Khi phụ thân Vương Nhung Thiên của Vương gia tam nương tử còn chưa xuất chinh, quan hệ hai nhà quả thật rất hòa hợp, nhưng từ khi Hoàng thượng bắt đầu nghị hòa, mà uy vọng Vương Nhung Thiên càng lúc càng lớn, quan hệ hai nhà liền xảy ra biến hóa vi diệu.
Nhất là sau khi Vương Nhung Thiên chết trận, mãng phu mang ô danh giết chóc như vậy, Hình gia duy trì thanh danh mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không để mình bị liên lụy.
Hình phu nhân sẽ không để Hình Phong đi cưới tam nương tử Vương gia.
Minh Dương sở dĩ lựa chọn Hình Phong, coi trọng chính là gia phong thanh liêm của hắn. Nếu nàng cùng Hình Phong thành đôi, chỉ bằng thanh danh Hình gia, Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi những thứ khác, sẽ chỉ cho rằng hai người thật lòng yêu nhau.
Lúc trước cũng không biết Minh Dương lấy gì làm điều kiện, để Hình Phong đáp ứng nàng, hối hôn với tam nương tử Vương gia.
Hiện giờ lại không biết là vì sao, Hình Phong đột nhiên không vui, vả lại còn ở trước mặt Minh Dương và Hoàng thượng làm loạn, không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào.
Lấy của cải Hình gia, muốn đào ra chút đồ, phỏng chừng có chút khó khăn.
Hắn làm loạn trong điện thượng nhiều lắm cũng chỉ chọc giận thánh thượng, luận sai, cũng không gây họa cho người nhà, vả lại Hình gia cũng không nằm trong kế hoạch của hắn và Hoàng thượng, không cần liên lụy đến gia đình hắn.
Từ địa lao đi ra, Bùi An liền muốn Lâm Nhượng kết án Hình gia.
“Đóng cửa đi, mấy ngày nữa lưu đày.” Năm nay là bổn mạng của bệ hạ, không thích hợp thấy máu, nhưng cách chết mà không thấy máu thật sự quá nhiều.
Muốn chết cũng không dễ dàng.
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, ngày mai trời vừa sáng phải đi đón tân nương tử, lão phu nhân Quốc công phủ phái người tới thúc giục vài lần, “Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả thành thân?”
Đã bao nhiêu năm rồi phủ Quốc Công nàng mới có một việc vui như vậy, làm thế nào cũng phải thật tử tế.
Người phái tới không đợi được tin tức cũng không dám quay về, đứng chồng chất ở trước cửa. Hạ nhân nhớ lời của lão phu nhân, bánh thịt đánh chó*.
Không tìm thấy người, tất cả đều vây quanh Đồng Nghĩa.
Đồng Nghĩa đúng là nhức đầu, rốt cuộc cũng gặp người đi ra, nhanh chóng tiến lên ngăn lại, “Chủ tử, thời gian không còn sớm, còn phải chuẩn bị công việc đón dâu, ngài không trở về, lão phu nhân sẽ tự mình tới mời ngài.”
Hai tháng nay, Bùi An quả thật quá bận rộn, không quan tâm hôn sự, đều là phu nhân và thím Minh lo liệu.
Lúc này trên dưới phủ Tử Quốc Công đã sớm bao phủ trong vui mừng, đang chờ chính chủ là hắn.
Lâm Nhượng cũng phụ họa theo, “Có thuộc hạ ở đây, ngài cứ yên tâm trở về. Ngày mai đại hôn, thuộc hạ chúc mừng sớm một câu, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử…”
Lâm Nhượng nói xong, phía dưới một đống thị vệ trông mong náo nhiệt lập tức hùa theo, “Chúc Bùi đại nhân trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử……”
Ngày đại hỉ, náo nhiệt cũng là chuyện bình thường.
Thấy không khí nổi lên, Bùi An cũng cười theo, bộ dạng quan tân lang, chắp tay đáp lễ mọi người, “Đa tạ các vị, ngày mai sẽ đến mở tiệc.”
Hai tháng này, triều đình có bao nhiêu mệnh quan đều coi hắn là ác ma quỷ lệ, trong ngự sử đài đối với hắn cũng là vừa kính vừa sợ.
Hôm nay thấy hắn đứng ở đằng kia, trên mặt tràn đầy vui mừng, thanh tuyển mà nho nhã, dường như lúc này mọi người mới ý thức được, hắn chẳng qua cũng chỉ là một vị bằng tuổi bọn họ, một thiếu niên anh tuấn.
Khoảng cách được kéo gần lại không ít, dưới đài càng thêm ồn ào, trong tiếng náo nhiệt, Bùi An lên xe ngựa về Quốc công phủ.
–
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, trước cửa phủ Quốc Công đã vây kín người.
Lâm Nhượng trước khi làm nhiệm vụ cũng đến góp vui một chuyến, lấy hắn dẫn đầu, để người của Ngự Sử đài xếp thành hai hàng, đứng trong ngõ nhỏ trước cửa.
“Đợi lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, có bao nhiêu sức thì dùng bấy nhiêu. Thổi cho ta, tốt nhất là đánh thức dân chúng thành Lâm An dậy, cùng nhau náo nhiệt lên!” cũng không biết Lâm Nhượng lấy lụa đỏ ở đâu ra, mỗi người một sợi, đội ngũ đồng loạt xếp hàng ở cửa, có hình có dạng.
Lần này dẫn đầu náo loạn, người vây quanh càng ngày càng nhiều.
Chờ cửa lớn Quốc công phủ mở ra, Bùi An một thân hỉ phục đỏ thẫm, bên ngoài đã sớm tưng bừng.
Lâm Nhượng thấy người vừa đi ra, lập tức phất tay, không biết học từ đâu, lên giọng hát: “Lên kèn đi!
Đội nghênh đón của Quốc Công phủ vốn có chừng hai mươi người, vừa gia nhập, hai bên tranh nhau thổi, quai hàm hai bên phồng lên, thở dốc như ếch đồng.
Tiếng kèn vui mừng, hoàn toàn phá vỡ chân trời màu xanh.
Đội đón dâu vừa đi qua đầu đường, đa số người dân đều khoác áo ra ngoài xem náo nhiệt, một loạt khách điếm sát đường cũng mở cửa sổ ra, thò đầu duỗi cổ nhìn xuống.
Năm đó khi Bùi An còn là Trạng Nguyên, dân chúng Lâm An phần lớn đều tận mắt chứng kiến phong thái của hắn.
Khí vũ hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng.
Trong quan trường hắn âm hiểm độc ác như thế nào, dân chúng dù sao cũng không thấy, mặc dù nghe được tin đồn cũng không có cảm xúc thiết thân gì lắm, lại liếc mắt một cái, đập vào mắt là làn da đẹp đẽ của hắn.
Hôm nay một thân hỉ bào đỏ thẫm cưỡi trên lưng ngựa, so với hai năm trước, phong tư chỉ tăng không giảm.
Nếu nói trong thành Lâm An này, dung mạo tiểu nương tử nhà ai có thể xứng đôi với hắn nhất, người ta đại khái cũng chỉ có thể nghĩ đến tam nương tử của Vương gia, Vương Vân.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*, từ xưa đến nay tài tử xứng giai nhân, đều sẽ thành giai thoại.
Hôm nay hai người thật sự về một nhà, tình ý rất nhiều, có công tử trong lòng kích động, to gan hướng về phía tân lang tuấn tú trên lưng ngựa hét lên: “Bùi công tử, chúng tiểu nhân ở đây chờ ngài đón Tam nương tử về.”
Dứt lời, xung quanh lập tức cười vang.
Tiếp theo lại một vị công tử nói, “Bùi công tử, tiểu nhân đánh cược, ngài và Vương tam nương tử trời sinh một đôi, sớm muộn gì sẽ thành người một nhà, hôm nay coi như là thắng rồi, ngân lượng lát nữa sẽ chuyển đến phủ Quốc Công, được không?”
Tiếng nói vừa dứt, bên tai yên tĩnh một chút, giống như đều đang chờ Bùi An trả lời.
Thiếu niên lang trên ngựa khóe môi khẽ nhếch lên, cao giọng nói, “Xin đợi lang quân.Cơm rau đạm bạc, mong lang quân không chê.”
Thanh âm kia như dòng nước trong vắt sau khi tuyết đầu mùa tan.
Được một tiếng trả lời này, đầu đường trong nháy mắt bị tiếng người và tiếng thét chói tai bao phủ.
Dân chúng nhìn thiếu niên lang trên lưng ngựa phía trước, chậm rãi giơ tay vẫy nhẹ, trong lòng đột nhiên trào ra vài phần sục sôi không giống nhau.
Lâm An là nơi Bùi gia mọc rễ, năm đó Bùi gia nhậm chức tiết độ sứ Lâm An, một mặt giảm thuế, một mặt khuyến khích dân chúng kinh doanh, tự lực cánh sinh, khai thác hải vực, vì bảo đảm an nguy cho dân chúng, còn dùng quan thuyền hộ tống.
So với những nơi khác, dân chúng Lâm An đã sớm giàu có dồi dào hơn.
Nếu Bùi Quốc Công còn sống, hai vị lang quân của phủ Quốc Công vẫn còn, có lẽ lúc này thiếu niên trên lưng ngựa kia sẽ không cô đơn lẻ bóng.
Hoặc là Lâm An không trở thành đô thành của Nam quốc, vẫn do Bùi gia thống trị, hắn vẫn là công tử ca nhi phú quý số một số hai trong kinh thành.
Vốn nên là tiên y nộ mã*, tiêu sái, vô ưu vô lự.
*chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ
Đội ngũ đón dâu tiếp tục đi về phía trước, tiếng người dọc đường chưa bao giờ ngưng.
–
Vương gia đèn đuốc cũng đốt trắng đêm, hôm sau Vân Nương sớm đã bị Thanh Ngọc gọi dậy, rửa mặt trước, sau đó mặc đồ cưới, mấy tầng bên trong đều sắp xếp thỏa đáng, mới bắt đầu trang điểm.
Trời còn chưa sáng, các nương tử trong viện khác còn chưa dậy.
Trong phòng có hai nha đầu Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đi cùng, hai người tay chống đầu ở trước bàn trang điểm, một bên nằm sấp, nhìn ma ma trang điểm không chớp mắt.
Mấy ngọn đèn Tinh Đậu chiếu vào trong phòng, rất yên tĩnh, cũng rất ấm áp.
Thanh Ngọc nhìn chằm chằm Vân Nương, càng nhìn càng vui mừng, “Tiểu thư, đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, nô tỳ theo tiểu thư nhiều năm như vậy, sao lại không lây được một chút nhan sắc của tiểu thư?”
Liên Dĩnh vô tình oán hận, “Vậy phỏng chừng phải ném vào trong bếp lò, đẻ lại một lần nữa.”
Vân Nương không nhịn được nở nụ cười, ma ma đang vẽ hoa điền cho nàng, nàng cười làm suýt nữa thì vẽ lệch, ma ma quay đầu trừng hai nha đầu một cái, “Nói nhiều, không có việc gì thì ngồi yên đi, coi chừng lát nữa vẽ cho tiểu thư nhà ngươi thành mặt mèo.”
Thanh Ngọc lắc đầu, “Không đâu, tiểu thư nhà ta trời sinh lệ chất.”
Liên Dĩnh đồng ý, “Tiểu thư nhà ta dung nhan khuynh thành.”
“Không trang điểm cũng tự đẹp.”
“Không cười người cũng say.”
Ma ma cũng bị chọc cười, cười mắng một tiếng, “Tiểu quỷ” Sau đó để kệ hai người ở một bên đùa giỡn.
Tam nương tử mồ côi, ngày thường cũng không có ai nhìn tới, trong phòng vẫn luôn hiu quạnh lạnh tanh, cũng may có hai nha hoàn này bên cạnh ríu rít, mới bớt cô đơn.
Sắc trời dần dần sáng lên, bên ngoài mới có động tĩnh, Tứ nương tử là người đầu tiên đến.
Thấy Vân Nương đã trang điểm xong, ngồi ở trên giường, vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi, “Tam tỷ tỷ đã chuẩn bị xong rồi?” Nói xong, ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận nhìn nàng một lần, ánh mắt lộ ra hâm mộ, nhẹ giọng nói, “Nếu ta có khuôn mặt của Tam tỷ tỷ, nửa đời sau cũng không lo lắng nữa.”
Đáng tiếc nàng tư mạo bình thường, xuất thân lại không tốt, cái gì cũng kém.
Ngày xưa nếu nàng nói như thế, Thanh Ngọc Liên Dĩnh chắc chắn sẽ nói hai lời hay cho nàng, nhưng hai tháng trước người của hai viện xích mích, mặc dù nàng đã chủ động tới cửa lấy lòng, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh vẫn nảy sinh khúc mắc, không muốn nói chuyện với nàng.
Vân Nương ăn nói vụng về, cũng không biết nói lời an ủi thế nào, nhớ tới lúc trước mình có làm mấy đôi giày, bảo Thanh Ngọc mang tới, lấy một đôi đưa cho Tứ nương tử:”Tứ muội muội nhìn xem, thích chứ?”
Tứ nương tử thần sắc có chút không tự nhiên, ngày đó Liên Dĩnh đến viện nàng mượn đồ, kì thực cũng muốn đi thăm dò cỡ giày của nàng, miễn cho đến lúc đó làm ra lại không vừa.
Ai ngờ nghe được những lời kia, hai người bởi vậy cũng từ mặt.
Tứ nương tử cúi đầu, do dự một hồi, ấp a ấp úng nói, “Tam tỷ tỷ, chuyện lúc trước, là ta……”
Chỉ một câu như vậy, cũng không ai ngắt lời nàng, Tứ nương tử cũng không nói nữa.Thấy Vân Nương không mở miệng, lại tự mình chuyển hướng, cười nói, “Đa tạ Tam tỷ tỷ, không nghĩ tỷ tỷ thêu kiểu này còn đẹp hơn cả ta. Chờ tương lai Tam tỷ tỷ đến phủ Quốc công, ta nhất định sẽ thường xuyên tới cửa quấy rầy, mong tam tỷ tỷ đừng chê ta ầm ĩ.”
Vân Nương vốn không muốn nhiều lời, nhưng lại không nhịn được, phảng phất như Thanh Ngọc nhập vào người, chậm rãi nói, “Trước kia Tứ muội muội cũng luôn nói hâm mộ ta, nhưng ta thân ở tiểu viện không thể thấy ánh mặt trời, Tứ muội muội ở bên ngoài nhìn cao hơn ta, thấy được nhiều hơn so với ta, theo như lời Tứ muội muội nói hâm mộ, kì thực cũng không phải bởi vì ta sống tốt, mà là ta nghĩ thoáng, mỗi lần ngươi thấy ta đều là cười vui vẻ vô lo vô nghĩ, bởi vậy ngươi mới cảm thấy ta không có phiền não như ngươi, nhưng người sống ở trên đời, có ai có thể thuận lợi được mãi? Tứ muội muội không phải ta, làm sao biết ta không có khổ sở, không rơi nước mắt?”
“Ít nhất……” Vân Nương nhẹ giọng nói, “Tứ muội muội còn đủ cha đủ mẹ.”
Hôm nay đi rồi, khả năng hai nàng sẽ không còn lui tới nữa, Vân Nương cuối cùng móc ruột móc gan nói hết một lần, “Tứ muội muội, đừng luôn lấy bất lợi của mình đi so sánh với một chút ưu thế của người khác, như vậy, không những làm cho mình khó chịu, còn tự mình làm cho mình rớt giá, bản thân Tứ muội muội còn xem nhẹ mình, làm sao có thể trông cậy người khác coi trọng ngươi chứ?”
“Đáng thương có thể có được giúp đỡ nhất thời, nhưng cả đời rất dài, Tứ muội, muội muốn cái gì, vẫn phải dựa vào chính mình cố gắng đi.”
Hai tháng này, mỗi ngày nàng ta đều tới đây, ý đồ là gì, Thanh Ngọc cùng Liên Dĩnh đều phân tích thấu đáo cho nàng.
Dựa vào nàng chọn một gia đình tốt, sau đó lại mượn cơ hội tiếp cận Bùi An, cuối cùng chính thức ước hẹn, ngay cả đại phòng Vương gia cũng lôi kéo theo……
Nàng không thể giúp nàng ta.
Chính mình đến Quốc Công phủ, đều là tay không bắt giặc, vả lại, nàng cũng không thể làm như vậy.
Bùi An có thể cưới mình vào lúc cùng đường, nàng đã vô cùng cảm kích, tuyệt đối sẽ không như bạch nhãn lang, cho hắn thêm nửa điểm vướng víu.
Nữ nhân gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nàng chính là gáo nước bị Vương gia hắt ra ngoài, tương lai chỉ làm vừa lòng Bùi gia, cũng chỉ hướng về Bùi gia.
Hôm nay nàng không nói rõ ràng, ngày mai tìm tới nàng cũng không chỉ là Tứ nương tử. Chỉ sợ còn có đại gia, đại phu nhân.
Dù sao bọn họ quan hệ không tốt, đã sớm đắc tội rồi, sau này nói một câu không dễ nghe, có gặp hay không, do chính nàng định đoạt.
Tứ nương tử nửa ngày cũng không lên tiếng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, đại nương tử cùng nhị nương tử đi vào, tứ nương tử như được cứu, nhân cơ hội dời vị trí.
Đại nương tử nhị nương tử vừa đến, trong phòng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Chưa nói được mấy câu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng pháo nổ chói tai. Ma ma nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy khăn voan đỏ rực bên cạnh đội lên đầu Vân Nương, thần sắc kích động, “Tân lang tới rồi.”
Đại nương tử sửng sốt, “Đến sao?”
Vừa dứt lời, nha hoàn bên ngoài chạy vào, nói: “Mau, mau báo cho tiểu thư, cô gia tới đón dâu.”
Bùi An đến cửa, đội ngũ cuồn cuộn, đi theo có đến mấy trăm người.
Người đi chặn cửa chính là ba vị công tử Vương gia.
Bây giờ trên quan trường, Bùi An oai phong một cõi, đừng nói ba vị công tử Vương gia, ngay cả đại gia Vương gia cũng không có cơ hội gặp mặt, hôm nay tới cửa đón dâu, Vương gia một bên thấp thỏm không dám gây khó dễ gì nhiều, một bên cũng muốn mượn chuyện này thể hiện chút mặt mũi.
Vương lão phu nhân đã sớm tới chào hỏi tiếp đón, không thể làm loạn.
Đại công tử Vương gia tiến lên trước thăm dò, nếu hắn không muốn nháo, bọn họ ứng phó một phen là thôi, Bùi An cũng buông vẻ lạnh lùng trên quan trường xuống, rất hứng thú bồi hắn vài bài thơ.
Tài trạng nguyên cũng không phải hư danh, sau mấy bài, đại công tử mặt đỏ tai hồng, Nhị công tử hận sắt không thành thép, nhìn đến bốc hỏa, nhất thời cũng quên lời vương lão phu nhân dặn dò, kéo đại công tử ra, tiến lên muốn cùng Bùi An khoa tay múa chân.
Bùi An tựa hồ cũng chơi đùa hứng thú, tiếp tục phụng bồi.
Sau vài lần luận, Nhị công tử thua không kém, người đến đón dâu cảm xúc tăng vọt, hướng về phía ba vị công tử Vương gia nói, “Còn chiêu gì thì thể hiện hết ra, cô gia chúng ta có rất nhiều bản lĩnh, dựa vào thực lực vượt qua cửa ải.”
Đại công tử nhị công tử đều bại, chỉ còn lại Tam công tử đứng ở một bên, Bùi An nhìn qua, cười cười, chủ động hỏi, “Có muốn chỉ giáo không? ”Gặp qua rất nhiều người đón dâu, nhưng chưa từng thấy ai phô trương kiêu ngạo như cô gia.
Người vây quanh phía sau lại một trận ồn ào, tính tình Tam công tử vốn thẹn thùng, đột nhiên bị hỏi, ngẩng đầu lại thấy một gương mặt anh tuấn như ngọc điêu đang mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt trong nháy mắt cũng đỏ lên theo, vội vàng lắc đầu, “Không, không. ”
“Mở cửa đi.” Bùi An ưỡn ngực, nhìn cửa trước mặt.
Bùi An hắn cưới thê tử, chỉ dựa vào bản lĩnh thật sự có thể vào cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, người bên ngoài đồng loạt xông vào, Đồng Nghĩa đi theo Bùi An, cơ hồ bị đám người đẩy đi về phía trước, lúc này mới lấy ra túi tiền, bắt đầu phân phát.
Vân Nương đã ra khỏi viện tử, một mặt bị Thanh Ngọc dắt đi về phía cửa, một mặt nghe tiểu nha đầu kích động bẩm báo, Bùi An một chọi ba thế nào.
Giống như nghe người khác ở trước mặt nàng khen Hình Phong, Vân Nương rất hưởng thụ.
Phu quân tương lai của mình có tiền đồ, ai mà không vui?
Vân Nương không có cha mẹ huynh trưởng, hôm nay người tiễn thân sẽ là trưởng huynh đại công tử,
Kết quả, nhị công tử chê hắn đi quá chậm, vài bước chào đón, “Này, ta tới ta tới đây.”
Nói xong liền tiếp nhận tay Vân Nương từ trong tay Thanh Ngọc, nhắc nhở, “Tam muội muội chậm thôi, phía trước có bậc thang.”
Vân Nương nghe được thanh âm là Nhị công tử, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì chuyện lần trước nàng không hỏi đã lấy ngựa của hắn, nhưng sau đó hắn không những không so đo, còn nói vài câu quan tâm, đối với Nhị công tử có một chút cảm giác thân thiết.
Nhị công tử dẫn nàng, liếc mắt nhìn tân lang đang đứng ở phía trước chờ đợi, đột nhiên hắn ghé sát lại nói, “Tam muội muội sau này vẫn là tự mình linh hoạt thông minh một chút, vị muội phu này thật sự quá lợi hại, muội đừng trông mong gì nhị ca thay muội ra mặt, chỉ sợ nhị ca có tâm cũng vô lực, nhị ca không có bản lĩnh gì, đấu không lại hắn đâu.”
Vân Nương không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, trong lòng không khỏi ấm áp, “Cám ơn nhị ca ”
Nhị công tử cũng không biết có nghe thấy hay không, đặt tay nàng vào một bàn tay khác.
Bàn tay này không lạnh như lần trước dắt nàng trên sân bóng, mà mang theo một tia ấm áp, còn chưa kịp cảm thụ nhiều, liền bị bàn tay kia vững vàng nắm chặt.
“Tiểu muội giao cho Bùi đại nhân, kính xin Bùi đại nhân ngày sau bao dung nhiều hơn” Nhị công tử không quen nói những lời kiểu này, chỉ nghẹn được một câu như vậy, rất ra dáng một huynh trưởng.
“Đương nhiên.”
Hai tháng không gặp, vốn đã cảm thấy xa lạ, lúc này lại nghe thấy thanh âm kia, giống như tìm lại cảm giác quen thuộc ngày xưa, khuôn mặt trong đầu cũng ngày càng rõ ràng.
Hắn dắt nàng, chậm rãi tiến về phía trước.
Đến trước kiệu hoa, khi nàng khom người, lại nghe được một tiếng, “Cẩn thận đầu.”
–
Tân nương vào kiệu, mành đỏ hạ xuống, người bên kiệu xướng lên một tiếng: “Khởi kiệu.”
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Đội ngũ đón dâu náo nhiệt trở về, dân chúng đầu đường đã sớm chờ đợi, từ xa nhìn thấy một kiệu hoa đi theo phía sau tân lang, nhất thời kích động lên.
Tai Vân Nương đã sớm bị tiếng kèn pháo bao phủ, chờ tới ngoài phố, bên tai lại sôi trào âm thanh của đám đông.
Hai bên đường không ngừng vang lên những lời chúc phúc: “Chúc Bùi công tử Vương nương tử vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”
“Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.”
“Tân hôn đại hỉ, thiên trường địa cửu.”
…
Một tiếng, “Phúc như Đông Hải, con cháu đầy nhà.” Hoàn toàn kéo cảm xúc của mọi người lên, tiếng cười tràn ngập cả con phố.
Vân Nương nghe náo nhiệt bên ngoài nhịn không được từ trong khe rèm nhìn ra, chỉ nhìn thấy từng người từng người hiện lên.
Thỉnh thoảng thoáng nhìn thấy một khuôn mặt, tất cả đều mang theo nụ cười.
Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày vẻ vang mà xuất giá.
Nàng cũng từng tưởng tượng tình cảnh tương lai khi xuất giá, tính kế từ Vương gia đến Hình gia có bao nhiêu bước đường, ngồi lên kiệu hoa, có thể hay không còn chưa ngồi nóng mông đã muốn xuống kiệu.
Hôm nay hết thảy đều khác hoàn toàn những gì nàng từng nghĩ, nhưng trong lòng nàng tựa hồ cũng không có gì tiếc nuối.
Ngược lại có một loại an tâm nói không nên lời.
Bên tai đột nhiên truyền đến một thanh âm của công tử, “Bùi công tử, Vân nương tử chúng ta giao cho ngài, xin hãy yêu thương, sau này phu thê đồng tâm, hòa thuận. ”
Tiếp theo lại có tiểu nương tử nói, “Vân nương, Bùi công tử chúng ta cũng giao cho ngài. Xin hãy chăm sóc tốt, trời lạnh nhớ khoác thêm áo cho chàng. ”
Vừa dứt lời, tân lang trên lưng ngựa khom người, lấy trong giỏ gã sai vặt bên cạnh một nắm kẹo, rắc vào đám người, “Yên tâm, chắc chắn khôn phụ gửi gắm.”
Một thanh âm trầm ổn, không lớn, nhưng Vân Nương vẫn nghe được, cũng không biết tại sao chóp mũi nàng lại chua xót, một đêm không khóc, hôm nay nước mắt lại đảo quanh hốc mắt.
Vân Nương cúi đầu, đáy lòng nhẹ nhàng nói, “Bùi An, kiếp này gả cho chàng, ta không hối hận, phần còn lại của cuộc đời nhất định sẽ không phụ. ”
–
Hoàng hôn, đội đón dâu mới trở về phủ Quốc Công, lại là một làn sóng ồn ào, tiếng pháo nổ vang vọng khắp bầu trời.
Sau khi vào phủ, tiếp theo là một đống nghi thức, Vân Nương không biết gì, chỉ đi theo người ở đầu bên kia tơ đỏ, đến lúc vượt chậu than, bên cạnh có ma ma đỡ cánh tay nàng nhắc nhở, “Bước qua.”
Bái đường thành lễ.
Trên cao đường chỉ có một mình Bùi lão phu nhân ngồi, Vân Nương đội khăn trùm đầu nên lúc này cũng không thấy người, chỉ cung kính bái xuống.
“Phu thê giao bái.”
Thân thể Vân Nương xoay qua một bên, hướng về phía người đối diện, nhìn vạt áo màu đỏ của hắn, chậm rãi cúi người xuống.
“Lễ thành, đưa vào động phòng.”