Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495: Chúng ta không phải người thân

“Giải cứu?” Hà Hàm Bội nghe được từ này, lập tức có ý giúp cậu bé sửa sai.

.ô đưa cháu về nhà họ Hà là vì muốn tốt cho cháu, không phải vì muốn hại cháu, cô sẽ nuôi dưỡng cháu thật tốt, sau này tất cả những thứ của nhà họ Hà đều sẽ thuộc về cháu, cháu không muốn sao?”

Lâm Thanh Dương khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hoàn toàn không để ý: “Ý của cô là sau này cháu sẽ trở thành chủ nhân của cái nhà này sao?”

Hà Hàm Bội khẽ gật đầu, thằng bé này cũng không tính là ngốc, dạy dỗ tốt một chút có lẽ sẽ theo kịp ba nó, “Cô không sợ cháu trở thành chủ nhân của nhà này cháu sẽ đuổi cô ra khỏi nhà sao?”

Hà Hàm Bội vừa mới lộ ra chút tán dương cậu bé trong ánh mắt, không ngờ cậu bé lại không có lương tâm như vậy.

Sắc mặt cô ta trầm xuống: “Cô sẽ không dạy cô thành loại người lòng lang dạ sói!”

Thanh Dương khẽ di chuyển ánh mắt nói: “Nếu như cháu không nghe lời cô nói thì sao?

Cô sẽ đánh cháu sao? Đến lúc đó có phải cháu có thể kiện cô không?”

“Cháu!” Hà Hàm Bội lại lần nữa nghẹn lời, thằng nhóc thúi không hiểu lí lẽ như vậy, chắc chấn là học từ Lâm Hương Giang “Cô sẽ không đánh cháu, đương nhiên là cô có nhiều cách khác.” Ba của cậu bé cũng là do một tay cô ta dạy dỗ, đương nhiên là cô ta có kinh nghiệm.

Chỉ là cô ta đã quên, Lâm Thanh Dương và Hà Tuấn Khoa không giống nhau, cậu bé không phải do cô nuôi từ nhỏ đến lớn.

Ánh mắt Lâm Thanh Dương ánh lên một tia giảo hoạt, nhân lúc không ai chú ý, cậu bé đột nhiên chạy tới cầm lấy một bình hoa trực tiếp ném trên mặt đất.

Ánh mắt Hà Hàm Bội lóe lên: “Cháu làm gì thế?”

“Cô, có phải bây giờ cô rất tức giận không? Có phải muốn giáo huấn cháu một trận hoặc là cho người đánh cháu không?”

‘Thẳng nhóc thúi không biết học đâu ra chiêu trò này, cố ý chọc giận cô tai Sắc mặt Hà Hàm Bội vô cùng âm trầm: “Xem ra cháu đúng là đang thiếu người dạy dỗ, không sao cả, từ nay về sau cô sẽ dạy cháu!” Cô ta hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận trong lòng.

“Người đâu, đưa cậu chủ nhỏ về phòng nghỉ ngơi ‘Tôi không đi! Các người đừng có tới đây, không ai được đụng vào tôi cả!” Lâm Thanh Dương nắm lấy một mảnh vỡ trên mặt đất, đặt vào cánh tay mình la lên: “Nếu các người dám tới đây, tôi sẽ cắt cố tay ngay đấy!”

Đây là cậu bé học được từ tỉ vi ra, cậu bé muốn thử xem có tác dụng hay không?

“Thanh Dương!” Hà Hàm Bội lập tức căng thẳng.

Cô ta biết tính tình cậu bé kiêu ngạo khó mà thay đổi, không thể chọc tức cậu bé!

“Cháu mau buông mảnh vỡ xuống, có chuyện gì thì từ từ nói, nếu cháu thật sự cắt cổ tay, làm bị thương chính mình thì ngốc lắm” Cô ta nói với giọng điệu hòa hoãn.

“Ai muốn từ từ nói với cô chứ, cô mau bảo bọn họ tránh ra, cháu phải về nhà!”

“Nơi này chính là nhà của cháu”

“Không phải, trong nhà cháu có ba và mẹ, nơi này chẳng có cái gì c “Không phải có cô sao? Cô cũng là người thân của cháu mà”

“Xin lỗi, cháu và cô không phải người thân”

Cậu bé phần nộ nói một câu, cũng không sợ làm cô ta tức chết.

Hà Hàm Bội không đáp lại, trừng mất nhìn cậu bé, nếu không phải Hà Tuấn Khoa xảy ra chuyện, cậu bé là đứa con duy nhất của nhà họ Hà, cô ta cũng không thèm quản đứa trẻ phá phách này.

Trong lúc đang giằng co, người hầu bên ngoài vội vàng chạy vào nói: “Bên ngoài… mẹ của cậu chủ nhỏ dẫn người tới, cô ta muốn chúng ta giao cậu chủ nhỏ ra.”

“Cái gì mà giao cậu chủ nhỏ ra, nó là người của nhà họ Hà chúng tai” Hà Hàm Bội tức giận hét lên.

“Anh nói mẹ tôi tới? Còn dẫn người tới đây cứu tôi? Có phải đi cùng ba tôi không?” Hai mắt Lâm Thanh Dương sáng lên Người hầu bị răn dạy nào dám trả lời lại Hà Hàm Bội thấy dáng vẻ gấp gáp mong chờ của cậu bé, không khỏi hừ lạnh nói: “Cô ta có bao nhiêu người tới cũng đừng hòng dẫn cháu đi Cô ta đã đoán trước Lâm Hương Giang sẽ tới, thậm chí còn dẫn cả người nhà họ Nguyễn Cao tới, cho nên cô ta đã có chuẩn bị sẵn.

Cửa nhà họ Hà, Hà Hàm Bội dẫn theo Lâm Thanh Dương và một đám bảo vệ của cô ta xuất hiên.

Phía đối diện, đúng là Lâm Hương Giang tới Tìm con trai.

Đi theo cô ta còn có Hà Tuấn Khoa, bọn họ mang theo ba bốn bảo vệ, cũng không hề dẫn theo nhiều người.

Hà Hàm Bội không khỏi cười lạnh: “Lâm Hương Giang, sao cô không gọi người nhà họ Nguyễn Cao tới? Chỉ bằng mấy người này mà muốn đưa người trong tay tôi đi sao?”

Lâm Thanh Dương nhịn không được lo lắng nói: “Mẹ, ba, sao hai người không dẫn thêm nhiều người tới?”

Thấy số người bên phía Hà Hàm Bội đông vậy, có thể nói là gấp ba số người Lâm Hương Giang dẫn tới “Cứu người không nhất thiết phải so số lượng, hơn nữa cũng không phải mẹ tới để đánh nhau”

Lâm Hương Giang có chút buồn cười nói Lời này tới tai Hà Hàm Bội, cô ta chỉ cảm thấy Lâm Hương Giang đang khinh thường mình!

“Xem ra cô và người tên Henry này tình cảm thật không tệ, còn dẫn theo cả anh ta tới, có điều cô phải bảo anh ta chú ý chút, không lát nữa động tay động chân, đừng nói là người chúng tôi bắt nạt người tàn tật” Hà Hàm Bội mỉa mai nói.

Không chờ Lâm Hương Giang lên tiếng, Lâm Thanh Dương đã tức giận nói: “Ông ấy là ba của cháu, cô không được xúc phạm ông ấy!”

Hà Hàm Bội nhíu mày, cũng không biết mẹ con bọn họ bị cái gì mê hoặc mà lại bảo vệ người tên Henry đó như vậy!

Hà Tuấn Khoa biết chị mình luôn nói thẳng, nhưng đay nghiến người khác như vậy đúng là không nên.

“Muốn bắt nạt tôi, không phải chuyện dễ dàng như vậy” Anh nhàn nhạt cười, khí thế khiến người †a sợ hãi.

Hà Hàm Bội khinh thường liếc nhìn anh một cái, sau đó nói với Lâm Hương Giang: “Tôi khuyên cô vẫn là nên thôi đi, cô không đưa Lâm Thanh Dương đi được đâu, nể mặt cô là mẹ thẳng bé, tôi cũng không muốn bọn họ khiến cô bị thương: Hà Hạm Bội làm như đã nắm chắc thẳng lợi, căn bản không xem người đối diện ra gì “Chị Bội, lời này phải là tôi nói với chị mới phải, mau thả Thanh Dương ra, tôi cũng không muốn làm tổn thất chút hòa khí cuối cùng còn sót lại giữa chúng ta”

‘Vẻ mặt Hà Hàm Bội vô cảm, đáy mắt ẩn chứa một tia lạnh lùng nói: “Vậy thì cô cứ việc tới đây mang người đi xem”

Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa thầm trao đổi ánh mắt anh vỗ vỗ tay cô nói: “Để anh đi”

Lâm Hương Giang nhìn Cốc Nam Ninh và bảo vệ đi theo phía sau anh, thật ra chỉ cần có Cốc Nam Ninh ở đây, cô không lo lắng cho sự anh nguy của anh chút nào “Được” Cô gật đầu nói, đối phương dù sao cũng là chị của anh.

Hà Hàm Bội cho răng Lâm Hương Giang sẽ tới đây, không ngờ người tên Henry và hai gã bảo vệ lại đi về phía cô ta “Lâm Hương Giang, cô có ý gì? Muốn để người ngoài chúng tay vào chuyện của chúng ta lãng đạm nói.

“Tôi là ba của Thanh Dương, không phải người ngoài” Hà Tuấn Khoa không nhanh không chậm đáp.

“Anh? Anh căn bản không xứng làm ba thẳng bé! Anh không muốn bị đánh thì cút sang một bên cho tôi”

Hà Tuấn Khoa làm như không nghe thấy, bảo cấp dưới tiếp tục đẩy anh về phía trước.

Thấy anh tới ngày càng gần, Hà Hàm Bội cười lạnh nói: “Chính anh muốn bị ăn đánh đấy, tôi cũng không có cách nào ngăn cản” Dứt lời, cô ta vung tay lên, hai gã bảo vệ hùng hổ tiến về phía Hà Tuấn Khoa.

Khi bọn họ sắp tới gần Hà Tuấn Khoa, Cốc Nam Ninh ở bên cạnh ra tay, không ai nhìn thấy anh ta ra tay từ khi nào Nháy mắt, một tên bảo vệ ngã xuống đất, một tên khác sửng sốt, vội vàng phản ứng lại, thế nhưng động tác vẫn không nhanh bằng Cốc Nam Ninh, một chân anh ta đá xuống đất, nhanh chóng bị Cốc Nam Ninh trực tiếp giẫm vào ngực không thể đứng dậy nổi.

Không đến một phút, hai tên Hà Hàm Bội đã bị đánh ngã xuống đất.

Cô ta kinh ngạc không thể tin nổi trừng mắt nhìn Cốc Nam Ninh…

Một lúc lâu sau cô ta mới hoàn hồn trở lại: “Hóa ra là có cao thủ, chẳng trách lại không sợ sệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK