Nhưng mặc cho hắn gọi như thế nào, nàng vẫn không đáp lại, giống hệt như hoàng hôn ngày đó, cả người nàng mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Cảm giác xót xa bất lực kia lại trỗi dậy túm lấy lục phủ ngũ tạng của y lần thứ hai, cào nát trái tim y, thiêu cháy nó. Bùi An ôm chặt lấy nàng, cánh môi kề sát mặt nàng, chạm vào từng chút từng chút một, dường như ôm nàng, hôn nàng như vậy nàng sẽ tỉnh lại, có thể đoạt lại mạng nàng từ trong tay Diêm Vương nhưng mà rất lâu sau, nàng vẫn bất động như cũ, nỗi kinh hoàng và sợ hãi dâng trào từng chút một làm cho hắn lo sợ hoang mang cùng cực, hai tay hắn bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run dữ dội, gọi nàng từng tiếng: “Vân Nương, Vân Nương…”
Gọi nàng nàng không đáp, hắn gấp đến độ sờ khóe môi nàng, nhẹ nhàng gảy cánh môi nàng, muốn nàng mở miệng nói chuyện với mình.
Một câu cũng tốt, cho dù phát ra một âm tiết cũng tốt.
Nhưng môi nàng khô nứt, bị đầu ngón tay Bùi An tách ra, trong môi và răng không còn ẩm ướt như trước, hoàn toàn khô cạn giống như sắc mặt của nàng vậy, tái nhợt không còn sức sống.
Nàng nói thứ gì hắn cũng biết, nhưng lại không thể bảo vệ được nàng.
Bùi An cúi đầu, dùng trán chạm vào mí mắt nhắm nghiền của nàng, cúi đầu cầu xin nói: “Nàng tỉnh lại đi, kiên trì thêm một lát nữa được không, chúng ta đã ra khỏi đây, không phải nàng nói muốn ăn thỏ sao, ta đi bắt cho nàng, nàng muốn bao nhiêu con ta nướng cho nàng bấy nhiêu con.”
Hắn nhớ tới những lời nàng nói, lại nói tiếp: “Ai nói nàng chết không tiếc nuối? Ta đã hứa với nàng sẽ tìm một rương trân châu to bằng miệng chén cho nàng, bây giờ còn chưa bắt đầu tìm đâu.” Hắn thử nói một ít lời k ích thích nàng: “Còn có, ông ngoại của nàng vẫn còn sống, ông ấy ở Quả Châu chờ nàng tìm ông ấy đấy, không phải nàng nói muốn tặng một con ngựa cho ta sao, ta muốn, nàng không được quỵt nợ…”
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại từ trong đống cảm xúc bất lực mê mang, đột nhiên phản ứng lại, chậm rãi tới gần nàng, dùng chóp mũi mình chạm vào hơi thở của nàng.
Một luồng khí nhẹ nhàng giống như sợi chỉ chậm rãi phả vào chóp mũi, hắn cảm thấy mình như bắt được một cây thuốc thần cứu mạng, không chỉ cứu về một mạng của nàng.
Trong nháy mắt, ngực kích động truyền vào trong con ngươi khô cạn của hắn, tràn ra từng giọt lệ ẩm.
Nàng chỉ ngất xỉu vì đói mà thôi.
Bùi An đặt nàng nằm trong ngực mình rồi rút đoản đao bên hông ra, giống như việc nhảy xuống sông cứu nàng lúc trước, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn cứu nàng, chỉ biết nàng nhất định phải sống sót.
Mũi đao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay mình, dòng máu đỏ tươi phun ra trong nháy mắt, hắn nhẹ nhàng nắm lấy hai má nàng, mở miệng nàng, nắm chặt tay để máu chảy ra từ lòng bàn tay rồi chầm chậm chảy vào răng miệng nàng.
Có lẽ là quá khát, cảm giác được có nước, cho dù hôn mê bất tỉnh, nàng cũng bắt đầu nuốt theo bản năng.
Trên môi nàng dính máu tươi của hắn, dường như không còn tái nhợt như trước.
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, hắn lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy ngực mình vừa nóng vừa lạnh, băng bó vết thương xong,hắn ôm nàng ngồi thật lâu mới bình tĩnh lại.
Từ mười năm trước hắn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi đến mức hồn phi phách tán này trên bất kỳ người nào, vậy mà mấy ngày nay, hắn đã trải qua cảm giác này liên tiếp hai lần trên người tiểu cô nương trong lòng, tự mình bóp cổ điểm yếu thật sự không dễ chịu, nhìn thấy nàng không tỉnh lại, hắn giống như mất nửa cái mạng, đối với người như hắn mà nói, đây đơn giản là nhược điểm trí mạng nhưng bản thân không thể khống chế, hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn nhìn chằm chằm vết thương được băng bó trong lòng bàn tay mình, dường như đã ý thức được điều gì đó, hình như hắn đã bắt được chiếc bóng mơ hồ quanh quẩn trong đầu óc hắn mấy ngày này.
Người trong ngực, không chỉ là phu nhân của hắn.
Hắn quan tâm nàng, thích nàng.
Bùi An đã coi nàng là người bạn đời không thể thiếu trong sinh mạng này, không muốn để nàng chết, cho dù là muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không hề do dự mà đi cứu nàng,
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ làm như vậy sẽ có hậu quả gì, không kịp suy nghĩ nếu mình chết thì phần thù hận đè ép ở trong ngực, đè ép đến nỗi hắn không thở được phải làm sao bây giờ.
Nếu hắn thật sự cứ chết đi như vậy, không làm được gì thì khi xuống địa phủ, e là linh hồn cũng không được bình yên. Nhưng dù hắn có chết, cũng không thể bỏ lại người trong ngực này được.
Nàng là người còn sống, là người duy nhất hiện nay có thể chi phối tâm thần của mình, nàng có thể làm mình cười, một câu nói vô tâm, một biểu cảm, một chuyện nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nàng cũng là người duy nhất đau lòng cho hắn, từng nói muốn che chở hắn, còn muốn nướng thịt mình cho hắn ăn.
Tiểu cô nương tốt như vậy, sao hắn không thể rung động đây, nhưng mà hắn không nghĩ tới tình cảm của y lại đến nhanh như vậy. Lúc hắn cần từ bỏ tất cả, chặt đứt đường lui thì phần tình cảm này đến, không thể nghi ngờ nó sẽ trở thành sự ràng buộc trên con đường báo thù sau này của hắn, có ràng buộc, cuộc sống sau này của hắn không thể bất chấp phóng khoáng như trước, con đường sau này sẽ có nhiều chỗ vướng tay vướng chân.
Trước kia chưa từng trải qua cảm giác như vậy, hắn kiêng kị nhất, hiện giờ không giống nhau, giống như cây củ cải rỗng ruột bỗng nhiên mọc ra một trái tim, có thất tình lục dục, trong ruột đầy đặn lên, không chỉ không cảm thấy trói buộc mà ngược lại còn cảm thấy trong ngực có một sự ngọt ngào và viên mãn khó tả.
Ánh sáng trên bầu trời từ từ tan đi, màn đêm buông xuống, hắn cõng nàng lên tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này hắn cảm nhận được thể lực của mình đang chậm rãi đạt tới cực hạn một cách rõ rệt nhất. Bước chân không còn vững chãi nữa, trở nên cố hết sức, có đôi khi bước chân ngã trái ngã phải, có đôi khi đi lui, liên tiếp về phía sau vài bước, thậm chí trước mắt bắt đầu có cảm giác trời đất quay cuồng muốn ngất xỉu.
Nhưng hắn hiểu rõ, hắn không thể ngã xuống vào lúc này, nếu nàng tỉnh dậy, thứ gì cũng không có thì cũng không thể đi ra ngoài.
Bùi An cắn răng đi về phía trước, đi ra khỏi vùng lau sậy kia, đến khi đến trong rừng mới thả nàng xuống, cởi dây băng bó trong lòng bàn tay ra, đâm đao lần thứ hai, đút máu cho nàng một lần nữa.
Dường như sắc mặt nàng có chuyển biến tốt hơn nhiều.
Tranh thủ ánh trăng, hắn đi tới chỗ phụ cận nhặt củi, đốt một đống lửa ở trước mặt nàng, không nghỉ ngơi một khắc nào, lại đi vào rừng săn bắt, không săn được thỏ rừng chỉ săn được một con gà rừng.
Nhớ tới nàng quen sạch sẽ, lại là tiểu cô nương quen được người khác hầu hạ tử nhỏ, cho dù có gà rừng, có lửa, nàng cũng chưa chắc đã xử lý được. Hơn nữa cũng không có nước, nàng sẽ gặp khó.
Cảm giác ngất xỉu sắp đến, Bùi An gượng mình chống đỡ, lấy đoản đao cắt máu gà rừng đổ vào miệng mình trước.
Sau khi máu chảy vào cổ họng, hắn chậm lại, đứng dậy lần nữa rồi đi tìm nước.
Nửa canh giờ sau, hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Một con gà rừng đã giết sạch, một ống tre chứa đầy nước, một đống lửa đang cháy.
Như thế, nàng có tỉnh dậy cũng có thể sống sót và đi ra ngoài.
Lỗ tai lại vù vù một trận, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, cuối cùng y lấy một khối lệnh bài bên hông nhét vào ngực nàng, giọng nói khàn khàn nói: “Phải sống sót, đi Quả Châu tìm ông ngoại của nàng.”
Lệnh bài là lệnh bài của đường chủ Đường Minh Xuân.
Chỉ cần nàng đi ra ngoài, phát khối lệnh bài này, người của Đường Minh Xuân nhất định sẽ tìm được nàng, từ nay về sau, tùy ý nàng sai khiến.
Hắn chống đỡ được cho tới bây giờ, thể lực và tình thần đã vượt quá mức kiểm soát, bóng tối ập vào mặt, bao trùm tất cả ý thức của hắn, cuối cùng hắn vẫn vô lực ngã xuống bên cạnh nàng.
Hai năm qua, một thế hệ “gian thần” làm cho vô số quan viên Nam Quốc nghe tiếng đã sợ vỡ mật, bao nhiêu người muốn diệt trừ, cuối cùng nay đã ngã xuống.
Bùi An nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, không còn sức tấn công, lòng bàn tay được băng bó lại buông thõng bên làn váy Vân Nương, máu dính vào vải thô, khô cạn từ sớm…
Đâu cần thiên binh vạn mã, lúc này chỉ cần một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên cổ hắn, bóp một cái thì trên đời này, sẽ không còn người tên Bùi An này nữa.
Vân Nương nằm mơ một giấc, trong mơ một mình y ở trong đám lau sậy, không có gì cả, ngay cả một giọt nước cũng không có.
Cổ họng nàng khô đến phát đau, khó nhọc bò về phía trước, muốn tìm nước, muốn tìm Bùi An...
Bùi An đâu?
Nàng tìm xung quanh cũng không thấy người, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng hoảng hốt, nàng thử kêu tên y nhưng trong cổ họng không phát ra được âm tiết nào. Nàng chỉ có thể liều mạng bò về phía trước, không biết bò bao lâu, cuối cùng nàng chẳng còn sức lực nào, nằm dưới ánh mặt trời bỏng rát, đang cảm nhận sinh mệnh của mình dần dần trôi đi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu bắt đầu mưa rơi, nước mưa nhỏ vào miệng nàng, nhuận vào cổ họng, nàng cảm giác được một sự ngọt lành, hình như còn mang theo mùi tanh, hạn lâu ngày gặp mưa, nàng tham lam uống lấy uống để.
Nuốt sương ngọt vào bụng, cuối cùng cổ họng nàng cũng có thể phát ra tiếng.
“Bùi…”
“Bùi An…”
“Bùi An!” Nàng kêu lên một tiếng, mở mắt ra, ánh lửa trước mặt chiếu vào con ngươi nàng đầy kinh hoàng.
Không có lau sậy.
Có cây cối, có tiếng chim hót.
Nàng sợ mình bị ảo giác, nhắm mắt lại lần nữa, lúc mở ra ra vẫn là cây cối, không thấy lau sậy.
Bả vai nàng giật giật một chút, đột nhiên khóc lên, rất mừng rỡ, gương mặt không rõ đang khóc hay cười, quay đầu lại, kéo ống tay áo người bên cạnh theo bản năng: “Bùi An, chúng ta thoát khỏi đó rồi sao…”
Nàng vươn tay ra, cũng không chạm đến mảnh vải và lòng bàn tay như dự kiến.
Người cũng không thấy.
Vân Nương ngây người một chút, ánh mắt nhìn xuống, đầu tiên là nhìn thấy bàn tay đặt trên làn váy của nàng, một vết đao cắt nhìn thấy mà giật mình, thấm ướt mảnh vải thô, nhuộm nó thành màu nâu sẫm.
Tim nàng lỡ một nhịp, cảm giác lạnh buốt bất thình lình xông lên từ dưới chân, tay chân tê dại, nàng cao giọng gọi y một tiếng: “Lang quân.” Rồi cuống quýt nhìn mặt hắn.
Mặt hắn nằm trên cỏ xanh, tái nhợt như tuyết trong bóng đêm, đầu lệch sang một bên, nhìn thế nào cũng không giống như đang ngủ.
Nàng lại gọi y một tiếng: “Lang quân.” Không nghe thấy y đáp lại, tim nàng đập bắt đầu đập nhanh hơn, khẩn trương đẩy Bùi Lang: “Lang quân…”
Nàng đẩy hắn, thân thể hắn mềm nhũn nằm ngửa ở đó, không hề nhúc nhích.
Cảm giác lạnh thấu tim làm cho nàng không dám khóc nữa, cắn chặt hàm răng, run rẩy, chậm rãi đưa ngón tay về phía hơi thở của.
Vẫn còn hơi thở.
Cuối cùng nàng cũng tìm lại được nhịp tim của mình, sau khi hít một hơi thật dài, vừa khóc vừa nhích về phía y, chuyển đầu hắn lên đùi mình, lúc này mới nhìn thấy mấy cái ống trúc đặt trước mặt và con gà rừng đã xử lý sạch sẽ.
Bỗng nhiên ngực nàng co lại, đau đớn từng cơn, đau đến nỗi nàng rất khó chịu.
Vị tanh ngọt vẫn còn trong miệng, lại nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, sao nàng không biết chuyện gì đã xảy ra chứ.
Nước trong giấc mơ nàng không phải là mưa, mà là máu của Bùi An.
Mấy thứ trước mặt, cũng là hắn tìm cho nàng.
Cái gì y cũng nghĩ kỹ cho nàng, dùng mạng của mình để đổi lấy sự tồn tại của nàng.
Đầu óc hắn luôn thông minh, sao lúc này lại khờ như vậy chứ, làm vậy đâu có đáng.
Bùi An sống còn có giá trị hơn chính nàng rất nhiều.
Nàng chưa từng khó chịu như vậy, năm đó khi biết được tin phụ thân chết cũng chưa từng đau đớn đến vậy, bả vai nàng co giật, từ âm thầm nức nở đến bật khóc thành tiếng.
Nàng ôm chặt lấy người trong ngực, ôm người đàn ông sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng.
Nàng sợ hãi nhưng nàng không thể không buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nàng giữ tiếng khóc trong cổ họng, tự nhủ bây giờ không phải là lúc khóc.
Vân Nương run rẩy cầm lấy ống trúc bên cạnh, đút vào miệng y, nước chảy vào miệng hắn nhưng không xuống được, nàng dứt khoát tự uống một ngụm rồi cúi đầu, cạy mở khớp răng, nước chậm rãi chảy vào cổ họng hắn.
Cho Bùi An uống nửa ống tre, nàng mới đặt hắn xuống cỏ mềm.
Xoay người thêm một ít củi vào đống lửa, nhặt con gà rừng và đặt nó trên đống lửa.
Đêm khuya trong rừng yên tĩnh đến mức khiếp người.
Mặc dù Vân Nương chưa từng nướng gà rừng, nhưng không ngoài việc nướng chín, nàng cứ lật qua lật lại không ngừng, đợi mùi thơm bốc lên, nàng xé một miếng trước, xé thành từng sợi thịt nhỏ chậm rãi nhét vào miệng hắn, nhìn hắn nuốt xuống, nàng nức nở nói: “Qua chuyến này, ta và lang quân coi như là vợ chồng thoát khỏi hoạn nạn, cả đời cũng không xa cách phải không?”
Cảm giác xót xa bất lực kia lại trỗi dậy túm lấy lục phủ ngũ tạng của y lần thứ hai, cào nát trái tim y, thiêu cháy nó. Bùi An ôm chặt lấy nàng, cánh môi kề sát mặt nàng, chạm vào từng chút từng chút một, dường như ôm nàng, hôn nàng như vậy nàng sẽ tỉnh lại, có thể đoạt lại mạng nàng từ trong tay Diêm Vương nhưng mà rất lâu sau, nàng vẫn bất động như cũ, nỗi kinh hoàng và sợ hãi dâng trào từng chút một làm cho hắn lo sợ hoang mang cùng cực, hai tay hắn bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run dữ dội, gọi nàng từng tiếng: “Vân Nương, Vân Nương…”
Gọi nàng nàng không đáp, hắn gấp đến độ sờ khóe môi nàng, nhẹ nhàng gảy cánh môi nàng, muốn nàng mở miệng nói chuyện với mình.
Một câu cũng tốt, cho dù phát ra một âm tiết cũng tốt.
Nhưng môi nàng khô nứt, bị đầu ngón tay Bùi An tách ra, trong môi và răng không còn ẩm ướt như trước, hoàn toàn khô cạn giống như sắc mặt của nàng vậy, tái nhợt không còn sức sống.
Nàng nói thứ gì hắn cũng biết, nhưng lại không thể bảo vệ được nàng.
Bùi An cúi đầu, dùng trán chạm vào mí mắt nhắm nghiền của nàng, cúi đầu cầu xin nói: “Nàng tỉnh lại đi, kiên trì thêm một lát nữa được không, chúng ta đã ra khỏi đây, không phải nàng nói muốn ăn thỏ sao, ta đi bắt cho nàng, nàng muốn bao nhiêu con ta nướng cho nàng bấy nhiêu con.”
Hắn nhớ tới những lời nàng nói, lại nói tiếp: “Ai nói nàng chết không tiếc nuối? Ta đã hứa với nàng sẽ tìm một rương trân châu to bằng miệng chén cho nàng, bây giờ còn chưa bắt đầu tìm đâu.” Hắn thử nói một ít lời k ích thích nàng: “Còn có, ông ngoại của nàng vẫn còn sống, ông ấy ở Quả Châu chờ nàng tìm ông ấy đấy, không phải nàng nói muốn tặng một con ngựa cho ta sao, ta muốn, nàng không được quỵt nợ…”
Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại từ trong đống cảm xúc bất lực mê mang, đột nhiên phản ứng lại, chậm rãi tới gần nàng, dùng chóp mũi mình chạm vào hơi thở của nàng.
Một luồng khí nhẹ nhàng giống như sợi chỉ chậm rãi phả vào chóp mũi, hắn cảm thấy mình như bắt được một cây thuốc thần cứu mạng, không chỉ cứu về một mạng của nàng.
Trong nháy mắt, ngực kích động truyền vào trong con ngươi khô cạn của hắn, tràn ra từng giọt lệ ẩm.
Nàng chỉ ngất xỉu vì đói mà thôi.
Bùi An đặt nàng nằm trong ngực mình rồi rút đoản đao bên hông ra, giống như việc nhảy xuống sông cứu nàng lúc trước, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn cứu nàng, chỉ biết nàng nhất định phải sống sót.
Mũi đao sắc bén xẹt qua lòng bàn tay mình, dòng máu đỏ tươi phun ra trong nháy mắt, hắn nhẹ nhàng nắm lấy hai má nàng, mở miệng nàng, nắm chặt tay để máu chảy ra từ lòng bàn tay rồi chầm chậm chảy vào răng miệng nàng.
Có lẽ là quá khát, cảm giác được có nước, cho dù hôn mê bất tỉnh, nàng cũng bắt đầu nuốt theo bản năng.
Trên môi nàng dính máu tươi của hắn, dường như không còn tái nhợt như trước.
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, hắn lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy ngực mình vừa nóng vừa lạnh, băng bó vết thương xong,hắn ôm nàng ngồi thật lâu mới bình tĩnh lại.
Từ mười năm trước hắn chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi đến mức hồn phi phách tán này trên bất kỳ người nào, vậy mà mấy ngày nay, hắn đã trải qua cảm giác này liên tiếp hai lần trên người tiểu cô nương trong lòng, tự mình bóp cổ điểm yếu thật sự không dễ chịu, nhìn thấy nàng không tỉnh lại, hắn giống như mất nửa cái mạng, đối với người như hắn mà nói, đây đơn giản là nhược điểm trí mạng nhưng bản thân không thể khống chế, hắn cam tâm tình nguyện.
Hắn nhìn chằm chằm vết thương được băng bó trong lòng bàn tay mình, dường như đã ý thức được điều gì đó, hình như hắn đã bắt được chiếc bóng mơ hồ quanh quẩn trong đầu óc hắn mấy ngày này.
Người trong ngực, không chỉ là phu nhân của hắn.
Hắn quan tâm nàng, thích nàng.
Bùi An đã coi nàng là người bạn đời không thể thiếu trong sinh mạng này, không muốn để nàng chết, cho dù là muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không hề do dự mà đi cứu nàng,
Thậm chí còn không kịp suy nghĩ làm như vậy sẽ có hậu quả gì, không kịp suy nghĩ nếu mình chết thì phần thù hận đè ép ở trong ngực, đè ép đến nỗi hắn không thở được phải làm sao bây giờ.
Nếu hắn thật sự cứ chết đi như vậy, không làm được gì thì khi xuống địa phủ, e là linh hồn cũng không được bình yên. Nhưng dù hắn có chết, cũng không thể bỏ lại người trong ngực này được.
Nàng là người còn sống, là người duy nhất hiện nay có thể chi phối tâm thần của mình, nàng có thể làm mình cười, một câu nói vô tâm, một biểu cảm, một chuyện nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nàng cũng là người duy nhất đau lòng cho hắn, từng nói muốn che chở hắn, còn muốn nướng thịt mình cho hắn ăn.
Tiểu cô nương tốt như vậy, sao hắn không thể rung động đây, nhưng mà hắn không nghĩ tới tình cảm của y lại đến nhanh như vậy. Lúc hắn cần từ bỏ tất cả, chặt đứt đường lui thì phần tình cảm này đến, không thể nghi ngờ nó sẽ trở thành sự ràng buộc trên con đường báo thù sau này của hắn, có ràng buộc, cuộc sống sau này của hắn không thể bất chấp phóng khoáng như trước, con đường sau này sẽ có nhiều chỗ vướng tay vướng chân.
Trước kia chưa từng trải qua cảm giác như vậy, hắn kiêng kị nhất, hiện giờ không giống nhau, giống như cây củ cải rỗng ruột bỗng nhiên mọc ra một trái tim, có thất tình lục dục, trong ruột đầy đặn lên, không chỉ không cảm thấy trói buộc mà ngược lại còn cảm thấy trong ngực có một sự ngọt ngào và viên mãn khó tả.
Ánh sáng trên bầu trời từ từ tan đi, màn đêm buông xuống, hắn cõng nàng lên tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này hắn cảm nhận được thể lực của mình đang chậm rãi đạt tới cực hạn một cách rõ rệt nhất. Bước chân không còn vững chãi nữa, trở nên cố hết sức, có đôi khi bước chân ngã trái ngã phải, có đôi khi đi lui, liên tiếp về phía sau vài bước, thậm chí trước mắt bắt đầu có cảm giác trời đất quay cuồng muốn ngất xỉu.
Nhưng hắn hiểu rõ, hắn không thể ngã xuống vào lúc này, nếu nàng tỉnh dậy, thứ gì cũng không có thì cũng không thể đi ra ngoài.
Bùi An cắn răng đi về phía trước, đi ra khỏi vùng lau sậy kia, đến khi đến trong rừng mới thả nàng xuống, cởi dây băng bó trong lòng bàn tay ra, đâm đao lần thứ hai, đút máu cho nàng một lần nữa.
Dường như sắc mặt nàng có chuyển biến tốt hơn nhiều.
Tranh thủ ánh trăng, hắn đi tới chỗ phụ cận nhặt củi, đốt một đống lửa ở trước mặt nàng, không nghỉ ngơi một khắc nào, lại đi vào rừng săn bắt, không săn được thỏ rừng chỉ săn được một con gà rừng.
Nhớ tới nàng quen sạch sẽ, lại là tiểu cô nương quen được người khác hầu hạ tử nhỏ, cho dù có gà rừng, có lửa, nàng cũng chưa chắc đã xử lý được. Hơn nữa cũng không có nước, nàng sẽ gặp khó.
Cảm giác ngất xỉu sắp đến, Bùi An gượng mình chống đỡ, lấy đoản đao cắt máu gà rừng đổ vào miệng mình trước.
Sau khi máu chảy vào cổ họng, hắn chậm lại, đứng dậy lần nữa rồi đi tìm nước.
Nửa canh giờ sau, hắn đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Một con gà rừng đã giết sạch, một ống tre chứa đầy nước, một đống lửa đang cháy.
Như thế, nàng có tỉnh dậy cũng có thể sống sót và đi ra ngoài.
Lỗ tai lại vù vù một trận, trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, cuối cùng y lấy một khối lệnh bài bên hông nhét vào ngực nàng, giọng nói khàn khàn nói: “Phải sống sót, đi Quả Châu tìm ông ngoại của nàng.”
Lệnh bài là lệnh bài của đường chủ Đường Minh Xuân.
Chỉ cần nàng đi ra ngoài, phát khối lệnh bài này, người của Đường Minh Xuân nhất định sẽ tìm được nàng, từ nay về sau, tùy ý nàng sai khiến.
Hắn chống đỡ được cho tới bây giờ, thể lực và tình thần đã vượt quá mức kiểm soát, bóng tối ập vào mặt, bao trùm tất cả ý thức của hắn, cuối cùng hắn vẫn vô lực ngã xuống bên cạnh nàng.
Hai năm qua, một thế hệ “gian thần” làm cho vô số quan viên Nam Quốc nghe tiếng đã sợ vỡ mật, bao nhiêu người muốn diệt trừ, cuối cùng nay đã ngã xuống.
Bùi An nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, không còn sức tấn công, lòng bàn tay được băng bó lại buông thõng bên làn váy Vân Nương, máu dính vào vải thô, khô cạn từ sớm…
Đâu cần thiên binh vạn mã, lúc này chỉ cần một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên cổ hắn, bóp một cái thì trên đời này, sẽ không còn người tên Bùi An này nữa.
Vân Nương nằm mơ một giấc, trong mơ một mình y ở trong đám lau sậy, không có gì cả, ngay cả một giọt nước cũng không có.
Cổ họng nàng khô đến phát đau, khó nhọc bò về phía trước, muốn tìm nước, muốn tìm Bùi An...
Bùi An đâu?
Nàng tìm xung quanh cũng không thấy người, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng hoảng hốt, nàng thử kêu tên y nhưng trong cổ họng không phát ra được âm tiết nào. Nàng chỉ có thể liều mạng bò về phía trước, không biết bò bao lâu, cuối cùng nàng chẳng còn sức lực nào, nằm dưới ánh mặt trời bỏng rát, đang cảm nhận sinh mệnh của mình dần dần trôi đi, bỗng nhiên trên đỉnh đầu bắt đầu mưa rơi, nước mưa nhỏ vào miệng nàng, nhuận vào cổ họng, nàng cảm giác được một sự ngọt lành, hình như còn mang theo mùi tanh, hạn lâu ngày gặp mưa, nàng tham lam uống lấy uống để.
Nuốt sương ngọt vào bụng, cuối cùng cổ họng nàng cũng có thể phát ra tiếng.
“Bùi…”
“Bùi An…”
“Bùi An!” Nàng kêu lên một tiếng, mở mắt ra, ánh lửa trước mặt chiếu vào con ngươi nàng đầy kinh hoàng.
Không có lau sậy.
Có cây cối, có tiếng chim hót.
Nàng sợ mình bị ảo giác, nhắm mắt lại lần nữa, lúc mở ra ra vẫn là cây cối, không thấy lau sậy.
Bả vai nàng giật giật một chút, đột nhiên khóc lên, rất mừng rỡ, gương mặt không rõ đang khóc hay cười, quay đầu lại, kéo ống tay áo người bên cạnh theo bản năng: “Bùi An, chúng ta thoát khỏi đó rồi sao…”
Nàng vươn tay ra, cũng không chạm đến mảnh vải và lòng bàn tay như dự kiến.
Người cũng không thấy.
Vân Nương ngây người một chút, ánh mắt nhìn xuống, đầu tiên là nhìn thấy bàn tay đặt trên làn váy của nàng, một vết đao cắt nhìn thấy mà giật mình, thấm ướt mảnh vải thô, nhuộm nó thành màu nâu sẫm.
Tim nàng lỡ một nhịp, cảm giác lạnh buốt bất thình lình xông lên từ dưới chân, tay chân tê dại, nàng cao giọng gọi y một tiếng: “Lang quân.” Rồi cuống quýt nhìn mặt hắn.
Mặt hắn nằm trên cỏ xanh, tái nhợt như tuyết trong bóng đêm, đầu lệch sang một bên, nhìn thế nào cũng không giống như đang ngủ.
Nàng lại gọi y một tiếng: “Lang quân.” Không nghe thấy y đáp lại, tim nàng đập bắt đầu đập nhanh hơn, khẩn trương đẩy Bùi Lang: “Lang quân…”
Nàng đẩy hắn, thân thể hắn mềm nhũn nằm ngửa ở đó, không hề nhúc nhích.
Cảm giác lạnh thấu tim làm cho nàng không dám khóc nữa, cắn chặt hàm răng, run rẩy, chậm rãi đưa ngón tay về phía hơi thở của.
Vẫn còn hơi thở.
Cuối cùng nàng cũng tìm lại được nhịp tim của mình, sau khi hít một hơi thật dài, vừa khóc vừa nhích về phía y, chuyển đầu hắn lên đùi mình, lúc này mới nhìn thấy mấy cái ống trúc đặt trước mặt và con gà rừng đã xử lý sạch sẽ.
Bỗng nhiên ngực nàng co lại, đau đớn từng cơn, đau đến nỗi nàng rất khó chịu.
Vị tanh ngọt vẫn còn trong miệng, lại nhìn vết thương trong lòng bàn tay hắn, sao nàng không biết chuyện gì đã xảy ra chứ.
Nước trong giấc mơ nàng không phải là mưa, mà là máu của Bùi An.
Mấy thứ trước mặt, cũng là hắn tìm cho nàng.
Cái gì y cũng nghĩ kỹ cho nàng, dùng mạng của mình để đổi lấy sự tồn tại của nàng.
Đầu óc hắn luôn thông minh, sao lúc này lại khờ như vậy chứ, làm vậy đâu có đáng.
Bùi An sống còn có giá trị hơn chính nàng rất nhiều.
Nàng chưa từng khó chịu như vậy, năm đó khi biết được tin phụ thân chết cũng chưa từng đau đớn đến vậy, bả vai nàng co giật, từ âm thầm nức nở đến bật khóc thành tiếng.
Nàng ôm chặt lấy người trong ngực, ôm người đàn ông sẵn sàng dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng.
Nàng sợ hãi nhưng nàng không thể không buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nàng giữ tiếng khóc trong cổ họng, tự nhủ bây giờ không phải là lúc khóc.
Vân Nương run rẩy cầm lấy ống trúc bên cạnh, đút vào miệng y, nước chảy vào miệng hắn nhưng không xuống được, nàng dứt khoát tự uống một ngụm rồi cúi đầu, cạy mở khớp răng, nước chậm rãi chảy vào cổ họng hắn.
Cho Bùi An uống nửa ống tre, nàng mới đặt hắn xuống cỏ mềm.
Xoay người thêm một ít củi vào đống lửa, nhặt con gà rừng và đặt nó trên đống lửa.
Đêm khuya trong rừng yên tĩnh đến mức khiếp người.
Mặc dù Vân Nương chưa từng nướng gà rừng, nhưng không ngoài việc nướng chín, nàng cứ lật qua lật lại không ngừng, đợi mùi thơm bốc lên, nàng xé một miếng trước, xé thành từng sợi thịt nhỏ chậm rãi nhét vào miệng hắn, nhìn hắn nuốt xuống, nàng nức nở nói: “Qua chuyến này, ta và lang quân coi như là vợ chồng thoát khỏi hoạn nạn, cả đời cũng không xa cách phải không?”