Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555: Tràn đầy sức mạnh của bạn trai

“Không phải là tôi không muốn cưới em, nhưng mà chúng ta mới bên nhau chưa được bao lâu, tôi nghĩ em nên hiểu tôi thêm rồi nói tiếp, tôi không muốn em hối hận”

Kết hôn cũng không phải là trò đùa, huống hồ anh ấy tự thấy các phương diện của mình vẫn chưa đủ tốt, sợ cô ấy ở chỗ anh ấy thì sẽ bị chịu tủi thân.

Thực ra Tạ Phương Lan cũng biết, lúc này mà gọi anh ấy đi gặp mặt mẹ thì có chút quá nhanh rồi, nhưng cô ấy không làm như vậy, thì ngày nào mẹ cũng thúc giục cô ấy.

Đến lúc đó mẹ lại cho rằng cô ấy nói dối gạt người, chỉ sợ mẹ lại tiếp tục tìm người đến xem mắt với cô ấy.

“Em tin vào mắt nhìn của mình, anh chính là người đàn ông mà em sẽ dựa dẫm cả đời này, em không muốn để mất cơ hội, muốn nhanh chóng trở thành vợ anh” Cô ấy không ngần ngại mà bài tỏ với anh ấy.

Cốc Nam Ninh giật mình, khuôn mặt cương nghị có chút phiếm hồng, anh ấy không ngờ là một người phụ nữ như cô ấy lại chủ động hơn anh ấy.

Đôi mắt trong trẻo đen láy của anh ấy nhìn thẳng vào cô ấy, giọng nói trầm khàn: “Em thực sự nghĩ vậy sao?”

“Anh nhìn em giống như đang lừa anh hả?”

Cô ấy vừa dứt lời đã bị cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm vào trong lồng ngực, khuôn mặt cô ấy chạm vào cơ ngực săn chắc.

của anh ấy, mặc dù chó chút đau, nhưng bờ ngực vững chãi của anh ấy làm cho cô ấy ngập tràn cảm giác an toàn, làm cho cô cảm giác được trên người đàn ông này tràn đầy sức mạnh của bạn trail Cảm người đàn ông đặt nhẹ lên đầu cô ấy, trầm giọng mà nói: “Nếu như em đã tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cho em chịu bất kỳ tủi thân nào.

Tạ Phương Lan nghe thấy anh ấy nói những lời này, khóe môi cong lên rất xinh đẹp, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi của anh ấy: “Em tin tưởng anh”

Cuối cùng, cô ấy hỏi: “Vậy giờ anh đồng ý đi gặp mẹ em rồi sao?”

“Ừm” Anh ấy đáp lại Tạ Phương Lan có chút hiểu tính cách của anh ấy, bình thường anh ấy không nị nhưng một khi đã đồng ý chuyện gì đó, anh ấy tuyệt đối sẽ làm được.

“Thực ra giờ anh gặp mẹ em thì cũng không tính là nhanh nữa, anh có từng nghe qua kết hôn chớp nhoáng chưa? Có người quen biết một ngày, thậm chí là mấy tiếng liền có thể đi lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi. Cô ấy thề là không hề nói điêu.

“Em cũng muốn kết hôn chớp nhoáng với tôi sao?” Khuôn mặt anh ấy tràn đầy nghiêm túc mà hỏi.

“Không phải đâu, ý của em là cứ cho là anh và mẹ em gặp mặt, cũng không địa biểu cho chũng ta phải kết hôn nhanh như vậy, chúng ta còn có thể qua lại một lời gian nữa rồi hằng nói” Cô ấy không vội kết hôn, nhưng mà gia đình thì vẫn luôn thúc giục.

Cốc Nam Ninh gật đầu, sau đó lại hỏi: “Mẹ em thích cái gì? Hôm gặp mặt có phải anh nên mang quà đến tặng bà ta không?” Lần đầu tiên gặp mặt, không thể thiếu quà tặng được.

“Bà ta…” Tạ Phương Lan suy nghĩ một chút, cô ấy không phát hiện ra là mẹ đặc biệt thích cái gi: “Bà ta là một người đặc biệt nghiêm khắc, cũng là cô giáo như em, có lẽ thích những đồ mộc mạc đi”

“Được, tôi hiểu rồi”

Tạ Phương Lan không khỏi tò mò: “Anh biết tặng quà gì mà bà ta sẽ thích rồi sao?”

“Ừm…chắc thế”

Cô ấy liền tò mò: “Vậy anh định tặng cái gì?

“Đến lúc đó em sẽ biết thôi”

Lại còn giấu cô ấy nữa!

Tạ Phương Lan không hỏi tiếp: “Được, vậy em chống mắt lên chờ đây”

Nói đến phải gặp mẹ của cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn rất lo lắng, mẹ có thể không hài lòng với người bạn trai này của cô.

Hôm nay Hà Tuấn Khoa đi ra ngoài làm việc, Cốc Nam Ninh đi theo hắn.

Một hồi lâu, Hà Tuấn Khoa mới phát hiện ra vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ấy.

Sau khi xong xuôi, Hà Tuấn Khoa hỏi: “Cậu có gì thì cứ nói thẳng đi”

Cốc Nam Ninh lại phủ nhận: “Tôi…tôi không có gì muốn nói cả”

“Cậu không cần phải mạnh miệng, thời gian tôi và cậu ở bên nhau cũng không ngăn nữa, cậu có chuyện hay không tôi không nhìn ra hay sao?”

Dưới ánh mắt sắc bén của hẳn, cuối cùng Cốc Nam Ninh cũng nói ra: “Tổng giám đốc Khoa, muốn hỏi anh một chút, lần đầu tiên gặp mặt phụ huynh nhà gái, tôi cần chuẩn bị quà già mới thích hợp?”

“Ồ? Nói như vậy là cậu muốn gặp mặt với cha mẹ cô Tinh rồi?’ Hà Tuấn Khoa có chút khâm phục tốc độ của anh ấy.

“Là gặp mặt với mẹ của cô ấy, mẹ của cô ấy cũng là cô giáo.” Hôm đó anh ấy đã nói với Tạ Phương Lan là nghĩ xong phải chuẩn bị quà gì rồi, thực ra là không muốn làm khó cô ấ\ anh ấy không hề có kinh nghiệm về mất chuyện này, nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra “Này thì dễ làm, đến lúc đó tôi chuẩn bị thay cậu.” Hà Tuấn Khoa nói.

Cốc Nam Ninh không muốn làm phiền đến hẳn: “Như vậy có thích hợp không?”

“Hạnh phúc suốt đời của cậu thì tôi có quyền can dự, nếu như cậu tin tôi thì cứ để tôi giúp cậu” Chỉ là chuẩn bị một phần quà gặp mặt thôi, đối với hắn mà nói không phải chuyện lớn gì, nhưng đối với Cốc Nam Ninh mà nói thì vô cùng quan trọng.

Chính quá quan trọng rồi, nên Cốc Nam Ninh mới nghĩ lâu như vậy mà vẫn không được gì, hẳn là một người ngoài nên không có gì mà lo lắng nên dễ làm hơn.

Cốc Nam Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy tôi cảm ơn anh trước.”

“Không cần khách khí, cho dù là nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là thầy của Thanh Dương” Giờ Hà Tuấn Khoa đang khâm phục đứa con của mình, lại có thể tác hợp được.

Cốc Nam Ninh và Tạ Phương Lan thật.

Cuối tuần, Cốc Nam Ninh làm theo đề nghị của Hà Tuấn Khoa trước, anh ấy đã đặt sẵn nhà hàng rồi, đợi Tạ Phương Lan đưa mẹ cô ấy đến.

Hôm nay anh ấy mặc một bộ đồ vest khác.

hẳn với khi đi làm bình thường, là bộ đồ vest màu lam được làm thủ công, là Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang cùng đến cửa hàng để chọn cho anh ấy, chất liệu thì tinh xảo vừa nhìn qua là biết rất xa xỉ rồi.

Nhưng mà tiền của bộ đồ vest này là anh ấy tự trả, thân là người vệ sĩ đứng đầu bên cạnh Hà Tuấn Khoa, cũng không tính là quá giàu sang gì, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.

Đợi một lát, anh ấy nhìn thấy Tạ Phương Lan đỡ một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đi từ xe taxi xuống, người phụ nữ khá gầy gò, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị, có lẽ là do ba mươi mấy năm là giáo viên.

Hôm nay Mẹ Tạ mặc một bộ đồ khá là nghiêm túc, nhìn ta được rất quan tâm tới lần gặp mặt này.

Tạ Phương Lan mặc một chiếc váy dài, nhẹ nhàng khoan khoái nhưng không qua loa, trang điểm cũng tinh xảo hơn thường ngày rất nhiều Không lâu sau, hai mẹ con đã đến trước mặt anh ấy.

“Tạ Phương Lan” Anh ấy thấp giọng mà gọi tên cô ấy.

Tạ Phương Lan có chút căng thẳng, nhìn thấy trang phục của anh ấy vô cùng đẹp trai phong độ, bên ngoài nhìn vào, chắc là anh ấy đạt rồi.

“Anh đến trước rồi lây là mẹ em. Cô ấy giới thiệu, sau đó nói với mẹ: “Mẹ, anh ấy là bạn trai con, Cốc Nam Ninh”

Sau khi Mẹ Tạ đánh giá anh ấy một lượt, tạm thời không nhặt ra được lỗi nào, thản nhiên nói: “Xin chào.”

“Chào dì ạ, cháu đã đặt sẵn phòng rồi, chúng ta cùng lên đi” Lúc này Cốc Nam Ninh vô cùng lịch lấm, làm một động tác mời “Được” Mẹ Tạ đáp lại một tiếng, bà ta vịn chặt vào cánh tay của con gái mà đi vào.

Lúc Tạ Phương Lan đi qua bên người Cốc Nam Ninh thì quay đầu nhìn anh ấy mà nháy mắt một cái, bảo anh ấy tự nhiên một chút, không cần phải căng thẳng.

8a người đến phòng riêng rồi ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn lèn, Cốc Nam Ninh để cho hai mẹ con gọi món.

“Mẹ ăn gì cũng được, con gọi đi” Mẹ Tạ đưa thực đơn cho con gái, bà ta chủ yếu là kiểm tra bạn trai của con gái, ăn cơm không phải là trọng điểm.

Đợi lúc lên món, Cốc Nam Ninh đưa một hộp quà màu đen đến trước mặt bà ta: “Dì à, đây là quà gặp mặt của cháu, xin dì nhận cho”

Mẹ Tạ không ngờ được là anh ấy chuẩn bị xong quà rồi, đối với phương diện này thì cũng tính là hài lòng với anh ấy.

“Mẹ, mẹ mau xem là gì đi?” Tạ Phương Lan còn gấp hơn cả mẹ, cái não hạt dưa của anh có thể nghĩ là được là tặng quà gì thì thích hợp đây?

“Con giúp mẹ mở ra đi” Mẹ Tạ nói.

Tạ Phương Lan theo lời bà ta mà mở hộp quà ra, xuất hiện trước mặt hai mẹ con đó chính là bộ trang sức bằng ngọc phỉ thúy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK