Hôm nay ánh trăng sáng ngời, người đi trên đường rất nhiều, hai người đứng ở giữa đường đột ngột bất động, thỉnh thoảng cánh tay bị người khác đụng phải một chút, giống như không có cảm giác, quên dời bước.
Sau khi phụ mẫu chết, hai thúc thúc lần lượt qua đời, Bùi An một thân một mình giống như đi dây thừng mảnh treo giữa vách núi, thanh danh gì đó, đã ném đi từ lâu. Chưa bao giờ có người nào nói cho hắn biết, những phú quý này hắn dùng thanh danh để đổi lấy, nàng không muốn.
Thứ mình không quan tâm, đột nhiên được người bên ngoài thay mình quan tâm, ngoại trừ cảm thấy mới mẻ ra, không thể không thừa nhận sâu trong đáy lòng cũng nảy sinh sự rung động lạ lùng.
Bùi An rũ mắt nhìn nàng, hắn đã từng cảm nhận mỗi một tấc da thịt đẹp đẽ trên người nàng, nhưng vào lúc này, sự chấm sáng phản chiếu vào đôi mắt nàng lại xinh đẹp động lòng người đến lạ.
Trước khi một đứa trẻ phía sau đụng phải, y đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, giây phút nàng ngã vào lòng mình, trái tim hắn như bị thứ gì đó va vào, mềm mại không chịu nổi.
Đời này, dường như người đi trên cây cầu độc mộc này không còn là một mình hắn nữa, còn có cô nương trong lòng ngực này nữa.
“Nếu phu nhân không thích, chúng ta không đi qua đó nữa.” Bùi An vỗ về vai nàng, một mặt dẫn nàng đi về phía trước, một mặt thấp giọng nói với nàng: “Mưu đồ của Mã đại nhân, trong lòng ta tự có một cán cân, mấy năm nay thương mậu Lư Châu phát đạt, núi cao hoàng đế xa, cuộc sống e còn sung sướng hơn đám quan lớn trong kinh thành. Đối với hắn mà nói thăng quan tiến chức chỉ là thứ yếu, hiện tại hắn chỉ muốn nắm giữ thứ mình có trong tay, có thêm một con đường, thêm một phần đường sống, tám phần đã nhìn thấy sớm muộn gì thiên hạ này cũng sẽ rối loạn, hắn muốn tìm chỗ dựa này của ta, chúng ta ăn uống của hắn hai ngày, cũng không quá đáng, nàng không cần để ý.”
Giọng nói chậm rãi của Bùi An như nước chảy trên đá, trong trẻo dễ nghe, tiếng náo nhiệt bên tai Vân Nương dường như bằng không.
Trong mười mấy năm qua, cho tới bây giờ chưa từng có ai trò chuyện chuyện chính với nàng như vậy, phụ thân mẫu thân cũng chưa từng có.
Nàng bị nhốt trong viện, ngay cả một câu hỏi thăm chuyện náo nhiệt xảy ra trong phủ cũng tốn công sức. Ở trong mắt mọi người, nàng chỉ là một tiểu cô nương không có kiến thức, chưa bao giờ có người hỏi ý kiến của nàng, càng đừng nói đến việc kiên nhẫn giảng giải thế cục trước mặt cho nàng nghe.
Đạo lý trong lời nói của y chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nàng cảm thấy được sự tôn trọng của hắn đối với mình.
Nàng đi bên cạnh hắn, đột nhiên có một sự tự tin chưa từng có. Cảm thấy mình cũng tham dự vào cuộc sống tương lai, cũng là một phần tử trong thiên hạ chúng sinh muôn nghìn người.
Không hiểu sao cảm giác này lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái, ánh mắt nhìn ra ngoài, dường như không gian nàng nhìn thấy càng mở rộng ra, trong lúc hoảng hốt nàng thấy mình đã sống hơn mười sáu năm nhưng dường như cuộc sống này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bùi An kéo tay nàng lại, hai người tản bộ về phía trước, lúc đến một quầy hàng bán kẹo hồ lô, dòng người chật chội, khách mua quá đông xếp thành hàng dài.
Có thể hấp dẫn nhiều khách hàng như vậy, chắc chắn hương vị không tệ được, Bùi An ghé mắt nhìn về phía nàng: “Có muốn ăn không?”
Vân Nương đang nhìn thấy một người bên cạnh cầm kẹo hồ lô đi ngang qua, bên trong thịt quả là làm từ nho, đột nhiên hơi thèm, gật đầu đáp: “Ừm.”
Bùi An xoay người, định gọi người tới.
Dựa vào thân phận hiện giờ của hắn, không cần phải chen chúc với những người này, chỉ cần để cho người phía dưới tiến lên nói một tiếng, nàng muốn loại mứt hồ lô gì, ông chủ cửa hàng đều có thể đưa đến tay nàng.
Nhưng mà trong giây phút giơ tay lên, Bùi An chợt ngừng lại.
“Xa hoa lãng phí như vậy, Vân Nương tình nguyện không cần…”
Bùi An ngước mắt lên nhìn xung quanh một cái, thấy bên trái có một cái băng ghế, dẫn nàng qua trước, đưa đèn lồ ng trong tay cho nàng rồi nói: “Ngồi một lát nhé, ta đi mua.”
Vân Nương nhận lấy đèn lồ ng trong tay Bùi An, còn chưa hiểu ý hắn là gì đã thấy hắn xoay người đi về phía sau xếp hàng, mãi cho đến nơi tầm mắt sắp nhìn không thấy mới quay người lại, khoanh tay đứng, dáng người thẳng tắp đứng ở phía sau một người cuối cùng của hàng dài.
Đèn đuốc xa xa mờ mờ, ánh sáng không sáng ngời như vậy, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất của hắn cùng với chiếc áo bào màu tím trên người.
Bóng đêm giống như được phủ một tầng hơi ấm, từ từ bao bọc ngực nàng, sưởi ấm cho nó, chóp mũi nàng cũng chua xót theo.
Mọi người đều nói hắn là “gian thần” nhưng từ sau khi nàng gặp được hắn, nàng chỉ thấy được hắn đối xử rất tốt với mình.
Là Bùi An đã dẫn nàng ra khỏi giếng ếch trong lúc nàng khốn khó cùng đường nhất, cho nàng một gia đình thật sự, hai người như bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ giao tiếp nào, cũng không nói một câu thề non hẹn biển nào, vậy mà chính chàng lại cho nàng thứ nàng muốn nhất.
Hắn theo dòng người chậm rãi di chuyển về phía trước, giờ phút này hắn là một dáng vẻ bình dị, là Bùi An, là một phu quân bình thường, đang xếp hàng mua kẹo hồ lô cho phu nhân vì nàng nói muốn ăn.
Nàng cầm đèn lồ ng ngồi trên băng ghế bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, hưởng thụ sự cưng chiều chưa từng có ai cho mình.
Người xếp hàng cũng không nhanh, người phía sau càng ngày càng nhiều, một người xếp sau chợt hỏi: “Công tử cũng mua kẹo hồ lô cho phu nhân sao?”
Bùi An quay đầu lại, nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau, gật đầu: “Ừm.”
“Công tử muốn mua mấy xâu?”
Bùi An không trả lời.
“Thật không dám giấu diếm, gần nay nương tử nhà ta ăn uống không ngon, rất thèm món này, nhưng cửa hàng này đã ghi quy định chỉ bán mỗi người hai xâu mà thôi, nếu công tử chỉ mua một xâu thì có thể bán cho ta không?”
Người nọ cũng không biết Bùi An, nếu biết hắn là người nào, chắc chắn không dám nói như vậy.
Bùi An từ chối nói: “Không được.”
“Muốn mua nhiều thì tự mình xếp hàng lại đi, trong nhà ai mà không có vợ, đâu phải mình ngươi.” Người phía trước quay đầu lại mắng người vừa rồi một câu.
Người nọ lập tức cười nói: “Đúng là... Haiz, thật sự không hiểu tâm tư của mấy nàng này, cũng không biết kẹo hồ lô này ngon chỗ nào, cả ngày cứ nằng nặc nhắc mãi, nhất định phải mua về mới chịu bỏ qua…”
“Các nàng đâu có ăn kẹo hồ lô, các nàng chỉ muốn phần giày vò chúng ta thôi, nếu kẹo hồ lô này tiện tay mua ở đâu cũng có thì hiếm lạ gì, biết chúng ta đứng một buổi tối mới mua về, chắc chắn sẽ rất vui vẻ…”
Người nọ nói xong lại quay đầu lại nhìn Bùi An, nhỏ giọng nói: “Ta thấy vị công tử này xuất sắc hơn người, mạo phạm hỏi một câu, với khuôn mặt của công tử này, phu nhân trong nhà cũng nên thỏa mãn chứ, sao còn yên tâm để cho công tử đi ra, không sợ bị cô nương nhà khác câu hồn à.”
Người nọ nói xong, ý bảo Bùi An nhìn về phía sau, mấy tiểu cô nương xếp hàng phía sau đều nhìn chằm chằm y nửa ngày, rõ ràng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.(1)
(1) Ý không ở trong lời; có dụng ý khác;
Bùi An cũng không quay đầu lại, nghĩ đến đôi mắt sáng ngời được ánh trăng ánh đèn chiếu rọi, cười cười, dáng vẻ ngạo mạn, ngông cuồng phô trương: “Phu nhân ta dung mạo tuyệt sắc, người nên lo lắng là ta.”
Mọi người:...
Vương lão bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, thật đúng là chưa từng thấy qua khoe khoang vợ mình như vậy, mấy người đứng trước đứng sau đều sửng sốt một chút, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Thương vợ đến mức này, hoặc là cao thủ, hoặc là lỗ tai mềm.(2)
(2)Lỗ tai mềm (耳根子软): Để chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Người dễ mủi lòng và hay bị lừa gạt.
Vệ Minh ẩn thân đứng cách đó không xa, vốn dĩ đã kinh ngạc với hành vi hôm nay của chủ tử, nghe nói vậy, mí mắt giật giật điên cuồng.
Nhớ rõ lúc trước hắn thấy Vương cô nương bước ra khỏi tháp miếu, về nhà đã quyết định đi cầu hôn, hắn còn tò mò hỏi một câu: “Chủ tử nhìn trúng rồi sao?”
Bùi An đáp: “Ta ham mê sắc đẹp của nàng sao, nông cạn.”
Gió đêm mùa hè thổi vào người không lạnh chút nào, rất thoải mái.
Vân Nương vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, đợi ánh trăng sáng trên đỉnh đầu vắt vẻo lên ngọn cây, cuối cùng Bùi An cũng cầm hai xâu kẹo hồ lô trở về, đưa cho nàng: “Đây.”
Kẹo hồ lô tròn tròn trong vắt, Vân Nương tỏ vẻ cảm kích: “Cảm ơn lang quân.”
Chỉ có hai xâu kẹo hồ lô mà thôi, cần gì phải cảm ơn, Bùi An khom người cầm đèn lồ ng nàng đặt ở bên cạnh, dắt nàng cất bước tiếp tục về phía trước: “Mau ăn đi.”
Hai xâu nàng cũng ăn không hết, Vân Nương đuổi theo bước chân y, đưa một xâu cho y: “Chàng cũng ăn đi.”
“Không cần đâu.”
“Chàng xếp hàng lâu như vậy, không nếm thử sao? Nó rất ngọt.”
“Nàng ăn là được rồi, ta không thích ăn ngọt…”
“Chàng mau há miệng.”
Bùi An:...
Bỗng nhiên kẹo hồ lô trong tay nàng đưa đến bên miệng, rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy, Bùi An bất đắc dĩ há miệng cắn một miếng.
“Thế nào, ngọt không?”
“Ừm.”
“Vậy ăn thêm một miếng…”
Mấy người vừa rồi mới xếp hàng với hăn, sau khi nghe hắn khen vợ đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nhìn xem vợ hắn đẹp đến cỡ nào.
Bây giờ vụng trộm đi theo, vừa lúc nhìn thấy Vân Nương nhón mũi chân đút kẹo hồ lô cho Bùi An.
Dáng người tiểu cô nương này yểu điệu dựa vào công tử bên cạnh, trên mặt nở nụ cười không dứt, thái độ vui vẻ quyến rũ không ai sánh bằng, thậm chí tất cả mọi thứ trên phố phường, kể cả ánh trăng ở trước mặt nàng cũng phải phai nhạt trước nàng.
Mấy người sững sờ đứng ở đó, mới biết vị công tử vừa rồi không nói quá chút nào, đúng là mới vừa rồi biết vị công tử kia một chút cũng không phóng đại, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian.
Bùi An rất ít khi ăn loại kẹo bánh để dỗ dành con nít này, khi còn bé đã từng ăn một lần, vị quá ngọt cho nên sau đó không còn đụng tới nữa, hôm nay hiếm lạ, để cho nàng đút cả xâu vào miệng mình, tự nhiên cũng cảm thấy không có khó ăn như tưởng tượng.
Hiếm khi ánh trăng sáng sủa, trở về sớm cũng không có việc gì làm, Bùi An đi cùng nàng đi hết cả con đường, càng đi về phía trước ngọn đèn càng thưa thớt, ánh trăng trên đỉnh đầu lại sáng ngời hơn rất nhiều.
Bóng dáng hai người dưới ánh trăng sáng kéo ra thật dài, giống như là đi cà kheo, kề sát vào nhau, đứng vào giữa con đường, xung quanh không có người chỉ còn hai người họ, náo nhiệt bên tai lặng dần nhưng không cảm thấy vắng vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy ấm áp, không muốn để người đến phá hủy sự yên tĩnh này.
Bùi An quay đầu lại, thấy trong tay nàng còn cầm xâu kẹo hồ lô kia, trên que tre còn lại một viên, không khỏi hỏi: “Không ăn nữa sao?”
Vân Nương lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không nỡ.”
Hắn câm nín, một xâu kẹo hồ lô thôi mà, có gì không nỡ chứ.
Nàng lại nói tiếp: “Chàng cực lắm mới mua được, ta không nỡ ăn.”
Không ngờ lại vì điều này, trong lòng hắn mềm nhũn: “Lần sau muốn ăn, ta đi mua là được.”
Nói xong một lúc lâu không nghe thấy nàng đáp lại, nhìn qua thì thấy nàng cúi đầu, nói với giọng cực nhỏ: “Khi còn bé phụ thân cũng nói như vậy, để cho thiếp ăn xong, hứa lần sau ông mua tiếp cho thiếp là được, thiếp nghe ông nói, ăn xong, nhưng ông không còn mua cho thiếp nữa.”
Bùi An im lặng một chút, tính ra nàng mất phụ mẫu từ nhỏ, cũng giống như mình có thể hiểu cảm giác này ở một mức độ nào đó, không có cách an ủi nàng nên chỉ có thể cam đoan: “Ta sẽ không nuốt lời.”
Vân Nương rất ít khi nghĩ đến chuyện quá khứ, mẫu thân bảo nàng không nên nhớ nhung quá khứ, không để cho nàng đi nghĩ đến phụ thân, nói nghĩ ông cũng không trở về được, chỉ uổng công thêm đau đớn.
Nhưng có một số thứ, không phải nàng không nghĩ tới thì nó sẽ không tới, khi biết được trận phụ thân chết trận, ban đêm nằm mơ tất cả đều mơ về khung cảnh khi còn bé ông dắt mình đi ra ngoài chơi đùa, khi tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.
Vân Nương cầm xâu kẹo hồ lô kia, nhẹ nhàng xoay chuyển: “Không phải thiếp muốn ông mua kẹo hồ lô cho thiếp, thiếp chỉ muốn gặp lại ông một lần.”
Bóng đêm có thể làm tan chảy áo giáp trên người người ta, lần đầu tiên nàng nói ra những lời che giấu trong lòng mình: “Ngày đó thiếp lừa chàng thôi, thật ra nhũ danh hồi nhỏ của ta không phải là “Ninh Ninh”. Bởi vì ta sinh ra vào ngày tiểu mãn nên mẫu thân đặt tên cho ta là “Mãn Mãn”, sau đó phụ thân phải đi tòng quân, trước khi đi thì đột nhiên nảy sinh ý định, ông nói hy vọng cả đời này của ta sẽ được bình an, vì vậy sửa nhũ danh thành “Ninh Ninh”, khi đó ta đã đầy năm tuổi, đột ngột đổi tên nên người trong phủ không quen, có người gọi ta là Mãn Mãn, có người gọi ta là Ninh Ninh, thường xuyên nhầm lẫn cho nên người trong phủ dứt khoát gọi ta là Vân Nương, còn cái tên “Mãn Mãn” và “Ninh Ninh” cũng dần dần bị người ta quên lãng, chỉ có mẫu thân nhớ rõ, lén lút gọi ta là “Ninh Ninh”, có lẽ trong lòng bà vẫn còn nhớ phụ thân.”
Nàng nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cảm thấy có phải mình nói quá nhiều hay không, có lẽ y sẽ không thấy hứng thú với chuyện nhỏ nhặt làm buồn lòng người này đâu.
Nhưng bắt đầu thì phải có kết thúc.
Sau khi nói xong nàng vội vàng nói sang chuyện khác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trăng treo trên bầu trời, đưa tay kéo ống tay áo y một chút: “Lang quân, trăng đêm nay thật lớn.”
Bùi An đáp một tiếng ừm, lại nói tiếp: “Ninh Ninh cũng rất hay, dễ nghe.”
Vân Nương không ngờ y sẽ nghe vào đầu, sửng sốt một chút rồi được đằng chân lân đằng đầu: “Lang quân thì sao, chàng có nhũ danh không?”
“Có.”
Nàng hỏi: “Là gì vậy?”
“Quân Sinh.” Biết nàng không hiểu nên y chủ động giải thích: “Tuân theo việc vua lo thiên hạ, thu danh trước sau muôn đời.”(3) Ý nghĩa của tên được lấy từ trong thơ ca.
(3)了却君王天下事,赢得生前身后名: Giải quyết công việc của nhà vua và giành được danh tiếng của sự sống và cái chết (gg dịch đây). Chắc là làm việc giúp vua, lo việc thiên hạ, ghi danh sử sách, để lại tiếng thơm muôn đời. Chắc kiểu vậy á, mong mình khum hiểu sai. Ai biết thì chỉ cho mình với nha. Edit: Đã chú thích đúng ở chương 122.
Vân Nương chợt nhận ra: “Thì ra a cữu(4) là một vị anh hùng yêu nước.”
(4)Là bố chồng á.
Nghe nàng đột nhiên gọi a cữu, thế nhưng y tưởng tượng nếu họ nhìn thấy nàng sẽ như thế nào.
Lâu rồi hắn không nghĩ tới, lúc này nghe nàng hỏi hắn mới nhớ tới, gật đầu nói: “Ừm, cũng có thể coi là anh hùng.”
Lòng yêu nước, lòng cống hiến đã ủng hộ không biết bao nhiêu trái tim, nhưng cuối cùng họ không thể chết trên chiến trường, cũng không biết linh hồn họ dưới Cửu U(5) có được yên bình hay không.
(5)Âm phủ.
“Vậy ngày thường a cữu có nghiêm khắc với lang quân không?”
“Cũng tạm, có thưởng có phạt rõ ràng, làm sai thì sẽ bị phạt.”
“A bà thì sao?”(6)
(6)Mẹ chồng.
“Bà dịu dàng hơn.” Khóe miệng y nhếch lên nói: “Bà chưa bao giờ tức giận với ta.”
Đạp lên ánh trăng dưới chân, hai người chậm rãi cùng lúc di chuyển, nàng kéo tay áo hắn, cẩn thận nghe y nói.
Ngày thường Bùi An trầm mặc ít nói, không bao giờ thích nói quá nhiều với người khác.
Người khác biết những điều kiêng kị của hắn, không dám nhắc đến phụ mẫu trước mặt, nhưng không biết vì sao hôm nay, khi hắn định thần lại, phát hiện mình có thể dễ dàng nói về họ từ lúc nào chẳng hay.
Nhóm người canh giữ ở trong bóng tối, đi cùng hai người trò chuyện cả đêm mới trở về phủ Tri châu.
Trời cũng đã khuya, Vân Nương vào tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ trước, Bùi An mở cửa đi ra ngoài.
Vệ Minh đã đợi hơi lâu, thấy có người đi ra thì vội vàng tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, Chung Thanh đã đến Lư Châu, lại có mật thám đến báo, sau giờ ngọ người trong cung đã đi ngang qua Kiến Khang, có lẽ sẽ đi qua sông trong đêm, chậm nhất là vào chiều mai sẽ đến.”
Sau khi phụ mẫu chết, hai thúc thúc lần lượt qua đời, Bùi An một thân một mình giống như đi dây thừng mảnh treo giữa vách núi, thanh danh gì đó, đã ném đi từ lâu. Chưa bao giờ có người nào nói cho hắn biết, những phú quý này hắn dùng thanh danh để đổi lấy, nàng không muốn.
Thứ mình không quan tâm, đột nhiên được người bên ngoài thay mình quan tâm, ngoại trừ cảm thấy mới mẻ ra, không thể không thừa nhận sâu trong đáy lòng cũng nảy sinh sự rung động lạ lùng.
Bùi An rũ mắt nhìn nàng, hắn đã từng cảm nhận mỗi một tấc da thịt đẹp đẽ trên người nàng, nhưng vào lúc này, sự chấm sáng phản chiếu vào đôi mắt nàng lại xinh đẹp động lòng người đến lạ.
Trước khi một đứa trẻ phía sau đụng phải, y đưa tay kéo nàng vào trong ngực mình, giây phút nàng ngã vào lòng mình, trái tim hắn như bị thứ gì đó va vào, mềm mại không chịu nổi.
Đời này, dường như người đi trên cây cầu độc mộc này không còn là một mình hắn nữa, còn có cô nương trong lòng ngực này nữa.
“Nếu phu nhân không thích, chúng ta không đi qua đó nữa.” Bùi An vỗ về vai nàng, một mặt dẫn nàng đi về phía trước, một mặt thấp giọng nói với nàng: “Mưu đồ của Mã đại nhân, trong lòng ta tự có một cán cân, mấy năm nay thương mậu Lư Châu phát đạt, núi cao hoàng đế xa, cuộc sống e còn sung sướng hơn đám quan lớn trong kinh thành. Đối với hắn mà nói thăng quan tiến chức chỉ là thứ yếu, hiện tại hắn chỉ muốn nắm giữ thứ mình có trong tay, có thêm một con đường, thêm một phần đường sống, tám phần đã nhìn thấy sớm muộn gì thiên hạ này cũng sẽ rối loạn, hắn muốn tìm chỗ dựa này của ta, chúng ta ăn uống của hắn hai ngày, cũng không quá đáng, nàng không cần để ý.”
Giọng nói chậm rãi của Bùi An như nước chảy trên đá, trong trẻo dễ nghe, tiếng náo nhiệt bên tai Vân Nương dường như bằng không.
Trong mười mấy năm qua, cho tới bây giờ chưa từng có ai trò chuyện chuyện chính với nàng như vậy, phụ thân mẫu thân cũng chưa từng có.
Nàng bị nhốt trong viện, ngay cả một câu hỏi thăm chuyện náo nhiệt xảy ra trong phủ cũng tốn công sức. Ở trong mắt mọi người, nàng chỉ là một tiểu cô nương không có kiến thức, chưa bao giờ có người hỏi ý kiến của nàng, càng đừng nói đến việc kiên nhẫn giảng giải thế cục trước mặt cho nàng nghe.
Đạo lý trong lời nói của y chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nàng cảm thấy được sự tôn trọng của hắn đối với mình.
Nàng đi bên cạnh hắn, đột nhiên có một sự tự tin chưa từng có. Cảm thấy mình cũng tham dự vào cuộc sống tương lai, cũng là một phần tử trong thiên hạ chúng sinh muôn nghìn người.
Không hiểu sao cảm giác này lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái, ánh mắt nhìn ra ngoài, dường như không gian nàng nhìn thấy càng mở rộng ra, trong lúc hoảng hốt nàng thấy mình đã sống hơn mười sáu năm nhưng dường như cuộc sống này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bùi An kéo tay nàng lại, hai người tản bộ về phía trước, lúc đến một quầy hàng bán kẹo hồ lô, dòng người chật chội, khách mua quá đông xếp thành hàng dài.
Có thể hấp dẫn nhiều khách hàng như vậy, chắc chắn hương vị không tệ được, Bùi An ghé mắt nhìn về phía nàng: “Có muốn ăn không?”
Vân Nương đang nhìn thấy một người bên cạnh cầm kẹo hồ lô đi ngang qua, bên trong thịt quả là làm từ nho, đột nhiên hơi thèm, gật đầu đáp: “Ừm.”
Bùi An xoay người, định gọi người tới.
Dựa vào thân phận hiện giờ của hắn, không cần phải chen chúc với những người này, chỉ cần để cho người phía dưới tiến lên nói một tiếng, nàng muốn loại mứt hồ lô gì, ông chủ cửa hàng đều có thể đưa đến tay nàng.
Nhưng mà trong giây phút giơ tay lên, Bùi An chợt ngừng lại.
“Xa hoa lãng phí như vậy, Vân Nương tình nguyện không cần…”
Bùi An ngước mắt lên nhìn xung quanh một cái, thấy bên trái có một cái băng ghế, dẫn nàng qua trước, đưa đèn lồ ng trong tay cho nàng rồi nói: “Ngồi một lát nhé, ta đi mua.”
Vân Nương nhận lấy đèn lồ ng trong tay Bùi An, còn chưa hiểu ý hắn là gì đã thấy hắn xoay người đi về phía sau xếp hàng, mãi cho đến nơi tầm mắt sắp nhìn không thấy mới quay người lại, khoanh tay đứng, dáng người thẳng tắp đứng ở phía sau một người cuối cùng của hàng dài.
Đèn đuốc xa xa mờ mờ, ánh sáng không sáng ngời như vậy, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất của hắn cùng với chiếc áo bào màu tím trên người.
Bóng đêm giống như được phủ một tầng hơi ấm, từ từ bao bọc ngực nàng, sưởi ấm cho nó, chóp mũi nàng cũng chua xót theo.
Mọi người đều nói hắn là “gian thần” nhưng từ sau khi nàng gặp được hắn, nàng chỉ thấy được hắn đối xử rất tốt với mình.
Là Bùi An đã dẫn nàng ra khỏi giếng ếch trong lúc nàng khốn khó cùng đường nhất, cho nàng một gia đình thật sự, hai người như bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ giao tiếp nào, cũng không nói một câu thề non hẹn biển nào, vậy mà chính chàng lại cho nàng thứ nàng muốn nhất.
Hắn theo dòng người chậm rãi di chuyển về phía trước, giờ phút này hắn là một dáng vẻ bình dị, là Bùi An, là một phu quân bình thường, đang xếp hàng mua kẹo hồ lô cho phu nhân vì nàng nói muốn ăn.
Nàng cầm đèn lồ ng ngồi trên băng ghế bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, hưởng thụ sự cưng chiều chưa từng có ai cho mình.
Người xếp hàng cũng không nhanh, người phía sau càng ngày càng nhiều, một người xếp sau chợt hỏi: “Công tử cũng mua kẹo hồ lô cho phu nhân sao?”
Bùi An quay đầu lại, nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau, gật đầu: “Ừm.”
“Công tử muốn mua mấy xâu?”
Bùi An không trả lời.
“Thật không dám giấu diếm, gần nay nương tử nhà ta ăn uống không ngon, rất thèm món này, nhưng cửa hàng này đã ghi quy định chỉ bán mỗi người hai xâu mà thôi, nếu công tử chỉ mua một xâu thì có thể bán cho ta không?”
Người nọ cũng không biết Bùi An, nếu biết hắn là người nào, chắc chắn không dám nói như vậy.
Bùi An từ chối nói: “Không được.”
“Muốn mua nhiều thì tự mình xếp hàng lại đi, trong nhà ai mà không có vợ, đâu phải mình ngươi.” Người phía trước quay đầu lại mắng người vừa rồi một câu.
Người nọ lập tức cười nói: “Đúng là... Haiz, thật sự không hiểu tâm tư của mấy nàng này, cũng không biết kẹo hồ lô này ngon chỗ nào, cả ngày cứ nằng nặc nhắc mãi, nhất định phải mua về mới chịu bỏ qua…”
“Các nàng đâu có ăn kẹo hồ lô, các nàng chỉ muốn phần giày vò chúng ta thôi, nếu kẹo hồ lô này tiện tay mua ở đâu cũng có thì hiếm lạ gì, biết chúng ta đứng một buổi tối mới mua về, chắc chắn sẽ rất vui vẻ…”
Người nọ nói xong lại quay đầu lại nhìn Bùi An, nhỏ giọng nói: “Ta thấy vị công tử này xuất sắc hơn người, mạo phạm hỏi một câu, với khuôn mặt của công tử này, phu nhân trong nhà cũng nên thỏa mãn chứ, sao còn yên tâm để cho công tử đi ra, không sợ bị cô nương nhà khác câu hồn à.”
Người nọ nói xong, ý bảo Bùi An nhìn về phía sau, mấy tiểu cô nương xếp hàng phía sau đều nhìn chằm chằm y nửa ngày, rõ ràng là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.(1)
(1) Ý không ở trong lời; có dụng ý khác;
Bùi An cũng không quay đầu lại, nghĩ đến đôi mắt sáng ngời được ánh trăng ánh đèn chiếu rọi, cười cười, dáng vẻ ngạo mạn, ngông cuồng phô trương: “Phu nhân ta dung mạo tuyệt sắc, người nên lo lắng là ta.”
Mọi người:...
Vương lão bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, thật đúng là chưa từng thấy qua khoe khoang vợ mình như vậy, mấy người đứng trước đứng sau đều sửng sốt một chút, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Thương vợ đến mức này, hoặc là cao thủ, hoặc là lỗ tai mềm.(2)
(2)Lỗ tai mềm (耳根子软): Để chỉ người không có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác. Người dễ mủi lòng và hay bị lừa gạt.
Vệ Minh ẩn thân đứng cách đó không xa, vốn dĩ đã kinh ngạc với hành vi hôm nay của chủ tử, nghe nói vậy, mí mắt giật giật điên cuồng.
Nhớ rõ lúc trước hắn thấy Vương cô nương bước ra khỏi tháp miếu, về nhà đã quyết định đi cầu hôn, hắn còn tò mò hỏi một câu: “Chủ tử nhìn trúng rồi sao?”
Bùi An đáp: “Ta ham mê sắc đẹp của nàng sao, nông cạn.”
Gió đêm mùa hè thổi vào người không lạnh chút nào, rất thoải mái.
Vân Nương vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, đợi ánh trăng sáng trên đỉnh đầu vắt vẻo lên ngọn cây, cuối cùng Bùi An cũng cầm hai xâu kẹo hồ lô trở về, đưa cho nàng: “Đây.”
Kẹo hồ lô tròn tròn trong vắt, Vân Nương tỏ vẻ cảm kích: “Cảm ơn lang quân.”
Chỉ có hai xâu kẹo hồ lô mà thôi, cần gì phải cảm ơn, Bùi An khom người cầm đèn lồ ng nàng đặt ở bên cạnh, dắt nàng cất bước tiếp tục về phía trước: “Mau ăn đi.”
Hai xâu nàng cũng ăn không hết, Vân Nương đuổi theo bước chân y, đưa một xâu cho y: “Chàng cũng ăn đi.”
“Không cần đâu.”
“Chàng xếp hàng lâu như vậy, không nếm thử sao? Nó rất ngọt.”
“Nàng ăn là được rồi, ta không thích ăn ngọt…”
“Chàng mau há miệng.”
Bùi An:...
Bỗng nhiên kẹo hồ lô trong tay nàng đưa đến bên miệng, rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy, Bùi An bất đắc dĩ há miệng cắn một miếng.
“Thế nào, ngọt không?”
“Ừm.”
“Vậy ăn thêm một miếng…”
Mấy người vừa rồi mới xếp hàng với hăn, sau khi nghe hắn khen vợ đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nhìn xem vợ hắn đẹp đến cỡ nào.
Bây giờ vụng trộm đi theo, vừa lúc nhìn thấy Vân Nương nhón mũi chân đút kẹo hồ lô cho Bùi An.
Dáng người tiểu cô nương này yểu điệu dựa vào công tử bên cạnh, trên mặt nở nụ cười không dứt, thái độ vui vẻ quyến rũ không ai sánh bằng, thậm chí tất cả mọi thứ trên phố phường, kể cả ánh trăng ở trước mặt nàng cũng phải phai nhạt trước nàng.
Mấy người sững sờ đứng ở đó, mới biết vị công tử vừa rồi không nói quá chút nào, đúng là mới vừa rồi biết vị công tử kia một chút cũng không phóng đại, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc nhân gian.
Bùi An rất ít khi ăn loại kẹo bánh để dỗ dành con nít này, khi còn bé đã từng ăn một lần, vị quá ngọt cho nên sau đó không còn đụng tới nữa, hôm nay hiếm lạ, để cho nàng đút cả xâu vào miệng mình, tự nhiên cũng cảm thấy không có khó ăn như tưởng tượng.
Hiếm khi ánh trăng sáng sủa, trở về sớm cũng không có việc gì làm, Bùi An đi cùng nàng đi hết cả con đường, càng đi về phía trước ngọn đèn càng thưa thớt, ánh trăng trên đỉnh đầu lại sáng ngời hơn rất nhiều.
Bóng dáng hai người dưới ánh trăng sáng kéo ra thật dài, giống như là đi cà kheo, kề sát vào nhau, đứng vào giữa con đường, xung quanh không có người chỉ còn hai người họ, náo nhiệt bên tai lặng dần nhưng không cảm thấy vắng vẻ, ngược lại trong lòng lại cảm thấy ấm áp, không muốn để người đến phá hủy sự yên tĩnh này.
Bùi An quay đầu lại, thấy trong tay nàng còn cầm xâu kẹo hồ lô kia, trên que tre còn lại một viên, không khỏi hỏi: “Không ăn nữa sao?”
Vân Nương lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không nỡ.”
Hắn câm nín, một xâu kẹo hồ lô thôi mà, có gì không nỡ chứ.
Nàng lại nói tiếp: “Chàng cực lắm mới mua được, ta không nỡ ăn.”
Không ngờ lại vì điều này, trong lòng hắn mềm nhũn: “Lần sau muốn ăn, ta đi mua là được.”
Nói xong một lúc lâu không nghe thấy nàng đáp lại, nhìn qua thì thấy nàng cúi đầu, nói với giọng cực nhỏ: “Khi còn bé phụ thân cũng nói như vậy, để cho thiếp ăn xong, hứa lần sau ông mua tiếp cho thiếp là được, thiếp nghe ông nói, ăn xong, nhưng ông không còn mua cho thiếp nữa.”
Bùi An im lặng một chút, tính ra nàng mất phụ mẫu từ nhỏ, cũng giống như mình có thể hiểu cảm giác này ở một mức độ nào đó, không có cách an ủi nàng nên chỉ có thể cam đoan: “Ta sẽ không nuốt lời.”
Vân Nương rất ít khi nghĩ đến chuyện quá khứ, mẫu thân bảo nàng không nên nhớ nhung quá khứ, không để cho nàng đi nghĩ đến phụ thân, nói nghĩ ông cũng không trở về được, chỉ uổng công thêm đau đớn.
Nhưng có một số thứ, không phải nàng không nghĩ tới thì nó sẽ không tới, khi biết được trận phụ thân chết trận, ban đêm nằm mơ tất cả đều mơ về khung cảnh khi còn bé ông dắt mình đi ra ngoài chơi đùa, khi tỉnh lại, trên mặt toàn là nước mắt.
Vân Nương cầm xâu kẹo hồ lô kia, nhẹ nhàng xoay chuyển: “Không phải thiếp muốn ông mua kẹo hồ lô cho thiếp, thiếp chỉ muốn gặp lại ông một lần.”
Bóng đêm có thể làm tan chảy áo giáp trên người người ta, lần đầu tiên nàng nói ra những lời che giấu trong lòng mình: “Ngày đó thiếp lừa chàng thôi, thật ra nhũ danh hồi nhỏ của ta không phải là “Ninh Ninh”. Bởi vì ta sinh ra vào ngày tiểu mãn nên mẫu thân đặt tên cho ta là “Mãn Mãn”, sau đó phụ thân phải đi tòng quân, trước khi đi thì đột nhiên nảy sinh ý định, ông nói hy vọng cả đời này của ta sẽ được bình an, vì vậy sửa nhũ danh thành “Ninh Ninh”, khi đó ta đã đầy năm tuổi, đột ngột đổi tên nên người trong phủ không quen, có người gọi ta là Mãn Mãn, có người gọi ta là Ninh Ninh, thường xuyên nhầm lẫn cho nên người trong phủ dứt khoát gọi ta là Vân Nương, còn cái tên “Mãn Mãn” và “Ninh Ninh” cũng dần dần bị người ta quên lãng, chỉ có mẫu thân nhớ rõ, lén lút gọi ta là “Ninh Ninh”, có lẽ trong lòng bà vẫn còn nhớ phụ thân.”
Nàng nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cảm thấy có phải mình nói quá nhiều hay không, có lẽ y sẽ không thấy hứng thú với chuyện nhỏ nhặt làm buồn lòng người này đâu.
Nhưng bắt đầu thì phải có kết thúc.
Sau khi nói xong nàng vội vàng nói sang chuyện khác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trăng treo trên bầu trời, đưa tay kéo ống tay áo y một chút: “Lang quân, trăng đêm nay thật lớn.”
Bùi An đáp một tiếng ừm, lại nói tiếp: “Ninh Ninh cũng rất hay, dễ nghe.”
Vân Nương không ngờ y sẽ nghe vào đầu, sửng sốt một chút rồi được đằng chân lân đằng đầu: “Lang quân thì sao, chàng có nhũ danh không?”
“Có.”
Nàng hỏi: “Là gì vậy?”
“Quân Sinh.” Biết nàng không hiểu nên y chủ động giải thích: “Tuân theo việc vua lo thiên hạ, thu danh trước sau muôn đời.”(3) Ý nghĩa của tên được lấy từ trong thơ ca.
(3)了却君王天下事,赢得生前身后名: Giải quyết công việc của nhà vua và giành được danh tiếng của sự sống và cái chết (gg dịch đây). Chắc là làm việc giúp vua, lo việc thiên hạ, ghi danh sử sách, để lại tiếng thơm muôn đời. Chắc kiểu vậy á, mong mình khum hiểu sai. Ai biết thì chỉ cho mình với nha. Edit: Đã chú thích đúng ở chương 122.
Vân Nương chợt nhận ra: “Thì ra a cữu(4) là một vị anh hùng yêu nước.”
(4)Là bố chồng á.
Nghe nàng đột nhiên gọi a cữu, thế nhưng y tưởng tượng nếu họ nhìn thấy nàng sẽ như thế nào.
Lâu rồi hắn không nghĩ tới, lúc này nghe nàng hỏi hắn mới nhớ tới, gật đầu nói: “Ừm, cũng có thể coi là anh hùng.”
Lòng yêu nước, lòng cống hiến đã ủng hộ không biết bao nhiêu trái tim, nhưng cuối cùng họ không thể chết trên chiến trường, cũng không biết linh hồn họ dưới Cửu U(5) có được yên bình hay không.
(5)Âm phủ.
“Vậy ngày thường a cữu có nghiêm khắc với lang quân không?”
“Cũng tạm, có thưởng có phạt rõ ràng, làm sai thì sẽ bị phạt.”
“A bà thì sao?”(6)
(6)Mẹ chồng.
“Bà dịu dàng hơn.” Khóe miệng y nhếch lên nói: “Bà chưa bao giờ tức giận với ta.”
Đạp lên ánh trăng dưới chân, hai người chậm rãi cùng lúc di chuyển, nàng kéo tay áo hắn, cẩn thận nghe y nói.
Ngày thường Bùi An trầm mặc ít nói, không bao giờ thích nói quá nhiều với người khác.
Người khác biết những điều kiêng kị của hắn, không dám nhắc đến phụ mẫu trước mặt, nhưng không biết vì sao hôm nay, khi hắn định thần lại, phát hiện mình có thể dễ dàng nói về họ từ lúc nào chẳng hay.
Nhóm người canh giữ ở trong bóng tối, đi cùng hai người trò chuyện cả đêm mới trở về phủ Tri châu.
Trời cũng đã khuya, Vân Nương vào tịnh phòng tắm rửa sạch sẽ trước, Bùi An mở cửa đi ra ngoài.
Vệ Minh đã đợi hơi lâu, thấy có người đi ra thì vội vàng tiến lên bẩm báo: “Chủ tử, Chung Thanh đã đến Lư Châu, lại có mật thám đến báo, sau giờ ngọ người trong cung đã đi ngang qua Kiến Khang, có lẽ sẽ đi qua sông trong đêm, chậm nhất là vào chiều mai sẽ đến.”