Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 953

“Hôm nay con vui lắm mẹ ạ” Đột nhiên Vân Nhi lên tiếng.

“Mẹ cũng rất vui” Cô đáp lời.

Vân Nhi nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thật không ạ?” Sau khi hỏi xong, cô bé còn nhìn cô chăm chú để xác nhận xem lời cô nói là thật hay giả.

Sấy tóc cho cô bé xong, Đào Hương Vi đặt máy sấy xuống rồi mỉm cười trả lời: “Tất nhiên là thật rồi.”

Vân Nhi ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào mắt cô: ‘Lúc ở cạnh ba, mẹ vui thật ạ?”

Đào Hương Vi vừa đặt máy sấy xuống, nghe con gái hỏi vậy thì người khẽ run lên. Cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt con gái rồi vẫn mỉm cười mà trả lời: “Ừ, mẹ vui thật.”

“Giờ thì con thấy rất vui khi được ở bên cạnh ba mẹ” Vân Nhi kéo kéo tay Đào Hương Vi rồi nháy mắt: “Mẹ, đột nhiên con lại thấy ba mẹ tái hợp cũng được đấy chứ”

Mặc dù trước đây Vân Nhi không có ác cảm với việc mẹ và chú Thành ở bên nhau nhưng cô bé vẫn cảm thấy mẹ và ba mới là một đôi hợp nhất.

Đào Hương Vi không ngờ con gái sẽ nói như thế nên người cô khẽ run lên còn đôi môi thì méo xệch đi: “Con… Không phải con ủng hộ chuyện của mẹ và chú Thành lắm hay sao?”

“Dạ, đúng là trước đây con rất mong mẹ có thể tìm được một người đàn ông phù hợp với mình. Nhưng mẹ cũng nói là mẹ không thích chú Thành rồi mà, bây giờ mẹ lại cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh ba như thế thì mẹ chấp nhận ba thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề mà” Vân Nhi phân tích một cách nghiêm túc.

Đột nhiên Đào Hương Vĩ lại không biết phải nói gì mới phải.

Cô bé tiếp tục nói: “Với cả… Giữa ba và dì Nam Thùy Dương cũng không có tình cảm gì cả. Con có thể cảm nhận được rảng ba không cảm thấy vui khi ở bên cạnh dì ấy”

Đào Hương Vi cảm thấy dở khóc dở cười: “Con đang nói linh tinh gì thế hả?”

Vân Nhi đáp lời bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: “Không phải con nói lung tung đâu mẹ ạ. Lúc con ở nhà ba, con thấy ba đối xử khách sáo với dì Nam Thùy Dương lắm, với cả…” Cô bé tiến sát đến bên tai mẹ, dù quanh đó không có ai cả nhưng cô bé vẫn hạ thấp giọng: “Ba và dì Nam Thùy Dương vẫn chia phòng ngủ đó mẹ.”

“Hả? Gì cơ?’Đào Hương Vi nhìn con gái mình bãng vẻ mặt không thể tin nổi.

“Con thề là con không nói láo đâu. Con ở nhà ba lâu như thế nên con biết rõ chuyện này mà. Ngay cả quản gia cũng biết chuyện hai người họ chia phòng ngủ. Ba chưa từng ngủ cùng dì Nam Thùy Dương dù chỉ một đêm mẹ ạ” Vân Nhì nói bắng giọng vô cùng nghiêm túc.

Dĩ nhiên Đào Hương Vi sẽ tin rằng con gái sẽ không nói láo để lừa gạt cô, huống hồ mấy chuyện như thế này cũng không thể nói lung tung một cách tùy tiện được.

Nếu đã như vậy thì sau khi kết hôn, Nguyễn Cao Cường và Nam Thùy Dương vẫn chưa từng chung chăn gối với nhau một lần nào ư?

Chuyện này cũng hoang đường quá rồi còn gì? Nên cô khó lòng mà tin được.

Vả lại, Nguyễn Cao Cường cũng là một người đàn ông bình thường, cứ coi như anh không có tình cảm gì với Nam Thùy Dương nhưng chẳng nhẽ khi có nhu cầu về sinh lý mà anh vẫn có thể từ chối cô ấy được ư? Cô không tin là anh lại đi theo con đường khổ hạnh, ăn chay không ăn mặn đâu…

Mà khoan đã, mình đang nghĩ cái gì vậy?

“Dù ba và dì Nam Thùy Dương chia phòng ngủ thì hai người họ vẫn là vợ chồng hợp pháp con ạ, thế nên mẹ không thể tái hợp cùng ba được đâu con.’ Đào Hương Vi trả lời con gái bãng giọng cũng nghiêm túc không kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK