• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thế, hai người xem như đàm phán xong xuôi.

Sau khi an tĩnh lại, bên tai chỉ còn lại tiếng bánh xe chuyển động, Sau khi nói rõ ràng xong, Vân Nương cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, ít nhất hắn đã biết ngọn ngành xuất thân lai lịch của mình, biết tương lai sẽ phải đối mặt với những gì.

Hắn không ghét bỏ nàng, còn có thể cưới nàng, nàng rất cảm kích, về sau nàng nhất định sẽ bù đắp cho hắn nhiều hơn một chút, quan tâm hắn nhiều hơn một chút……

Nàng đếm xem hôm nay trên sân đã hắn đắc tội với những người nào.

Tiêu gia nhất định là đứng mũi chịu sào, công tử bị hắn ném một quả bóng ngã xuống đất kia, hình như họ Lưu, còn có người dùng ám chân với hắn, là Phạm, hay là Lý……

Tương lai nếu những người này làm khó hắn, vô luận kết quả như thế nào, nàng đều sẽ đứng ở bên hắn, ân cầu hôn lúc khốn khó, nàng sẽ không quên.

Nghĩ quá nghiêm túc, Vân Nương bất giác nắm chặt tay, cứng cổ, giống như là một bộ thấy chết không sợ.

Bùi An quét mắt nhìn nàng một cái, không nhịn được, khẽ cười ra tiếng.

Vương Vân chớp mắt tỉnh táo.

Lần trước ở bến đò, nàng cũng nghe thấy một tiếng cười của hắn, nhưng đợi nàng quay đầu lại, trên mặt hắn đã không còn ý cười.

Lúc này lại thấy.

Sự nghiêm túc vừa rồi trên người hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu nữa, nụ cười thật sự treo trên mặt, khóe môi nhếch lên, đôi mắt hàm ý cười, trực tiếp nghênh đón ánh mắt ngơ ngác của nàng.

Đẹp quá.

Nàng chưa bao giờ biết, một nam nhân cười rộ lên cũng có thể tươi như hoa.

Tâm trí đột nhiên lại bị đảo loạn.

Nàng nghĩ mãi không ra, dung mạo của hắn như vậy, Thượng công chúa cũng dư dả, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay cũng có thể hưởng thụ, vì sao không ngại vất vả, không tiếc lưng đeo tiếng xấu, đi làm một gian thần.

Bùi An không biết trong đầu nàng toát ra ý niệm hoang đường, thấy thần sắc nàng ngây ngốc lại đỏ mặt, cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa, ánh mắt hạ xuống, nói, “Không thảm như nàng nghĩ đâu.”

Ít nhất một đoạn thời gian kế tiếp, tạm thời thái bình.

“Nàng cũng không tệ.” So với dự đoán ban đầu của hắn, nàng tốt hơn rất nhiều.

Nói xong, không đợi nàng hiểu ý tứ kia, Bùi An đã phất màn xe, phân phó Đồng Nghĩa, “Dừng lại.”

Nơi này còn ở trong cung, ít người, chờ ra khỏi cung nhiều người mắt tạp, không tốt.

Vương Vân còn không rõ hắn nói hai câu kia là có ý gì, xe ngựa đã vững vàng dừng lại.

Hôm nay từ biệt, hai người muốn gặp lại phỏng chừng phải chờ đến ngày thành thân.

Trước khi rời đi, Vương Vân vội vàng nói với hắn một tiếng, “Bùi công tử bảo trọng, mọi sự cẩn thận một chút.”

Bùi An cũng không biết có nghe lọt không, gật đầu đáp một tiếng, “Ừ.”

Lại nói, “Nàng cũng vậy.”



Sau khi Vương Vân rời đi, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lúc này Bùi An mới bắt đầu cởi giày tất ra.

Gót chân có một vết dao rõ ràng, máu đã đông lại.

Lưu nhị công tử.

Giỏi lắm.

Cái gì mà rộng lượng bao dung, đó đều là lừa người, kì thực hắn mang thù, vả lại có thù tất báo. Trong đầu lưu lại từng khuôn mặt, đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.

Rõ ràng, hắn nhất định sẽ đòi lại, trả lại gấp bội.

Lưu gia, một trong những quan hệ thân thiết của Tiêu Hầu gia.

Mình còn chưa nghĩ ra lý do đi tìm hắn, hắn lại tự dâng đến cửa.

Xe ngựa trở lại Quốc Công phủ đã là buổi chiều, Đồng Nghĩa đi thu xếp đồ ăn, Bùi An đến thư phòng trước, không lâu sau, liền nhận được tin tức Ngự Sử đài đưa tới.

Hôm nay sau khi tiệc rượu Dưỡng Tâm Điện kết thúc, Hoàng thượng triệu Lâm đại nhân vào cung.

Từ bến đò trở về, Bùi An cho Ngự Sử Đài nghỉ một ngày, một mình vào cung thỉnh tội.

Sau đó, lương tâm Lâm Nhượng vẫn luôn vô cùng bất an, được Hoàng thượng tuyên triệu, lúc đó hắn vẫn không biết tin tức Hoàng thượng chỉ phạt Bùi An một năm bổng lộc, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, đến ngự thư phòng, không đợi Hoàng thượng mở miệng, tự mình dập đầu, thay Bùi An cầu tình, “Bệ hạ, chuyện Tần các lão đúng là ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của một mình Bùi đại nhân, nếu bệ hạ muốn hỏi tội, thần cũng có tội, thật sự là thích khách đến tập kích quá nhiều, vả lại thân thủ mỗi người đều hơn hẳn thị vệ Ngự Sử đài, hơn nữa thượng du mở cửa đê, bến đò đột nhiên dâng nước, nếu không có Bùi đại nhân cơ trí, lệnh mọi người ở bến đò thêm một ngày, lúc này chúng ta đã sớm táng thân với sông nước.”

Bọn họ gặp những gì trên đường, Hoàng Thượng đương nhiên rõ ràng

Nghe được tiếng hắn dập đầu, Hoàng Thượng nhìn cũng thấy đau thay, nhíu mày, “Chết thật sao?”

Lâm Nhượng không biết hắn hỏi lời này rốt cuộc là có ý gì, sửng sốt một chút, cho rằng bệ hạ còn hy vọng vào may mắn, không dám lừa gạt, thành thật bẩm báo, “Thỉnh bệ hạ nén bi thương.”

“Ngươi tận mắt nhìn thấy?”

Lâm Nhượng lại dập đầu, “Thần tận mắt chứng kiến, cũng là thần tự mình vớt hắn lên. Thần và bệ hạ giống nhau, cũng không muốn tin Tần các lão cứ như vậy ra đi. Dốc toàn lực ứng cứu, nhưng thời gian ở trong nước thật sự quá dài, vô lực xoay chuyển trời đất.”

Hoàng thượng chậm chạp không trả lời, tựa hồ là quá đau buồn, cũng không hỏi hắn nữa, phất tay cho hắn ra khỏi cung.

Lâm Nhượng vừa đi, Ngự Sử đài bên kia liền truyền đến tin tức.

Hoàng thượng đa nghi, cái chết của Tần các lão người khác nói không tính, hắn muốn tự mình xác thực, thi thể biến dạng không thể nhận ra, nên mới tìm người làm chứng.

Chuyện ngoài ý muốn, Bùi An nhẹ nhõm hơn rất nhiều, xác nhận là chết thật, hắn mới có thể an tâm.

Bôn ba mấy ngày, chân lại bị thương, sau khi dùng cơm xong, Bùi An đi tắm, áo choàng trên người vừa cởi xuống, thình lình đụng phải ngọc bội kia.

Ngọc lục bảo xanh biếc, chất lượng tốt nhất, nhìn tơ xanh trên ngọc bội, hẳn là truyền thừa nhiều đời.

Lúc trước suy nghĩ ngàn chuyển, giờ nhìn thấy ngọc này, lại mới trở lại lúc ban đầu, hôm nay hắn bảo nàng lên xe ngựa, ngay từ đầu tựa hồ chỉ là muốn hỏi khối ngọc bội này……

Nàng lại cùng mình nói đi rất xa.

Đồng Nghĩa đã chuẩn bị nước, đợi hắn nửa ngày không thấy hắn đi vào, đi ra nhìn, lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm ngọc bội.

Hắn nhớ rõ, ngọc này là Tam nương tử đưa cho chủ tử, không khỏi trêu ghẹo nói, “Chủ tử, có thể nhìn ra là của ai rồi.”

Còn có thể là ai.

Bùi An liếc Đồng Nghĩa một cái, đặt sang một bên, vừa lúc có việc phân phó, “Mấy ngày nay rảnh rỗi, giúp thu xếp hôn sự, sính lễ sớm chuẩn bị đi.”

“Vâng, chủ tử yên tâm.”

Việc này đúng là không cần hắn lo, lão phu nhân cùng thím Minh đã sớm bắt đầu bận rộn.

Vừa rồi hắn đi qua một chuyến, thấy trong phòng kia chất đầy lụa là hoa văn, duẩn*…… Không có chỗ đặt chân.

*duẩn: vải satin

Phủ Quốc Công bây giờ neo người, chỉ còn lại một thế tử gia, cháu dâu tương lai này chính là bảo bối.

Bùi An đi đến tịnh phòng, rửa mặt xong đi ra, tìm Đồng Nghĩa băng bó mắt cá chân.

Xong xuôi, hắn nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi một hồi, khi sắc trời tối đen, Vệ Minh trở lại.

Vừa tiến vào liền đóng cửa trước, đi tới bên cạnh hắn, bẩm báo, “Chủ tử, người đã giao cho Hàn phó đường chủ.”

Bùi An đã tỉnh, ngồi trước án viết sổ con, nghe xong hỏi một câu, “Thế nào?”

Vệ Minh đáp không ngại, “Uống mấy ngụm nước, trên đùi có mấy chỗ bị thương.”

Bùi An ngẩng đầu, “Còn đang mắng?”

Vệ Minh nở nụ cười, “Nói bụng trướng, cổ họng đau, nhưng trên đường lại yên tĩnh.”

Lão già kia, mới vừa bị mang về Quốc Công phủ, một buổi tối há miệng ra là không nghỉ ngơi, mắng cả đêm cũng không mệt, ầm ĩ đến mức một viện người đều không ngủ được.

Lần này rốt cuộc cũng ngậm miệng lại.

Tâm tình không tệ, Bùi An cũng nở nụ cười, đặt sổ con buộc tội trên bàn, dặn dò Vệ Minh, “Tối nay ngươi đi canh cửa thành. Phàm là họ Lưu, một người cũng không thể thả.”

Hôm nay trên sân bóng, đoán chừng Lưu nhị công tử là nhất thời bị Tiêu thế tử xúi giục mới phạm tội. Sau khi trở về, Lưu gia cân nhắc nhất định sẽ hoảng.

Nếu Lưu đại nhân hồ đồ, sẽ đi tìm Tiêu Hầu gia nhờ che chở. Thông minh mà nói, đêm nay nên thu dọn thật nhanh, đưa một nhà già trẻ ra ngoài thành.

Nhưng vô luận là dạng nào, Lưu gia hắn cũng chạy không thoát.



Chuyện xảy ra trên sân bóng ngày đó, Minh Dương xoay người truyền tới tai Hoàng thượng, cơ hồ nắm giữ toàn bộ tin tức trực tiếp trên sân, lại nói tiếp, sinh động như thật, rất thú vị.

Hoàng thượng bị chọc cười, “Tam nương tử thật sự đá vào?”

“Vào rồi, hôm nay cùng Bùi đại nhân ở trên sân bóng được rất nhiều người chú ý, biểu hiện rất tốt, công tử ca tiểu nương tử trên sân sợ là còn kích động hơn cả các trưởng bối, hận không thể bắt hai người lập tức thành hôn, ngay cả Vương công công cũng nói một đôi bích nhân nhi, quả thật là trời ban.”

Hoàng thượng quay đầu nhìn về phía Vương Ân đang cười ngây ngô, không chút lưu tình nói, “Hắn hiểu gì về tình cảm nam nữ chứ.”

Vương Ân khom người, thu liễm nụ cười: “Bệ hạ nói phải.”

“Con nói, Lưu gia nhị công tử làm sao vậy? “Hoàng thượng quay về Minh Dương, “Hắn bị Bùi đại nhân đánh?”

Minh Dương gật đầu, “Đúng vậy, bị Bùi đại nhân phát hiện giấu dao trong giày, chắc là trên sân bóng chơi xấu Bùi đại nhân, sau khi kết thúc bị Bùi đại nhân chặn lại, lục soát ra dao, hắn rất dõng dạc tuyên bố ngày mai sẽ thu thập Lưu gia, cực kỳ kiêu ngạo.”

Hoàng thượng cũng không cảm thấy có gì không ổn, “Tuổi trẻ khí thịnh, cuồng vọng một chút cũng không lạ, đổi lại là con, bị người ta sử dụng ám chiêu như vậy, con sẽ làm thế nào?”

“Còn phải nói, đương nhiên là hắn sẽ bị phụ hoàng kéo đi cho chó ăn.”

Hoàng thượng không thể phủ nhận nở nụ cười, từ ái nhìn nàng, “Con người, phải có khuyết điểm, mới có thể làm cho người ta an tâm, quanh thân kia không nhìn ra một chỗ sai, mọi thứ đều hoàn mỹ, sẽ làm cho người ta phát điên.”

Lúc trước Bùi Hằng người người kính rọng, văn võ song toàn, chí trung chí hiếu, không chê vào đâu được, sống như thần tiên trên trời, hắn là phàm nhân lại không dung tục, hiện giờ nhi tử của hắn ngược lại là một người bình thường có máu có thịt, có thất tình lục dục, còn biết vòng vo.

Bùi Hằng năm đó đối với mình từng có ân, nhi tử hắn có tiền đồ, thay triều đình hiệu trung, hắn nhất định cũng sẽ không bạc đãi.

Bùi gia thì tốt rồi, nhưng Tiêu Hạc bây giờ…… Đi tới đi lui như thế nào, cũng về con đường đó.

Đều muốn làm người tốt, có phải người xấu nên để lại cho hoàng đế hắn làm không?

Hoàng thượng nhịn không được bực tức, “Con xem Tiêu hầu gia, hai năm nay trẫm thấy ngày càng tiến bộ, nhìn thấy thể diện của hắn, trẫm đều có chút xấu hổ, mỗi lần nghe hắn nói, trẫm cũng phải phỏng đoán nửa ngày, nghĩ có thể bị hắn nắm được mấu chốt câu chuyện hay không, lại nghĩ có phải hắn còn có ý gì khác không, trẫm mệt đến phát hoảng.”

Lời vừa nói ra, trong lòng Vương Ân, Minh Dương bên cạnh cũng có suy nghĩ.

Tần các lão không còn, hai thế lực nghị hòa trong triều rõ ràng đã đảo ngược, mất cân bằng.

Đại phu Ngự Sử Đài sẽ có ích.

Mỗi bước đi trong cung, mỗi người đều bị hắn tính toán rõ ràng. Còn nàng?

Ánh mắt Minh Dương hơi dao động một chút, xoay người, thay Hoàng thượng đấm nhẹ lên bả vai, “Phụ hoàng cũng không thể mệt muốn chết, nữ nhi tương lai còn phải dựa vào người.”

Hoàng thượng quay đầu cưng chiều nhìn nàng, “Ai dám khi dễ con? Trẫm sẽ lột da người đó, con đi theo trẫm tìm được đường sống trong chỗ chết, thật vất vả mới giữ lại một cái mạng, haiz, nếu con là nam nhi……”

Nếu nàng là nam nhi, phỏng chừng cũng sẽ không sống sót.

Mười mấy năm trước, hoàng thất Triệu gia bị phản quân xúi giục đánh vào Hoàng cung, đi đến đâu đuổi tận giết tuyệt, phụ hoàng bị tru sát ở trên đại điện, may mà hắn sớm nhận được tin tức, mang theo gia quyến trong phủ suốt đêm chạy về hướng nam.

Nhưng trên đường vẫn bị phản tặc đuổi kịp, một phen chém giết, người một nhà chết đến bảy tám phần, là phủ binh của hắn liều chết mới bảo vệ được hắn, đẩy hắn lên thuyền.

Sau khi đến Lâm An, bên cạnh hắn chỉ còn lại một nữ nhi như vậy.

Là khoảng thời gian tối tăm không thấy mặt trời, giờ nhớ lại, đều ớn lạnh cả người, cho nên so với Bắc Quốc như hổ rình mồi, hắn hận phản tặc hơn.

Ngày thường những người đó đùa giỡn chút tâm tư, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu dám sinh ra nửa điểm dị tâm đối với hắn, vô luận là ai, hắn đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào, đối phó với kẻ đó.

Nhưng người Bắc quốc, hắn cũng không thể không đề phòng. Trước giờ Bắc quốc vẫn thích vàng bạc châu báu, hàng năm hắn đều phái người cống nạp, nửa tháng trước, Bắc quốc lại đột nhiên đưa ra đề nghị hòa thân.

Vả lại còn chỉ rõ muốn chí thân cốt huyết của hắn.

Hắn có thể có chí thân cốt huyết nào có thể lấy ra nghị thân? Nhi tử duy nhất vừa mới mười tuổi, hắn tuyệt đối không thể để cho nó đi cưới một nữ nhân bắc quốc, dẫn sói vào nhà.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ có Minh Dương.

Nhưng Minh Dương là sủng trong tay, hắn không nỡ.

Nhớ lúc chạy nạn, nàng mới hai tuổi, dường như biết mình đang gặp nguy hiểm, lúc bà vú ôm trong ngực, nàng không khóc cũng không nháo. Về sau mọi người đều khen nàng, trong mệnh tự mang phú quý.

Đại nạn không chết tất có hậu phúc.

Trong mắt Hoàng thượng mang theo một tia ẩm ướt, sắc mặt hiền lành vỗ vỗ nàng một cái, thở dài nói, “Nữ nhi cũng rất tốt, có phụ hoàng ở đây, con yên tâm, không có ai dám khi dễ con.”

Thân phận công chúa Nam quốc của nàng đặt ở đây, tương lai vô luận là đi đâu, đều sẽ không bị bắt nạt.

Minh Dương không nói nữa, ánh mắt ảm đạm vài phần, sau khi bóp vai cho phụ hoàng, nàng đứng dậy từ biệt, vừa ra ngoài, mặt trời đã ngả về tây.

Ngẩng đầu nhìn lên, trời xanh mây trắng nắng vàng.

Thiên hạ thịnh thế thái bình, hết thảy đều tốt đẹp.

Nhưng những tốt đẹp này nàng càng nhìn càng bực bội, đột nhiên sinh ra cảm giác xúc động, thật muốn đem tất cả trước mắt quấy hắn long trời lở đất.



Sau khi Vương Vân về đến nhà, hết thảy lại khôi phục như lúc ban đầu.

Ăn trưa xong, một mình ngồi trên ghế tròn đi vào cõi thần tiên, còn đang suy nghĩ hai câu mà Bùi An nói rốt cuộc có ý gì.

Thanh Ngọc thay nàng phân tích, “Có thể là cô gia nói thật.”

Vương Vân nghi hoặc nhìn nàng

“Người nghĩ xem, cô gia là độc đinh của Quốc Công phủ, hắn thật sự sẽ để mình dấn thân vào hiểm nguy sao? Chủ tử không phải nói cô gia kiêu ngạo sao, triều đại nào cũng vậy, nhân tài có bản lĩnh đều kiêu ngạo, hắn không có bản lĩnh, hắn dám sao, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Quốc công phủ không phải sẽ…”

Thanh Ngọc kịp thời ngậm miệng.

Nếu muốn thành thân, tình hình Quốc Công phủ ra sao, Vương Vân tất nhiên sẽ đi tìm hiểu.

Năm đó đại loạn, hoàng cung bị nghịch tặc công phản, tiết độ sứ khắp nơi ngo ngoe rục rịch, chỉ có Bùi gia trấn thủ Lâm An, sau khi biết tin mặc kệ nguy hiểm, mang theo binh mã qua Lương Giang, đón huyết mạch hoàng thất Đoan Vương về Lâm An.

Đoan Vương đăng cơ, thành đương kim thánh thượng, sau khi chọn Lâm An làm đô thành, náo động thiên hạ đến tận bây giờ mới có thể thái bình

Bùi Hằng có công cứu giá, Hoàng thượng cảm kích, nạp muội muội Bùi Hằng là Bùi thị làm hoàng hậu, phong Bùi Hằng làm quốc công gia.

Năm đó Bùi gia có thể nói phất lên như diều gặp gió

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, 2 năm sau, Bùi thị mắc bệnh qua đời, vốn tưởng rằng cho dù Bùi gia mất đi chỗ dựa là hoàng hậu, dựa vào công cứu giá cùng bản lĩnh cắm rễ ở Lâm An cũng sẽ không bị ảnh hưởng, Ai mà ngờ Bùi thị vừa đi, quốc công phu nhân cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo, hai ngày sau cũng theo về tây phương cực lạc, quốc công gia đau lòng, tự thiêu tuẫn táng.

Chưa đầy một năm, Quốc Công phủ Nhị gia lúc thuần ngựa bị ngã từ trên lưng ngựa xuống bị thương lục phủ ngũ tạng, chết ngay tại chỗ.

Tam gia cùng người ta uống rượu, say khướt một buổi tối, ngày hôm sau phát hiện thân thể đã cứng đờ.

Ngắn ngủn nửa năm, Quốc Công phủ ngày xưa chỉ còn lại một bà lão đã hơn sáu mươi tuổi cùng một hài đồng mười tuổi.

Mà sở dĩ Quốc Công phủ còn lưu lại danh hào, là bởi vì bệ hạ niệm đến Quốc Công năm đó có công cứu giá, không chỉ không thu hồi phủ đệ, tước vị của Bùi An Thế Tử gia cũng giữ nguyên.

Nếu nói hắn không có gia cảnh, nhưng nghĩ như vậy, Hoàng thượng không phải là chống lưng của hắn sao?

Hắn đường hoàng như vậy, thậm chí bị thế nhân cho một cái danh gian thần, trong phủ đại gia đại phu nhân đều biết, có thể không truyền đến tai Hoàng thượng?

Hoàng thượng mặc kệ, còn cho hắn một chức vị Ngự Sử Đài đại phu.

Cũng không phải là để cho hắn khoe khoang.

Vương Vân hiểu được những nghi vấn luôn vây trong đầu, không khỏi nhìn Thanh Thanh, khen ngợi: “Ngươi cũng thật có tài.”

Thanh Ngọc:…

Nhưng câu “Nàng cũng không tệ” là có ý gì?

Thanh Ngọc trợn trắng mắt, “Hôm nay ngài oán hận Tiêu nương tử như vậy, nếu ngài ăn nói vụng về, thì nô tỳ và Liên Dĩnh đã có chỗ chen miệng.” Thanh Ngọc cười nhìn nàng, tiếp tục ba hoa nói, “Chủ tử, người khác đều là ước gì được người ta khen, sao đến ngài, ngay cả thừa nhận bản thân ưu tú cũng khó như vậy? Ngài ở trong lòng nô tỳ, giống như một cây đại thụ, nô tỳ đang chờ trèo lên người, nô tỳ cảm thấy ngài hoàn toàn không cần lo lắng những thứ này, hiện tại ngài nên lo nhất chính là, nối dõi tông đường.”

Vân Nương:…

“Chủ tử người xem, Quốc công phủ bây giờ chỉ còn lại một hạt giống là thế tử gia, một khi tìm được đất thích hợp, sẽ điên cuồng gieo giống.”

Mí mắt Vân Nương nhảy dựng.

Nàng cũng không phải không nghĩ tới, nhưng… Vân Nương đỏ mặt, hỏi: “Ngươi thấy, sinh bao nhiêu thì tốt?”

“Chủ tử hỏi sai người rồi, vấn đề này ngài nên đi hỏi cô gia mới đúng.”

Nàng lại hỏi: “Ngươi chỉ giỏi nói, nếu là ngươi, ngươi muốn sinh nhiều hay ít?”

“Mười tám đứa, nhất định phải có, càng nhiều càng tốt.”

Vân Nương trừng mắt, kinh hô: “Vậy không phải heo sao?” Nàng không phải heo mẹ.

“Còn một cách.”

Vân Nương sốt ruột: “Nói đi.”

“Nạp thiếp, để cho người khác sinh.” Thanh Ngọc nhìn nàng: “Chủ tử nguyện ý không?”

Vân Nương sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ nghĩ làm thế nào để gả qua đó, nàng…

“Người xem, người quên mình vừa nghĩ gì rồi sao? Nếu không nghĩ ra được, chúng ta cũng không thể cố chấp, tìm một cách khác che đậy lại, tự nhiên sẽ qua đi.”

Vân Nương:…

Không chờ Vân Nương nghĩ ra, bên kia truyền đến tiếng khóc của đại phu nhân, nàng trách Vương lão phu nhân bất công, cho Vân Nương vào cung mà không cho các cô nương nhà nàng đi cùng.

Trước đó mấy ngày đại nương tử thay lão phu nhân đi linh sơn cầu phúc, nhưng trong phủ vẫn còn nhị nương tử và tứ nương tử.

“Ngươi xem, nàng càng sống càng hồ đồ, Vương gia được đến giờ là nhờ ai chống đỡ? Trong lòng nàng không hiểu sao, Bùi An kia, hắn…” Rốt cuộc đã nghị hôn, đại phu nhân không dám lớn tiếng làm ồn, chỉ đỏ mắt phát tiết với ma ma của mình: “Hắn là gian thần! Tam nương tử gả qua đó, tương lai Vương gia ta phải làm sao bây giờ, chuyện đại gia còn chưa có tin tức gì, hôm nay tam nương tử lại tiến cung khoe khoang, một đống danh môn thế gia, nàng cũng không sợ người ta khoa môi múa mép, nói Vương gia ta ham vinh hoa phú quý, không màng mọi giá leo lên…”

Đại phu nhân khóc lóc ầm ĩ nửa ngày.

Vương Vân cũng không dám ra ngoài, kéo Thanh Ngọc nhanh chóng đóng cửa

Đại phu nhân khóc không biết mệt, hôm sau tâm tình còn chưa khá lên, thái giám trong cung lại đột nhiên tìm tới Vương gia, mang theo hai rương lễ vật

Vương lão phu nhân tự mình tới cửa nghênh đón

Thái giám cười với lão phu nhân: “Bệ hạ nghe nói hôm qua Vương Tam nương tử đá bóng vào cầu môn, tiện có chuyện vui, lại nghe về chuyện của Bùi đại nhân và Vương tam nương tử, nghe bên dưới bẩm báo, biết hai người hôn kỳ đã định, liền sai nô tài tới đây gửi Vương tam nương tử hai rương hồi môn.”

Lão phu nhân cảm tạ, thỉnh thái giám ở lại uống chén trà rồi hẵng đi

Tin tức truyền đến tai Đại phu nhân, nàng suy sụp tinh thần: “Ai? Bệ, bệ hạ?”

Thấy nha hoàn gật đầu, đại phu nhân ngồi phịch xuống giường, lâu sau, sắc mặt chậm rãi thay đổi, lẩm bẩm: “Bị nhốt 5 năm lại có bản lĩnh như vậy, ngươi, ngươi lập tức đưa Tứ nương tử đến viện của nàng, hỏi xem hôm đó nàng tiến cung đã lập công lao gì,…”



Ngày tiếp theo, Vương Vân một bên bận rộn chuẩn bị hôn lễ, một bên ứng phó với đống lông gà vỏ tỏi trong phủ.

Mà bên Bùi An, đã trời nghiêng đất lệch

Bùi An giữ lời, ngày thứ hai đã đưa sổ con buộc tội Lưu gia cho Hoàng thượng

Sổ con là hành vi tham ô nhận hối lộ của Lưu gia trong mấy năm nay, Hoàng thượng xem xong thì cực kì tức giận, Lưu đại nhân thân là hình bộ thị lang, thi pháp lại phạm pháp, tội không thể tha

Lưu đại nhân không ngờ Bùi An lại ra tay nhanh như vậy, lại nghĩ Tiêu Hầu gia nhất định có cách cứu lưu gia hắn, lúc đêm xuống đúng là không trốn chạy, không những không chạy, lúc Ngự Sử Đài qua xét nhà, Lưu gia ngồi ngồi ở bàn ăn sơn hào hải vị

Nhiều năm như vậy, Lưu gia vẫn luôn là cánh tay của Tiêu gia, không có lưu gia, tiêu gia cũng gióng như cụt tay, lưu đại nhân không vội, đêm hôm qua đi tìm tiêu hầu gia

Hắn cùng tiêu hầu gia thương lượng, không nên coi thường Bùi An, mà nữ nhi gả qua cũng sẽ gặp bất lợi.

Hắn không nghe, giờ lại khao đao xuống nhân gia bọn họ

Tiêu hầu gia lười nghe hắn lải nhải vô dụng, đồng ý để hắn yên tâm, sáng sớm mai sẽ vào cung gặp thánh thượng

Tiêu hầu gia đến vừa lúc sổ con buộc tội của Bùi An tiến vào.

Một bên là con rể hụt, một bên là nhạc phụ hụt, hai người giờ cùng quỳ trước mặt thánh thượng, cục diện sinh tử

Tiêu hầu gia nhìn về phía Bùi An, nén thành kiến với hắn, mỉm cười: “Bùi đại nhân xử án công đạo, nhưng Lưu đại nhân là hình bộ thị lang, từ trước đến nay làm gương tốt, mấy năm nay bệ hạ cũng thấy, lúc này hẳn là có hiểu lầm ở đâu rồi.”

Ngày xưa là Phạm Huyền, Bùi An còn có thể nói với hắn hai câu. Bây giờ là Tiêu Hạc, Bùi An chẳng thèm để ý đến hắn, tư thái cao ngạo thanh lãnh, giống như người này không xứng nói chuyện với mình

Tiêu hầu gia không vui, sắc mặt trắng bệnh, tự trấn an mình lúc trước sáng suốt, không gả Oanh nhi cho hắn

Thứ cuồng vọng

Tiêu Hầu gia cực kì tức giận, dập đầu xin minh oan cho Lưu gia

Hoàng thượng cũng không cản, chờ hắn nói xong mới chậm rãi đáp: “Hay là hầu gia muốn trẫm cõng danh bao che tội thần, để hậu nhân chỉ điểm trẫm là hôn quân?”

Một câu này, quá nặng

Tiêu hầu gia mềm nhũn, đột nhiên nhớ tới lời trước kia Lưu gia nói với mình, rốt cuộc cũng hiểu, bệ hạ không phải đánh vào lưu gia, mà là tước quyền thế trong tay hắn

Không giữ nổi lưu gia, Tiêu hầu gia quỳ rạp trên đất xin thứ tội, không dám nói lại nửa câu

Bùi An lãnh chỉ, sau khi ra khỏi cung lập tức đến ngự sử đài điều người, tới lưu gia xét nhà

Đêm lưu đại nhân bị giam trong ngục, thì thầm nói muốn gặp Bùi An, Bùi An lại chẳng nể nang, ba ngày sau mới xuất hiện

Tới đại lao, BÙi An cho mọi người lui ra, cách một cánh cửa, Lưu đại nhân thấy hắn liền lao tới: “Bùi đại nhân, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho già trẻ lưu gia, súc sinh kia có mắt như mù mới đắc tội Bùi đại nhân, về sau ta sẽ tự mình nghiêm trị, xin Bùi đại nhân một công đạo, nếu ngài còn chưa hết giận, vậy xin dâng mạng của Lưu mỗ này cho Bùi đại nhân, chỉ xin Bùi đại nhân cho lưu gia một đường lui.”

Hắn không phải chưa từng nghe mấy năm nay Bùi An ở Kiến Khang làm gì

Chỉ cần bị hắn buộc tội, nhất định sẽ không thoát được. Trải qua khổ hình, mặc kệ có vấn đề gì, khai hết, hắn còn không bằng vui vẻ chết đi

Bùi An bình tĩnh, “Lưu đại nhân lời này không thỏa đáng, Bùi mỗ chỉ là tuân theo luật pháp vì triều đình, thay bệ hạ vì dân chúng làm việc, Lưu đại nhân vi phạm kỷ luật, nên sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, sao Bùi mỗ lại bỏ qua cho ngươi được.”

Lưu đại nhân biến sắc, nếu bàn về tham lam, một tấm da lông lót ghế cũng có thể tính.

Phóng mắt nhìn lại, quan viên triều đình nào có ai sạch sẽ.

Vi phạm pháp luật hay không, phải xem hắn có nguyện ý truy cứu hay không đã.

Lưu đại nhân đột nhiên quỳ xuống, có bệnh thì vái tứ phương, “Bùi đại nhân, Bùi đại nhân xin hãy vì năm đó ta từng cống hiến một phần sức lực cho Bùi quốc công, tha cho đám gia quyến Lưu gia ta, dưới cửu tuyền, Lưu mỗ sẽ tới gặp Bùi quốc Công thỉnh tội.”

Lời này như chọc vào chỗ đau của Bùi An, ngực nhói lên một cái, đôi mắt cũng lạnh đi vài phần.

Lưu đại nhân nói: “Nếu Bùi chủ tử còn ở….”

“Ngươi cũng xứng!” Bùi An lạnh giọng nói, đột nhiên đạp chân qua, ánh mắt tức giận âm trầm đáng sợ: “Chó phản chủ, ngươi còn mặt mũi nhắc hai chữ Bùi chủ.”

Lưu đại nhân bị dọa sợ, nhưng cũng giống như tóm được một tia hy vọng, vội ôm lấy một chân nói: “Bùi đại nhân, chủ tử trước kia tự thiêu, lúc hạ quan chạy tới thì đã không kịp nữa rồi, ta theo chủ tử từ khi còn là quan trấn thủ Lâm An, hắn mất, hạ quan cũng đau lòng không thôi…”

“Vậy sau đó, ngươi làm gì.”

Nói đến đây, nếu như Lưu lão gia còn không hiểu mình vấp ngã như thế nào, hắn thật ngu ngốc, cũng không dám giả bộ mê muội nữa.

Nhưng năm đó Bùi gia đại thế đã mất, liên quan gì đến hắn.

Lưu đại nhân đau lòng nói, “Nhị gia tam gia chết oan uổng, Lưu gia ta lúc ấy không quyền không tài, quá vô dụng, không nghĩ ra cách, cũng không giúp được gì…….”

Năm đó Bùi hoàng hậu, Bùi chủ tử lần lượt qua đời, những người có thù trong phủ thấy Bùi gia đại thế đã mất, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhị gia tam gia nào có vừa vặn có thể ngã chết trên lưng ngựa, uống rượu đến chết?

Cũng may, cuối cùng những người đó đều gặp báo ứng, mỗi người đều một kết cục đột tử.

Hắn cho rằng, mấy năm nay hắn cũng nên nguôi giận.

Bùi An rút chân ra khỏi tay hắn, sửa lại áo choàng, tức giận trên mặt cũng nguôi bớt.

Thật nực cười, Lưu Nhân vô dụng. Phụ thân vừa chết, hắn gió chiều nào xoay chiều ấy, phản bội chủ tử, vì thể hiện trung thành, hắn lén báo tin nhị thúc tam thúc cho tiêu hạc.

Hai người dẫm lên máu tươi Quốc công phủ, một người thành hầu gia, một người thành hình bộ thị lang.

Nhiều năm như vậy, hắn coi Bùi gia là cái u nhọt, trốn rất xa.

Hắn cho rằng hắn có thể trốn được mãi

Bùi An lười nói với hắn: “Lưu đại nhân ngày đó có thể bình thản nhìn chủ tử mình chết, vậy hôm nay cũng có thể nhìn người nhà mình rời đi, không phải sao.”

Bùi An muốn mạng, không phải chỉ của một mình hắn, hắn cũng hiểu

Sống lưng Lưu đại nhân phát lạnh, cả người không còn sức lực, ngã xuống mặt đất ẩm ướt, không còn ý nghĩ gì nữa.

Không phải báo ứng không tới, là chưa đến lúc. Đến phút cuối, hắn nhớ lại ngày đó, nếu hắn không phản bội nhị gia tam gia.

Có lẽ bây giờ hắn cũng không đi đến bước đường này.

“Tiểu chủ tử.” Thấy Bùi An xoay người rời đi, Lưu đại nhân gấp gáp gọi hắn: “Lưu mỗ không cầu gì, chỉ xin tiểu chủ tử niệm tình cũ, cho bọn họ một chút vui vẻ.”

Bùi An không phản ứng, cũng không quay đầu, sau khi hắn ra, nên xử trí thế nào thì làm thế ấy.

Từ khoảnh khắc hắn phản bội Quốc công phủ, cũng nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.

Màn đêm buông xuống, đại lao truyền ra tin, Lưu đại nhân cắn lưỡi tự tử.

Hình bộ thị lang Lưu gia chỉ là mở đầu, tiếp theo không cần hoàng thượng mở miệng, Bùi An tự biên một danh sách.

Phạm gia, Lý gia cũng góp mặt.

Cả triều đình giống như địa long xoay người, một mảng rung chuyển, không ít người hoảng sợ.

Khi mọi người nghi kị nhân quả, cũng không khó phát hiện, những gia tộc lần lượt ngã xuống kia đều là những nhà ngày đó đắc tội Bùi An trên sân bóng.

Dến tận đây, Bùi An càng thêm chứng thực cái danh gian thần của mình.



Vương Vân ở hậu viện cũng nghe nói.

Tuy sau lưng người ta đều mắng Bùi An là gian thần, nhưng tới tước mặt lại đổi thành nịnh nọt, cho nên, truyền đến tai VƯơng Vân hầu như toàn là lời hay.

Cái gì mà Quốc công phủ xoay người, BÙi An đắc thế, vận khí của nàng thật tốt, vân vân mây mây…

Ngay cả đại phòng cũng yên tĩnh lại, không dám đến ngáng chân, tứ nương tử ngày ngày chạy đến viện nàng, nói cười vui vẻ, quan hệ càng ngày càng tốt.

Chỉ đến lúc không có ai, Thanh Ngọc mới sầu đến phát hoảng: “Chủ tử, cô gia đây là muốn đi đường chết sao, tốt xấu gì hắn cũng đắc tội một phương, nên cho mình một đường lui mới phải, sao hắn không cho hai bên chút mặt mũi.”

Vân Nương mới đầu cũng không suy nghĩ cẩn thận, sau nhớ tới lời lúc trước Thanh Ngọc nói, cảm thấy rất có lý.

Hắn không phải trẻ 3 tuổi, hắn làm gì tự có đạo lý của hắn.

Vân Nương an ủi Thanh Ngọc: “Ta hỏi ngươi, nếu ngươi kết thù với ai đó, ngươi sẽ động thủ với đối phương khi ngươi có quyền thế, hay đợi đối phương có quyền thế rồi giết ngươi trước.”

Thanh Ngọc không chút suy nghĩ:”Tất nhiên là nhân lúc đắc thế, giết đối phương trước chứ.”

Vân Nương gật đầu: “Chính là như vậy.” Hắn không động thủ, chờ về sau người ta ra tay trước, hắn còn có cơ hội.

Thanh Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra, bội phục chủ tử, một khi đến thời điểm quan trọng, lòng dạ nàng sẽ rộng lớn vô biên, chủ tớ hai người không còn lo lắng nữa, an tâm chờ đại hôn.



Cuối tháng sáu, thời tiết ngày càng oi bức.

Rèm cuốn hành lang được cất đi, thay bằng sa mỏng, tiện cho làm việc. Ba ngày trước hôn kỳ, tiền viện bắt đầu dán giấy đỏ.

Đại nương tử cũng về kịp, cắt giấy đều do đại nương tử cắt trước làm mẫu, các tiểu nương tử khác ngồi một góc cắt theo.

Đại nương tử tuy hứa thân sớm nhưng hôn kỳ lại định sau Vân Nương, trêu ghẹo nói: “Lần này mượn đại hỉ của Tam muội muội, ta học thêm chút kinh nghiệm, chờ đến lượt ta còn biết cái gì nên làm cái gì không, là ta có lời rồi.”

Đại nương tử khi còn bé là do Vương lão phu nhân mang ra ngoài, nàng không giống người trong đại phòng, ăn nói nhẹ nhàng điềm đạm. Sau khi cẩn thận hỏi về những thứ mà Vân Nương đã chuẩn bị ở đây, nàng còn tự mình kiểm tra lại, sửa sửa đổi đổi, bận rộn cả hai ngày.

Từ lần trước Đại nương tử buông lời muốn bỏ gánh, tuy rằng thái độ không làm nàng khó xử, nhưng nàng thật sự không để ý. Vương lão phu nhân ứng phó với một sạp hàng cũng đủ bận rộn, cũng không để ý tới Vân Nương, lúc nàng đến, người hầu trong phủ vẫn còn đang ngơ ngác.

Có đại nương tử tới giúp đỡ, mới chậm rãi vào guồng, không còn bối rối. Trước khi thành thân một ngày, Vân Nương ôm chặt đại nương tử, thật lòng cảm ơn, “Đa tạ đại tỷ tỷ.”

Đại nương tử trêu chọc nàng, “Ừ, vậy đến lúc hôn lễ của đại tỷ tỷ, ngươi cũng phải đến làm cu li đi.”

“Đương nhiên rồi.” Vân Nương vừa trả lời xong, nha hoàn trong viện của lão phu nhân đi vào, nhìn thoáng qua tân nương tử trước mặt, cười nói, “Tam nương tử, lão phu nhân bảo ngài đi một chuyến.”

Ngày mai sẽ xuất giá, Vương lão phu nhân lúc này mời nàng đến, ngoại trừ dặn dò nàng đến Bùi gia phải tuân theo quy củ của phu gia, hiếu kính lão nhân, săn sóc phu quân, nhất định là còn lấy ra chút đồ tiết kiệm của mình, cho nàng một chút của hồi môn.

Vân Nương chân trước vừa bước vào cửa, đại phu nhân chân sau đã cho người đi hỏi thăm xem lão phu nhân cho nàng thứ gì, để sau này khi mấy cô nương đại phòng xuất giá, nàng còn có cái so đo.

Khi Vân Nương đi qua, Vương lão phu nhân đã ngồi trên giường mềm chờ nàng.

Quan hệ của hai người từ trước đến nay không thân thiết, Vân Nương hành lễ xong liền quy củ đứng ở đó, Trần ma ma mang ghế tới, cố ý để gần chỗ lão phu nhân, “Tam nương tử ngồi đi.”

Vân Nương ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, mông chỉ chạm một bên.

Vương lão phu nhân nhìn nàng một cái, có lẽ là bởi vì nàng sắp xuất giá, thần sắc ôn hòa hơn ngày xưa rất nhiều, chủ động mở miệng hỏi, “Chuẩn bị xong hết rồi chứ? Còn thiếu thứ gì không?”

Vân Nương lên tiếng đáp, “Có đại tỷ tỷ tới giúp đỡ, cần chuẩn bị đều chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Vương lão phu nhân gật đầu, nháy mắt với Trần ma ma, Trần ma ma xoay người lấy một cái hộp nhỏ lại, đưa cho Vân Nương.

Vương lão phu nhân chậm rãi nói: “Các cô nương trong phủ đều có một phần, ngày mai ngươi xuất giá, hôm nay cho ngươi, ngươi tự sắp xếp thỏa đáng, tới Quốc công phủ rồi, không phải sống một mình, phải biết chăm sóc cả nhà, chu toàn gia đình.”

Vân Nương nhận tráp, ngoan ngoãn: “Cháu gái nhớ rồi.”

Vương lão phu nhân không nhiều lời, nhìn thoáng qua bên hông nàng: “Ngọc bội ở chỗ Bùi An sao?”

Vân Nương không kịp đáp.

“Ở chỗ hắn cũng không sao.” Vương lão phu nhân không chờ nàng hoàn hồn, nói tiếp: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, đồ của phụ mẫu ngươi, khi ngươi thành thân ngươi sẽ được mang đi hết. Nhưng phụ nhân ngươi rời nhà quá sớm, cũng không tích cóp được bao nhiêu, nhưng có để lại cho ngươi một người, chờ tới lúc, hắn sẽ tự tới cửa tìm ngươi. Còn mẫu thân ngươi, để lại cho ngươi miếng ngọc bội đó, coi như của hồi môn, trước không nói, sau này nếu có cơ hội, tốt nhất là giữ lại ngọc bội bên mình, biết chưa?”

Vân Nương nghe xong thì ngạc nhiên. Ngọc bội đúng là do mẫu thân cho nàng, nhưng lúc cho mẫu thân không nói ngọc bội quan trọng thế nào, chỉ nói bên hông nàng quá trống, tùy ý tìm thứ gì đó đeo lên.

Nàng cũng không để ý.

Nhưng lúc này nghe tổ mẫu nói, ngọc bội kia chính là di vật của mẫu thân, ý nghĩ đặc biệt, Vân Nương không ngờ tới, trong lòng có chút loạn, vội đáp: “Cháu gái hiểu rồi.”

Nhưng dù sao cũng chỉ là một miếng ngọc bội, Bùi An chắc cũng sẽ không để ý, chờ ngày sau nàng tìm cách đòi lại là được.

Lời nên nói đều đã nói, Vương lão phu nhân cũng không giữ nàng, bảo Trần ma ma mang đến cho nàng một quyển tranh: “Mẫu thân ngươi không còn, thứ này ta thay nàng giao cho ngươi, đêm nay nhân lúc không có ai, ngươi giở ra xem một chút, tránh cho đêm tân hôn vụng về làm người ta chê cười.”

Vân Nương nhận lấy.

Trở lại viện, còn bận suy nghĩ ý tứ của tổ mẫu, đồ đạc cùng quyển tranh đều đưa cho Thanh Ngọc thu dọn, nàng cũng không thèm nhìn, nằm xoài trên giường.



Ngày mai chính là đại hỉ của Bùi An, ngự sử đài cũng được thả lỏng một chút.

Từ lần trước hộ tống Tần các lão đến bến đò, sau khi chịu tội, trong lòng mọi người Ngự Sử Đài đều nổi lên biến hóa.

Nhất là Lâm Nhượng lật lọng, cơ hồ không ai dám cản trở Bùi An nữa.

Không chỉ không dám gây trở ngại, hai tháng gần đây, xưa nay Ngự Sử Đài luôn bị triều trung thần tử coi là một hạt đậu trên cối xay đá, đi theo chủ tử nước lên thì thuyền lên, mắt thấy uy phong nổi lên, mọi người càng thêm sùng bái Bùi An, tôn kính càng sâu.

Thủ lĩnh của mình sắp thành thân, làm sao có thể không chúc mừng, phía dưới một đống người thảo luận, so với mình thành thân còn kích động hơn.

“Sáng mai chúng ta dậy sớm, trong nhà có bao nhiêu người thì gọi bấy nhiêu người, để cho thủ lĩnh có mặt mũi.”

“Được, ngày mai ta đem kèn trong nhà theo, thổi một bài.”

“Ngươi được, còn có thể thổi kèn, ngươi biểu hiện cho tốt, nói không chừng thủ lĩnh vui vẻ, tân hôn xong cho ngươi thăng quan tăng bổng lộc……”

“Ngươi cũng quá khinh người rồi, ta vì những thứ đó sao? Chỉ cần thủ lĩnh vui….”

Lúc mấy người đang náo nhiệt, Lâm Nhượng đi từ ngoài vào, bước chân vội vàng đi qua mặt mấy người bọn họ: “Nào, tránh qua một bên đi.”

Mấy người thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, sửng sốt, hỏi: “Lâm đại nhân, có chuyện gì thế?”

Hai tháng này, quá nhiều người không sợ chết tiến lên cầu tình, làm hại Ngự Sử đài ngay cả nửa ngày nghỉ cũng không có, ngày mai thủ lĩnh thành thân, cũng không biết là người nào không có mắt.

Người không có mắt là Tân Tú Bảng Nhãn, Hình Phong.

Lâm đại nhân cũng rất bất ngờ, đi tới thư phòng Bùi An, gõ hai cái, đẩy cửa vào, “Bùi đại nhân.”

Bùi An đang sửa sang lại hồ sơ, đầu cũng không ngẩng lên, “Thế nào, lại có ai cầu tình?”

Mấy gia tộc khác không nói, binh bộ Phạm Huyền Phạm đại nhân ngã xuống, lại cực kỳ giống Tần các lão lúc trước, không ít người không sợ chết chạy tới trước mặt Thánh Thượng cầu xin.

Không có ngoại lệ, đều không có kết quả tốt.

“Hình Phong.” Lâm Nhượng nói xong, bút lông trong tay Bùi An rõ ràng dừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt ngoài ý muốn.

Lâm Nhượng vội vàng bẩm báo một màn vừa mới phát sinh trên điện, “Hôm nay bệ hạ mở tiệc rượu, tâm tình rất tốt, đang nói đến cao hứng, Hình đại nhân kia đột nhiên tiến lên nói Phạm đại nhân bị Ngự Sử đài chúng ta nghi oan, bệ hạ vốn không tính toán gì hắn, chỉ để cho người đuổi hắn đi, hắn lại một lòng chịu chết, ôm trụ trong điện không buông, miệng nói không ngừng, rưng rưng khóc mếu, đòi bệ hạ nhất định phải cho Phạm đại nhân một công đạo, bệ hạ tức giận quát người kéo hắn xuống……”

Lâm Nhượng nhớ tới bỏ sót một đoạn, lại bổ sung: “Trên đường, Minh Dương công chúa còn ngăn cản, nói hắn là uống nhiều nên mới hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng chính là đang thay hắn giữ mạng, hắn cũng không cảm kích, la hét mình một giọt rượu không uống, đầu óc rất tỉnh táo. Bệ hạ hoàn toàn nổi giận, đập chén rượu trong tay không nói, lập tức sai người kéo hắn xuống, vừa mới đưa đến Ngự Sử đài.”

Bùi An:…

Lâm Nhượng nói xong, Bùi An dựa người về phía sau, vẻ mặt nghi hoặc, “Hắn không muốn sống nữa à?”

“Thuộc hạ cũng đang nghĩ, đây không phải là muốn chết sao.”

Bùi An nhéo mi tâm, quyền quý trèo không nổi, sao đột nhiên lại hối hận.

Bùi An xử lý hồ sơ trong tay xong, liền đi theo Lâm Nhượng một chuyến.

Nhìn thấy khuôn mặt kia, xác thật là Hình Phong.

Hai người là cùng một nhóm thí sinh, một là Trạng Nguyên, một là Bảng Nhãn, đã sớm quen biết, hơn nữa cũng từng tiếp xúc ở Kiến Khang, trong ấn tượng của Bùi An, hắn không phải là một người ngu xuẩn.

Lúc này là đột nhiên quay đầu, hay là hắn thật sự muốn chết.

Bùi An sai Lâm Nhượng ra ngoài, một mình ở lại, chậm rãi hỏi, “Hình đại nhân, có gì luẩn quẩn trong lòng.”

Hình Phong lúc này đang ngồi trên chiếu cỏ, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào, một bộ dáng thấy chết không sờn.

Bùi An lại nói, “Hình đại nhân một lòng muốn chết, không sợ Hình phu nhân thương tâm sao?”

Mí mắt Hình Phong giật giật, sắc mặt rốt cụôc có một tia biến hóa.

“Thượng công chúa không phải rất tốt sao.” Minh Dương tìm tới hắn, hai người họ đã có được thứ mình cần, gần như là đôi bên cùng có lợi, ngay từ đầu, hắn không phải cũng đồng ý rồi sao.

Hình Phong ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ không ngờ tới hắn sẽ biết chuyện.

Bùi An vẻ mặt lạnh nhạt, không có gì không đoán được, lại nói tiếp coi hắn như là người vô tội bị liên lụy, nhờ phúc của lời đồn đãi, không thể không cùng Vương gia tam nương tử thành một đôi.

Bọn họ thành một đôi, nhưng người khởi xướng ban đầu lại không thành, chẳng phải đáng tiếc sao.


Bùi An hỏi, “Hình đại nhân thật sự nghĩ kỹ rồi?”


“Hình mỗ thượng bất quý thiên địa, hạ bất quý bách tính*, chết cũng không tiếc.


*câu gốc 上不愧天地,下不愧百姓 dịch là trên xứng với trời đất, dưới không hổ với dân, em P gửi quý zị mụt chiếc link baidu ở ĐÂY


Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lại bất giác nhìn chằm chằm vào hông Bùi An, rồi rất nhanh lại liếc đi.


Bùi An vẫn nhận ra, hết lần này tới lần khác như vậy, nếu hắn còn không nhận ra, chính là bị mù, “Sao, Hình đại nhân biết khối ngọc bội này À?”


Hình Phong khẽ biến sắc, “Bùi đại nhân nói đùa, đồ của Bùi đại nhân, hạ quan làm sao biết được.”


“Hình đại nhân nói đúng, nếu không phải đồ của Hình đại nhân, sau này xin đừng nhìn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK