Bùi An đường đường là một người đàn ông chân chính, có khi nào bị người ta vuốt v e mặt như vậy đâu, sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.
Khóe miệng ba người đang chờ ở một bên cũng đồng thời giật giật, con mắt lộ ra hoảng sợ, như thế nào cũng không ngờ tới, thì ra dáng vẻ thiếu phu nhân say rượu là thế này.
Thanh Ngọc thật sự chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của nàng, ngày xưa uống mấy vò cũng không có việc gì, hôm nay mới uống một vò, theo lý thuyết không đến mức này chứ.
Chủ tử ai người đó phụ trách, Đồng Nghĩa quay đầu sai sử nàng ấy: “Kéo thiếu phu nhân ra đi.”
Tư thế này vừa nhìn là biết khó kết thúc, nếu tỉnh táo, e là chủ tử muốn chết luôn, chi bằng để cho chủ tử chơi vui vẻ một trận, Thanh Ngọc lắc đầu, né tránh lui về phía sau.
Đồng Nghĩa “hí” một tiếng, cắn răng quay đầu lại chạm cánh tay Vệ Minh một cái: “Ngươi đi đi.”
Vệ Minh đứng ở đó không nhúc nhích, trái tim Đồng Nghĩa cũng “tan nát”, cũng mặc kệ, đi theo Thanh Ngọc lui ra phía sau.
Chỉ còn lại một mình Vệ Minh đứng ở đó, chỉ có thể cắn răng tiến lên muốn giúp chủ tử một tay, người vừa mới đến trước mặt, đột nhiên Bùi An khẽ nói một tiếng: “Đi xuống.”
Ba người lui ra ngoài nhanh như chớp, chỉ còn lại có hai chủ tử quấn lấy nhau.
Bùi An bị nàng túm hai má, nhéo qua nhéo lại, đau đến mắt y toàn sao xẹt ngang, nắm lấy cổ tay nàng, miệng nói không rõ lời: “Buông tay.”
“Không buông, hôm nay Tiêu cô nương nói là ta cướp chàng, không phải nàng bị ấm ức lắm sao, rõ ràng là chàng quyến rũ ta trước, lúc ở quán trà chàng đã mang tư tâm đúng không? Chàng cầm khuỷu tay ta không buông ra, lúc đá cầu trong sân chàng cũng cố ý chuyền bóng cho ta…”
Bị nàng vạch trần, hắn á khẩu không nói nên lời.
Nàng lại chà xát gương mặt của hắn, nâng mặt hắn lên để ánh mắt của hắn nhìn mình: “Ta biết khuôn mặt này sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt mà, chờ tương lai chàng nạp thiếp, có phải cũng dùng lại trò cũ đi quyến rũ cô nương khác phải không.”
Giữa mày y giật giật, cắn răng nói: “Ai nói ta muốn nạp thiếp.”
“ Lưu cô nương nhà họ đó.”
Bùi An không nói gì, cô nương nhà họ Lưu là ai: “Nàng buông ra trước.”
Nghe giọng nói của y mạnh lên, bỗng nhiên nàng bất động, vành mắt đỏ thẫm nhút nhát sợ sệt nhìn y, khóe miệng dẩu lên, ấm ức: “Lang quân hung dữ với ta.”
Bùi An:...
Giết hắn đi.
Đột nhiên đầu đau lên, Bùi An quay đầu gọi một tiếng Vệ Minh vừa mới đi ra ngoài.
Vệ Minh vùi đầu tiến vào: “Chủ tử.”
Bùi An nhức cái đầu nói: “Xảy ra chuyện gì đó?”
Hai người nói những gì ở bên trong, bên ngoài có thể nghe được, Vệ Minh cũng biết y đang hỏi chuyện gì, thành thật bẩm báo: “Hôm nay thiếu phu nhân đi ra ngoài, gặp trúng Tiêu cô nương.”
“Nói chuyện gì.”
Vệ Minh không thể lặp lại, chỉ nói: “Giống như thiếu phu nhân nói.”
Hai bên trán Bùi An đập thình thịch: “Không nói?”
Ngực Vệ Minh chợt lạnh, nghiêng sang một bên, cắn cổ nói: “Lưu cô nương nói thiếu phu nhân là hồ ly tinh, cướp vị hôn phu của Tiêu cô nương, còn nói chủ tử, không bao lâu nữa sẽ nạp thiếp, người cũ, người cũ khóc, người mới cười…”
Bùi An cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Đi ra ngoài.” Hắn nói xong, còn chưa quay đầu đã thấy cổ tay chợt bị nâng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Nương đang kéo chuỗi san hô mình còn chưa đeo nóng, làm bộ muốn tháo nó xuống: “Lang quân, nếu chàng nạp thiếp, vậy trả chuỗi san hô này lại cho ta đi, rất mắc, hai trăm lượng đó.”
Bùi An:...
Ý nàng là sao?
“Cho tới bây giờ ta chưa từng mua thứ đắt tiền như vậy, chàng bảo mấy nàng ấy mua cho mình đi.”
Chỉ là hai trăm lượng mà nàng cũng tiếc, trên đỉnh đầu chợt nổi giận, Bùi An đẩy tay nàng ra, gọi cả tên lẫn họ: “Vương Vân nàng không biết xấu hổ, lần trước đưa ta một miếng ngọc bội, ta còn chưa so đo với nàng, bây giờ chỉ có mỗi một vòng tay san hô mà nàng đau lòng thành như vậy, tính ra nàng cũng là tiểu thư khuê các con nhà danh môn, sao lại keo kiệt đến nỗi này.”
Hắn nói nhiều như vậy, nàng lại chỉ nhặt được câu mình nghe được: “Chàng chê bai nó?”
Bùi An:...
“Vậy chàng trả lại cho ta.” Không đợi hắn phản ứng, Vương Vân lại đi kéo ngọc bội bên hông hắn.
Bùi An sống hơn mười mấy năm, chưa từng bị ai đối xử như vậy, cơn rượu điên cuồng này của nàng cũng tài thật, lôi hết mọi sự tức giận của hắn ra ngoài, Bùi An lại bị bảo vệ ngọc bội: “Hàng đã sử dụng rồi thì thôi, nàng còn đòi lấy lại?”
“Không phải chàng chê sao, chê thì trả lại cho ta, đúng, còn có túi tiền…” Nàng đơn giản dứt khoát đè cả người lên người hắn, hai tay cùng “xuất chiêu”, vừa nắm lấy cổ tay hắn, vừa nắm thắt lưng.
Không ngờ trong chốc lát Bùi An lại bị nàng làm cho luống cuống tay chân, xoay người đặt nàng đè dưới thân mình, kéo tay nàng kìm chặt lên đ ỉnh đầu nàng, nàng không động đậy được hắn mới nói: “Muốn tính toàn rành mạch phải không.”
Hờn dỗi cả chặng đường, hắn còn chưa kịp chất vấn nàng đâu, ai ngờ nàng đã ra đòn phủ đầu.
Bùi An lạnh lùng cười với nàng, chậm rãi nói: “Ninh, Ninh.”
Lần này hắn cười rộ lên, mặt trời xuyên qua sợi tóc hắn, mạ một lớp ánh sáng vàng ở phía sau hắn, quả thật là một tên yêu tinh, nàng cũng không giãy giụa nữa, nhìn chằm chằm mà ngây người.
Bùi An nói tiếp: “Hôn còn chưa đính đâu, vậy mà đã nói nhũ danh cho người ta biết, ta với Tiêu cô nương trong trong sạch sạch, không hào phóng bằng nàng, vừa đưa tín vật đính ước vừa cho nắm tay, nàng không nghĩ tới nếu không thể gả cho y, sau này nàng biết đối mặt như thế nào với phu quân tương lai của mình không?”
Hắn vừa nói xong, cảm thấy mình giống như một oán phụ, ngay cả bản thân cũng tự phỉ nhổ mình, đỡ đỡ trán, lật xuống khỏi người nàng, nằm bất động ở đằng đó: “Thôi, tuỳ nàng, muốn lấy gì về thì lấy đi.”
Đột nhiên hắn gọi nhũ danh của mình, lại trưng dáng vẻ mặc nàng sắp đặt, Vân Nương cũng không động nữa, sợi dây trong đầu căng lên, tỏ ra cảnh giác ngay tức khắc.
Sao hắn biết được?
Ngây người một lát, nàng nghiêng người lại đây, nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, quả thật không được coi là tốt, nhắm mắt lại, có vẻ rất u ám.
Trong lòng nàng chột dạ một trận, cũng tỉnh rượu hơn một ít, đưa tay vuốt phẳng lại áo quần bên hông của y, lại kéo ống tay áo của y một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nhũ danh của lang quân tên là gì? Để ta nhớ kỹ.”
Y nhíu mày cắn răng: “Không có.”
Nàng chậm rãi tiến lại gần, thật cẩn thận nằm sấp trên lồ ng ngực y, cảm nhận hô hấp lộn xộn của hắn, an ủi nói: “Tính ra nhũ danh của ta cũng không phải là Ninh Ninh, từ khi sinh ra, đúng lúc gặp tiểu mãn, mẫu thân bèn đặt tên Mãn Mãn cho ta, khi phụ thân lên chiến trường mới đổi nhũ danh của ta thành Ninh Ninh, có ý nghĩa bình an, không chi có Hình Phong, các anh chị em trong viện cũng gọi ta như thế.”
Mí mắt y khẽ động, nhẹ nhàng mở ra, nhìn gương mặt nàng say thành hoàng hôn: “Thật không.”
Vân Nương gật đầu mạnh một cái, lại thử hỏi y: “Vậy nhũ danh của lang quân là gì?”
Lúc này y đã nói ra, lót tay ở sau đầu, nói: “Quân Sinh.”
Thấy nàng suy tư, lại giải thích: “Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để lại thanh danh chói lọi ngàn thu.”(2)
(2)Về phần chú thích nhũ danh của Bùi An thì mình từng chú thích ở các chương trước, mình nhớ mấy chương trước giải thích khá sơ sài vì một phần không hiểu.(Huhu không biết lúc trước mình “chém” kiểu gì nữa). Bây giờ mình giải thích lại nì.
Hai câu thơ trên trích trong bài: Phá trận tử - Vi Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi 破陣子-為陳同甫賦壯詞以寄之 • Phá trận tử - Viết về thời tuổi trẻ gửi Trần Đông Phủ của Tân Khí Tật. Bản dịch của Nguyễn Khắc Phi, ở thi viện chấm net.
Bản dịch gốc là: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn/ Để ngàn thu chói lọi thanh danh
Minh xin sửa lại để phù hợp với lời nói của nhân vật.
Vân Nương bừng tỉnh hiểu ra, khen nói: “Không hổ là phu quân, quả nhiên rất ghê gớm.”
Nàng say cũng không quên vuốt mông ngựa, Bùi An nhìn con ngươi nàng bởi vì say rượu mà nhuộm màu đỏ, nhu nhược động lòng người, chọc người ta trìu mến, tâm can mềm nhũn, cơn tức giận lúc trước cũng lui xuống, ôn hoà bình tĩnh nói: “Yên tâm, ta sẽ không nạp thiếp.”
Nàng ngẩn người.
Hắn giơ cánh tay lên kéo nàng ôm vào ngực, cúi đầu thấp giọng nói: “Có nàng là đủ rồi.”
Những lời y nói là thật, Bùi An sợ phiền phức, một người là đủ rồi, vả lại ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng người đứng đầu, tương lai còn ai có thể lọt vào mắt nữa.
“Ngày mai ta sẽ thêu thêm một chiếc túi tiền nữa cho lang quân, thêu Quân Ninh hay là Sinh Ninh, Quân Mãn… Nếu không ta thêu mỗi mỗi thứ một cái?”
Thật ra nàng trở mặt rất nhanh.
Cuộc náo loạn này, ngược lại hai người thân mật không ít, nhất là khi nghe được những lời nói thật lòng của nàng sau khi nàng uống rượu, biết nàng với Hình Phong nhiều lắm cũng chỉ coi như có hảo cảm, cũng không chú ý gì, mặc kệ lúc trước như thế nào, từ nay nàng đã là phu nhân của mình, thiếu phu nhân phủ Quốc công, tương lai sẽ cùng y đầu bạc giai lão, đồng cam cộng khổ, làm bạn với nhau đi hết cuộc đời này.
Từ trước đến nay y không phải là người đa sầu đa cảm, lúc này lại lún vào, ảo tưởng về tương lai của hai người.
Nghĩ đến chuyện này, ngực bỗng bị thứ gì đó đâm một cái, vừa chua xót vừa căng, trong chớp mặt có hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy dường như cảnh tượng trước mặt đã xảy ra ở đâu đó, cực kỳ quen thuộc.
“Ninh Ninh.” Bùi An gọi nàng một tiếng theo bản năng, gần như là buột miệng thốt lên: “An Ninh cũng hay, Ninh Ninh cũng dễ nghe.”
Nàng ngẩng đầu lên, cửa sổ gỗ bên cạnh hai người đã mở ra, có một chùm sáng chiếu vào, nó làm chói đôi mắt nàng, trong lúc hoảng hốt, giống như rơi vào một giấc mộng, bỗng nhiên ngực nhói lên, trong đầu xuất hiện một câu nói, cổ họng nàng căng thẳng, nhẹ nhàng nuốt một hơi, chua xót nói: “Lang quân, chàng dạy ta nhận biết những ngôi sao được không?”
Bây giờ còn đang là ban ngày, chỗ nào có sao chứ.
Rõ ràng là một câu say rượu, nhưng hắn lại kiên nhẫn đáp lại nàng: “Được, nàng muốn biết ngôi sao nào?”
“Thất Tinh Bắc Đẩu, Ngưu Lang Chức Nữ.”
Bùi An đưa nàng lên lầu một, ngân nga nói: “Thất Tinh Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu…”
“Hoàn toàn văn”
Khóe miệng ba người đang chờ ở một bên cũng đồng thời giật giật, con mắt lộ ra hoảng sợ, như thế nào cũng không ngờ tới, thì ra dáng vẻ thiếu phu nhân say rượu là thế này.
Thanh Ngọc thật sự chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của nàng, ngày xưa uống mấy vò cũng không có việc gì, hôm nay mới uống một vò, theo lý thuyết không đến mức này chứ.
Chủ tử ai người đó phụ trách, Đồng Nghĩa quay đầu sai sử nàng ấy: “Kéo thiếu phu nhân ra đi.”
Tư thế này vừa nhìn là biết khó kết thúc, nếu tỉnh táo, e là chủ tử muốn chết luôn, chi bằng để cho chủ tử chơi vui vẻ một trận, Thanh Ngọc lắc đầu, né tránh lui về phía sau.
Đồng Nghĩa “hí” một tiếng, cắn răng quay đầu lại chạm cánh tay Vệ Minh một cái: “Ngươi đi đi.”
Vệ Minh đứng ở đó không nhúc nhích, trái tim Đồng Nghĩa cũng “tan nát”, cũng mặc kệ, đi theo Thanh Ngọc lui ra phía sau.
Chỉ còn lại một mình Vệ Minh đứng ở đó, chỉ có thể cắn răng tiến lên muốn giúp chủ tử một tay, người vừa mới đến trước mặt, đột nhiên Bùi An khẽ nói một tiếng: “Đi xuống.”
Ba người lui ra ngoài nhanh như chớp, chỉ còn lại có hai chủ tử quấn lấy nhau.
Bùi An bị nàng túm hai má, nhéo qua nhéo lại, đau đến mắt y toàn sao xẹt ngang, nắm lấy cổ tay nàng, miệng nói không rõ lời: “Buông tay.”
“Không buông, hôm nay Tiêu cô nương nói là ta cướp chàng, không phải nàng bị ấm ức lắm sao, rõ ràng là chàng quyến rũ ta trước, lúc ở quán trà chàng đã mang tư tâm đúng không? Chàng cầm khuỷu tay ta không buông ra, lúc đá cầu trong sân chàng cũng cố ý chuyền bóng cho ta…”
Bị nàng vạch trần, hắn á khẩu không nói nên lời.
Nàng lại chà xát gương mặt của hắn, nâng mặt hắn lên để ánh mắt của hắn nhìn mình: “Ta biết khuôn mặt này sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt mà, chờ tương lai chàng nạp thiếp, có phải cũng dùng lại trò cũ đi quyến rũ cô nương khác phải không.”
Giữa mày y giật giật, cắn răng nói: “Ai nói ta muốn nạp thiếp.”
“ Lưu cô nương nhà họ đó.”
Bùi An không nói gì, cô nương nhà họ Lưu là ai: “Nàng buông ra trước.”
Nghe giọng nói của y mạnh lên, bỗng nhiên nàng bất động, vành mắt đỏ thẫm nhút nhát sợ sệt nhìn y, khóe miệng dẩu lên, ấm ức: “Lang quân hung dữ với ta.”
Bùi An:...
Giết hắn đi.
Đột nhiên đầu đau lên, Bùi An quay đầu gọi một tiếng Vệ Minh vừa mới đi ra ngoài.
Vệ Minh vùi đầu tiến vào: “Chủ tử.”
Bùi An nhức cái đầu nói: “Xảy ra chuyện gì đó?”
Hai người nói những gì ở bên trong, bên ngoài có thể nghe được, Vệ Minh cũng biết y đang hỏi chuyện gì, thành thật bẩm báo: “Hôm nay thiếu phu nhân đi ra ngoài, gặp trúng Tiêu cô nương.”
“Nói chuyện gì.”
Vệ Minh không thể lặp lại, chỉ nói: “Giống như thiếu phu nhân nói.”
Hai bên trán Bùi An đập thình thịch: “Không nói?”
Ngực Vệ Minh chợt lạnh, nghiêng sang một bên, cắn cổ nói: “Lưu cô nương nói thiếu phu nhân là hồ ly tinh, cướp vị hôn phu của Tiêu cô nương, còn nói chủ tử, không bao lâu nữa sẽ nạp thiếp, người cũ, người cũ khóc, người mới cười…”
Bùi An cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Đi ra ngoài.” Hắn nói xong, còn chưa quay đầu đã thấy cổ tay chợt bị nâng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy Vân Nương đang kéo chuỗi san hô mình còn chưa đeo nóng, làm bộ muốn tháo nó xuống: “Lang quân, nếu chàng nạp thiếp, vậy trả chuỗi san hô này lại cho ta đi, rất mắc, hai trăm lượng đó.”
Bùi An:...
Ý nàng là sao?
“Cho tới bây giờ ta chưa từng mua thứ đắt tiền như vậy, chàng bảo mấy nàng ấy mua cho mình đi.”
Chỉ là hai trăm lượng mà nàng cũng tiếc, trên đỉnh đầu chợt nổi giận, Bùi An đẩy tay nàng ra, gọi cả tên lẫn họ: “Vương Vân nàng không biết xấu hổ, lần trước đưa ta một miếng ngọc bội, ta còn chưa so đo với nàng, bây giờ chỉ có mỗi một vòng tay san hô mà nàng đau lòng thành như vậy, tính ra nàng cũng là tiểu thư khuê các con nhà danh môn, sao lại keo kiệt đến nỗi này.”
Hắn nói nhiều như vậy, nàng lại chỉ nhặt được câu mình nghe được: “Chàng chê bai nó?”
Bùi An:...
“Vậy chàng trả lại cho ta.” Không đợi hắn phản ứng, Vương Vân lại đi kéo ngọc bội bên hông hắn.
Bùi An sống hơn mười mấy năm, chưa từng bị ai đối xử như vậy, cơn rượu điên cuồng này của nàng cũng tài thật, lôi hết mọi sự tức giận của hắn ra ngoài, Bùi An lại bị bảo vệ ngọc bội: “Hàng đã sử dụng rồi thì thôi, nàng còn đòi lấy lại?”
“Không phải chàng chê sao, chê thì trả lại cho ta, đúng, còn có túi tiền…” Nàng đơn giản dứt khoát đè cả người lên người hắn, hai tay cùng “xuất chiêu”, vừa nắm lấy cổ tay hắn, vừa nắm thắt lưng.
Không ngờ trong chốc lát Bùi An lại bị nàng làm cho luống cuống tay chân, xoay người đặt nàng đè dưới thân mình, kéo tay nàng kìm chặt lên đ ỉnh đầu nàng, nàng không động đậy được hắn mới nói: “Muốn tính toàn rành mạch phải không.”
Hờn dỗi cả chặng đường, hắn còn chưa kịp chất vấn nàng đâu, ai ngờ nàng đã ra đòn phủ đầu.
Bùi An lạnh lùng cười với nàng, chậm rãi nói: “Ninh, Ninh.”
Lần này hắn cười rộ lên, mặt trời xuyên qua sợi tóc hắn, mạ một lớp ánh sáng vàng ở phía sau hắn, quả thật là một tên yêu tinh, nàng cũng không giãy giụa nữa, nhìn chằm chằm mà ngây người.
Bùi An nói tiếp: “Hôn còn chưa đính đâu, vậy mà đã nói nhũ danh cho người ta biết, ta với Tiêu cô nương trong trong sạch sạch, không hào phóng bằng nàng, vừa đưa tín vật đính ước vừa cho nắm tay, nàng không nghĩ tới nếu không thể gả cho y, sau này nàng biết đối mặt như thế nào với phu quân tương lai của mình không?”
Hắn vừa nói xong, cảm thấy mình giống như một oán phụ, ngay cả bản thân cũng tự phỉ nhổ mình, đỡ đỡ trán, lật xuống khỏi người nàng, nằm bất động ở đằng đó: “Thôi, tuỳ nàng, muốn lấy gì về thì lấy đi.”
Đột nhiên hắn gọi nhũ danh của mình, lại trưng dáng vẻ mặc nàng sắp đặt, Vân Nương cũng không động nữa, sợi dây trong đầu căng lên, tỏ ra cảnh giác ngay tức khắc.
Sao hắn biết được?
Ngây người một lát, nàng nghiêng người lại đây, nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, quả thật không được coi là tốt, nhắm mắt lại, có vẻ rất u ám.
Trong lòng nàng chột dạ một trận, cũng tỉnh rượu hơn một ít, đưa tay vuốt phẳng lại áo quần bên hông của y, lại kéo ống tay áo của y một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vậy nhũ danh của lang quân tên là gì? Để ta nhớ kỹ.”
Y nhíu mày cắn răng: “Không có.”
Nàng chậm rãi tiến lại gần, thật cẩn thận nằm sấp trên lồ ng ngực y, cảm nhận hô hấp lộn xộn của hắn, an ủi nói: “Tính ra nhũ danh của ta cũng không phải là Ninh Ninh, từ khi sinh ra, đúng lúc gặp tiểu mãn, mẫu thân bèn đặt tên Mãn Mãn cho ta, khi phụ thân lên chiến trường mới đổi nhũ danh của ta thành Ninh Ninh, có ý nghĩa bình an, không chi có Hình Phong, các anh chị em trong viện cũng gọi ta như thế.”
Mí mắt y khẽ động, nhẹ nhàng mở ra, nhìn gương mặt nàng say thành hoàng hôn: “Thật không.”
Vân Nương gật đầu mạnh một cái, lại thử hỏi y: “Vậy nhũ danh của lang quân là gì?”
Lúc này y đã nói ra, lót tay ở sau đầu, nói: “Quân Sinh.”
Thấy nàng suy tư, lại giải thích: “Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để lại thanh danh chói lọi ngàn thu.”(2)
(2)Về phần chú thích nhũ danh của Bùi An thì mình từng chú thích ở các chương trước, mình nhớ mấy chương trước giải thích khá sơ sài vì một phần không hiểu.(Huhu không biết lúc trước mình “chém” kiểu gì nữa). Bây giờ mình giải thích lại nì.
Hai câu thơ trên trích trong bài: Phá trận tử - Vi Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi 破陣子-為陳同甫賦壯詞以寄之 • Phá trận tử - Viết về thời tuổi trẻ gửi Trần Đông Phủ của Tân Khí Tật. Bản dịch của Nguyễn Khắc Phi, ở thi viện chấm net.
Bản dịch gốc là: Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn/ Để ngàn thu chói lọi thanh danh
Minh xin sửa lại để phù hợp với lời nói của nhân vật.
Vân Nương bừng tỉnh hiểu ra, khen nói: “Không hổ là phu quân, quả nhiên rất ghê gớm.”
Nàng say cũng không quên vuốt mông ngựa, Bùi An nhìn con ngươi nàng bởi vì say rượu mà nhuộm màu đỏ, nhu nhược động lòng người, chọc người ta trìu mến, tâm can mềm nhũn, cơn tức giận lúc trước cũng lui xuống, ôn hoà bình tĩnh nói: “Yên tâm, ta sẽ không nạp thiếp.”
Nàng ngẩn người.
Hắn giơ cánh tay lên kéo nàng ôm vào ngực, cúi đầu thấp giọng nói: “Có nàng là đủ rồi.”
Những lời y nói là thật, Bùi An sợ phiền phức, một người là đủ rồi, vả lại ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng người đứng đầu, tương lai còn ai có thể lọt vào mắt nữa.
“Ngày mai ta sẽ thêu thêm một chiếc túi tiền nữa cho lang quân, thêu Quân Ninh hay là Sinh Ninh, Quân Mãn… Nếu không ta thêu mỗi mỗi thứ một cái?”
Thật ra nàng trở mặt rất nhanh.
Cuộc náo loạn này, ngược lại hai người thân mật không ít, nhất là khi nghe được những lời nói thật lòng của nàng sau khi nàng uống rượu, biết nàng với Hình Phong nhiều lắm cũng chỉ coi như có hảo cảm, cũng không chú ý gì, mặc kệ lúc trước như thế nào, từ nay nàng đã là phu nhân của mình, thiếu phu nhân phủ Quốc công, tương lai sẽ cùng y đầu bạc giai lão, đồng cam cộng khổ, làm bạn với nhau đi hết cuộc đời này.
Từ trước đến nay y không phải là người đa sầu đa cảm, lúc này lại lún vào, ảo tưởng về tương lai của hai người.
Nghĩ đến chuyện này, ngực bỗng bị thứ gì đó đâm một cái, vừa chua xót vừa căng, trong chớp mặt có hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy dường như cảnh tượng trước mặt đã xảy ra ở đâu đó, cực kỳ quen thuộc.
“Ninh Ninh.” Bùi An gọi nàng một tiếng theo bản năng, gần như là buột miệng thốt lên: “An Ninh cũng hay, Ninh Ninh cũng dễ nghe.”
Nàng ngẩng đầu lên, cửa sổ gỗ bên cạnh hai người đã mở ra, có một chùm sáng chiếu vào, nó làm chói đôi mắt nàng, trong lúc hoảng hốt, giống như rơi vào một giấc mộng, bỗng nhiên ngực nhói lên, trong đầu xuất hiện một câu nói, cổ họng nàng căng thẳng, nhẹ nhàng nuốt một hơi, chua xót nói: “Lang quân, chàng dạy ta nhận biết những ngôi sao được không?”
Bây giờ còn đang là ban ngày, chỗ nào có sao chứ.
Rõ ràng là một câu say rượu, nhưng hắn lại kiên nhẫn đáp lại nàng: “Được, nàng muốn biết ngôi sao nào?”
“Thất Tinh Bắc Đẩu, Ngưu Lang Chức Nữ.”
Bùi An đưa nàng lên lầu một, ngân nga nói: “Thất Tinh Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu…”
“Hoàn toàn văn”