• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ Tý, xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành Lư Châu.

Lúc xuất phát, Tri châu đại nhân bổ sung cho đội ngũ hai khối băng, Đồng Nghĩa đặt một khối xe ngựa đến hai người, từng hơi mát lạnh bao phủ trong không gian chật hẹp, mặc dù nắng chói chang vào đầu cũng không cảm giác được hơi nóng.

Hôm nay cũng hiếm khi Bùi An không cầm sách đọc nữa, thân thể thẳng tắp ngồi đối diện, Vân Nương thấy hình như hắn cũng chán, chủ động mời nói: “Lúc Kiến Khang, ta bảo Thanh Ngọc mua một bộ cờ tướng, lang quân có muốn chơi một ván không?”

Còn nửa canh giờ nữa Chung Thanh mới đến, Bùi An nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của nàng, thân thể di chuyển về phía trước, đáp: “Đến đây đi.”

Mặt mày Vân Nương vui vẻ, vội vàng lấy bộ cờ tướng trong bao áo quần.

Lúc trước ở trong viện chỉ có mấy nha hoàn Thanh Ngọc, chơi cờ cùng nàng cũng chơi rất lâu, mấy chiêu của các nàng ấy nàng đều phá sạch, thắng nhưng chẳng thú vị, đối tượng hôm nay chính là Trạng Nguyên.

Vân Nương vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Đợi bày bàn cờ xong, đột nhiên Bùi An hỏi: “Nếu thua thì phạt sao?”

Hai người là vợ chồng, lấy tiền cũng là lấy từ tay trái qua tay phải, không có ý nghĩa gì, trong chốc lát Vân Nương cũng nghĩ không ra cách phạt nào nên nói: “Lúc trước ta chơi cờ với Thanh Ngọc, người thua sẽ bị búng trán, nếu lang quân có…”

“Vậy thì thế đi.”

Vân Nương sửng sốt, nếu nàng búng trán hắn, ít nhiều có chút không ổn nhưng nghĩ lại, cảm thấy bản thân đã ở bên Bùi An quá lâu rồi, người cũng ngông cuồng theo.

Bùi An là Trạng Nguyên, sao có thể thua.

Vân Nương không còn rối rắm nữa: “Lang quân chơi đoán số định chơi trước sau hay đoán lớn nhỏ?”

Bùi An chủ động cho nàng đi trước: “Nàng trước đi.”

Bị nhốt năm năm, có mất cũng có được, không thể đi ra ngoài, quanh quẩn trong viện không có việc gì làm, thành thử cầm kỳ thư họa cũng không tệ, tài chơi cờ của Vân Nương cũng không kém.

Qua mấy lượt, Bùi An cũng có phần bất ngờ, khen: “Tài chơi cờ không tệ.”

Vân Nương là một người biết khiêm tốn, ngượng ngùng cười: “Chỉ là bêu xấu trước mặt lang quân mà thôi, lang quân mới giỏi…”

Lời còn chưa dứt, Bùi An đã khom người xuống, sau khi nuốt con tướng của nàng, không hề khách sáo đáp: “Ừm.”

Vân Nương:...

Chỉ có vậy, xong rồi sao? Nhanh như vậy...

Bùi An nhìn nàng, giơ cánh tay lên: “Nhường rồi, đưa trán tới đây.”

Có chơi có chịu, vốn dĩ nằm trong dự liệu rồi chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, Vân Nương ngoan ngoãn vươn đầu tới, ngửa mặt về phía Bùi An, đưa trán mình tới.

Lúc trước nàng cũng từng thua Thanh Ngọc các nàng ấy, búng một cái cũng không đau không ngứa, nàng nghĩ lấy phong độ của Bùi An, chắc chắn hắn cũng búng nhẹ, nhưng nàng sai rồi, Bùi An búng thật.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” một tiếng, Vân Nương đau đến rụt về phía sau: “A…”

“Đau không?” Bùi An nhìn chằm chằm cái trán đỏ bừng rõ rệt của nàng, chậm rãi nói: “Nếu biết mình sẽ thua thì phải suy nghĩ cược có lợi cho mình, không phải ai cũng sẽ giơ cao đánh khẽ với nàng.”

Bùi An đang dạy nàng, Vân Nương nghe hiểu, vội vàng buông tay đang che trên trán, ngoan ngoan học tập gật gật đầu: “Vân, Vân Nương không đau.”

Bùi An: “Vậy lại thêm một ván nữa?”

Vân Nương:...

Lúc này hình như tiết tấu của Bùi An chậm lại, thậm chí Vân Nương có thể hiểu được ý đồ của hắn, phòng bị trước, dẫn đầu nuốt một binh của hắn, đến khi gần kết thúc, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng vó ngựa.

Là Vệ Minh, cách chiếc xe ngựa gọi Bùi An một tiếng: “Chủ tử.”

Bùi An xoay người vén rèm lên.

Vệ Minh cúi người xuống, thấp giọng bẩm báo: “Phạm đại nhân nói muốn nói hai câu với chủ tử.”

“Biết rồi.” Bùi An đáp xong hạ rèm vải xuống, xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn cờ.

“Lang quân cứ bận việc đi.” Vân Nương nghe được lời của Vệ Minh, nàng thấy Bùi An nhàm chán nên mới lôi kéo hắn đi chơi cờ, không thể chậm trễ công việc của hắn được.

“Không vội, đợi ván này xong.” Cũng không biết có phải lời của Vệ Minh quấy rầy suy nghĩ của Bùi An hay không mà mấy nước cờ sau đó hắn đều đi hơi sai sai, cuối cùng bị thua.

Vân Nương còn chưa lấy lại tinh thần vì sao mình thẳng được thì Bùi An đã chủ động đưa trán lại gần: “Búng đi.”

Vân Nương sửng sốt, cúi đầu nhìn chằm chằm Bùi An, mái tóc đen của hắn được chải gọn gàng trong phát quan, phát quan làm bằng bạch ngọc, không chút tì vết, không hề khác với vầng trán nhẵn nhụi trơn bóng của hắn.

Trong chốc lát Vân Nương không biết xuống tay như thế nào.

Thấy nàng chậm chạp không có động tác, Bùi An đưa tay bắt lấy cổ tay nàng đặt lên trán mình: “Đừng khách sáo, nghĩ đến ta vừa rồi búng trán nàng như thế nào.”

Vậy, vậy ta không khách khí…” Vừa dứt lời, đầu ngón tay Vân Nương cong lên dùng súc búng, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” còn giòn tan hơn tiếng vừa rồi.

Vân Nương:...

Bùi An:...

Vân Nương không nghĩ tới mình lại có lực lớn như vậy, quan tâm thừa một câu: “Lang quân, có đau không?”

Lực tay của nàng cũng không nhỏ, Bùi An chỉ cảm thấy khóe mắt mình nhảy dựng lên, cắn răng: “Không đau.”

Vân Nương chột dạ, không đau thật sao, nhưng nàng nhìn thấy đỏ cả mảng rồi.

Không đợi nàng hỏi thêm, Bùi An đã đứng dậy, dặn dò: “Nàng chờ ở đây một lát, ta đi xuống một chuyến.”

Vệ Minh bẩm báo xong, nửa ngày không thấy Bùi An xuống cho rằng hắn không muốn gặp Phạm Huyền nên không nói thêm, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, một lát sau mới nghe được một tiếng: “Dừng xe lại.”

Vệ Minh quay đầu lại thấy Bùi An vén rèm chui ra khỏi xe ngựa, trên trán đỏ cả mảng, làn da hắn trắng nõn, đột nhiên có thêm một vết đỏ thành thử rất bắt mắt.

Vệ Minh ngẩn người, không hiểu vì sao lại như thế?

Đập vào xe ngựa?

“Đưa ngựa cho ta.” Bùi An không nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, tiến lên đưa tay đoạt dây cương trong tay hắn.

Vệ Minh xoay người xuống, đưa ngựa cho Bùi An.

Bùi An ngồi trên lưng ngựa, đợi một lát, đợi xe chở tù phía sau đến trước mặt mới nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa một chút rồi chậm rãi đi về phía trước.

Từ sau khi đến Lư Châu, Phạm Huyền và thiếu gia Lý gia lại ngồi trong xe chở tù, hiện giờ mặt trời lên cao đầu hai người họ toàn mồ hôi nhưng cũng không hề than rên một tiếng nào, im lặng ngồi trong xe chở tù.

Trận “cướp tù” ở Kiến Khang chỉ cướp đi cả Chu gia, còn Phạm Huyền và thiếu gia Lý gia bình an vô sự.

Người bên ngoài không nhìn thấu nhưng trong lòng Phạm Huyền lại hiểu rõ. Lấy tính cách của Tiêu Hầu gia, ông ta có ngu xuẩn đến đâu cũng không vì một Chu gia không quan trọng mà phái người đến cướp tù.

Lăn lộn trên quan trường ngần ấy năm, sao ông không nhìn ra chứ, ngay từ đầu những kẻ thích khách ở Kiến Khang đó đã đến vì ông.

Giết người vu oan, dùng cái chết của ông để tăng thêm tội cho Bùi An, từ đó dân oán càng sâu.

Cuối cùng ông lại không bị thương, được Bùi An an toàn đưa ra khỏi Kiến Khang, cũng không xuống nam mà là một đường chạy tới Giang Lăng, bởi vậy có thể thấy được nhiệm vụ bệ hạ đưa cho Bùi An, chỉ sợ là không phải áp giải bọn họ đến Lĩnh Nam.

Áp giải khâm phạm, chẳng qua chỉ là một vỏ bọc của Hoàng Thượng thôi, mấy người bọn họ đều phải chết trước khi đến Lĩnh Nam.

Vì sao không chết trong lúc Kiến Khang hỗn loạn, cũng chỉ có một lời giải thích, đó là vì Bùi An trái lệnh Hoàng Thượng, không muốn mạng của ông.

Sau khi qua sông phỏng đoán này đã được xác thực hoàn toàn, hai người bị nhét vào xe ngựa, bên trong đã chuẩn bị thuốc mỡ trị thương, đồ ăn uống đều có đầy đủ.

Không đợi ông mở miệng hỏi, Vệ Minh nói cho ông biết trước: “Phạm đại nhân khoan đừng hỏi nhiều, đợi ngày sau gặp được Tần Các lão tự nhiên sẽ rõ mọi chuyện.”

Các đời anh hùng nhẫn nhục chịu đựng là vì cứu vớt thương sinh(5), không tiếc vứt bỏ tôn nghiêm của mình, làm trâu làm ngựa, hy sinh phẩm giá của mình, cũng không phải Phạm Huyền chưa từng nghe.

(5)Đề cập đến những người bình thường.

Sau khi biết được sự thật, cả ngày Phạm Huyền không nói gì nhưng lại ch ảy nước mắt nhiều lần.

Ông nói mà, một gia tộc cao khiết(6) như phủ Quốc công của Bùi gia, sao có thể sinh ra một kẻ hèn nhát nhu nhược nịnh nọt chứ!

(6)cao thượng; cao cả; trong sạch; cao quý; thanh cao; cao nhã.

Ngẫm lại hai năm nay, ông vì lời nói và hành động của mình mà hối hận không thôi, rồi lại hiểu được, chính là vì mình như thế nên Bùi An mới xem như thành công thật sự.

Lúc này, Phạm Huyền ghé mắt nhìn người trên lưng ngựa.

Một thân áo xanh, thân thể cao gầy thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, tư thế oai hùng hiên ngang, hắn mới có hai mươi hai chứ mấy, vậy mà phủ Quốc công cũng chỉ còn lại có một mình hắn mà thôi…

Phạm Huyền càng nhìn càng xót xa, đau đớn gọi Bùi An một tiếng: “Bùi thế tử.” Gọi xong lại đỏ hốc mắt.

Triều đình thối nát mục rữa này chôn vùi bao nhiêu thiếu niên anh hùng, còn không biết nó còn muốn chôn vùi bao nhiêu người nữa.

Trước kia hai người ở triều đình, không chỉ mắng chửi nhau một lần, một người mắng đối phương là lão già bảo thủ, một người mắng đối phương là gian thần, cắn xé nhau túi bụi, hai người nhìn nhau mà ghét, hận không thể gi ết chết lẫn nhau.

Kể cả dọc theo đường đi, Phạm Huyền cũng mắng hắn không ít lần, lúc này gọi một tiếng “Bùi thế tử” lại chứa đựng quá nhiều cảm xúc bên trong, có hối hận, có xin lỗi nhưng nhiều hơn là ngưỡng mộ kính nể.

Bùi An cũng không có cảm giác gì, đến mức này cũng không giả vờ nữa: “Bắt Phạm đại nhân chịu thiệt rồi, không biết Phạm đại nhân có chuyện gì?”

Từ khi hai người quen biết cho tới nay, đây là lần đầu tiên bình tĩnh ôn hoà nói chuyện với nhau, Phạm Huyền khàn giọng hỏi: “Còn ai sống sót nữa không?”

“Ân sư của ngài Tần Các lão, nguyên Thượng thư Bộ Binh Dư đại nhân, nguyên học sĩ Viện Hàn Lâm Trình đại nhân, nguyên Thượng thư Bộ Hộ Dương đại nhân, tướng lĩnh quân Cố Nguỵ tướng quân, Thích thái phó của tiền triều… Không biết Phạm đại nhân muốn hỏi người nào?”

Phạm Huyền càng nghe cảm xúc càng kích động, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt, những người này đều bị buộc tội “mưu nghịch” và bị giế t chết trong hai năm gần đây, rốt cuộc hắn làm điều này như thế nào…

Lý công tử bên cạnh nghe được Thích thái phó, không nhịn được mà nức nở: “Còn sống, ông ngoại ta còn sống…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK