Ánh mắt nàng trong veo, đong đầy đồng tình và thương hại.
Bùi An nhìn ánh mắt như vậy của nàng, không khó đoán ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, ngược lại hắn rất kinh ngạc, rốt cuộc mình có chỗ nào làm cho nàng có ảo giác thê lương như thế.
Nếu nàng muốn ở lại, hắn lập tức có thể để mọi người cút ra ngoài nhường chỗ ở cho nàng, hắn chỉ sợ tâm trạng nàng không vui, nên đi tìm một nơi nàng thích hơn thôi.
Bị nàng nhìn như vậy, đúng là hai người có vài phần giống chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài.
Bùi An bất đắc dĩ: “Yên tâm, phu quân nàng không thảm như nàng nghĩ, về sau nàng muốn đi đâu sẽ không có ai dám ngăn cản, cũng không ai có thể ngăn cản, ngày mai ta sẽ cho người lấy ba chữ “ Chính Phong Viện” trên phủ đệ xuống, đổi thành “Nghĩa trang”, trước kia thì thôi, bây giờ nàng đã gả cho ta, ai dám ức hiếp nàng, chọc nàng khóc, bản quan là người đầu tiên không tha. “
Vân Nương: “...”
Bùi An vừa nói vừa chú ý đến các cửa hàng ven đường ở ngoài xe ngựa, đôi mắt y hơi khó mở trước ánh sáng mặt trời sáng quắc, nói năng cũng tỏ vẻ không hề để ý nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng lọt vào lỗ tai Vân Nương, trái tim nàng rung động, nhẹ nhàng run lên, có cảm giác rất ấm áp.
Nàng và Hình Phong quen biết mười sáu năm, sau khi hiểu rõ quan hệ của hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu ngọt ngào.
Ví dụ như nàng nói với Hình Phong: “Muội muốn gặp huynh.”
Hình Phong nói với nàng: “Muội thế nào cũng đẹp.”
Nhưng nàng chưa bao giờ nghe lời nói thiên vị cuồng vọng phô trương như vậy, còn rất dễ nghe.
Khóe miệng vô thức chậm rãi cong lên, trong lòng ấm áp như có dòng nước chảy qua, Vân Nương mím môi, ánh mắt ngượng ngùng vụng trộm nhìn chằm chằm người ở trước mặt.
Hình như phô trương một chút cũng không có gì không tốt…
“Dừng lại.” Bùi An kêu xe ngựa dừng lại ở trước một cửa hàng bán quạt, gọi Đồng Nghĩa tới: “Nói ông chủ mang hết hàng tốt nhất trong cửa hàng ra, để ta lựa…”
Vân Nương còn chưa hiểu được hắn có ý gì, một lát sau, chỉ thấy ông chủ cửa hàng cầm vài cái quạt giơ lên trước cửa sổ xe, cung kính nói: “Hôm nay có thể được đại nhân Bùi coi trọng, là tiểu nhân gặp may mắn, nếu được đại nhân Bùi nhìn trúng, ngài cứ cầm hết đi, tiểu nhân kính tặng cho đại nhân.”
Bùi An không đáp, nhìn một hồi rồi chọn chiếc quạt nhỏ dáng dài thêu hoa đào, ngẩng đầu ý bảo Đồng Nghĩa trả tiền sau đó đưa quạt cho Vân Nương: “Có thích không?”
Tiếp theo lại là một cửa hàng bán bánh hoa quế, cũng giống như vậy, ông chủ cũng mang bánh đến cửa sổ xe cho hắn chọn, chọn xong rồi đưa cho Vân Nương.
Sau khi dừng xe năm sáu lần như thế, Vân Nương đã nhìn ra, hai người không phải đi tìm chỗ ở mà là đang ngồi xe ngựa đi dạo phố, sợ y phô trương như vậy, đợi lát nữa nói không chừng dân chúng đi tạo phản cho nên kịp thời đề nghị: “Lang quân, chúng ta đi xuống dạo một chút đi.”
“Mặt trời lớn, da thịt nàng lại mịn màng, phơi nắng nhiều làm người ta đau lòng.” Bùi An nhìn vẻ mặt sửng sốt của nàng, vẻ mặt không sao cả: “Nàng sợ cái gì, ta là thổ phỉ, vậy nàng chính là vợ của thổ phỉ, hai chúng ta đã trói cùng một chỗ, không ai chạy thoát được.”
Không thể chỉ để cho nàng bị ăn mắng cùng mình, cũng phải để nàng hưởng thụ một chút, thân là phu nhân quan tam phẩm, nàng nên có thứ xứng đáng với mình.
Vân Nương:...
Xe ngựa càn quét suốt đường, đến khi đến quán trà trong xe đã chất đầy đồ đạc, nhỏ như trang sức, đến lớn nửa người như con diều, bao gồm cả đèn lăn đêm đó làm cho nàng nấn ná quên về cũng mua đủ vài loại, lúc Vệ Minh làm việc trở về, đuổi theo xe ngựa chạy tới quán trà, đến nơi thì xoay người xuống ngựa, tiến lên bẩm báo: “Chủ tử.”
Nửa ngày không nghe thấy đáp lại, Vệ Minh ngẩng đầu lập tức thấy chủ tử quạnh quẽ cao quý ngày xưa của hắn đang gian nan cởi diều đè lên mặt, chen ra khỏi một đống đồ vật, vẻ mặt hắn như nhìn thấy quỷ.
Bùi An cũng không nghĩ tới mấy thứ này có thể chiếm chỗ như thế, nhảy xuống xe ngựa rồi sửa sang lại y phục, sắc mặt bình tĩnh phân phó: “Mang hết đồ đạc lên cho phu nhân.”
Lúc Đồng Nghĩa đi tìm quán trà đã tìm một quán náo nhiệt nhất Kiến Khang, một mặt là đường phố sầm uất, phía sau là quán trọ, nơi ở rất lớn, đình đài lầu các mọi thứ đều có đủ cả.
Đã chuyển tất cả đồ đạc lên phòng không bảy không tám, chất đống thành một ngọn đồi nhỏ.
Sau khi Vệ Minh nâng hai chiếc đèn lồ ng cuối cùng lên, không đi nữa, chỉ chờ báo cáo tình huống, Bùi An rửa sạch tay trong chậu xong mới quay đầu nhìn về phía hắn: “Thế nào rồi?”
Ánh mắt Vệ Minh nhìn lướt qua Vân Nương, không chắc có nên nói trước mặt nàng hay không.
“Nói đi.” Bùi An đưa khăn vải cho Vân Nương, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, hắn là loại người gì có lẽ nàng biết rõ từ lâu rồi.
Vệ Minh gật đầu, bắt đầu nói: “Phó đường chủ Hàn nhận được tin tức đã xuất phát đi Giang Lăng, để lại lời nhắn để chủ tử yên tâm, nhất định sẽ tìm được Trương Trị, bảo vệ hắn an toàn.”
Thân phận Trương Trị lúc này không thể phơi bày ra ánh sáng, chỉ có thể chạy trốn trong bóng tối, bệ hạ bắt lâu như vậy cũng chưa bắt được hắn, còn để cho hắn tự mình xuất mã, điều này đã đủ để thấy bản lĩnh người này không nhỏ, nhưng một đám người của đường Minh Xuân Đường, gần như mỗi người đều lăn lộn trong ngõ tối hẻm nhỏ, đi tìm một người, Bùi An vẫn có lòng tin với bọn họ.
Vệ Minh tiếp tục nói: “Lần này người đến tiếp ứng cho chủ tử là phó đường chủ Chung, hắn có mấy câu muốn truyền cho chủ tử.” Nói xong sắc mặt Vệ Minh lại tỏ vẻ do dự, nhìn về phía Vân Nương một lần nữa.
Trời quá nóng, Đồng Nghĩa đi xuống dưới bảo tiểu nhị đưa băng, Vân Nương ngồi ở bên cạnh Bùi An, cầm cây quạt nhỏ y vừa mua cho nàng, nhìn như là đang quạt cho mình, gió cũng thổi lên người Bùi An.
Bùi An đang mát mẻ, chê hắn cứ chậm chạp như thế, hỏi trực tiếp: “Nói cái gì?”
“Phó đường chủ Chung nói, lần này chủ tử có quá nhiều người, có muốn giết một nhóm trước hay không, bảy tám khâm phạm đều chết hết, cho dù hoàng thượng không hoài nghi thì bọn họ cũng không có ai nấu cơm. Mấy ngày trước Hàn phó đường chủ ghét bỏ Trình cô nương nấu cơm không ngon, lại bị Trình cô nương nghe được, trong cơn tức giận bỏ cơm không làm nữa, đã ba ngày nay trong đường không có người nấu cơm, đồ ăn có thể ăn sống đều săn sạch rồi, nếu chủ tử muốn thêm người thì tốt nhất nên chọn một người có thể nấu cơm, nếu tìm không thấy, hắn sẽ làm chủ thay cho chủ tử, đồng ý cho Trình cô nương làm tiểu thiếp của chủ tử…”
Bùi An:...
Vân Nương:...
Mí mắt Bùi An giật mạnh một cái, quay đầu nhìn Vân Nương hỏi nàng: “Có mệt không?”
Vân Nương cầm quạt cứng đờ ở đó.
Cũng không đợi nàng lấy lại tinh thần, Bùi An lập tức đứng dậy nói một câu: “Nàng nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài phòng, Bùi An mới liếc mắt lạnh lùng về phía Vệ Minh một cái, Vệ Minh thật sự oan uổng chết đi được, chỉ cúi đầu không dám hé răng, lời nói là Chung Thanh nói, hắn chỉ thuật lại thôi mà.
Bùi An đi ra khỏi phòng đến hành lang bên ngoài, quay đầu lại nói: “Toàn bộ đường Minh Xuân chỉ có mỗi Trình cô nương biết nấu cơm thôi sao? Một đám già đầu như Chung Thanh tay dài chân dài, có thể bị đói chết à?”
Vệ Minh rũ mắt nghe, đáp: “Vâng.”
Bùi An dừng một chút mới nói: “Ngày mai ta sẽ lôi khâm phạm ra ngoài phố, ngươi sắp xếp vài người chuẩn bị trứng gà thối rau hư chuyên ném vào người Phạm Huyền, mấy năm trước Kiến Khang có lũ lụt, Phạm Huyền đã tự tiến cử với hoàng thượng đến chống lũ, từng cởi giày tự mình giúp đỡ dân chúng ở tuyến đầu, nhận được không ít lòng dân, thấy tình cảnh này tất nhiên dân chúng sẽ phẫn nộ, đến lúc đó là cơ hội tốt nhất để đối phương xuống tay, đồng thời cũng là cơ hội của chúng ta, theo kế hoạch ban đầu, Chung Thanh đúng giờ dẫn người vào thành, lấy loạn trị loạn, để cho hắn cướp toàn bộ người nhà họ Chu ngay trước mặt mọi người. Còn lại lão thất phu Phạm Huyền và công tử họ Lý kia thì không cần hắn quản.”
Vệ Minh sửng sốt, không hiểu rõ: “Chủ tử cảm thấy Tiêu Hầu gia sẽ đến?”
“Ta không quản ông ta có đến hay không, chỉ cần là ông ta là được.” Bùi An nói tiếp: “Ngày mai một khi đối phương xuất hiện, ngươi bắt được một người sống, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần để cho hắn đến Lâm An khi ra Tiêu Hạc là được.”
Y vừa đi, chắc chắn Tiêu Hầu gia sẽ nghĩ mọi cách lấy lại tín nhiệm của hoàng thượng một lần nữa.
Nhà họ Chu là phe phái của Tiêu Hạc, mới ra khỏi Lâm An đã bị cướp đi, cho dù không có nhân chứng, với tính tình đa nghi của hoàng thượng hắn cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu Tiêu Hạc.
Nếu người tới lần này là Tiêu Hạc, y cũng không làm ông ta oan uổng, còn nếu không phải, vậy thì để ông ta gánh tội, càng loạn càng tốt.
Lúc này Vệ Minh mới hiểu.
“Còn nữa, thông báo xuống, sau này phàm là hàng hóa của phủ Tri châu vào đều không cho phép hộ tống, còn rao tin này cho mấy tên thổ phỉ, hai năm nay rồi, dù sao cũng phải cho bọn họ chút ngon ngọt.”
Vệ Minh không biết chuyện vừa rồi xảy ra ở Viện Chính Phong, chỉ nghi hoặc đầu óc đại nhân Tri châu này có vấn đề đúng không, khó khăn lắm chủ tử mới quay về Viện Chính Phong, không chỉ không giữ được người mà còn đắc tội. Nam Quốc vũ lực bạc nhược, quan binh khan hiếm, người không thiếu nhất chính là thổ phỉ, e là sau này phủ Tri châu không có quả ngọt ăn rồi.
Vệ Minh nhận mệnh xong, lại chạy một chuyến đến cọc ngầm.
Bùi An thấy Vân Nương đã ngủ nghỉ rồi cũng không trở về phòng nữa, thuận đường đi đến phòng giam một chuyến.
Vương Kinh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, chính hắn mang nhược điểm của Bùi An để uy hiếp hắn, muốn mượn cơ hội này để mang tiểu thư đi, cuối cùng lại bán mạng cho hắn.
Hắn đường đường là phó tướng, ở trên chiến trường oanh oanh liệt liệt, giết địch vô số, khi nào mà lưu lạc đến mức trông coi cửa lao thế này đâu, thấy người đến, Vương Kinh cũng chả vui vẻ gì, nói: “Cô gia, người cho ta một lời chắc chắn đi, khi nào đưa người cho ta?”
Bùi An không trả lời, hỏi ngược lại: “Không phải nhìn thấy người quen cũ sao?”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Vương Kinh lập tức nổi giận: “Ta phỉ nhổ vào, cái lão thất phu kia, không hổ là người bên phe với lão Tần, ông đây vừa đi xuống còn chưa mở miệng mà lão kia thì ngược lại, vừa thấy ta đã mắng sa sả, mắng từ đầu tới cuối, mắng đến mức máu chó đầy đầu, còn chất vấn vì sao ta còn sống.”
Vì sao hắn lại còn sống?
Hắn bò ra từ trong đống xác người chết, chính vào thời khắc cuối cùng của Vương tướng quân hạ tử lệnh, điều động hai chi thiên hộ(1) dưới tay hắn, dùng tính mạng của mình để đổi lấy hơn hai ngàn người sống sót.
(1)千户: Viên chức địa phương thời xưa, trông coi một nghìn nhà, tương tự như Chánh tổng — Tên một chức quan võ nhỏ.
Cũng là thiên hộ (千戶): Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.
Ở đây tác giả nói đến thiên hộ 1 nhé.
Nhiều năm như vậy, nó vẫn là tâm bệnh của mọi người, cũng là chỗ đau của Vương Kinh hắn, khi lão già kia chất vấn hắn: “Làm phó tướng, vì sao tướng quân của mình chết, ngươi lại không chết?” Khi ấy, suýt nữa hắn đã đâm đầu chết trước mặt ông già đó.
Bùi An có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mà mím môi cười.
Vương Kinh nhìn tới mức khoé miệng cũng giật giật: “Ngươi cũng chê cười ta đúng không, được, ông đây không hầu hạ nữa, bây giờ ta đi cướp tiểu thư, dẫn nàng đi xa chạy cao bay. Sớm muộn gì Nam Quốc này cũng sẽ loạn, thứ nhất là loạn Kiến Khang, rồi lại đến Lâm An, chờ tên hoàng đế ngồi thuyền chạy đến hải vực, ông đây sẽ giế t chết Lâm An, giế t chết hết bọn nho sĩ hôi thối chỉ biết há miệng lè lưỡi, cắt hết lưỡi ném xuống biển cho cá ăn…”
Bùi An nhìn ra được hắn bị chạm vào chỗ đau thật, tức giận không nhẹ nên không nói đùa nữa, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay người Lâm An theo sát, khó tránh khỏi có người nhận ra ngươi, ngươi không nên lộ diện, đợi sau khi trời tối thì đi ngoài thành chờ trước, về phần lão thất phu Phạm Huyền kia, ngày mai ta trút giận thay ngươi là được.”
Bùi An nhìn ánh mắt như vậy của nàng, không khó đoán ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, ngược lại hắn rất kinh ngạc, rốt cuộc mình có chỗ nào làm cho nàng có ảo giác thê lương như thế.
Nếu nàng muốn ở lại, hắn lập tức có thể để mọi người cút ra ngoài nhường chỗ ở cho nàng, hắn chỉ sợ tâm trạng nàng không vui, nên đi tìm một nơi nàng thích hơn thôi.
Bị nàng nhìn như vậy, đúng là hai người có vài phần giống chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài.
Bùi An bất đắc dĩ: “Yên tâm, phu quân nàng không thảm như nàng nghĩ, về sau nàng muốn đi đâu sẽ không có ai dám ngăn cản, cũng không ai có thể ngăn cản, ngày mai ta sẽ cho người lấy ba chữ “ Chính Phong Viện” trên phủ đệ xuống, đổi thành “Nghĩa trang”, trước kia thì thôi, bây giờ nàng đã gả cho ta, ai dám ức hiếp nàng, chọc nàng khóc, bản quan là người đầu tiên không tha. “
Vân Nương: “...”
Bùi An vừa nói vừa chú ý đến các cửa hàng ven đường ở ngoài xe ngựa, đôi mắt y hơi khó mở trước ánh sáng mặt trời sáng quắc, nói năng cũng tỏ vẻ không hề để ý nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng lọt vào lỗ tai Vân Nương, trái tim nàng rung động, nhẹ nhàng run lên, có cảm giác rất ấm áp.
Nàng và Hình Phong quen biết mười sáu năm, sau khi hiểu rõ quan hệ của hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu ngọt ngào.
Ví dụ như nàng nói với Hình Phong: “Muội muốn gặp huynh.”
Hình Phong nói với nàng: “Muội thế nào cũng đẹp.”
Nhưng nàng chưa bao giờ nghe lời nói thiên vị cuồng vọng phô trương như vậy, còn rất dễ nghe.
Khóe miệng vô thức chậm rãi cong lên, trong lòng ấm áp như có dòng nước chảy qua, Vân Nương mím môi, ánh mắt ngượng ngùng vụng trộm nhìn chằm chằm người ở trước mặt.
Hình như phô trương một chút cũng không có gì không tốt…
“Dừng lại.” Bùi An kêu xe ngựa dừng lại ở trước một cửa hàng bán quạt, gọi Đồng Nghĩa tới: “Nói ông chủ mang hết hàng tốt nhất trong cửa hàng ra, để ta lựa…”
Vân Nương còn chưa hiểu được hắn có ý gì, một lát sau, chỉ thấy ông chủ cửa hàng cầm vài cái quạt giơ lên trước cửa sổ xe, cung kính nói: “Hôm nay có thể được đại nhân Bùi coi trọng, là tiểu nhân gặp may mắn, nếu được đại nhân Bùi nhìn trúng, ngài cứ cầm hết đi, tiểu nhân kính tặng cho đại nhân.”
Bùi An không đáp, nhìn một hồi rồi chọn chiếc quạt nhỏ dáng dài thêu hoa đào, ngẩng đầu ý bảo Đồng Nghĩa trả tiền sau đó đưa quạt cho Vân Nương: “Có thích không?”
Tiếp theo lại là một cửa hàng bán bánh hoa quế, cũng giống như vậy, ông chủ cũng mang bánh đến cửa sổ xe cho hắn chọn, chọn xong rồi đưa cho Vân Nương.
Sau khi dừng xe năm sáu lần như thế, Vân Nương đã nhìn ra, hai người không phải đi tìm chỗ ở mà là đang ngồi xe ngựa đi dạo phố, sợ y phô trương như vậy, đợi lát nữa nói không chừng dân chúng đi tạo phản cho nên kịp thời đề nghị: “Lang quân, chúng ta đi xuống dạo một chút đi.”
“Mặt trời lớn, da thịt nàng lại mịn màng, phơi nắng nhiều làm người ta đau lòng.” Bùi An nhìn vẻ mặt sửng sốt của nàng, vẻ mặt không sao cả: “Nàng sợ cái gì, ta là thổ phỉ, vậy nàng chính là vợ của thổ phỉ, hai chúng ta đã trói cùng một chỗ, không ai chạy thoát được.”
Không thể chỉ để cho nàng bị ăn mắng cùng mình, cũng phải để nàng hưởng thụ một chút, thân là phu nhân quan tam phẩm, nàng nên có thứ xứng đáng với mình.
Vân Nương:...
Xe ngựa càn quét suốt đường, đến khi đến quán trà trong xe đã chất đầy đồ đạc, nhỏ như trang sức, đến lớn nửa người như con diều, bao gồm cả đèn lăn đêm đó làm cho nàng nấn ná quên về cũng mua đủ vài loại, lúc Vệ Minh làm việc trở về, đuổi theo xe ngựa chạy tới quán trà, đến nơi thì xoay người xuống ngựa, tiến lên bẩm báo: “Chủ tử.”
Nửa ngày không nghe thấy đáp lại, Vệ Minh ngẩng đầu lập tức thấy chủ tử quạnh quẽ cao quý ngày xưa của hắn đang gian nan cởi diều đè lên mặt, chen ra khỏi một đống đồ vật, vẻ mặt hắn như nhìn thấy quỷ.
Bùi An cũng không nghĩ tới mấy thứ này có thể chiếm chỗ như thế, nhảy xuống xe ngựa rồi sửa sang lại y phục, sắc mặt bình tĩnh phân phó: “Mang hết đồ đạc lên cho phu nhân.”
Lúc Đồng Nghĩa đi tìm quán trà đã tìm một quán náo nhiệt nhất Kiến Khang, một mặt là đường phố sầm uất, phía sau là quán trọ, nơi ở rất lớn, đình đài lầu các mọi thứ đều có đủ cả.
Đã chuyển tất cả đồ đạc lên phòng không bảy không tám, chất đống thành một ngọn đồi nhỏ.
Sau khi Vệ Minh nâng hai chiếc đèn lồ ng cuối cùng lên, không đi nữa, chỉ chờ báo cáo tình huống, Bùi An rửa sạch tay trong chậu xong mới quay đầu nhìn về phía hắn: “Thế nào rồi?”
Ánh mắt Vệ Minh nhìn lướt qua Vân Nương, không chắc có nên nói trước mặt nàng hay không.
“Nói đi.” Bùi An đưa khăn vải cho Vân Nương, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, hắn là loại người gì có lẽ nàng biết rõ từ lâu rồi.
Vệ Minh gật đầu, bắt đầu nói: “Phó đường chủ Hàn nhận được tin tức đã xuất phát đi Giang Lăng, để lại lời nhắn để chủ tử yên tâm, nhất định sẽ tìm được Trương Trị, bảo vệ hắn an toàn.”
Thân phận Trương Trị lúc này không thể phơi bày ra ánh sáng, chỉ có thể chạy trốn trong bóng tối, bệ hạ bắt lâu như vậy cũng chưa bắt được hắn, còn để cho hắn tự mình xuất mã, điều này đã đủ để thấy bản lĩnh người này không nhỏ, nhưng một đám người của đường Minh Xuân Đường, gần như mỗi người đều lăn lộn trong ngõ tối hẻm nhỏ, đi tìm một người, Bùi An vẫn có lòng tin với bọn họ.
Vệ Minh tiếp tục nói: “Lần này người đến tiếp ứng cho chủ tử là phó đường chủ Chung, hắn có mấy câu muốn truyền cho chủ tử.” Nói xong sắc mặt Vệ Minh lại tỏ vẻ do dự, nhìn về phía Vân Nương một lần nữa.
Trời quá nóng, Đồng Nghĩa đi xuống dưới bảo tiểu nhị đưa băng, Vân Nương ngồi ở bên cạnh Bùi An, cầm cây quạt nhỏ y vừa mua cho nàng, nhìn như là đang quạt cho mình, gió cũng thổi lên người Bùi An.
Bùi An đang mát mẻ, chê hắn cứ chậm chạp như thế, hỏi trực tiếp: “Nói cái gì?”
“Phó đường chủ Chung nói, lần này chủ tử có quá nhiều người, có muốn giết một nhóm trước hay không, bảy tám khâm phạm đều chết hết, cho dù hoàng thượng không hoài nghi thì bọn họ cũng không có ai nấu cơm. Mấy ngày trước Hàn phó đường chủ ghét bỏ Trình cô nương nấu cơm không ngon, lại bị Trình cô nương nghe được, trong cơn tức giận bỏ cơm không làm nữa, đã ba ngày nay trong đường không có người nấu cơm, đồ ăn có thể ăn sống đều săn sạch rồi, nếu chủ tử muốn thêm người thì tốt nhất nên chọn một người có thể nấu cơm, nếu tìm không thấy, hắn sẽ làm chủ thay cho chủ tử, đồng ý cho Trình cô nương làm tiểu thiếp của chủ tử…”
Bùi An:...
Vân Nương:...
Mí mắt Bùi An giật mạnh một cái, quay đầu nhìn Vân Nương hỏi nàng: “Có mệt không?”
Vân Nương cầm quạt cứng đờ ở đó.
Cũng không đợi nàng lấy lại tinh thần, Bùi An lập tức đứng dậy nói một câu: “Nàng nghỉ ngơi một lát đi.” Nói xong rồi xoay người đi ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài phòng, Bùi An mới liếc mắt lạnh lùng về phía Vệ Minh một cái, Vệ Minh thật sự oan uổng chết đi được, chỉ cúi đầu không dám hé răng, lời nói là Chung Thanh nói, hắn chỉ thuật lại thôi mà.
Bùi An đi ra khỏi phòng đến hành lang bên ngoài, quay đầu lại nói: “Toàn bộ đường Minh Xuân chỉ có mỗi Trình cô nương biết nấu cơm thôi sao? Một đám già đầu như Chung Thanh tay dài chân dài, có thể bị đói chết à?”
Vệ Minh rũ mắt nghe, đáp: “Vâng.”
Bùi An dừng một chút mới nói: “Ngày mai ta sẽ lôi khâm phạm ra ngoài phố, ngươi sắp xếp vài người chuẩn bị trứng gà thối rau hư chuyên ném vào người Phạm Huyền, mấy năm trước Kiến Khang có lũ lụt, Phạm Huyền đã tự tiến cử với hoàng thượng đến chống lũ, từng cởi giày tự mình giúp đỡ dân chúng ở tuyến đầu, nhận được không ít lòng dân, thấy tình cảnh này tất nhiên dân chúng sẽ phẫn nộ, đến lúc đó là cơ hội tốt nhất để đối phương xuống tay, đồng thời cũng là cơ hội của chúng ta, theo kế hoạch ban đầu, Chung Thanh đúng giờ dẫn người vào thành, lấy loạn trị loạn, để cho hắn cướp toàn bộ người nhà họ Chu ngay trước mặt mọi người. Còn lại lão thất phu Phạm Huyền và công tử họ Lý kia thì không cần hắn quản.”
Vệ Minh sửng sốt, không hiểu rõ: “Chủ tử cảm thấy Tiêu Hầu gia sẽ đến?”
“Ta không quản ông ta có đến hay không, chỉ cần là ông ta là được.” Bùi An nói tiếp: “Ngày mai một khi đối phương xuất hiện, ngươi bắt được một người sống, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần để cho hắn đến Lâm An khi ra Tiêu Hạc là được.”
Y vừa đi, chắc chắn Tiêu Hầu gia sẽ nghĩ mọi cách lấy lại tín nhiệm của hoàng thượng một lần nữa.
Nhà họ Chu là phe phái của Tiêu Hạc, mới ra khỏi Lâm An đã bị cướp đi, cho dù không có nhân chứng, với tính tình đa nghi của hoàng thượng hắn cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu Tiêu Hạc.
Nếu người tới lần này là Tiêu Hạc, y cũng không làm ông ta oan uổng, còn nếu không phải, vậy thì để ông ta gánh tội, càng loạn càng tốt.
Lúc này Vệ Minh mới hiểu.
“Còn nữa, thông báo xuống, sau này phàm là hàng hóa của phủ Tri châu vào đều không cho phép hộ tống, còn rao tin này cho mấy tên thổ phỉ, hai năm nay rồi, dù sao cũng phải cho bọn họ chút ngon ngọt.”
Vệ Minh không biết chuyện vừa rồi xảy ra ở Viện Chính Phong, chỉ nghi hoặc đầu óc đại nhân Tri châu này có vấn đề đúng không, khó khăn lắm chủ tử mới quay về Viện Chính Phong, không chỉ không giữ được người mà còn đắc tội. Nam Quốc vũ lực bạc nhược, quan binh khan hiếm, người không thiếu nhất chính là thổ phỉ, e là sau này phủ Tri châu không có quả ngọt ăn rồi.
Vệ Minh nhận mệnh xong, lại chạy một chuyến đến cọc ngầm.
Bùi An thấy Vân Nương đã ngủ nghỉ rồi cũng không trở về phòng nữa, thuận đường đi đến phòng giam một chuyến.
Vương Kinh nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, chính hắn mang nhược điểm của Bùi An để uy hiếp hắn, muốn mượn cơ hội này để mang tiểu thư đi, cuối cùng lại bán mạng cho hắn.
Hắn đường đường là phó tướng, ở trên chiến trường oanh oanh liệt liệt, giết địch vô số, khi nào mà lưu lạc đến mức trông coi cửa lao thế này đâu, thấy người đến, Vương Kinh cũng chả vui vẻ gì, nói: “Cô gia, người cho ta một lời chắc chắn đi, khi nào đưa người cho ta?”
Bùi An không trả lời, hỏi ngược lại: “Không phải nhìn thấy người quen cũ sao?”
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới Vương Kinh lập tức nổi giận: “Ta phỉ nhổ vào, cái lão thất phu kia, không hổ là người bên phe với lão Tần, ông đây vừa đi xuống còn chưa mở miệng mà lão kia thì ngược lại, vừa thấy ta đã mắng sa sả, mắng từ đầu tới cuối, mắng đến mức máu chó đầy đầu, còn chất vấn vì sao ta còn sống.”
Vì sao hắn lại còn sống?
Hắn bò ra từ trong đống xác người chết, chính vào thời khắc cuối cùng của Vương tướng quân hạ tử lệnh, điều động hai chi thiên hộ(1) dưới tay hắn, dùng tính mạng của mình để đổi lấy hơn hai ngàn người sống sót.
(1)千户: Viên chức địa phương thời xưa, trông coi một nghìn nhà, tương tự như Chánh tổng — Tên một chức quan võ nhỏ.
Cũng là thiên hộ (千戶): Tên một chức quan võ, đặt ra thời nhà Nguyên (Trung Quốc), đứng đầu 1000 binh, giữ việc phòng vệ địa phương.
Ở đây tác giả nói đến thiên hộ 1 nhé.
Nhiều năm như vậy, nó vẫn là tâm bệnh của mọi người, cũng là chỗ đau của Vương Kinh hắn, khi lão già kia chất vấn hắn: “Làm phó tướng, vì sao tướng quân của mình chết, ngươi lại không chết?” Khi ấy, suýt nữa hắn đã đâm đầu chết trước mặt ông già đó.
Bùi An có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mà mím môi cười.
Vương Kinh nhìn tới mức khoé miệng cũng giật giật: “Ngươi cũng chê cười ta đúng không, được, ông đây không hầu hạ nữa, bây giờ ta đi cướp tiểu thư, dẫn nàng đi xa chạy cao bay. Sớm muộn gì Nam Quốc này cũng sẽ loạn, thứ nhất là loạn Kiến Khang, rồi lại đến Lâm An, chờ tên hoàng đế ngồi thuyền chạy đến hải vực, ông đây sẽ giế t chết Lâm An, giế t chết hết bọn nho sĩ hôi thối chỉ biết há miệng lè lưỡi, cắt hết lưỡi ném xuống biển cho cá ăn…”
Bùi An nhìn ra được hắn bị chạm vào chỗ đau thật, tức giận không nhẹ nên không nói đùa nữa, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay người Lâm An theo sát, khó tránh khỏi có người nhận ra ngươi, ngươi không nên lộ diện, đợi sau khi trời tối thì đi ngoài thành chờ trước, về phần lão thất phu Phạm Huyền kia, ngày mai ta trút giận thay ngươi là được.”