Phu quân của mình là gian thần trong miệng người, không ít người hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở trên triều đình cũng lẻ loi, Vân Nương nghĩ tới thế cục của Nam quốc hiện tại
Vì bình ổn chiến tranh, những năm này Hoàng Thượng vẫn luôn dâng cống phẩm cho Bắc quốc. Mặc dù là đích xuất công chúa Nam quốc, gả qua rồi địa vị cũng sẽ không cao như trước nữa. Nhưng nàng không ngờ mấy người Bắc quốc đến đón dâu lại kiêu ngạo như thế. Dù sao nơi đây vẫn là Kiến Khang, chỉ cách kinh thành không quá ba ngày đường.
Lại nhớ tới đêm qua đám trà khách công khai nghị luận triều đình, Vân Nương cảm thấy sự thái bình của Nam quốc sẽ không tồn tại được lâu.
Sự thái bình chân chính, sợ là chỉ có ở dưới chân thiên tử, Lâm An
Tính tình công chúa cao ngạo, không biết có chịu nổi cơn tức này hay không, nếu không chịu gả đi, vậy Bùi An có tiếp tục đi nữa không, nàng còn có thể đến Quả Châu viếng mộ ngoại tổ phụ không?
Vân Nương nghĩ đến nhập thần, đứng dậy xuống giường, mới vừa đứng lên hai chân đã mềm nhũn, run rẩy suýt nữa không đứng vững.
“Tiểu thư, có thể xuống giường được không, nếu cảm thấy không ổn thì nằm thêm một lát đi, cô gia nói hôm nay không có việc gì, để tiểu thư nghỉ ngơi thêm chút, sau buổi trưa về sẽ đón tiểu thư đi trà lâu dùng cơm.”
Vân Nương….
Đêm qua xem một màn pháo hoa cũng rối loạn tâm trí, nhất thời cao hứng, theo hắn phóng túng một phen.
Ai biết hắn tinh lực tràn đầy, lăn qua lăn lại gần hai canh giờ, bây giờ nàng toàn thân đau nhức, nhất là đôi chân bị hắn nhấc lên giờ chỉ có thể gấp lại chứ không thể duỗi ra được
Ban đêm mù mịt không thấy gì, nhưng hôm nay vừa sáng, lại hồi tưởng lại những hình ảnh không biết xấu hổ ngày hôm qua, Vân Nương chợt cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
Hắn cũng không biết xấu hổ.
Vân Nương không để cho Thanh Ngọc hầu hạ, vào tịnh phòng nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của mình sau đó đi tắm rửa, ở trong bồn tắm ngâm non nửa canh giờ rồi mới đi ra.
Sau khi ngâm xong cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Khách điếm ở nơi phố xá sầm uất, Vân Nương nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài truyền vào hậu viện, nàng rất muốn đi ra ngoài nhưng Bùi An không ở đây, sợ gây thêm phiền phức cho hắn nên nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.
Năm đó nàng bị nhốt năm năm không ra khỏi cửa viện, Thanh Ngọc cũng không được ra ngoài năm năm như nàng, nhớ tới đèn lồng vừa rồi hẳn là Thanh Ngọc chưa từng thấy qua, Vân Nương vội vàng lấy cho nàng xem, sau đó đi đóng cửa sổ lại để bật đèn lên.
Nhưng vẫn có ánh sáng, nhìn không đẹp như ban đêm.
Để làm giống như ban đêm, Vân Nương bảo Thanh Ngọc tìm một miếng vải, chủ tớ hai người chui vào, đèn lồng sáng lên bốn mặt chậm rãi chuyển động, Vân Nương vẻ mặt đắc ý, quay đầu khoe khoang với Thanh Ngọc, “Thế nào, có phải rất thần kỳ không?”
“Đúng là rất thần kỳ.” Thanh Ngọc gật đầu, như có điều suy nghĩ, “Cho nên, đêm qua cô gia chỉ dùng một cái đèn lồng cũng đủ làm cho tiểu thư suýt nữa không xuống được giường sao?” tiền đồ.
Vân Nương:…..
Nàng cảm thấy nha đầu này càng ngày càng không biết điều, bị nàng chiều hư, nói chuyện hoàn toàn không để ý chủ tử có ngượng ngùng hay không, có thể bị xấu hổ chết hay không.
–
Buổi trưa Bùi An không trở về, trước tiên đưa Minh Dương đi trà lâu, bảo Đồng Nghĩa về đón người.
Đêm qua Vân Nương đã xem hai bên bờ trà lâu, biết nơi này rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay đi theo Đồng Nghĩa vào, dòng người đổ xô về phía nàng không khác gì trà quán ở Lâm An.
Sự khác biệt chính là trong dòng người có thêm một ít người ngoại quốc ăn mặc kỳ dị.
Bùi An cùng đoàn người Minh Dương ở lầu hai, lúc Đồng Nghĩa đưa nàng đi qua phía dưới có không ít ánh mắt nhìn nàng.
“Ơ, đây là tiểu nương tử nhà ai, trông như tiểu tiên nữ vậy.” Người nọ vừa nói xong, một người bên cạnh vội vàng kéo ống tay áo hắn, đè thấp giọng nói, “Ngươi chán sống rồi à, ngươi không nhìn ra người phía trước nàng là ai sao, là thân tín bên cạnh Bùi đại nhân, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Người nọ vừa nghe liền biến sắc, vội vàng che miệng lại, không nhịn được ghé tai nghị luận nói, “Ta đã sớm nghe nói Bùi đại nhân cưới đệ nhất mỹ nhân Lâm An, không ngờ đúng thật là vậy, đừng nói là Lâm An, nhan sắc này ở Kiến Khang chúng ta cũng phải là đệ nhất đệ nhị. Nếu hỏi ta kiếp sau muốn làm người thế nào, vậy nên làm Bùi đại nhân, thăng quan phát tài cưới mỹ nhân, mọi thứ đều tốt.”
Hai người ngoại quốc bên cạnh không hiểu cái gì đại nhân không đại nhân, ánh mắt càn rỡ rơi trên người Vân Nương.
Lầu hai là nhã tọa, giữa mỗi nhã tọa chỉ có một bình phong ngăn cách, không có vách tường ngăn cách, giờ này là giờ cơm toàn bộ tầng lầu đều chật kín.
Lúc Vân Nương tới, người nên đến đều đã đến, vẫn là những người hôm qua trên xe ngựa, một người cũng không thiếu.
Thấy Vân Nương đi vào, Minh Dương nở nụ cười với nàng, “Không cần hành lễ.”
Vân Nương vẫn ngồi xổm xuống.
Chỗ ngồi của mấy người cũng giống như trên xe ngựa, Bùi An ngồi một bên, Vân Nương đi qua bên cạnh hắn.
Sau khi ngồi xuống Bùi An cũng không nhìn nàng, chỉ đẩy một chén trà trong tay cho nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dương, tiếp tục đề tài lúc trước, “Chậm nhất là ngày mai, điện hạ phải đi.”
Minh Dương nhíu mày, “Nhưng Kiến Khang lớn như vậy, bổn cung làm sao đi dạo hết được.”
“Trong lòng điện hạ hẳn là rõ ràng, sớm một ngày muộn một ngày đều giống nhau, kéo dài chỉ thêm phiền phức cành mẹ đẻ cành con.”
Minh Dương không nói lời nào, đột nhiên nhìn Vân Nương, tò mò cười, hỏi, “Bùi phu nhân, Bùi đại nhân ngày thường cũng không có nhân tính như vậy sao?”
Vân Nương:….
Nàng vừa mới ngồi xuống.
Vân Nương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi An, Bùi An cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện, đồng thời hiểu rõ những chuyện đã phát sinh đêm qua, nhìn chằm chằm lẫn nhau một hồi, nháy mắt liền cực kỳ ăn ý liếc đi chỗ khác.
Vân Nương không biết nên đáp thế nào, dù sao mặt cũng đỏ lên, khen một câu, “Chàng ấy rất tốt.”
Cũng không phải không có nhân tính.
Nếu hắn thật sự không có nhân tính vậy hôm qua đã không đưa nàng rời đi mà sớm giao nàng cho người Bắc mới đúng. Bây giờ cũng không để nàng ở lại lâu, nhất định là vì người Bắc đang thúc giục.
Nàng đúng là rất đáng thương, nhưng Bùi An thì sao, hắn chỉ là một kẻ bán mạng cho Hoàng Thượng lấy bổng lộc, người quyết định không phải hắn.
Minh Dương không nghĩ tới nàng sẽ nói hộ hắn trước mặt mọi người. Ngày đó ở trên sân bóng lần đầu tiên nhìn thấy nàng chỉ cảm thấy lời đồn là sự thật, quả thật rất đẹp, cũng hiểu được vì sao Hình Phong đối với nàng nhất kiến như vậy.
Mỹ nhân, nam nhân nào mà không yêu.
Hôm nay ngược lại lại nhìn nàng với con mắt khác.
Minh Dương không trêu chọc nàng nữa, cười nói, “Biết rồi, Bùi đại nhân đã tốt lắm rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới lại đi lên mấy người, vừa đến tầng trệt đã ồn ào, “Mau mang rượu lên, cầm cả vò đến đây, cái chỗ rách nát gì mà uống rượu còn dùng chén, khó trách đều hèn nhát…”
Là người phương Bắc.
Mấy người nghe được đều không nói nữa, người Bắc Quốc lúc này có thể đến Kiến Khang, còn có thể là ai chứ?
Tiểu nhị dẫn người Bắc quốc đến chỗ ngồi, “Khách quan xin chờ một chút, rượu sẽ tới ngay, uống rượu dùng chén là phong tục Nam Quốc, là nhã hứng của người đọc sách, thích nếm vị.”
“Chó má,chẳng qua chỉ là văn nhân lưu manh mà thôi, vai không thể gánh, tay không thể xách, cái gì mà nếm vị, không nâng nổi vò rượu thì có.”
Lời này vừa nói ra, mấy vị người Bắc phía sau cũng phá lên cười, vẻ mặt trào phúng. Dân ngoại chạy đến địa bàn của mình sỉ nhục, ít ai cảm thấy thoải mái nổii. Vừa rồi cả tầng náo nhiệt, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, không ai nói nữa.
Bùi An vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt Minh Dương mặc dù không dễ nhìn như vừa rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
Sắc mặt Hình Phong tái nhợt, cắn chặt hàm răng.
Chỉ có Triệu Viêm đối diện trong mắt toát ra một tia lửa giận, phừng phừng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống.” Minh Dương túm lấy ống tay áo hắn nhưng không được, Triệu Viêm từ trong nhã tọa lao ra, đứng ở dưới hành lang, đối với bóng lưng của mấy người Bắc quốc, vẻ mặt giận dữ “Lời ấy sai rồi.”
Mấy tên người Bắc quay đầu lại vẫn là vẻ mặt trào phúng, hơi bất ngờ nhìn hắn.
Triệu Viêm nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói, “Các hạ nói lời ấy là sai rồi, chén rượu thể hiện một là tao nhã, hai là kiềm chế bản thân, nhắc nhở bản thân không thể tham lam làm mất phong độ, mà hành động uống trực tiếp từ vò rượu như lời các hạ nói, người Nam quốc ta quả thật chưa từng có, Nam quốc lấy nho học đương đạo, coi hành động này là mãng phu thô tục.”
Người dẫn đầu Bắc Quốc sửng sốt một chút, cười nói, “Rốt cuộc cũng xuất hiện một người không hèn nhát nhu nhược.”
“Đáng tiếc, vô dụng.” người Bắc Quốc đi tới trước mặt hắn, cười một tiếng xong ghé sát vào lỗ tai hắn nói, “Ngươi không nghe nói công chúa các ngươi muốn gả đến Bắc quốc chúng ta sao, Nam quốc đã chú trọng dáng vẻ như vậy, vị công chúa kia của các ngươi nhất định cũng không tầm thường, nhưng có ích lợi gì chứ, tương lai không phải là bò lên giường của hoàng tử chúng ta, lột sạch hầu hạ hắn sao?”
Triệu Viêm tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nói: “Nam quốc chủ trương dĩ hòa vi quý, trọng lễ trọng nghĩa, mong các hạ tôn kính công chúa một chút.”
“Không phải là không tôn trọng, ta nói thật, chẳng qua ngôn từ thô tục, không bắt chước được văn nhã của các ngươi, ngươi không thích nghe thì bịt tai lại, theo chuyện xưa của các ngươi, để ta nghĩ xem nào, bịt tai trộm chuông không phải được rồi sao.”
“Ha ha ha” Mấy người kia lại được một trận cười.
“Ngươi…… ” Triệu Viêm không thể nhịn được nữa, túm lấy vạt áo đối phương.
“Sao, muốn đánh nhau à, tiểu tử miệng còn hôi sữa, lát nữa đừng thấy đao của lão tử mà sợ tè ra quần.” người Bắc nói xong, thoáng cái rút đao từ bên hông ra, quơ đến trước mắt Triệu Viêm, kiêu ngạo nói, “Lão tử cầm đao này ở trên chiến trường đã uống không ít máu của tướng sĩ Nam quốc các ngươi, đã từng thấy qua bổ bí đỏ chưa, giống như thế đấy, từng nhát một…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một chiếc đũa bay tới, người Bắc Quốc biến sắc, không kịp né tránh, lấy cánh tay ngăn lại, một đoạn cánh tay lại bị chấn đến tê dại.
Vương Kinh đã sớm không nhịn nổi nữa, một cước đá văng bình phong trước mặt, đứng ở đó trừng mắt về hướng người Bắc Quốc.
“Đó là bởi vì ngươi không gặp được lão tử.”
Hôn quân mù quáng, nếu năm đó hắn tăng thêm viện quân, không hạ lệnh tướng quân rút lui thì cũng không đến mức khiến cho người của ta phải lẩn vào trong biên giới.
Người Bắc kia che cánh tay, trên mặt đã không còn đùa giỡn, “Ngươi là người phương nào?”
Vương Kinh nhếch miệng, “Vô danh chi sĩ không sợ chết, người phương Nam hôm nay muốn mạng chó của các ngươi.”
Thấy hắn khí thế bất phàm, người Bắc Quốc cũng trở nên phòng bị, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền trấn định lại, chuyển ra sau lưng đám bắc quốc, “Nói như thế là người nam quốc các ngươi không muốn hòa thân, muốn khai chiến chứ gì? Đã vậy ta bẩm báo quốc quân, có dũng khí, chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”
Sắc mặt Vương Kinh trầm xuống, “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh trở lại Bắc quốc hay không đã. Hoàng đế lão nhân sợ các ngươi, nhưng chúng ta chỉ là đám bách tính mang giày rơm, không sợ.”
Nhã gian tầng một đều là người Nam quốc, đã sớm không chịu nổi nỗi nhục khi nãy, thấy có người dẫn đầu liền lục đục không ngừng từ trong nhã tọa đi ra, bao vây vài tên người Bắc.
Thấy tình thế không ổn, tiểu nhị vừa mới dẫn người Bắc lên nhanh chóng chạy xuống lầu, đóng cửa trà lâu lại.
Người phương Bắc không ngờ hôm nay lại gặp phải mấy người phương Nam không sợ chết, hắn nói không sai, Hoàng đế sợ bọn họ, nhưng những người này một khi không sợ chết, chân trần không sợ mang giày, muốn giết mấy người như hắn dễ như trở bàn tay.
Người Bắc quốc bắt đầu luống cuống, cũng không dám lên tiếng nữa, không khí đang căng thẳng, Bùi An đứng dậy từ trong nhã tọa đi ra, gọi một tên người Bắc quốc phía trước, “A Điệt tướng quân.”
Người Bắc đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, Bùi An báo tên, “Tại hạ Bùi An, phụng mệnh hộ tống công chúa, không nghênh đón từ xa.”
Ngày hôm trước A Điệt Minh tới, đợi một ngày, sau khi biết được đội ngũ đưa dâu tới Kiến Khang liền lập tức tìm tới cửa, lại bị những người đó báo công chúa còn chưa tới.
Chuyến đi đón dâu này vốn là đại tài tiểu dụng đối với A Điệt Minh hắn, kể từ đó, tâm tình hắn không tốt, mỗi khi đến một chỗ đều sẽ lên tiếng châm chọc, lấy người Nam quốc ra để trút giận
Lúc này nghe được là mệnh quan triều đình hộ tống công chúa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí lại càng thêm phẫn nộ, chất vấn, “Đây là cách quân vương các ngươi đãi khách sao.”
Bùi An cười, nói với mọi người, Là hiểu lầm, giải tán hết đi.”
Tuy nhiên, không ai nghe hắn.
Vương Kinh đứng đó giống như một cái cọc gỗ, không nhúc nhích, những người khác cũng không nhúc nhích.
“Khiến tướng quân chê cười rồi.” Bùi An tựa hồ cũng cảm thấy có chút mất mặt, đôi mắt lóe lên, tránh ánh mắt của hắn.
Người Bắc kia sắc mặt lại thay đổi, rất muốn phỉ nhổ một tiếng, hoàng đế này đúng là tên nhát gan…
Thấy mệnh quan triều đình không đáng tin cậy, A Điệt Minh lại bắt đầu khủng hoảng, mồ hôi trên trán đều toát ra, khẩn trương nuốt nước miếng, rồi lại thấy Bùi An rút ra một thanh loan đao bên hông, ném về phía này, mũi đao vững vàng đứng ở vị trí mũi chân Vương Kinh một tấc.
Bùi An lúc này mới lạnh lùng nói, “Không muốn sống nữa đúng không, lui ra, người trái lệnh tru di cửu tộc.” Cho dù là thanh âm hay sắc mắt so với vừa nãy đều khác hoàn toàn. Thanh âm lạnh lẽo, đôi mắt âm trầm.
Bùi An ở Kiến Khang hai năm, thanh danh đã sớm được lan truyền, làm quan gian thần, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần là người phạm tội, chịu một trận tra tấn xong không sợ chết, chỉ sợ còn sống.
Một đống người theo phong trào phía sau dần dần đánh trống lui đường, Vương Kinh bắt gặp ánh mắt Bùi An, cắn răng tránh sang một bên, đám người thấy thế cũng lục tục lui đi.
Bùi An đi tới, rút đao của mình từ dưới đất ra, đặt trở lại bên hông, đứng dậy cười với A Điệt Minh, “Đều là những kẻ liều mạng, cực kỳ khó chơi, khiến tướng quân kinh hãi.”
A Điệt Minh quả thật bị chấn động không nhỏ, nhặt về được một mạng, đối với Bùi An cũng có vài phần kính sợ, nếu không phải có hắn, hôm nay mình thật đúng là táng thân tha hương.
A Điệt Minh đã không còn ngạo mạn, chắp tay chính thức chào hỏi, “Bùi đại nhân.”
“Tướng quân.” Bùi An đáp lễ, “Công chúa đã đến, tướng quân định khi nào đi, ta sẽ chuẩn bị trước.”
Trải qua việc này, A Điệt Minh một khắc cũng không muốn ở lại Nam quốc, nhưng niệm tình vừa được hắn giải vây, khoan hồng nửa ngày, “Sáng sớm ngày mai xuất phát, mong Bùi đại nhân đúng giờ giao công chúa.”
–
Trà lâu náo loạn như vậy, mọi người không còn tâm tư dùng cơm nữa, sớm trở về khách điếm.
Đoàn người lên lầu các, tới trước cửa, Bùi An đang muốn theo Vân Nương vào cửa, Minh Dương phía trước quay đầu lại, nhìn về phía Bùi An, “Bùi đại nhân, có thể nói chuyện một chút không.”
Bùi An xoay mũi chân, đi theo Minh Dương, đến dưới một cây liễu dưới sân khách điếm.
Mặt trời đã nghiêng, Minh Dương đứng dưới ánh mặt trời, Bùi An đứng trong bóng tối, hỏi nàng, “Điện hạ có gì dặn dò?”
Minh Dương cười, tự giễu nói, “Bổn cung cũng chỉ có thể phân phó Bùi đại nhân ngày hôm nay nữa thôi.”
Bùi An không nói gì.
Hòa thân đã thành kết cục đã định, ai cũng không thể thay đổi, trong lòng nàng hẳn là rõ ràng.
“Bùi đại nhân, bổn cung có một chuyện muốn nhờ.” Minh Dương xoay người, từ chỗ ánh mặt trời nhìn về phía khuôn mặt hắn, con ngươi đột nhiên sâu hơn, hỏi, “Đợi ngày ngươi xoay chuyển thiên hạ này, có thể cho ta trở về cố hương được không?”
Bên tai trong nháy mắt an tĩnh lại.
Bùi An ngẩn người, cười, ánh mắt đậm như mực, “Tội này điện hạ nói, thần quả thật rất oan uổng.”
“Yên tâm, bổn cung cũng giống Bùi đại nhân, hận không thể làm loạn thiên hạ này.” Minh Dương ngẩng đầu nhìn ánh sáng phản chiếu trên người nàng, con ngươi đỏ lên vài phần, nuốt sự nghẹn ngào vào trong cổ họng, cắn răng nói, “Mặt trời này đúng là quá đẹp, đẹp đến mức khiến bổn cung ghen tị.”
Bùi An bất ngờ nhìn về phía nàng.
“Gần đây bổn cung thường nghĩ, nếu như lúc trước bổn cung có thể thấy được kết cục của tương lai, vậy có chết ở trận tranh đấu kia, bổn cung cũng không oán hận. Nhưng hôm nay để cho bổn cung hưởng thụ hết thảy, biết cuộc sống tốt đẹp rồi đột nhiên lại đẩy bổn cung ra ngoài, để bổn cung đi gánh cái gọi là vận mệnh quốc gia, bổn cung không cam lòng.”
“Điện hạ vì nước hy sinh, vì bệ hạ phân ưu, là anh hùng Nam quốc ta.”
Minh Dương quay đầu lại nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ, “Bùi đại nhân cũng cho rằng như thế, sau khi nghe được những lời bàn luận của bách tính Nam quốc, thấy được sự kiêu ngạo của người Bắc, Bùi đại nhân còn cảm thấy bổn cung gả đi Bắc quốc là việc anh hùng. Bổn cung không tin, bổn cung không tin Bùi đại nhân sẽ không nhìn ra. Bổn cung có đi Bắc quốc hay không, Nam quốc sớm muộn gì cũng sẽ đại loạn.”
Minh Dương có chút kích động, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Bùi An không trả lời nàng, hồi lâu, nhẹ giọng cười, “Có loạn hay không, liên quan gì đến ta.”
Minh Dương sửng sốt, chậm rãi bình tĩnh lại, thấp giọng nói, “Không phải ngươi muốn biết mẫu thân và cô cô ngươi chết như thế nào sao, bổn cung có thể nói cho ngươi biết, nhưng điều kiện là, tương lai có một ngày, đón ta về quê.”
Trong mắt Bùi An cuộn lên một trận sóng, chậm rãi nói, “Vậy chỉ sợ hy vọng của điện hạ sẽ không thành, người không thể trở về Lâm An.”
Tất cả họ Triệu, mặc kệ từ đâu tới, mặc kệ sẽ trở về đâu, đều phải cút khỏi Lâm An.
Vì bình ổn chiến tranh, những năm này Hoàng Thượng vẫn luôn dâng cống phẩm cho Bắc quốc. Mặc dù là đích xuất công chúa Nam quốc, gả qua rồi địa vị cũng sẽ không cao như trước nữa. Nhưng nàng không ngờ mấy người Bắc quốc đến đón dâu lại kiêu ngạo như thế. Dù sao nơi đây vẫn là Kiến Khang, chỉ cách kinh thành không quá ba ngày đường.
Lại nhớ tới đêm qua đám trà khách công khai nghị luận triều đình, Vân Nương cảm thấy sự thái bình của Nam quốc sẽ không tồn tại được lâu.
Sự thái bình chân chính, sợ là chỉ có ở dưới chân thiên tử, Lâm An
Tính tình công chúa cao ngạo, không biết có chịu nổi cơn tức này hay không, nếu không chịu gả đi, vậy Bùi An có tiếp tục đi nữa không, nàng còn có thể đến Quả Châu viếng mộ ngoại tổ phụ không?
Vân Nương nghĩ đến nhập thần, đứng dậy xuống giường, mới vừa đứng lên hai chân đã mềm nhũn, run rẩy suýt nữa không đứng vững.
“Tiểu thư, có thể xuống giường được không, nếu cảm thấy không ổn thì nằm thêm một lát đi, cô gia nói hôm nay không có việc gì, để tiểu thư nghỉ ngơi thêm chút, sau buổi trưa về sẽ đón tiểu thư đi trà lâu dùng cơm.”
Vân Nương….
Đêm qua xem một màn pháo hoa cũng rối loạn tâm trí, nhất thời cao hứng, theo hắn phóng túng một phen.
Ai biết hắn tinh lực tràn đầy, lăn qua lăn lại gần hai canh giờ, bây giờ nàng toàn thân đau nhức, nhất là đôi chân bị hắn nhấc lên giờ chỉ có thể gấp lại chứ không thể duỗi ra được
Ban đêm mù mịt không thấy gì, nhưng hôm nay vừa sáng, lại hồi tưởng lại những hình ảnh không biết xấu hổ ngày hôm qua, Vân Nương chợt cảm thấy không còn mặt mũi gặp người.
Hắn cũng không biết xấu hổ.
Vân Nương không để cho Thanh Ngọc hầu hạ, vào tịnh phòng nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của mình sau đó đi tắm rửa, ở trong bồn tắm ngâm non nửa canh giờ rồi mới đi ra.
Sau khi ngâm xong cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Khách điếm ở nơi phố xá sầm uất, Vân Nương nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài truyền vào hậu viện, nàng rất muốn đi ra ngoài nhưng Bùi An không ở đây, sợ gây thêm phiền phức cho hắn nên nàng ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.
Năm đó nàng bị nhốt năm năm không ra khỏi cửa viện, Thanh Ngọc cũng không được ra ngoài năm năm như nàng, nhớ tới đèn lồng vừa rồi hẳn là Thanh Ngọc chưa từng thấy qua, Vân Nương vội vàng lấy cho nàng xem, sau đó đi đóng cửa sổ lại để bật đèn lên.
Nhưng vẫn có ánh sáng, nhìn không đẹp như ban đêm.
Để làm giống như ban đêm, Vân Nương bảo Thanh Ngọc tìm một miếng vải, chủ tớ hai người chui vào, đèn lồng sáng lên bốn mặt chậm rãi chuyển động, Vân Nương vẻ mặt đắc ý, quay đầu khoe khoang với Thanh Ngọc, “Thế nào, có phải rất thần kỳ không?”
“Đúng là rất thần kỳ.” Thanh Ngọc gật đầu, như có điều suy nghĩ, “Cho nên, đêm qua cô gia chỉ dùng một cái đèn lồng cũng đủ làm cho tiểu thư suýt nữa không xuống được giường sao?” tiền đồ.
Vân Nương:…..
Nàng cảm thấy nha đầu này càng ngày càng không biết điều, bị nàng chiều hư, nói chuyện hoàn toàn không để ý chủ tử có ngượng ngùng hay không, có thể bị xấu hổ chết hay không.
–
Buổi trưa Bùi An không trở về, trước tiên đưa Minh Dương đi trà lâu, bảo Đồng Nghĩa về đón người.
Đêm qua Vân Nương đã xem hai bên bờ trà lâu, biết nơi này rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay đi theo Đồng Nghĩa vào, dòng người đổ xô về phía nàng không khác gì trà quán ở Lâm An.
Sự khác biệt chính là trong dòng người có thêm một ít người ngoại quốc ăn mặc kỳ dị.
Bùi An cùng đoàn người Minh Dương ở lầu hai, lúc Đồng Nghĩa đưa nàng đi qua phía dưới có không ít ánh mắt nhìn nàng.
“Ơ, đây là tiểu nương tử nhà ai, trông như tiểu tiên nữ vậy.” Người nọ vừa nói xong, một người bên cạnh vội vàng kéo ống tay áo hắn, đè thấp giọng nói, “Ngươi chán sống rồi à, ngươi không nhìn ra người phía trước nàng là ai sao, là thân tín bên cạnh Bùi đại nhân, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Người nọ vừa nghe liền biến sắc, vội vàng che miệng lại, không nhịn được ghé tai nghị luận nói, “Ta đã sớm nghe nói Bùi đại nhân cưới đệ nhất mỹ nhân Lâm An, không ngờ đúng thật là vậy, đừng nói là Lâm An, nhan sắc này ở Kiến Khang chúng ta cũng phải là đệ nhất đệ nhị. Nếu hỏi ta kiếp sau muốn làm người thế nào, vậy nên làm Bùi đại nhân, thăng quan phát tài cưới mỹ nhân, mọi thứ đều tốt.”
Hai người ngoại quốc bên cạnh không hiểu cái gì đại nhân không đại nhân, ánh mắt càn rỡ rơi trên người Vân Nương.
Lầu hai là nhã tọa, giữa mỗi nhã tọa chỉ có một bình phong ngăn cách, không có vách tường ngăn cách, giờ này là giờ cơm toàn bộ tầng lầu đều chật kín.
Lúc Vân Nương tới, người nên đến đều đã đến, vẫn là những người hôm qua trên xe ngựa, một người cũng không thiếu.
Thấy Vân Nương đi vào, Minh Dương nở nụ cười với nàng, “Không cần hành lễ.”
Vân Nương vẫn ngồi xổm xuống.
Chỗ ngồi của mấy người cũng giống như trên xe ngựa, Bùi An ngồi một bên, Vân Nương đi qua bên cạnh hắn.
Sau khi ngồi xuống Bùi An cũng không nhìn nàng, chỉ đẩy một chén trà trong tay cho nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dương, tiếp tục đề tài lúc trước, “Chậm nhất là ngày mai, điện hạ phải đi.”
Minh Dương nhíu mày, “Nhưng Kiến Khang lớn như vậy, bổn cung làm sao đi dạo hết được.”
“Trong lòng điện hạ hẳn là rõ ràng, sớm một ngày muộn một ngày đều giống nhau, kéo dài chỉ thêm phiền phức cành mẹ đẻ cành con.”
Minh Dương không nói lời nào, đột nhiên nhìn Vân Nương, tò mò cười, hỏi, “Bùi phu nhân, Bùi đại nhân ngày thường cũng không có nhân tính như vậy sao?”
Vân Nương:….
Nàng vừa mới ngồi xuống.
Vân Nương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bùi An, Bùi An cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người đối diện, đồng thời hiểu rõ những chuyện đã phát sinh đêm qua, nhìn chằm chằm lẫn nhau một hồi, nháy mắt liền cực kỳ ăn ý liếc đi chỗ khác.
Vân Nương không biết nên đáp thế nào, dù sao mặt cũng đỏ lên, khen một câu, “Chàng ấy rất tốt.”
Cũng không phải không có nhân tính.
Nếu hắn thật sự không có nhân tính vậy hôm qua đã không đưa nàng rời đi mà sớm giao nàng cho người Bắc mới đúng. Bây giờ cũng không để nàng ở lại lâu, nhất định là vì người Bắc đang thúc giục.
Nàng đúng là rất đáng thương, nhưng Bùi An thì sao, hắn chỉ là một kẻ bán mạng cho Hoàng Thượng lấy bổng lộc, người quyết định không phải hắn.
Minh Dương không nghĩ tới nàng sẽ nói hộ hắn trước mặt mọi người. Ngày đó ở trên sân bóng lần đầu tiên nhìn thấy nàng chỉ cảm thấy lời đồn là sự thật, quả thật rất đẹp, cũng hiểu được vì sao Hình Phong đối với nàng nhất kiến như vậy.
Mỹ nhân, nam nhân nào mà không yêu.
Hôm nay ngược lại lại nhìn nàng với con mắt khác.
Minh Dương không trêu chọc nàng nữa, cười nói, “Biết rồi, Bùi đại nhân đã tốt lắm rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, phía dưới lại đi lên mấy người, vừa đến tầng trệt đã ồn ào, “Mau mang rượu lên, cầm cả vò đến đây, cái chỗ rách nát gì mà uống rượu còn dùng chén, khó trách đều hèn nhát…”
Là người phương Bắc.
Mấy người nghe được đều không nói nữa, người Bắc Quốc lúc này có thể đến Kiến Khang, còn có thể là ai chứ?
Tiểu nhị dẫn người Bắc quốc đến chỗ ngồi, “Khách quan xin chờ một chút, rượu sẽ tới ngay, uống rượu dùng chén là phong tục Nam Quốc, là nhã hứng của người đọc sách, thích nếm vị.”
“Chó má,chẳng qua chỉ là văn nhân lưu manh mà thôi, vai không thể gánh, tay không thể xách, cái gì mà nếm vị, không nâng nổi vò rượu thì có.”
Lời này vừa nói ra, mấy vị người Bắc phía sau cũng phá lên cười, vẻ mặt trào phúng. Dân ngoại chạy đến địa bàn của mình sỉ nhục, ít ai cảm thấy thoải mái nổii. Vừa rồi cả tầng náo nhiệt, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, không ai nói nữa.
Bùi An vẫn bình tĩnh như trước, sắc mặt Minh Dương mặc dù không dễ nhìn như vừa rồi nhưng vẫn bình tĩnh.
Sắc mặt Hình Phong tái nhợt, cắn chặt hàm răng.
Chỉ có Triệu Viêm đối diện trong mắt toát ra một tia lửa giận, phừng phừng đứng bật dậy.
“Ngồi xuống.” Minh Dương túm lấy ống tay áo hắn nhưng không được, Triệu Viêm từ trong nhã tọa lao ra, đứng ở dưới hành lang, đối với bóng lưng của mấy người Bắc quốc, vẻ mặt giận dữ “Lời ấy sai rồi.”
Mấy tên người Bắc quay đầu lại vẫn là vẻ mặt trào phúng, hơi bất ngờ nhìn hắn.
Triệu Viêm nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng nói, “Các hạ nói lời ấy là sai rồi, chén rượu thể hiện một là tao nhã, hai là kiềm chế bản thân, nhắc nhở bản thân không thể tham lam làm mất phong độ, mà hành động uống trực tiếp từ vò rượu như lời các hạ nói, người Nam quốc ta quả thật chưa từng có, Nam quốc lấy nho học đương đạo, coi hành động này là mãng phu thô tục.”
Người dẫn đầu Bắc Quốc sửng sốt một chút, cười nói, “Rốt cuộc cũng xuất hiện một người không hèn nhát nhu nhược.”
“Đáng tiếc, vô dụng.” người Bắc Quốc đi tới trước mặt hắn, cười một tiếng xong ghé sát vào lỗ tai hắn nói, “Ngươi không nghe nói công chúa các ngươi muốn gả đến Bắc quốc chúng ta sao, Nam quốc đã chú trọng dáng vẻ như vậy, vị công chúa kia của các ngươi nhất định cũng không tầm thường, nhưng có ích lợi gì chứ, tương lai không phải là bò lên giường của hoàng tử chúng ta, lột sạch hầu hạ hắn sao?”
Triệu Viêm tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng nói: “Nam quốc chủ trương dĩ hòa vi quý, trọng lễ trọng nghĩa, mong các hạ tôn kính công chúa một chút.”
“Không phải là không tôn trọng, ta nói thật, chẳng qua ngôn từ thô tục, không bắt chước được văn nhã của các ngươi, ngươi không thích nghe thì bịt tai lại, theo chuyện xưa của các ngươi, để ta nghĩ xem nào, bịt tai trộm chuông không phải được rồi sao.”
“Ha ha ha” Mấy người kia lại được một trận cười.
“Ngươi…… ” Triệu Viêm không thể nhịn được nữa, túm lấy vạt áo đối phương.
“Sao, muốn đánh nhau à, tiểu tử miệng còn hôi sữa, lát nữa đừng thấy đao của lão tử mà sợ tè ra quần.” người Bắc nói xong, thoáng cái rút đao từ bên hông ra, quơ đến trước mắt Triệu Viêm, kiêu ngạo nói, “Lão tử cầm đao này ở trên chiến trường đã uống không ít máu của tướng sĩ Nam quốc các ngươi, đã từng thấy qua bổ bí đỏ chưa, giống như thế đấy, từng nhát một…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một chiếc đũa bay tới, người Bắc Quốc biến sắc, không kịp né tránh, lấy cánh tay ngăn lại, một đoạn cánh tay lại bị chấn đến tê dại.
Vương Kinh đã sớm không nhịn nổi nữa, một cước đá văng bình phong trước mặt, đứng ở đó trừng mắt về hướng người Bắc Quốc.
“Đó là bởi vì ngươi không gặp được lão tử.”
Hôn quân mù quáng, nếu năm đó hắn tăng thêm viện quân, không hạ lệnh tướng quân rút lui thì cũng không đến mức khiến cho người của ta phải lẩn vào trong biên giới.
Người Bắc kia che cánh tay, trên mặt đã không còn đùa giỡn, “Ngươi là người phương nào?”
Vương Kinh nhếch miệng, “Vô danh chi sĩ không sợ chết, người phương Nam hôm nay muốn mạng chó của các ngươi.”
Thấy hắn khí thế bất phàm, người Bắc Quốc cũng trở nên phòng bị, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền trấn định lại, chuyển ra sau lưng đám bắc quốc, “Nói như thế là người nam quốc các ngươi không muốn hòa thân, muốn khai chiến chứ gì? Đã vậy ta bẩm báo quốc quân, có dũng khí, chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”
Sắc mặt Vương Kinh trầm xuống, “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh trở lại Bắc quốc hay không đã. Hoàng đế lão nhân sợ các ngươi, nhưng chúng ta chỉ là đám bách tính mang giày rơm, không sợ.”
Nhã gian tầng một đều là người Nam quốc, đã sớm không chịu nổi nỗi nhục khi nãy, thấy có người dẫn đầu liền lục đục không ngừng từ trong nhã tọa đi ra, bao vây vài tên người Bắc.
Thấy tình thế không ổn, tiểu nhị vừa mới dẫn người Bắc lên nhanh chóng chạy xuống lầu, đóng cửa trà lâu lại.
Người phương Bắc không ngờ hôm nay lại gặp phải mấy người phương Nam không sợ chết, hắn nói không sai, Hoàng đế sợ bọn họ, nhưng những người này một khi không sợ chết, chân trần không sợ mang giày, muốn giết mấy người như hắn dễ như trở bàn tay.
Người Bắc quốc bắt đầu luống cuống, cũng không dám lên tiếng nữa, không khí đang căng thẳng, Bùi An đứng dậy từ trong nhã tọa đi ra, gọi một tên người Bắc quốc phía trước, “A Điệt tướng quân.”
Người Bắc đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, nghe tiếng gọi thì quay đầu lại, Bùi An báo tên, “Tại hạ Bùi An, phụng mệnh hộ tống công chúa, không nghênh đón từ xa.”
Ngày hôm trước A Điệt Minh tới, đợi một ngày, sau khi biết được đội ngũ đưa dâu tới Kiến Khang liền lập tức tìm tới cửa, lại bị những người đó báo công chúa còn chưa tới.
Chuyến đi đón dâu này vốn là đại tài tiểu dụng đối với A Điệt Minh hắn, kể từ đó, tâm tình hắn không tốt, mỗi khi đến một chỗ đều sẽ lên tiếng châm chọc, lấy người Nam quốc ra để trút giận
Lúc này nghe được là mệnh quan triều đình hộ tống công chúa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí lại càng thêm phẫn nộ, chất vấn, “Đây là cách quân vương các ngươi đãi khách sao.”
Bùi An cười, nói với mọi người, Là hiểu lầm, giải tán hết đi.”
Tuy nhiên, không ai nghe hắn.
Vương Kinh đứng đó giống như một cái cọc gỗ, không nhúc nhích, những người khác cũng không nhúc nhích.
“Khiến tướng quân chê cười rồi.” Bùi An tựa hồ cũng cảm thấy có chút mất mặt, đôi mắt lóe lên, tránh ánh mắt của hắn.
Người Bắc kia sắc mặt lại thay đổi, rất muốn phỉ nhổ một tiếng, hoàng đế này đúng là tên nhát gan…
Thấy mệnh quan triều đình không đáng tin cậy, A Điệt Minh lại bắt đầu khủng hoảng, mồ hôi trên trán đều toát ra, khẩn trương nuốt nước miếng, rồi lại thấy Bùi An rút ra một thanh loan đao bên hông, ném về phía này, mũi đao vững vàng đứng ở vị trí mũi chân Vương Kinh một tấc.
Bùi An lúc này mới lạnh lùng nói, “Không muốn sống nữa đúng không, lui ra, người trái lệnh tru di cửu tộc.” Cho dù là thanh âm hay sắc mắt so với vừa nãy đều khác hoàn toàn. Thanh âm lạnh lẽo, đôi mắt âm trầm.
Bùi An ở Kiến Khang hai năm, thanh danh đã sớm được lan truyền, làm quan gian thần, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần là người phạm tội, chịu một trận tra tấn xong không sợ chết, chỉ sợ còn sống.
Một đống người theo phong trào phía sau dần dần đánh trống lui đường, Vương Kinh bắt gặp ánh mắt Bùi An, cắn răng tránh sang một bên, đám người thấy thế cũng lục tục lui đi.
Bùi An đi tới, rút đao của mình từ dưới đất ra, đặt trở lại bên hông, đứng dậy cười với A Điệt Minh, “Đều là những kẻ liều mạng, cực kỳ khó chơi, khiến tướng quân kinh hãi.”
A Điệt Minh quả thật bị chấn động không nhỏ, nhặt về được một mạng, đối với Bùi An cũng có vài phần kính sợ, nếu không phải có hắn, hôm nay mình thật đúng là táng thân tha hương.
A Điệt Minh đã không còn ngạo mạn, chắp tay chính thức chào hỏi, “Bùi đại nhân.”
“Tướng quân.” Bùi An đáp lễ, “Công chúa đã đến, tướng quân định khi nào đi, ta sẽ chuẩn bị trước.”
Trải qua việc này, A Điệt Minh một khắc cũng không muốn ở lại Nam quốc, nhưng niệm tình vừa được hắn giải vây, khoan hồng nửa ngày, “Sáng sớm ngày mai xuất phát, mong Bùi đại nhân đúng giờ giao công chúa.”
–
Trà lâu náo loạn như vậy, mọi người không còn tâm tư dùng cơm nữa, sớm trở về khách điếm.
Đoàn người lên lầu các, tới trước cửa, Bùi An đang muốn theo Vân Nương vào cửa, Minh Dương phía trước quay đầu lại, nhìn về phía Bùi An, “Bùi đại nhân, có thể nói chuyện một chút không.”
Bùi An xoay mũi chân, đi theo Minh Dương, đến dưới một cây liễu dưới sân khách điếm.
Mặt trời đã nghiêng, Minh Dương đứng dưới ánh mặt trời, Bùi An đứng trong bóng tối, hỏi nàng, “Điện hạ có gì dặn dò?”
Minh Dương cười, tự giễu nói, “Bổn cung cũng chỉ có thể phân phó Bùi đại nhân ngày hôm nay nữa thôi.”
Bùi An không nói gì.
Hòa thân đã thành kết cục đã định, ai cũng không thể thay đổi, trong lòng nàng hẳn là rõ ràng.
“Bùi đại nhân, bổn cung có một chuyện muốn nhờ.” Minh Dương xoay người, từ chỗ ánh mặt trời nhìn về phía khuôn mặt hắn, con ngươi đột nhiên sâu hơn, hỏi, “Đợi ngày ngươi xoay chuyển thiên hạ này, có thể cho ta trở về cố hương được không?”
Bên tai trong nháy mắt an tĩnh lại.
Bùi An ngẩn người, cười, ánh mắt đậm như mực, “Tội này điện hạ nói, thần quả thật rất oan uổng.”
“Yên tâm, bổn cung cũng giống Bùi đại nhân, hận không thể làm loạn thiên hạ này.” Minh Dương ngẩng đầu nhìn ánh sáng phản chiếu trên người nàng, con ngươi đỏ lên vài phần, nuốt sự nghẹn ngào vào trong cổ họng, cắn răng nói, “Mặt trời này đúng là quá đẹp, đẹp đến mức khiến bổn cung ghen tị.”
Bùi An bất ngờ nhìn về phía nàng.
“Gần đây bổn cung thường nghĩ, nếu như lúc trước bổn cung có thể thấy được kết cục của tương lai, vậy có chết ở trận tranh đấu kia, bổn cung cũng không oán hận. Nhưng hôm nay để cho bổn cung hưởng thụ hết thảy, biết cuộc sống tốt đẹp rồi đột nhiên lại đẩy bổn cung ra ngoài, để bổn cung đi gánh cái gọi là vận mệnh quốc gia, bổn cung không cam lòng.”
“Điện hạ vì nước hy sinh, vì bệ hạ phân ưu, là anh hùng Nam quốc ta.”
Minh Dương quay đầu lại nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ, “Bùi đại nhân cũng cho rằng như thế, sau khi nghe được những lời bàn luận của bách tính Nam quốc, thấy được sự kiêu ngạo của người Bắc, Bùi đại nhân còn cảm thấy bổn cung gả đi Bắc quốc là việc anh hùng. Bổn cung không tin, bổn cung không tin Bùi đại nhân sẽ không nhìn ra. Bổn cung có đi Bắc quốc hay không, Nam quốc sớm muộn gì cũng sẽ đại loạn.”
Minh Dương có chút kích động, gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Bùi An không trả lời nàng, hồi lâu, nhẹ giọng cười, “Có loạn hay không, liên quan gì đến ta.”
Minh Dương sửng sốt, chậm rãi bình tĩnh lại, thấp giọng nói, “Không phải ngươi muốn biết mẫu thân và cô cô ngươi chết như thế nào sao, bổn cung có thể nói cho ngươi biết, nhưng điều kiện là, tương lai có một ngày, đón ta về quê.”
Trong mắt Bùi An cuộn lên một trận sóng, chậm rãi nói, “Vậy chỉ sợ hy vọng của điện hạ sẽ không thành, người không thể trở về Lâm An.”
Tất cả họ Triệu, mặc kệ từ đâu tới, mặc kệ sẽ trở về đâu, đều phải cút khỏi Lâm An.