• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Nhị gia Cố gia và Cố thiếu gia một mực canh giữ cửa thành, một văn nhân như hắn không lên được chiến trường, chỉ biết làm công việc chăm sóc lão tướng quân.

Chiều hôm sau, cuối cùng Cố Chấn cũng tỉnh táo một chút, nhìn thấy Hình Phong, cũng bất chấp việc mỉa mai hắn, vội vàng nói: “Tìm được Ninh Ninh, lấy ngọc bội, triệu hồi binh mã.”

Trận chiến này Bắc Quốc đại bại, hoàng đế nhất định sẽ sinh lòng đề phòng, lần sau thứ đánh vào cửa thành chính là đại quân Bắc Quốc.

Nam Quốc không có quân chi viện, hơn một nửa Tương Châu không giữ được.

Nghe ông nói đến ngọc bội, sắc mặt Hình Phong cứng đờ ngay tức khắc, Cố Chấn liếc hắn một cái, mắt lộ ra sự trào phúng: “Đó là thứ ngươi đeo lúc trước.”

Cố Chấn không ở Lâm An nhưng tai mắt vẫn ở lại đó, tất cả chuyện giữa Hình Phong và Ninh Ninh đều truyền vào lỗ tai người Cố gia, ngọc bội hắn đeo mấy năm, sao Cố gia lại không biết được.

Bây giờ không tìm thấy ngọc bội ở trên người hắn, nhất định đã trả về cho Ninh Ninh rồi.

Dường như lời này chọc đến chỗ đau của Hình Phong, sắc mặt trắng nhợt, Cố lão tướng quân cũng không rảnh nhìn dáng vẻ bi thương này của hắn, sợ lát nữa mình sẽ hôn mê tiếp nên nhanh chóng dặn dò: “Phái người tìm được Ninh Ninh, lấy ngọc bội, đi các nơi triệu tập quân Cố gia đã cho lui về nguyên quán.”

Năm đó ông cho mẫu thân của Vân Nương, vốn định để cho bà cầm nó để chống lại cẩu tặc, dẫn Ninh Ninh chạy khỏi Lâm An trở về Quả Châu, nàng lại liều chết canh giữ ở Vương gia.

Quốc gia gặp nạn, chỉ sợ tướng sĩ các nơi đã chờ đợi sẵn sàng, ở đó có hơn một vạn nhân mã, hơn nữa còn có binh mã mình nuôi mấy năm nay, còn có hơn hai ngàn tinh binh trong tay Vương Kinh, tạm thời có thể giằng co với Bắc Quốc hơn một tháng.

Coi như Cố lão tướng quân đã tìm đúng người, lúc này ngọc bội ở đâu, Hình Phong còn biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào, đợi lão tướng quân nói xong, Hình Phong bèn nói: “Ngọc bội không ở trên người Ninh Ninh, mà ở trong tay Bùi đại nhân.”

Nhưng lúc này Bùi An đã trở về Lâm An.

Cố Chấn sửng sốt, sau đó cắn răng một cái, muốn đứng dậy: “Thôi, ta tự mình đi một chuyến, ngươi đỡ ta dậy…”

“Cố lão tướng quân …” Hình Phong lo lắng đứng dậy, đang muốn ngăn cản thì thị vệ Cố gia bên ngoài tiến vào, vẻ mặt vui sướng bẩm báo: “Cố lão tướng quân, cô gia tới rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Cố lão tướng quân là nhìn về phía Hình Phong.

Không, không phải cây cháy gỗ này.

Cô gia của Cố gia ông là thế tử của Bùi gia, Bùi An.

Phản ứng lại, thái độ của Cố lão tướng quân hoàn toàn khác biệt, vội vàng nói: “Người đâu, mau mời vào.”

Một lát sau, Bùi An vén rèm đi vào.

Thanh danh mấy năm nay của Bùi An, nhà nhà đều biết, Cố lão tướng quân cũng từng nghe khá nhiều, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, đúng là tuấn tú lịch sự, dù là phong độ hay dáng vẻ thì cũng nghiền nát cô gia cũ, không khỏi hài lòng.

Còn Bùi An thì ngược lại, hắn đã từng gặp Cố Chấn.

Mười năm trước đến Lâm An giao binh quyền, đúng lúc cha mẹ đều mất, ông còn từng đến phủ phúng điếu trong lễ tang. Mười năm trôi qua, tướng quân cũng không chống lại sự ăn mòn của năm tháng, nằm trên giường, hiển nhiên đã trở thành một người già, Bùi An tiến lên quỳ xuống hành lễ, gọi theo Vân Nương: “Ông ngoại.”

Cố lão tướng quân cố sức giơ tay lên: “Đều là người một nhà, không cần khách khí.”

Cô gia chân chính đến, Hình Phong thức thời lui ra ngoài.

Bùi An đứng dậy ngồi ở vị trí Hình Phong vừa ngồi, nhìn thoáng qua vết thương trên vai Cố Chấn: “Thân thể của ông ngoại như thế nào rồi.”

“Không chết được.” Cố lão tướng quân nằm lại giường một lần nữa, ý chí chiến đấu trong mắt lại sôi sục: “Tên nhóc tóc vàng Ôn Đôn kia, muốn mạng lão phu, đâu có dễ như vậy…”

Bùi An đưa tay mở gạc ra nhìn một cái, mũi tên rất sâu, sợ là thấy xương, nếu bị nàng nhìn thấy, không chừng lại khóc một trận: “Quân Bắc đã lui, ông ngoại yên tâm tĩnh dưỡng trước đã.”

“Vân Nương đâu?” Cố Chấn đã nghe Hình Phong nói, nàng trở về Lâm An.

Trở về Lâm An cũng được, lúc này Lâm An, dù sao cũng an toàn hơn Tương Châu.

Bùi An lại nói: “Bị bỏ lỡ ở trên đường, cháu đã sai người cưỡi khoái mã đuổi theo dọc đường, hẳn là qua mấy ngày nữa sẽ đến.”

Cố Chấn sửng sốt một chút, đột nhiên thở dài nói: “Cháu cũng không nên đến đây, đi cũng đi rồi, còn trở về làm gì? Cố gia ta chết trên chiến trường, kiếp này không uổng phí, tuyệt đối không thể để hôn phu chiếm hời, trận chiến này, còn không biết tên Triệu Đào đó sẽ sinh tâm tư gì, Bùi gia cháu còn ở Lâm An…”

Bùi An nhẹ nhàng nắm chặt tay, rốt cuộc cũng không nói gì.

Bùi An vừa tiến vào, Cố Chấn đã nhìn thấy ngọc bội bên hông hắn, ông trời không mong ông chết đây…

Tỉnh táo lâu như vậy đã là kỳ tích, Cố lão tướng quân còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng bóng tối không hề báo trước mà ập xuống, lâm vào hôn mê lần thứ hai.

Ngay sau đó lại có tiếng kèn vàng lên trên cửa thành.

Người Bắc lại đến nữa!

Có quân y chăm sóc, Bùi An đi ra khỏi phòng, Chu đại nhân Tri châu của Tương Châu đã chờ đợi sớm, thấy Bùi An đi ra ngoài vội vàng tiến lên chào hỏi: “Bùi đại nhân.”

Bùi An vừa đi tới ngựa, vừa hỏi hắn: “Tình huống bây giờ như thế nào rồi.”

Chu đại nhân gấp đến độ sắp khóc, giơ một bàn tay: “Lần thứ năm rồi, e là không công phá được cửa thành người Bắc sẽ không hết hy vọng.”

“Nhân mã của ai?”

Tri châu sửng sốt, không trả lời được.

Bùi An lại hỏi: “Tướng lĩnh là ai?”

“Ôn Đôn vừa mất một cánh tay, không thể ra chiến trường nữa, vừa rồi mới nghe tin tiểu quận vương báo về, tên là A Điệt Minh.”

Người quen cũ.

Bùi An xoay người lên ngựa, nghiêng đầu phân phó Chu đại nhân: “Lập tức phái khoái mã trở về Lâm An, đưa tin chiến thắng, Tương Châu không sao.”

Điều này…

Không phải quân địch sắp tấn công nữa à, sao không viện cớ thất thủ, thỉnh cầu Hoàng Thượng phái viện binh?

Mặc dù Chu đại nhân không hiểu rõ lắm nhưng đó là Bùi An, là hồng nhân trước Hoàng Thượng, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Bùi An lại quay đầu phân phó với Vệ Minh: “Tung ra tin tức, nói Hoàng Thượng anh minh, tất cả công lao đều tính trên đầu Triệu Đào ông ta.”

Ông ta không muốn đánh, nhất định phải ép ông ta đánh.

Chiến sự xảy đến, cả Nam Quốc sôi trào.

Từng tin từng tức truyền từ Tương Châu truyền về Lâm An, một ngày trôi qua, công chúa Minh Dương ở Bắc Quốc bị Tam hoàng tử vũ nhục như thế nào, tỉ mỉ đến độ không thể tỉ mỉ hơn.

Đường đường là công chúa, đại diện cho thể diện của một quốc gia, thề mà Tam hoàng tử Bắc Quốc, lại lệnh cho thủ hạ dưới trướng viên phòng thay hắn, có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Giết thì sao?

Đáng giết.

Dân chúng Lâm An sống theo Bùi gia nửa đời người, cộng lại cũng không hèn nhát nhiều như trong mấy năm nay, trong lòng đã tích tụ oán giận từ lâu, thấy trong triều có thần tử dẫn đầu tới cổng thành, người nào người nấy cũng đi theo phía sau, nhốt người của hoàng đế phái đi nghị hòa vào trong thành.

Hoàng đế biết được, tức giận đến đầu óc phát đau, phái binh đi trấn áp, ai ngờ càng trấn áp cảm xúc dân chúng càng kích động.

“Người Bắc càn quấy, khinh người Nam Quốc ta, làm nhục công chúa Nam Quốc ta, đại thù này, không thể nhịn…”

“Khẩn cầu bệ hạ phái binh chi viện.”

“Cầu bệ hạ phái binh chi viện…”

Động tĩnh cực lớn giống như ngồi trong hoàng cung cũng có thể nghe được, trong cơn giận dữ Hoàng Thượng bắt được Thượng thư Bộ Lễ đại nhân Lý cầm đầu gây sự nhốt vào đại lao.

Lần trước dẹp sạch nhà họ Lý, cũng không cần lo lắng về nhà đó nữa, cuối cùng nể tình lòng trung thành của gia tộc họ Lý nên chỉ sung quân một mình Lý thiếu gia, bây giờ vẫn không nhớ rõ, lại dẫn đầu náo loạn, hoàng đế trực tiếp tước bỏ chức Thượng thư của Lý gia.

Lý thượng thư cũng là một cái xương cứng, thân ở địa lao mà còn đang cao giọng hô: “Hôm nay bệ hạ giết vi thần, vậy thì ngày sao cứ chờ người Bắc san bằng Lâm An, lật đổ hoàng cung.”

“Kẻ điên! Một đám điên!” Hoàng đế quả quyết có đao trong tay, lại không làm gì được những người không sợ chết này, tức giận đến buổi tối không ngủ được, lại bắt đầu vuốt v e vết bớt ở cổ hoàng hậu, bắt đầu oán giận: “Người Bắc bao nhiêu binh mã, người Nam có bao nhiêu binh mã? Muốn trẫm lấy năm vạn người đi nhét kẽ răng cho người Bắc? Trẫm còn chưa hồ đồ, vạn bất đắc dĩ, trẫm còn phải để lại cho mình một con đường lui…”

Giằng co hơn mười ngày, tin tức Tương Châu truyền về dần dần thay đổi phương hướng.

Từng bước từng bước đều là tin tức chiến thắng.

Tổng cộng Tương Châu đánh lui năm lần Bắc Quân công thành, quân Bắc thương vong vô số, từ mười dặm, lui đến năm mươi dặm.

Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng, tiếng nói dân chúng trong thành cũng chậm rãi thay đổi, lúc trước người nào cũng gây sự mắng hôn quân là ông ta, bây giờ lại hô to: “Hoàng Thượng anh minh.”

Ngay cả Lý thượng thư ở trong lao, không tiếng nói cũng bắt đầu cảm kích ông ta, nói gì mà cuối cùng hoàng thượng cũng sáng suốt, không vứt bỏ mặc kệ thương sinh.

Hoàng đế hoàn toàn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Minh Dương thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?

Đang buồn bực, đúng lúc Vương Ân cầm một phong thư tiến vào, đưa cho hoàng đế: “Bệ hạ, thư tay Bùi đại nhân gửi về.”

Hoàng đế nhận lấy, vội vàng mở ra.

Đúng là do chữ viết tự tay Bùi An viết..

Nội dung đại khái: Tương Châu, Giang Lăng và những nơi khác, dân chúng khởi nghĩa đi theo điện hạ chống lại người Bắc, lực lượng không thể ngăn cản, không thể coi thường, thần tạm thời ở lại Tương Châu, thay bệ hạ bảo vệ giang sơn.

Câu cuối cùng: Thần ở đây, giang sơn của bệ hạ.

Thư của Bùi An, hơn nữa vừa mới nhận được những tin tức chiến thắng kia, đúng thật Tương Châu được bảo vệ rồi…

Hoàng đế bất ngờ, vẻ mặt ngạc nhiên.

Thật ra cũng không phải không có khả năng, Minh Dương quả là người có chủ kiến, chính mình còn từng tiếc nuối, nó không phải là con trai…

Vương Ân thấy biểu cảm ông ta do dự, kịp thời nói: “Bệ hạ, nô tài cho rằng, cục diện hiện giờ, ngược lại là một cơ hội.”

“Sao lại nói thế?”

“Bệ hạ ngẫm lại xem, nếu thắng thật thì bệ hạ không phí một binh một tốt cũng được lòng dân, còn có thể đập tan uy phong của người Bắc, hiện giờ người Bắc có thể lui đến năm mươi dặm, thêm nữa, trăm dặm cũng không phải không có khả năng, nếu trận chiến này để bọn họ chịu khổ, tất nhiên người Bắc không dám dễ dàng xâm phạm nữa, mấy năm nay chúng ta nhịn tức giận, coi như xả ra hết.”

Lời này, thật ra hấp dẫn rất lớn.

Mấy năm nay người Bắc động một chút lại ép ông ta, sao ông ta không hận chứ, đương nhiên phải hận, không chiến là bởi vì biết mình không đánh thắng, nhưng nếu có thể đánh thắng thì sao?

Đột nhiên hoàng đế có vài phần kích động.

“Nếu thua thì sao?”

“Thua, không gì khác hơn là dựa theo biện pháp lúc trước của bệ hạ, nghị hoà với người Bắc, để điện hạ và những thuộc hạ dưới tay đi nhân sai, mấy năm nay người Bắc đã quen thói đưa tay, cho chút vàng bạc châu báu, cắt hai tòa thành trì, tất nhiên cũng sẽ hết giận, dù sao cũng là một kết quả, sao bệ hạ không thừa cơ hội, đánh một trận.”

Đánh thua, cũng giống như bây giờ.

Còn thắng, chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ít nhiều gì hoàng đế cũng đã động tâm.

Đêm đó đến chỗ hoàng hậu, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, ôm nàng nói: “Người có phượng hoàng được thiên hạ, nàng nói xem, nàng thật sự sẽ là phúc tinh của trẫm sao?”

Hoàng đế nhận được thư của Bùi An, Vân Nương cũng nhận được.

Bùi An ở lại Tương Châu.

Không quay về.

Vân Nương cầm thư, không biết mình vui hay buồn.

Sau một thời gian, trời xui đất khiến làm hai người hoán đổi vị trí, hắn thay nàng lên chiến trường, nàng thay hắn trở về bảo vệ Bùi gia.

Cả hai đi không trở lại, đều giống nhau, đều muốn bảo vệ điều quan trọng nhất trong tim đối phương.

Hai ngày nay Vân Nương nghe tin tức truyền về Lâm An, người khác không biết tình hình Tương Châu, bá tánh thì đang hoan hô phấn khởi, chỉ có nàng biết, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Cho dù binh mã của ông ngoại phối hợp với binh mã của Vương Kinh cũng chỉ có thể chống đỡ một trận, người Bắc kiêu ngạo bao nhiêu năm như vậy, vẫn luôn ức hiếp quả hồng mềm Nam Quốc, bây giờ bỗng trở nên cứng cỏi, tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

Bùi An có thể tiết lộ tin tức này vì hắn muốn viện binh.

Vân Nương không dám lơi lỏng một khắc nào, trong chốc lát cũng không đoán được bây giờ Hoàng Thượng đang suy nghĩ gì, đang do dự thì đêm đó Hoàng Hậu phái người ra, thông báo một câu: “Mấy ngày gần đây tâm trạng bệ hạ không tệ…”

Vân Nương hiểu ra, hoàng đế động tâm rồi.

Có phượng hoàng được thiên hạ... Nàng đẩy ông ta một lần nữa.

Vân Nương gọi Thanh Ngọc, bảo nàng tới cơ sở ngầm ở hẻm vải phố Nam: “Làm Chung Thanh nghĩ cách…”

Từ khi tin tức chiến thắng truyền đến Lâm An, trong triều ngày càng có nhiều tiếng ủng hộ, ngay lúc hoàng đế đang do dự, trên sông Lâm An đột nhiên có một cục đá lao ra.

Hòn đá rất kỳ lạ, hoa văn trên đó là hoa văn phượng hoàng, gần như giống như đúc với hoa văn trên gáy của hoàng hậu.

Theo lời những người nhìn thấy nó, khi nó vừa bị nước cuốn trôi, những con sóng bắn tung tóe như một con rồng thật.

Tin này đến tai hoàng đế, hoàng đế vội sai người trục vớt hòn đá, quả là một con phượng hoàng, đường nét sống động như thật, còn rõ ràng hơn cả vết ấn sau gáy của hoàng hậu.

Hoàng đế cực kỳ vui mừng, đến nỗi đêm đó ông ta cho người đặt nó bên ngoài tẩm cung.

Nửa đêm, khi mơ mơ màng màng nghe được một câu: “Long thần hiển linh, thần linh phù hộ, một đời minh quân…”

Hoàng đế vừa tỉnh lại, toàn thân tràn trề năng lượng, mỗi buồn phiền trong ngực cũng biến mất, ngay cả bước chân cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, lập tức cho người mang cục đá lên đại điện, để cho tất cả quần thần xem lúc lâm triều.

Biên giới bị xâm phạm, rồng phượng trời giáng, nhóm quần thần cũng tấm tắc bảo lạ, đồng thời quỳ đại diện: “Chúc mừng bệ hạ, bệ hạ thánh minh, trời phù hộ Nam Quốc ta.”

Trong lòng hoàng đế bị nâng lên mây, ai mà không muốn làm một đời minh quân chứ, trước mặt văn võ bá quan, hoàng đế giơ tay nói: “Tuyên Giang tướng quân vào điện.”

Ngay khi Giang tướng quân đến, hoàng đế đã ban thánh chỉ: “Người Bắc khinh công chúa Nam Quốc ta, xâm chiếm ranh giới của chúng ta, ngay bây giờ, phái hai vạn binh mã đến tiếp viện cho Tương Châu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK