Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98: Cậu muốn gọi cảnh sát để bắt tôi sao?

Sắc mặt của hắn không thay đổi nói: “Chị dâu, cho dù chị muốn bao che cho Tùng Nhân thì tôi cũng không có khả năng thu hồi lời nói vừa rồi.”

“Cậu không nghe rõ lời tôi nói sao? Tất cả mọi chuyện đều là do một mình tôi làm, tôi không phải là đang bảo vệ con trai mình.”

“Mẹ” Hà Tùng Nhân muốn ngăn cản bà ta nói tiếp, nhưng lại bị bà ta hung dữ quát lên: “Con câm miệng cho mẹ.”

Hà Tuấn Khoa lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, không có chút sợ hãi nào. Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt đen của hán không hề giảm: “Chị dâu, chị không phải nhân viên của tập đoàn, hành vi như vậy của chị thuộc về việc trộm cắp tài khoản của tập đoàn Khoa Đăng, tôi có thể báo cảnh sát tới bắt chị”

Lời nói này của hẳn cũng không phải là đe dọa, cho dù là người thân cũng không được làm ra loại chuyện này.

Liễu Thu Cúc cảm thấy hơi sợ hãi: “Cậu…tôi là chị dâu của cậu đấy, cậu muốn gọi cảnh sát bắt tôi sao?”

“Chị dâu, trước khi làm ra những chuyện này chị nên biết rõ tôi là một người công tư phân minh, trên chuyện công việc không nói gì đến tình cảm.” Hắn chính là người vô tình như vậy.

“Cậu, cậu… ” Liễu Thu Cúc chỉ tay, cảm thấy tức giận nhưng không thể nói lại được một câu nào.

“Chú, cháu sẽ rời khỏi công ty, sau này không có sự cho phép của chú cũng không bước vào công ty một bước, chú đừng làm khó mẹ cháu nữa.’ Đương nhiên là Hà Tùng Nhân sẽ không để mẹ mình vào tù “Tùng Nhân, con đang nói cái gì vậy!”

Liễu Thu Cúc vừa luống cuống vừa hoảng sợ mắng nhỏ. Hắn ta mới là cháu trai trưởng của nhà họ Hà, tập đoàn nhà họ Hà cũng có một phần của hắn ta. Nói không chừng sau này hẳn ta sẽ được thừa kế, sao hẳn lại có.

thể nói buông là buông như vậy được chứ?

“Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ muốn con nhìn mẹ đi tù sao?”

Liễu Thu Cúc không trả lời được, ai mà muốn vào tù chứ?

Bà ta bỗng dưng quay đầu trừng mắt nhìn Hà Tuấn Khoa vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh lùng vô tình, tức giận nói: “Có phải là do anh trai của cậu không còn cho nên cậu cảm thấy hai mẹ con chúng tôi rất dễ bắt nạt đúng không?”

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa sắc bén, khuôn mặt lạnh lẽo vẫn không có gì thay đổi: “Chị dâu, nếu không phải nể mặt anh trai của tôi thì tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi rồi”

”Cậu…ý cậu là sao?”

“Sau này chị có làm việc gì cũng nên biết chừng mực. Trước khi làm việc gì cũng nên suy nghĩ một chút có thể làm được hay không.”

Sắc mặt của Liễu Thu Cúc trảng bệch, trong ngực bởi vì ẩn chứa một ngọn lửa giận dữ mà liên tục phập phồng lên xuống, hắn đang dạy dỗ bà ta sao?

Hà Tuấn Khoa giống như không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, tiếp tục lạnh lùng nói: “Chuyện lần này tôi có thể không báo cảnh sát nhưng Tùng Nhân cũng không thể đến công ty nữa” Không ai có thể thay đổi quyết định của hẳn.

“Hôm nay là sinh nhật chị cả, tôi không hy vọng trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì không vui.” Hà Tuấn Khoa là đang cảnh cáo Liễu Thu Cúc không được gây sự. Hắn nói xong lập tức xoay người trở về phòng.

“Cậu… . ” Liễu Thu Cúc sao có thể chịu được cơn tức này. Bà ta đang muốn đuổi theo nói lý với hắn nhưng lại bị Hà Tùng Nhân ngăn lại.

“Mẹ ơi, mẹ đừng ở đây gây chuyện nữa.”

Liễu Thu Cúc quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, tức giận trách mắng: “Sao con lại không có tiền đồ như vậy chứ?”

Lúc Hà Tuấn Khoa trở về thì thấy Trần Tú Nhi đang đứng bên đường, trong tay cô ta cầm bánh ngọt giống như đang chờ Liễu Thu Cúc.

Lông mày của hắn khế nhíu lại.

“Tuấn… Tổng giám đốc Hà” Trần Tú Nhi thấy khuôn mặt tuấn tú của hãn đang được bao phủ bởi một làn sương lạnh, cả người lạnh lẽo đi tới thì bị dọa cho giật mình.

“Sao cô lại ở đây?” Ánh mắt Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta.

Trần Tú Nhi nhất thời không dám thở mạnh, thấp giọng nói: “Hm… Dì Liễu dẫn tôi tới đây”

“Trong bữa sinh nhật, chỉ cả tôi không thích nhìn thấy người ngoài, cô đi đi” Hà Tuấn Khoa nói dứt lời thì lập tức bước qua người cô ta.

Trần Tú Nhi cản môi, nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng nhất thời cảm thấy vừa tủi thân lại có chút không cam lòng.

Cô ta đã đến đây rồi, tại sao cô ta lại phải rời đĩ?

Lúc mấy người trở lại phòng khách, Hà Phương Đông và Hà Hàm Bội đã ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Hà Tuấn Khoa trở về trước, cho nên hẳn cũng ngồi xuống ghế sô pha..

Lúc này Liễu Thu Cúc đã che giấu tốt cảm xúc tức giận vừa rồi, cười hì hì dắt Trần Tú Nhi tiến vào.

Bà ta chào hỏi Hà Phương Đông đầu tiên, sau đó nói với Hà Hàm Bội: “Chị, em chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

Tâm mắt Hà Hàm rơi xuống người Trần Tú Nhi bên cạnh bà ta, trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một tia không vui: “Sao cô lại đưa cô ta đến đây?”

Xem ra đúng như lời Hà Tuấn Khoa nói, chị cả không thích trong sinh nhật mình có người ngoài.

Liễu Thu Cúc đương nhiên cũng biết điểm này, bà ta nghênh đón ánh mắt Hà Hàm Bội nhưng vẫn cười ha hả nói: “Chị cả, Tú Nhi nghe nói hôm nay là sinh nhật của chị cho nên cứ nói muốn đến chúc mừng chị, mà con bé còn tự tay làm bánh ngọt cho chị này.”

Bà ta nháy mắt với Trần Tú Nhi Trần Tú Nhi lập tức đặt bánh ngọt trong tay lên bàn trà, cúi đầu làm bộ dịu dàng nói: “Chị Hàm Bội, chúc mừng sinh nhật chị, đây là lần đầu tiên em làm bánh ngọt, hy vọng chị sẽ không chê.”

Hà Phương Đông lên tiếng trước: “Tú Nhi, cháu có tâm rồi. Nếu đã tới đây để chúc mừng vậy thì ở lại ăn cơm cùng nhau đi.”

Hà Hàm Bội nhìn thoáng qua ba mình.

Chị ta biết ba mình rất thích Trần Tú Nhi, hy vọng cô ta có thể trở thành con dâu mình, nhưng chị ta lại không cho răng Trần Tú Nhi xứng đáng với Hà Tuấn Khoa.

“Vậy thì cảm ơn cô.” Hà Hàm Bội không thích Trần Tú Nhi dự ăn mừng sinh, nhưng cũng sẽ giữ cô ta lại cho phải phép. Mà bây giờ ba chị ta đã mở miệng, chị ta cũng không thể phản bác lời ông cụ được.

Trên mặt Trần Tú Nhi lộ vẻ vui mừng. Chị cả nhà họ Hà đã cho phép cô ta ở lại rồi, cho nên cô ta nhịn không được mà liếc mắt nhìn về phía Hà Tuấn Khoa từ nấy đến giờ vẫn không nói gì.

Hà Tuấn Khoa không có bất kỳ thái độ nào, chỉ cần chị cả chịu để Trần Tú Nhi ở lại, hắn cũng không có gì.

Liễu Thu Cúc âm thầm cười lạnh, Trần Tú Nhi ở lại, mọi việc sẽ dễ làm hơn.

“Thanh Dương, cháu có đói không?” Sự chú ý của Hà Phương Đông trở lại với đứa cháu trai nhỏ của mình. Cậu bé và mẹ bị tách ra cho nên tính khí vẫn không tốt lắm.

Lâm Thanh Dương ngồi trên ghế sô pha một người, tự chơi rubik, cũng không thèm để ý tới ai.

“Cháu không đói.” Cậu bé đáp lại lời của ông cụ.

“Ông đã bảo nhà bếp làm những món ăn mà cháu yêu thích đó…”

“Cháu không ăn” Cậu bé không đợi ông cụ nói xong đã trực tiếp từ chối, xem ra tính tình của cậu bé khá nóng nảy.

Vẻ giận dữ hiện lên khuôn mặt già nua của Hà Phương Đông, ông ấy cố ý gắn giọng nói: “Không ăn cũng phải ăn!”

“Cháu không ăn là không ăn. Cháu phải chờ mẹ đến, cháu muốn ăn mì trứng mẹ nấu cho cháu” Cậu bé đã biết tối nay mẹ sẽ đến đón mình nên đây cũng là lý do tại sao cậu bé lại ngồi trong phòng khách, là để chờ mẹ mình.

Hà Phương Đông bị thằng bé này chọc.

tức đến nỗi hơi thở trầm xuống không ít, khuôn mặt già nua trừng mắt nhìn cậu bé, chỉ là lòng dạ của thăng bé kia căn bản không có ở đây.

Đúng lúc này, người giúp việc tiến vào nói: “Cô Hương Giang đã đến.”

Lâm Thanh Dương nghe thấy vậy, tức ném khối rubik trong tay đi, nhảy xuống ghế sô pha và chạy về phía cửa: “Mẹ ơi…”

Lâm Hương Giang vừa mới vào cửa liền thấy một bóng dáng nhỏ bé nhào về phía mình, là con trai của cô.

©ô cúi xuống, mở rộng vòng tay ra đón cậu bé. Một giây sau, cô ôm lấy đứa con trai đang nhào tới, ôm chặt lấy cậu bé, ngoài miệng nói những lời trách cứ nhưng trên mặt lại cười: “Sao con lại chạy nhanh như vậy, ngã thì làm sao bây ° “Con không có ngu ngốc như vậy.”

“Phải rồi, con là người thông minh nhất mà: “Mẹ ơi, mẹ đến đón con đúng không?”

Thắng bé làm vẻ như sợ rằng mẹ mình sẽ không dẫn mình đi cùng.

“Đúng vậy” Lâm Hương Giang giơ tay lên nhéo mũi cậu bé một c: “Vậy tối nay mẹ nấu ăn cho con có được không? Con muốn ăn thức ăn mà mẹ nấu.”

“Chắc chắn là được rồi.” Cô nắm lấy bàn tay của con trai mình, sau đó đứng thẳng người: “Đi thôi, con ra chào ông nội đi.”

Mặc dù cô rất muốn nắm lấy con trai mình và quay người đi luôn, nhưng làm như vậy thì quá bất lịch sự.

Lâm Hương Giang vào phòng khách thấy mọi người đều ở đây, ngay cả Trần Tú Nhi cũng ở đây. Cô theo bản năng nhìn về phía Hà Tuấn Khoa, chẳng lẽ bọn họ đang thương lượng hôn sự của hắn và Trần Tú Nhi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK