất định phải lấy đầu hắn.”

Một nhà Chu gia, bệ hạ đã tức giận lắm rồi, nếu biết hai khâm phạm còn lại cũng bị một đám sơn phỉ cướp đi thì uy nghiêm của bệ hạ còn là gì nữa, lấy gì để răn đe văn võ bách quan trong triều đình đây.

Vương Ân chạy suốt cả đường, vốn dĩ người ngợm đã mệt mỏi, thêm một trận chém giết này hắn đuổi không nổi, Vương Ân nhìn thoáng qua Bùi An vừa mới ngồi lên lưng ngựa, nghiêm túc dặn dò: “Bùi đại nhân, bệ hạ muốn thấy được đầu của khâm phạm.”

“Vương tổng quản yên tâm.” Bùi An cưỡi ngựa đuổi theo.

Vó ngựa tung bay, chim chóc trong rừng kinh hãi bay lên, khi Chung Thanh cướp được người thì chui vào trong rừng, thị vệ phía sau vẫn đuổi theo không dừng.

Cướp nhiều người như vậy, Chung Thanh còn chưa gặp phải thứ nào khó chơi như vậy, hắn buông cánh tay Phạm Huyền ra, để cho ông ôm lấy mình: “Phạm đại nhân, ngồi vững.”

Chung Thanh giơ roi trong tay lên, còn chưa kịp đánh xuống bỗng Phạm Huyền phía sau lại buông tay, nói với hắn: “Anh hùng, hãy thay ta nói một tiếng cảm ơn với Bùi công tử, Phạm Huyền ta có thể biết được chân tướng hôm nay, chết cũng không hối tiếc.”

Hôm nay ông không chết, khó có thể bẩm báo công việc.

Ông biết Bùi An nhất định sẽ có sách lược chu toàn, bảo vệ một mạng của ông nhưng ông không thể để Bùi An mạo hiểm bất cứ chuyện gì cả.

Bùi An đã đi tới bước này, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, con dân trong thiên hạ còn đang chờ hắn, vận mệnh Nam Quốc cũng còn chờ hắn.

Ở trước mặt sông núi, cái mạng này của mình quá mức nhẹ.

Không đợi Chung Thanh phản ứng, đột nhiên Phạm Huyền xoay người ngã xuống lưng ngựa.

Mẹ nó!

Khóe miệng Chung Thanh giật giật.

Hắn chưa từng thấy ai vội vàng dâng đầu mình đâu.

Chung Thanh xoay người xuống ngựa, đứng ở đó nhìn Phạm Huyền lăn xuống sườn núi, vẻ mặt ngơ ngác.

Tiếng vó ngựa phía sau tới gần, Chung Thanh quay đầu lại thấy là Bùi An: “Chuyện này không liên quan đến ta đâu, là chính ông già không muốn sống…”

Bùi An không nói một lời, xoay người lăn xuống sườn núi.

Phạm Huyền ngã xuống khỏi lưng ngựa, xương trên người đã bị gãy vài chỗ, nằm im trong đống cỏ cao nửa người không nhúc nhích.

Nhìn thấy Bùi An đến gần, ông khó khăn giơ tay lên.

Bùi An nghiến răng: “Sao Phạm đại nhân phải làm như vậy?”

Phạm Huyền mỉm cười: “Phạm mỗ còn nhớ rằng năm Quốc công gia ra đi, Bùi công tử mới mười mấy tuổi, mới chớp mắt Bùi công tử đã trưởng thành thành một thanh niên đội trời đạp đất.”

“Tuân theo việc vua lo thiên hạ, thu danh trước sau muôn đời, Bùi đại nhân đã đặt tên cho công tử là Quân Sinh, vốn là đặt nhiều kỳ vọng vào công tử, nhưng không nghĩ tới, ngài ấy lại rời đi như vậy…”

“Ta biết chết dễ hơn sống rất nhiều, lão phu xin lỗi sau này không thể giúp công tử, sau này nếu công tử có thể bình yên thiên hạ, mong rằng hãy mời lão phu một chén rượu, thông báo cho ta biết.”

Khi bên tai có tiếng bước chân đến gần, Phạm Huyền bất ngờ chộp lấy thanh kiếm trong tay Bùi An và đâm nó vào ngực mình.

“Lão phu, xin, xin lỗi công tử, cuối cùng còn bắt công tử phải chịu oan uổng này, hãy chặt đầu ta giao cho hôn quân kia, công tử đi, đi Quả Châu tìm cữu gia của phu nhân, nửa năm trước Cố đại nhân đã đưa tin, ngài ấy còn sống, ngài ấy có…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK